Thoáng Chốc Phải Lòng Em - Chương 25: Anh có thành kiến với game thủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Thoáng Chốc Phải Lòng Em


Chương 25: Anh có thành kiến với game thủ


Giản Ngôn Chi làm ổ ở một góc sô-pha nghịch điện thoại, còn mấy người đàn ông kia thì nhóm lại với nhau bàn về trận đấu ngày mốt.

Hơn mười giờ tối, Giản Ngôn Chi ngáp một cái, nói, “này, em thấy hơi đói.”

“Đi ăn khuya đi!” Lâm Mậu giơ tay đề nghị.

“Đồng ý.”

“Đồng ý.”

“Đồng ý.” Giản Ngôn Chi khựng lại, nói tiếp, “ai trả tiền.”

“Lão đại.”

“Lão đại.”

“Lão đại.”

“…”

Giản Ngôn Chi hả hê, “tại sao lại là Uyên thần.”

Mọi người, “đội trưởng mà.”

Giản Ngôn Chi nhướng mày, “ồ, không có tiền đúng là không thể làm đội trưởng được, em phục thật rồi.”

Hà Uyên thản nhiên, “muốn ăn thì phắn đi thay quần áo cho anh, để nguyên như vậy ra đường bảo các cậu làm mất mĩ quan đô thị là còn nhẹ đấy.”

Mọi người cười vui vẻ đi thay quần áo, Giản Ngôn Chi hỏi đầy kì vọng, “ăn gì thế?”

Hà Uyên, “cô muốn ăn gì.”

“Ăn lẩu được không.”

“Nửa đêm đi ăn lẩu.” Hà Uyên nhìn cô với ánh mắt ‘cô là minh tinh giả đúng không’.

Giản Ngôn Chi mếu máo, “dạo gần đây quay phim phải cố kìm nén để giảm cân, lâu lắm rồi không được ăn món nào đậm đà.”

“Lúc không quay phim cô cũng nói y như thế.”

“…”

Bốn người kia chỉnh trang xong thì tụ tập trước cửa phòng Hà Uyên.

Lâm Mậu, “chúng ta đi ăn gì đây.”

Lão Dao, “món Nhật? Đồ nướng? Món Âu? Lẩu?”

Giản Bác Dịch, “món Nhật đi món Nhật đi.”

Hà Uyên, “không ăn, anh ghét cá sống.”

Giản Bác Dịch, “đồ nướng?”

Hà Uyên, “Ám mùi vào người.”

Lâm Mậu, “món Âu nhá, hay đi ăn món Pháp đi.”

Hà Uyên, “trưa mới ăn xong, cho dù các cậu là thùng cơm đi nữa thì cũng biết ngán chứ.”

Lão Dao, “vậy, vậy lẩu nha?”

Hà Uyên, “…”

Giản Ngôn Chi giơ tay, “em đồng ý em đồng ý, mình có nhiều người, ăn lẩu là vui nhất.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hà Uyên, Hà Uyên cười lạnh, “không sợ mập chết à.”

“Quản lí của em còn không lo lắng nhiều bằng anh.” Giản Ngôn Chi vui vẻ đi ra chỗ thang máy, “mình xuống thẳng tầng hầm giữ xe luôn hả?”

Hà Uyên cầm chìa khóa xe, “không thế chẳng lẽ đợi cô ra cổng dụ ong dẫn bướm chắc?”

Giản Ngôn Chi, “…”

Ba chiếc xe trong tầng hầm đều là xe riêng của DSG, Giản Ngôn Chi bực mình, “chẳng phải các anh có hoạt động thương mại nên mới đến đây à, lái xe nổi bần bật như vậy làm gì hả.”

Nói xong cô tiến lại gần, nhìn kĩ chiếc Maserati màu xanh sapphire cực kì quen ở chính giữa, “ê ê ê Giản Bác Dịch! Đây là Sha Sha đúng không? Đệch! Sha Sha là quà trưởng thành bố tặng em mà, đm anh lái nó ra khỏi ga-ra lúc nào thế hả!”

Giản Bác Dịch mở cửa xe, bước một chân vào trong, “mua cho mày không phải là để mày bỏ mốc trong ga-ra, với lại hôm nay anh chính thức thông báo cho mày biết, kể từ giờ tên của nó không còn là Sha Sha nữa, mà đổi thành: Rati Dịch.”

“Dẹp, dẹp ngay cái Rati Dịch của anh đi.” Giản Ngôn Chi cướp lấy chìa khóa, “đánh chó còn phải ngó mặt chủ đấy, huống hồ gì là Sha Sha của em!”

Giản Bác Dịch với tay giằng co, nói, “mày có hiểu không vậy! Anh đang bảo vệ mày đấy, với cái trình lái xe của mày, ra khỏi cửa rẽ trái là lao thẳng xuống sông!”

“Cái đờ cờ mờ anh, trả em ngay!”

“Tiền cát-xê của mày còn không đủ để tậu một con xe chắc, đồ hẹp hòi keo kiệt!”

“Thà chết đứng còn hơn sống quỳ, Sha Sha là chiếc xe đầu tiên trong đời em, tuyệt đối không có chuyện để nó nhận giặc làm cha.”

Hai anh em kia đang tranh giành quyền sở hữu xe, Lão Dao và Mậu Mậu ngồi trong xe của Hàng Văn Kiệt đưa mắt nhìn nhau.

Lâm Mậu, “Mấy người giàu đều thích tranh giành vô vị như vậy hết hả?”

Lão Dao chậm rãi nói, “nếu có cơ hội, anh cũng muốn thử tranh giành vô vị như thế, ừ…ít ra còn có cái để tranh.”

Bãi đậu xe yên tĩnh, Hà Uyên không nhịn được nữa, tiến đến, “xong chưa, còn cãi nữa thì phắn hết lên tầng trên ngay.”

Lập tức, hai anh em nhà họ Giản không dám hó hé gì nữa.

Hà Uyên thấy vậy mới mở cửa xe mình, nhìn hai người bằng ánh mắt cảnh cáo, “đi theo sau, đừng có lắm lời.”

Nói xong, anh ngồi vào ghế lái, brừm brừm hai tiếng rồi rời khỏi bãi đậu.

Giản Ngôn Chi thấy Hà Uyên đi rồi mới hừ lạnh, cô đi vòng ra mở cửa chỗ ghế phụ lái, ngồi vào, thắt dây an toàn, sờ sờ tấm cửa kính, nói, “Sha Sha, hôm nay khổ thân em phải bôn ba rồi.”

Giản Bác Dịch, “khổ thân? Câu này của mày, Rati Dịch là đứa đầu tiên không phục.”

“Ha.”

“Ha ha.”

Trong lúc đấu võ mồm, một đoàn người đi đến quán lẩu. Hà Uyên đã đặt phòng bao trước đó rồi, Giản Ngôn Chi kéo thấp mũ xuống rồi đi thẳng lên lầu.

Ăn lẩu xong đi ra đã gần nửa đêm rồi, Giản Ngôn Chi phát hiện khi ở cùng với người của DSG, lượng thức ăn nạp vào của mình ngày càng khủng khiếp.

“Ngày mai em còn có buổi quay, em về đi ngủ trước đây.” Thang máy dừng ở tầng 15, Giản Ngôn Chi chào tạm biệt mọi người.

Hà Uyên nhìn bộ dạng no căng bụng của cô, im lặng một chút rồi nói, “cân nặng trên Baidu của cô cũng là giả đúng không.”

Giản Ngôn Chi giật giật khóe miệng, đẩy anh ra khỏi thang máy, nhanh chóng đóng cửa lại, “tạm biệt!”

—————————

Một sự trùng hợp, một bữa ăn khuya hết sức bình thường.

Nhưng Giản Ngôn Chi ngàn lần không thể ngờ tới, hôm sau cô lại lên hẳn top tìm kiếm, hơn nữa còn là với đội tuyển…không, chính xác hơn là với Giản Bác Dịch.

#Giản Ngôn Chi anh chín#

#Giản Ngôn Chi DSG#

#Song Giản hợp nhất#

Giản Ngôn Chi bình thản đọc tất cả những bàn tán và thuyết âm mưu trên Weibo.

Video được chia sẻ nhiều nhất trên Weibo là do một tay săn ảnh nổi tiếng quay trộm, trong video có thể nhìn thấy ống kính ở một nơi rất xa, không nghe rõ tiếng, chỉ thấy hình.

Địa điểm gồm hai nơi, đoạn đầu là bãi giữ xe dưới tầng hầm, đoạn sau là lúc bọn cô ăn khuya xong đứng ở ngoài quán lẩu. Mà trong video này, phần trí mạng nhất là đoạn Giản Ngôn Chi cướp chìa khóa xe của Giản Bác Dịch ở bãi xe tầng hầm.

Lúc đó Giản Bác Dịch đang ngồi ở ghế lái, mà Giản Ngôn Chi vì muốn lấy chìa khóa của anh nên thò người vào trong để cướp. Đáng chết ở chỗ phóng viên quay trộm vào đúng cái lúc này lại bồi thêm một câu: “Hôn rồi hôn rồi hôn rồi!”

Giản Ngôn Chi, “…”

Báo viết: Giản Ngôn Chi phải lòng game thủ nam thần Giản Bác Dịch, nửa đêm gặp nhau cùng đi ăn với các đồng đội khác, hơn nữa còn diễn một pha mặn nồng ở bãi đậu xe.

Bình luận của dân mạng:

“Không hổ danh cô gái truyền kì rong ruổi từ giới giải trí sang thể thao điện tử, 666666666”

“Song Giản hợp bích, duyên phận chứ còn gì nữa! Mà kể ra đúng là có tưởng phu thê thật.”

“Cái gì?? Anh chín thẳng hả???”

“Hôn rồi á? Đâu thấy gì đâu, toàn bóng lưng thôi mà.”

“Uyên thần khóc ngất trong nhà vệ sinh, tiểu cửu của tuiii…”

“Uyên thần: Tôi nghe thấy tiếng mưa rơi trên bãi cỏ xanh, tôi nghe thấy tiếng chuông tan học từ xa vọng lại…”

“Nữ thần của tui biết yêu rồi? Đối tượng là nam thần của tui?!”

“Những người có bắc tám sào cũng không tới lại yêu nhau, tình yêu vượt ngành nghề?”

“Nói đến chuyện Uyên thần khóc ngất trong nhà vệ sinh, mấy người có nghĩ đến cảm giác của Mậu Mậu chưa, người ta thật lòng thật dạ với Giản Ngôn Chi đó!”

Giản Ngôn Chi, “…”

Phương Dạng, “…”

Lục Tuyết gửi tin nhắn đến, “…”

“Làm sao đây, Ngôn Chi?” Phương Dạng hỏi.

Giảm Ngôn Chi trầm ngâm, “đám người này mắt mũi có vấn đề à, em với Giản Bác Dịch sắp đánh nhau đến nơi rồi mà họ lại có thể lý giải thành môi hôn nồng nàn? Phii…”

Phương Dạng nhịn cười, “chuyện này…mấy thằng săn ảnh đều thích phóng đại tin tức lên mà, vả lại, mọi người cũng đâu biết chuyện em còn có một ông anh trai.”

“Xàm xí.” Giản Ngôn Chi ghét bỏ nhìn mấy bình luận kia, lầm bầm, “biết vậy tối qua ngồi xe Uyên thần cho rồi.”

Đọc xong tin tức, Giản Ngôn Chi lập tức gọi điện cho Giản Bác Dịch, Giản Bác Dịch thẳng thừng sỉ vả nhãn lực của phóng viên đồng thời lên mặt bảo yêu cầu của mình rất cao mà cô thì không thể với tới được, sau đó nói một câu mang tính tổng kết: cái lề gì thốn, anh mày chơi game chứ có làm bên giới giải trí đâu, lười phải để ý đến bọn đó.

Cuối cùng, trước khi cúp máy còn nói thêm: thế này lại đâm ra hay, để người ta biết mày có bạn trai rồi, đỡ suốt ngày phao tin vịt cho mày.

Giản Ngôn Chi: Xéo.

Tin oanh tạc khắp chốn, nhưng phim thì vẫn phải quay, giải thì vẫn phải đánh.

Thứ sáu, DSG đánh xong ra hậu trường thì bị một đám kí giả vây lấy, lúc trước phỏng vấn đều là phóng viên của thể thao điện tử, nhưng lần này dẫn đầu lại là một đám phóng viên của giới giải trí.

Rất rõ ràng, họ đến đây là vì Giản Bác Dịch.

Các thành viên của DSG bị vây kín không có chỗ thoát, cả tá micro ập đến trước mặt Giản Bác Dịch.

“Xin hỏi anh và Giản Ngôn Chi bắt đầu yêu nhau từ khi nào?”

“Hai người quen biết nhau ra sao?”

“Giản Ngôn Chi gần đây đang quay phim, thời gian hai người gặp mặt có nhiều không?”

“Xin hỏi người nhà họ Giản có biết đến sự tồn tại của anh không? Chẳng lẽ họ đồng ý cho con gái mình yêu game thủ thật sao?”

“Tất nhiên là nhà họ Giản có biết đến sự tồn tại của cậu ấy.” khi phóng viên đưa mic đến trước mặt Giản Bác Dịch, một người đàn ông đứng bên cạnh đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.

Các phóng viên ngây ra, đồng loạt chuyển hướng mic.

“Là bạn bè của anh ấy nên có lẽ anh cũng thường xuyên gặp Giản Ngôn Chi đúng không, có thể tiết lộ chuyện giữa hai người họ được không?”

Hà Uyên không thèm bận tâm đến câu hỏi của phóng viên, mà nhìn vào một phóng viên nam đeo kính đen, nói, “anh nói, phụ huynh nhà họ Giản chẳng lẽ lại đồng ý cho con gái mình yêu game thủ thật sao? Câu hỏi này của anh… anh có thành kiến với game thủ à?”

Phóng viên nam bị hỏi sững cả người, sau đó đáp với ý sinh sự, “nhà họ Giản có truyền thống làm nghệ thuật, anh không cho rằng game thủ trong mắt họ là nghề không chính thống sao.”

“Nghề không chính thống?” Hà Uyên cười xùy, “anh có hiểu thể thao điện tử là cái gì không? Anh có biết mỗi một thành viên phải nỗ lực bao nhiêu trước mỗi trận đấu không, tất cả những gì họ bỏ ra vì cái nghề mà anh nói là không chính thống không hề ít hơn những nghề khác. Ha, một kẻ không biết gì về game như anh lại đứng ở ngay sân đấu của thể thao điện tử, trước mặt bao nhiêu tuyển thủ và khán giả nhiệt thành, nói ra câu đó…tôi nghĩ, có lẽ anh không muốn rời khỏi đây nữa đúng không?”

Hà Uyên chậm rãi nói từng câu, nhưng chữ nào chữ nấy đều có thể khiến bầu không khí tại hiện trường nóng hẳn lên. Ở đây vốn đã có rất nhiều người không thích đám phóng viên này, giờ lại được cổ vũ như vậy, tất cả họ đều giận dữ đòi đuổi lũ người này ra ngoài.

Tình hình nhất thời hơi mất khống chế, sắc mặt của các phóng viên đều không dễ nhìn cho lắm.

“Bảo vệ? Nhân viên?” ánh mắt Hà Uyên bỏ qua phóng viên, nhìn về phía nhân viên đang có mặt ở đây, “sau khi trận đấu kết thúc không có mục trả lời phỏng vấn của phóng viên mảng giải trí này đúng không.”

Nhân viên hiểu ý, vội vàng gọi bảo vệ đến hộ tống cho cả đội rời đi.

“Này này này, đợi đã! Trả lời đã chứ!”

“Này các anh đừng đẩy bọn tôi nữa, bọn tôi hỏi xong sẽ đi ngay.”

Tiếng của phóng viên bị chặn ở đằng sau, Lâm Mậu chạy đến cạnh Hà Uyên, “lão đại, anh chửi hay quá luôn, từ giờ về sau hình tượng của anh trong lòng em lại cao to thêm một mét!”

Hà Uyên lạnh nhạt “ờ” một tiếng, “giờ đã cao đến mức không thấy cậu đâu nữa rồi, còn thêm một mét thì có thể đạp chết cậu luôn đấy.”

“Nói bậy, cao thêm một mét nữa chắc chắn anh sẽ không dễ cử động, đến lúc đó em sẽ tha hồ mà bóc lột.”

Hà Uyên khựng lại, “cậu muốn tạo phản?”

Lâm Mậu nhướng mày, “Em đã ôm giấc mộng mưu quyền soán vị thống nhất DSG lâu lắm rồi.”

“Ồ, cố lên.” Hà Uyên, “đợi anh cao thêm một mét nữa là cậu có cơ hội rồi.”

“…”

—Dải phân cách—

Tác giả có lời muốn nói: nội tâm của Hà Uyên: tôi còn chưa có tin đồn gì với cô ấy, vậy mà mấy người lại đi đồn lung tung với ông anh trai?? Một đám phóng viên có mắt không tròng. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN