Thoáng Chốc Phải Lòng Em - Chương 26: Anh cũng là anh của mày mà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Thoáng Chốc Phải Lòng Em


Chương 26: Anh cũng là anh của mày mà


Fan DSG và fan Giản Ngôn Chi choảng nhau rồi.

Phe anh chín cho rằng Giản Ngôn Chi mang những thứ của giới giải trí sang làm ảnh hưởng đến chuyện thi đấu của anh ấy.

Chiêu trò, dựa hơi, diễn kịch, trong nháy mắt rất nhiều nước bẩn hắt lên người Giản Ngôn Chi, có người còn thêm mắm dặm muốn nói Giản Ngôn Chi mải lo yêu đương nên trong lúc quay phim xảy ra rất nhiều vấn đề.

Thuyết âm mưu không có bằng chứng, nhưng đành chịu thôi, cộng đồng mạng lại khoái đọc những thứ như vậy.

Ban công ở trụ sở.

Hà Uyên kéo cửa kính, đi ra, liếc mắt nhìn thấy thanh niên đang đứng hút thuốc ngoài này: “Cậu không hút thuốc cơ mà.”

Giản Bác Dịch gọi một tiếng “lão đại” rồi cười bất lực, “bỏ lâu rồi, ngày trước có lần hút thuốc ở nhà bị bố chửi lên bờ xuống ruộng, sau đó em cai luôn.”

Hà Uyên hơi nhướng mày.

Giản Bác Dịch giải thích, “cái mũi của con nhỏ Giản Ngôn Chi tiểu thư lắm, động một tí là viêm mũi ngạt mũi, không chịu được mùi thuốc lá.”

Hà Uyên “ồ” một tiếng, ngước mắt lên nhìn căn biệt thự ở đối diện, không biết đang nghĩ gì.

“Lão đại, anh nghĩ em có nên công khai mọi chuyện cho rồi không.” Giản Bác Dịch dập thuốc, “đâu thể để em gái em mang tiếng mãi như vậy được.”

Hà Uyên nhếch môi, bất ngờ nói, “tiểu cửu, cậu đang sợ cái gì vậy.”

Giản Bác Dịch ngây người.

“Cậu không nói chuyện Giản Ngôn Chi chỉ là em gái cậu ngay từ đầu.” Hà Uyên nhìn anh ta, “thật ra nói ra chuyện này cũng không có vấn đề gì quá lớn, hơn nữa nói ra rồi cũng sẽ không phát sinh nhiều tin đồn như vậy.”

Giản Bác Dịch luồn tay vào tóc, vò đầu với vẻ phiền muộn: “…Áp lực của em lớn lắm.”

Hà Uyên nhìn anh, đợi anh nói tiếp.

“Anh cũng biết mà, bố mẹ em lúc đầu không đồng ý cho em theo nghề này,” Giản Bác Dịch nói, “họ là người đức cao vọng trọng, nhất cử nhất động đều sẽ có người chú ý, anh nhìn Giản Ngôn Chi đi, mặc dù ở nhà nó tăng động thế thôi, kì thực ra ngoài nó vẫn rất nề nếp gia giáo… Cả hai đứa bọn em đều không muốn làm bố mẹ mất mặt.”

“Cô ấy làm rất tốt, cậu cũng thế.” Hà Uyên chậm rãi nói, “tuy ngành nghề khác nhau, nhưng cả hai anh em cậu đều đạt được thứ mà mình muốn trong lĩnh vực của mình.”

“Nhưng mà, ầy…em vẫn thấy hơi lo lo.”

“Lo người khác biết cậu là con của Giản Hòa Thư sẽ càng thêm chú ý đến cậu? Lo bản thân cậu không gượng dậy nổi khi thất bại trước hàng tá ánh mắt đổ dồn vào mình?”

“Lão đại làm sao anh biết!” Giản Bác Dịch trợn tròn mắt, vội nói, “em sợ em suy nghĩ nhiều quá, sau này vào game sẽ không thể thoải mái như trước được nữa.”

“Thoải mái? Trên đời này làm gì có nơi nào thoải mái một cách tuyệt đối được.” Hà Uyên rút một điếu trong bao thuốc để bên cạnh, châm lửa, “đã bước chân vào nghề này, thì phải dốc toàn bộ nhiệt huyết ra mà cố gắng, cậu nghĩ chỉ cần những người đó không chú ý đến cậu nữa thì cậu sẽ không còn áp lực, không còn bị ai bàn tán, không bị ai chửi rủa nữa sao?”

“Thắng là vinh quang, thua cũng là chuyện thường tình. Tiểu cửu, cậu thi đấu chuyên nghiệp cũng được hai năm rồi, chuyện này cậu phải hiểu chứ.”

Giản Bác Dịch sững người.

“Thế cho nên đừng có lấy cái gọi là áp lực đó làm cái cớ cho mình buông thả, không phải là con trai của Giản Hòa Thư thì cậu không cần phải toàn tâm cố gắng nữa hay sao?” mắt Hà Uyên ánh lên vẻ nghiêm nghị, “Liên Minh không phải là trò chơi của một người, chỉ cần là một thành viên của DSG, thì cậu cũng phải cố gắng không ngừng tiến về phía trước cho anh.”

Buổi chiều Giản Ngôn Chi không có cảnh quay, bảo trợ lý lái xe đưa mình về nhà một chuyến, trên đường về, cô nói với phụ huynh của nhà mình về chuyện tin đồn kia, cô đoán có lẽ Giản Bác Dịch cũng đã giải thích vụ này với bố mẹ rồi.

Xe về đến khu biệt thự, cô không vào nhà mà chạy thẳng sang trụ sở của DSG.

“Tiểu Ngôn Chi, sao chị lại đến đây.” Lâm Mậu mở cửa ra nhìn thấy Giản Ngôn Chi thì rất ngạc nhiên, “không phải quay phim hả.”

“Không, hôm nay chị được nghỉ.” Giản Ngôn Chi bước vào, “Giản Bác Dịch đâu?”

“Đang ở trên tầng đó.”

“Ừ, chị vào tìm anh ấy.”

Giản Ngôn Chi vào phòng khách mới phát hiện ra hôm nay ở đây còn có một người khác.

“Ngôn Chi.” Uông Đồng cũng bất ngờ khi thấy Giản Ngôn Chi, nhưng nhớ lại chuyện tin đồn hai hôm nay nên cũng hiểu ra, “đến tìm Giản Bác Dịch hả?”

“Vâng.” Giản Ngôn Chi tiến đến, nhìn chị ấy rồi lại nhìn Hà Uyên ở bên cạnh, cuối cùng nói với Uông Đồng, “hôm nay chị cũng qua đây nữa à.”

Uông Đồng cười, “ừ, chị mua ít đồ ăn sẵn sang đây gặp mọi người một lát.”

Giản Ngôn Chi gật đầu, “vậy ạ, thế em lên tầng trước nhé.”

“Ừ.”

Hà Uyên thấy Giản Ngôn Chi xoay người đi về phía cầu thang, khóe miệng khẽ mím lại.

“Này, tôi thấy hai người họ trông xứng đôi phết đấy chứ.” Uông Đồng đột nhiên nói.

Hà Uyên quay sang nhìn chị ta, “vậy sao.”

“Ừ, cậu không nghĩ vậy hả.” Uông Đồng cười, mà nội tâm cũng giống như biểu cảm trên mặt của chị lúc này vậy, vui sướng, thở phào.

Lúc trước trên mạng đồn nhau cô gái che mặt được quay lại trong buổi stream của Lão Dao chính là cô, nhưng chỉ có cô biết rõ, người đó không phải là cô, mà là Giản Ngôn Chi.

Vì bộ quần áo đó chính là bộ mà Giản Ngôn Chi mặc lúc đến phòng bao buổi tối hôm trước.

Sau đó, cô cứ luôn khổ sở đau lòng vì nghĩ rằng có lẽ Giản Ngôn Chi và Hà Uyên đang yêu nhau… mãi đến khi tin về Giản Ngôn Chi và Giản Bác Dịch bị truyền ra.

Hóa ra là mình hiểu lầm, Giản Ngôn Chi là với Giản Bác Dịch, chứ không phải với Hà Uyên.

Tâm trạng cô lúc này giống như “được hồi sinh” vậy, nếu tình địch là Giản Ngôn Chi…cô không dám chắc mình có cơ hội.

“Hà Uyên?” mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời của anh, Uông Đồng lại nhắc một tiếng.

Hà Uyên như mới vừa ngắt khỏi dòng suy tư, anh nhìn cô một cái rồi lãnh đạm nói, “tôi không nghĩ thế.”

“…”

Giản Ngôn Chi gõ cửa rồi vào phòng Giản Bác Dịch, lúc này Giản Bác Dịch đang nằm sấp trên giường ngẫm nghĩ về cuộc đời.

“Này!” Giản Ngôn Chi cầm gối đập vào lưng anh, “anh đang làm cái gì vậy hả, sao còn chưa dậy nữa.”

Giản Bác Dịch rít lên, “mày muốn chết à.”

Giản Ngôn Chi “xì” một tiếng, ngồi luôn lên tủ đầu giường, “mẹ gọi điện cho anh chưa.”

“Gọi rồi.”

“Nói sao.”

Giản Bác Dịch ngồi dậy, “còn sao nữa, tùy anh thôi chứ sao.”

“Ồ, thế thì được, còn anh, cứ lo thi đấu cho tốt là được rồi, khỏi lo mấy chuyện này làm gì.”

Giản Bác Dịch cau mày, “anh không lo thì mày biết làm sao.”

“Có gì đâu.” Giản Ngôn Chi cười thoải mái, “cũng có phải em chưa bị bêu xấu bao giờ đâu, với lại cái video đó chẳng nói lên được điều gì cả, bảo bên đội xử lý truyền thông ra mặt giải quyết là được rồi.”

Giản Bác Dịch, “…Mày nghĩ thoáng gớm nhỉ.”

Giản Ngôn Chi nghịch ngón tay, “em biết, anh không muốn người khác biết chuyện anh là người nhà họ Giản. Giới giải trí vốn đã phức tạp, mà anh cũng không muốn mình bị để ý như mấy ngôi sao khác. Vì thế anh cứ tiếp tục im lặng là được rồi, tất cả chuyện này cứ để em giải quyết. Này, tin em đi, đợi sau khi có bài đính chính thì tin này sẽ chìm nhanh thôi.”

Giản Bác Dịch nhìn vẻ thản nhiên của Giản Ngôn Chi, bỗng bật cười, “Ngôn Ngôn.”

“Hả?”

“Trong mắt mày anh là người nhát gan như vậy sao?”

“…”

“Có nói thế nào đi nữa…anh cũng là anh của mày mà.”

Giản Ngôn Chi không biết Giản Bác Dịch có suy nghĩ như thế nào, có điều không cần biết anh ấy nghĩ ra sao, cô cũng đã nhận định chuyện này mình có thể giải quyết được.

Xuống lầu, Giản Ngôn Chi quen đường thuộc lối đi vào phòng bếp, lấy sữa chua rồi vừa đi vừa uống.

“Ngôn Chi, anh chín vẫn chưa xuống hả.” Hàng Văn Kiệt hỏi.

“mmm…chắc xuống ngay giờ đấy.”

“Tiểu Ngôn Chi, sữa chua này em mua hôm trước đấy, uống ngon lắm, may mà còn lại ba hộp không cho lão đại uống hết. Chị thấy sao, chị có thích uống của hãng này không?” Lâm Mậu sáp lại hỏi.

Giản Ngôn Chi gật đầu, “vị cũng ngon, khéo chọn thật đấy.”

“Nó mua, nhưng là tôi chọn.” Hà Uyên dựa vào gối ôm, lạnh lùng nói, “người khéo chọn là tôi, biết chưa.”

Giản Ngôn Chi nghẹn sữa, “…Vâng vâng, anh là giỏi nhất thế đã được chưa.”

Hà Uyên lầm bầm ‘thế còn được’ sau đó nói, “lấy cho tôi một hộp.”

Giản ngôn Chi đặt mông ngồi xuống sô-pha, cười với Uông Đồng ở đối diện rồi mới nói, “tự đi mà lấy.”

“Tự đi?” Hà Uyên híp mắt, “cô chắc chưa?”

Giản Ngôn Chi nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, “cả hai chúng ta cách phòng bếp xa như nhau, lúc nãy anh bảo em đi lấy đã đành, giờ em đã đi đến đây rồi mà anh vẫn còn bắt em đi lấy nữa hả.”

“Chậc, xem ra chiều fan cũng nên có mức độ thôi.” Hà Uyên lẩm bẩm.

Giản Ngôn Chi, “Gì cơ? Anh nói cái gì?”

Hà Uyên nhìn cô một cái, lại gần hạ thấp giọng, nói, “vì Uyên thần, tôi nguyện dâng hiến hết mình cho đến khi tôi chết.”

Giản Ngôn Chi cứng đờ cả người.

Hà Uyên tiếp tục bình thản nói, “câu này là ai nói vậy nhỉ.”

Giản Ngôn Chi, “…”

Đệt đệt đệt đệt! Cái này là bài Weibo đăng từ tháng trước trước trước trước nữa rồi cơ mà? Có cần phải đào lại bài đăng lâu như vậy không hả?

“Không đi cũng được, vậy thì tôi tiện thể nói luôn cho đám Mậu Mậu biết, cô chính là đứa nhà giàu mới nổi tặng quà bán mạng của nhà tôi.”

“Dừng!” Giản Ngôn Chi đặt mạnh hộp sữa của mình xuống, chịu thua, “em đi là được chứ gì.”

Giản Ngôn Chi đứng dậy, tức tối đi vào bếp.

Hà Uyên nhìn theo bóng lưng cô, nhếch miệng, tâm trạng vui vẻ.

Uông Đồng ngồi ở đó, nhìn thấy hết tất cả. Cô hơi sững sờ, vì cô không ngờ Giản Ngôn Chi lại có mối quan hệ tốt đến như vậy với tất cả mọi người trong trụ sở.

Đến cả người khó gần nhất là Hà Uyên mà cũng có thể thân thiết với cô ấy như vậy, đúng thế, là thân thiết… cô biết Hà Uyên nhiều năm như vậy rồi, cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè, mà cái gọi là bạn bè giữa cô và anh, còn kém xa sự thân thiết của cái gọi là bạn bè giữa anh và Giản Ngôn Chi.

Nếu không có mối quan hệ kia với Giản Bác Dịch, có lẽ Uông Đồng sẽ nghi ngờ liệu có phải Hà Uyên có tình cảm khác với Giản Ngôn Chi hay không.

Giản Ngôn Chi cầm sữa chua đi ra thì Giản Bác Dịch cũng đi xuống lầu.

Anh ngồi luôn vào chỗ máy tính của mình, mở máy, vào game, bật stream.

Giản Ngôn Chi thấy anh mở camera thì giật bắn mình, “này này này, từ từ đã, em vẫn còn đang ở đây mà! Anh còn muốn bị lời ra tiếng vào thêm nữa hả.”

Giản Bác Dịch ngước mắt lên nhìn cô một cái, “mày qua đây, ngồi cạnh anh.”

Giản Ngôn Chi ngạc nhiên, “em không muốn.”

“Bảo mày qua thì qua đi, sao mà lắm chuyện thế.”

—Dải phân cách—

Tác giả có lời muốn nói:

Uông Đồng: Hai người họ trông cũng xứng đôi phết.

Đội trưởng: Xứng đôi? Chỗ nào? Góc nào? Cô nhìn kiểu gì vậy, cô không nghĩ tôi mới là người xứng nhất à? Hả?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN