Thoáng Chốc Phải Lòng Em
Chương 27: Hôn gián tiếp
Giản Ngôn Chi ngoan ngoãn kéo ghế lại ngồi cạnh Giản Bác Dịch, phòng livestream vừa mở fan đã kéo vào với tốc độ chóng mặt.
Đây là lần đầu tiên cô livestream trong tình huống như thế này, vì thế lúc nhìn thấy bình luận nhảy liên hồi, tâm lí cũng căng thẳng theo.
Giản Bác Dịch không nói gì, anh mở giao diện game như bình thường, giống như không hề xảy ra chuyện gì cả, sắc mặt bình thản làm những chuyện cần làm.
Bình luận đã chạy dày kín màn hình rồi, có lẽ khán giả người này kháo người kia, bây giờ dù có phải là fan của Giản Bác Dịch hay Giản Ngôn Chi hay không, chỉ cần có hứng thú với chuyện này thì đều tập trung hết về phòng livestream.
Stream của Giản Bác Dịch có số lượng người xem cao chưa từng thấy.
“Cái đệt! Đà này là muốn công khai rồi!”
“Anh chín ngầu vl, dám livestream cùng bạn gái đại minh tinh luôn!”
“Như nhìn thấy được ánh mắt ai oán từ đằng xa của Uyên thần…”
“Sát thương chồng sát thương 666!!!!!”
“Giản Ngôn Chi có biết nhục không vậy, dựa hơi thế còn chưa đủ à.”
“Đệch, nữ thần của tui nữ thần của tui!”
“Yêu nhau từ bao giờ đấy (đã kéo sẵn ghế ra để ngồi nghe kể chuyện)”
“Nhìn giống vợ chồng ghê á!!!!”
…
Hồi lâu, Giản Bác Dịch rốt cuộc cũng lên tiếng, anh nhìn bình luận, nói rất thản nhiên, “cái bạn nói nhìn giống vợ chồng ấy, bạn nói đúng một phần ba. Ba chữ giống vợ chồng này, tôi và Giản Ngôn Chi đúng là có chữ ‘giống’ thật.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Vâng vâng vâng vâng, vẫn chưa kết hôn, không phải vợ chồng không phải vợ chồng.”
“Thế giờ nói giống người yêu có được không?”
“Anh chín nói thế nào thì là thế ấy!”
“Nghe mọi người nói làm giờ tôi cũng thấy đúng là giống thật.”
…
Giản Bác Dịch liếc nhìn Giản Ngôn Chi một cái, “tất nhiên là giống rồi, dù sao cũng cùng một mẹ sinh ra, cùng một gen mà.”
Uông Đồng ở gần đó cứng đơ người, ngẩng ngay đầu lên nhìn về phía Hà Uyên, mà anh thì vẫn bình thản nhìn bóng lưng hai người đang livestream kia, trong mắt lại còn mang theo một chút ý cười.
Còn bên phía Giản Bác Dịch, bình luận đứng yên một giây rồi bùng nổ.
“what? Tôi đến đây để nghe kể chuyện tình yêu ngọt ngào chứ không phải chuyện tình loạn luân!”
“Ủa là sao! Cùng một mẹ!!!”
“đờ mờ đờ mờ, là anh trai em gái? Sao tôi chưa bao giờ nghe chuyện Giản Ngôn Chi còn có một người anh ruột làm game thủ!”
“Sự thật thật hú hồn (mặt cười)”
“Ồn ào cả ngày trời hóa ra lại chỉ là hiểu lầm, tao đã nói rồi mà, cái video đó đâu thể nói lên được gì.”
“Mấy đứa chửi em Giản của tao bị vả mặt có đau không? Dựa hơi cái lồng.”
…
Giản Bác Dịch nói đầy vẻ bất lực, “Cái video hôm đó chỉ đơn giản là cái con người này muốn cướp chìa khóa xe của tôi, do góc quay của phóng viên làm nó trông mờ ám thế thôi.”
Giản Ngôn Chi chống cằm nói, “quay thành thế được thì em cũng nể thật đấy, nếu biết trước em đã chẳng đi giành chìa khóa rồi.”
Giản Bác Dịch, “ờ, tại mày làm bậy làm bạ đấy, cứ nằng nặc đòi lái, mày nói xem, với cái trình lái xe tệ hại của mày thì lái cái gì mà lái.”
Giản Ngôn Chi đập ngay một phát vào gáy Giản Bác Dịch, “này! Đó là Sha Sha của em đấy, xe của em, anh cướp chìa khóa lại còn lí sự hả!”
Giản Bác Dịch lườm cô, “nói với mày rồi mà, tên nó đã đổi thành Rati Dịch rồi!”
“Dẹp cái Rati Dịch đó của anh đi, nhắc mới nhớ anh đã cho xe vào ga-ra chưa, đừng có ảo tưởng anh livestream thì có thể lấp liếm cho qua nhá.”
“Đang trong ga-ra đấy, ga-ra ở tầng dưới trụ sở.”
“Em nói là ga-ra nhà mình cơ!”
“Chậc, gì mà nhà mình với chả nhà họ, chán chả thèm nói với mày nữa.” Giản Bác Dịch bất lực nhìn vào camera, “các bạn thấy rồi đấy, đây chính là em gái ruột của tôi, Giản Ngôn Chi, lúc trước tôi không nói là vì cảm thấy quá mất mặt, các bạn đừng để bị cái vẻ ngoài như thỏ của nó đánh lừa.”
Giản Ngôn Chi chỉ muốn khinh bỉ, “lúc trước em không nói mới là vì sợ mất mặt đấy, ngoại hình chưa nổi 6 điểm mà đòi làm anh trai em.”
“Đậu má! Ngoại hình của anh mày mà có 6 điểm á! Ai cũng nói anh mày với lão đại là gương mặt đại diện của đội hết đấy, mày có mở mắt không vậy hả!”
“Em…ớ.”
Khi bình luận đang toàn là “ha ha ha ha ha”, “xác nhận anh em ruột hoàn tất”, “cứ như nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của tui với ông anh trai vậy”, “hai anh em trẻ trâu đặt tên cho xe”, “lúc đầu bảo là lên giải thích đính chính, kết quả lại thành cà khịa lẫn nhau, 666666”, thì trước ống kính xuất hiện thêm một người nữa, người đó đứng, nên camera chỉ quay được từ ngực trở xuống.
Lúc này, người đó rất không khách sáo dùng tay đẩy đầu của hai anh em kia ra, tiếp đó khán giả nghe thấy một chất giọng dễ nghe vang lên, “thôi làm trò con bò đi, cả hai người im lặng một chút cho tôi.”
“Á á á á á, đội trưởng đội trưởng đội trưởng!”
“Uyên thần đẹp trai quá!”
“Uyên thần làm đội trưởng nhưng lại phải lo lắng y như phụ huynh.”
“Ha ha ha ha ha, tự dựng thấy dễ thương quó giờ sao!”
“Uyên thần đừng đẩy nữa, mặt Ngôn Chi nhà bọn em sắp biến dạng luôn rồi!!!!”
…
Hai anh em nhà họ Giản hừ vào mặt nhau, không ai nói gì nữa. Hà Uyên thấy vậy mới thả tay ra, “giải thích xong rồi đúng rồi, xong rồi thì cậu bắt đầu tập luyện được rồi đấy.”
Nói xong, Hà Uyên lại xách mũ áo sau lưng Giản Ngôn Chi lên, “còn không đứng dậy, muốn livestream tiếp đấy à?”
Giản Ngôn Chi bị anh kéo đứng dậy, loạng choạng lùi về sau một bước, “ê ê, bị vướng rồi!”
Hà Uyên tiện tay trùm luôn mũ lên đầu cô, “ngốc nghếch.”
“Này này, đang stream đấy, giữ chút sĩ diện cho em đi.” Giản Ngôn Chi lấy mũ ra, lẽo đẽo theo sau Hà Uyên.
Hà Uyên đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn cô, “cô đi theo tôi làm gì.”
Giản Ngôn Chi mặt khó hiểu, “em đi lấy sữa chua uống, có mà anh cứ chắn trước mặt em thì có.”
Hà Uyên, “trùng hợp, cùng đường.”
Giản Ngôn Chi hoảng hốt, vội vòng qua anh đi vào bếp, “hình như chỉ còn một hộp thôi.” Không thể để anh ấy cướp được!
Hà Uyên, “…cô đứng lại đó cho tôi!”
Giản Bác Dịch vẫn đang livestream, tất nhiên khán giả đều nghe được đoạn đối thoại giữa Giản Ngôn Chi và Hà Uyên, lúc này dấu hỏi chấm trong phần bình luận đã chất thành đống.
Giản Bác Dịch chuyển sang đọc bình luận, rồi lại chuyển về giao diện game, vừa chờ trận vừa nói, “sữa chua của trụ sở bọn tôi đúng là ngày nào cũng cháy hàng, các bạn nói xem tại sao hai con người đó lại thích uống sữa chua đến như vậy? À người tôi nói là lão đại với em gái tôi đấy…gì cơ, Uyên thần cũng uống sữa chua? Bạn gì ơi, trong mắt bạn đội trưởng của bọn tôi quang hợp để sống à?”
Bình luận.
“Ha ha ha ha ha ha đội trưởng sinh ra từ tảng đá mà, uống sữa chua cái gì chứ.”
“Ít ra anh chín với Giản Ngôn Chi còn giành nhau cái xe, Hà Uyên với cô ấy lại đi giành sữa chua là thế quái nào?”
“Hình như Hà Uyên rất thân với Giản Ngôn Chi???”
“À mà, các bạn không thấy có mùi couple à.”
“…”
…
Ở một diễn biến khác, Giản Ngôn Chi chạy vội vào bếp mở cửa tủ lạnh.
Sữa chua để ở ngăn trên cùng, vị trí vừa nhìn đã thấy, quả nhiên chỉ còn đúng một hộp!
Giản Ngôn Chi hớn hở, giơ tay định cầm lấy, nhưng xui thôi, có người nhanh tay hơn cô, lấy được sữa chua trước.
Giản Ngôn Chi trợn tròn mắt, vừa quay người vừa oán thán, “ai đến trước lấy trước, anh có hiểu…”
Chữ ‘không’ còn đang ở trong cổ họng, Giản Ngôn Chi nhìn chằm chằm vào cái cổ áo chỉ cách mình có vài xăng-ti-mét, ngây ra một giây, rồi nuốt luôn con chữ đó vào.
Khoảng cách quá gần, Giản Ngôn Chi theo phản xạ định lùi ra sau, nhưng sau lưng lại là tủ lạnh, tiến thoái lưỡng nan.
“Ai đến trước lấy trước? Ai nói với cô ở đây dùng cái luật đấy.” một tay của Hà Uyên vẫn đang cầm sữa chua tì lên ngăn tủ lạnh, anh hơi cúi đầu, nhìn gương mặt ửng đỏ của Giản Ngôn Chi.
Sau lưng tê tê lạnh, trước mặt lại có ánh nắng. Giản Ngôn Chi ngửi được mùi thơm trên quần áo của anh, rất nhạt nhưng lại cực bá đạo mà len thẳng vào lòng cô.
Tim đập lệch nhịp, Giản Ngôn Chi ngước mắt lên, ánh mắt chuyển từ xương quai hàm rõ ràng sang bờ môi của anh, rồi lại từ bờ môi của anh dời đến đôi mắt. Tim cô thắt lại, nói mà không nghĩ ngợi gì, “đó là thường thức mà.”
“Thường thức?” Hà Uyên rút tay về, cắm ống hút vào hộp sữa, cúi đầu hút một ngụm rồi mới ngước mắt lên nhìn cô, “uống sữa chua thì cần thường thức gì chứ.”
Giản Ngôn Chi ‘hừ’ một tiếng, “Cái này là Mậu Mậu mua cho em mà.”
Hà Uyên, “Đó cũng là nhờ tôi chịu chọn nên mới có.”
“…”
Hà Uyên cúi xuống nhìn cô nhóc lùn trước mặt đang tức tối lườm mình, anh cười khẽ, đưa sữa chua về phía cô, “trông cô tội nghiệp thế này, cho cô uống một ngụm?”
Vốn chỉ tính trêu cô thôi, Hà Uyên cũng không biết từ lúc nào mình lại có cái sở thích lạ lùng này, tóm lại nhìn thấy cô tức giận thì chỉ muốn trêu. Nhưng không ngờ, nhóc lùn kia đột nhiên há miệng, ngậm lấy hút hai ngụm rồi nhìn anh với vẻ mặt “thà chết chứ khum chịu hy sinh”.
“…”
“……”
Vị chua ngọt của sữa chảy vào cổ họng, Giản Ngôn Chi nhìn Hà Uyên, mặt cũng dần đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Một pha khích tướng đi vào lòng người…
Giản Ngôn Chi bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất đã hối hận xanh ruột luôn rồi, sao cô lại dám làm chuyện chán sống như vậy chứ! Dám uống chung một hộp sữa với Hà Uyên!
Mà khoan đã…vừa nãy ống hút có nước bọt của anh ấy đúng không?
Đệch! Thế chẳng phải là hôn gián tiếp trong truyền thuyết à!
“Anh, anh cho em uống mà.” Giản Ngôn Chi nói xong thì đẩy Hà Uyên ra, nhanh chóng mất dạng ở cửa phòng bếp.
Hà Uyên bị cô đẩy ra, dựa vào tủ kính bên cạnh, hai hàng lông mi của anh hơi run run, cúi xuống nhìn sữa chua trong tay mình.
“Lão đại.” Lâm Mậu đi từ ngoài vào, vừa rót nước vừa nói, “sao tiểu Ngôn Chi lại chạy vội thế, chẳng phải hôm nay không cần quay phim à.”
“…Không biết.”
Lâm Mậu uống một ngụm nước, quay đầu lại nhìn Hà Uyên, “này, sữa đó ngon vậy cơ hả, hôm nay anh đã uống ba hộp rồi đấy.”
“Cũng được.”
“Này lão đại, sao mặt anh lại ửng lên thế?”
“…”
“Nóng lắm hả?”
Hà Uyên, “…”
Hà Uyên không đáp, Lâm Mậu tự nói tự nghe, “em cũng thấy hơi nóng, phải giảm nhiệt độ điều hòa xuống mới được.”
“Ờ.”
“Tính ra em còn chưa uống sữa này luôn ấy, ngon lắm hả? Cho em thử miếng.” Lâm Mậu vừa nói vừa sáp lại.
Cơ mà miệng còn chưa chạm đến sữa đã thấy Hà Uyên di chuyển sữa sang chỗ khác, Lâm Mậu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, Hà Uyên khựng lại rồi đưa sữa vào miệng mình.
“Muốn uống thì đi mua đi.”
Dứt lời, Hà Uyên vừa uống sữa vừa ra khỏi bếp.
Lâm Mậu tủi thân nhìn theo, “thử miếng thôi mà, keo kiệt quá thể đáng.”
—Dải phân cách—
Tác giả có lời muốn nói:
Mậu Mậu: sao anh keo kiệt thế, đến một hớp sữa cũng không cho em uống?
Đội trưởng ngây thơ nào đó: Chỉ có anh mới được hôn gián tiếp với tiểu hồ ly nhà anh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!