Thời gian có đi không về?
Chương 2: Gặp gỡ
Cô bước xuống, khóa xe cẩn thận rồi nhanh nhẹn chạy bộ đến công ty, do hay tập thể dục nên cô chẳng cảm thấy mệt. Khi tới trước cổng, cô dừng lại chỉnh lại tóc cho gọn gàng, bỗng dưng có một người đàn ông đi ngang qua, lướt trúng tay cầm hộp canh hầm của cô khiến cô cầm không chắc nên rơi xuống đất. Có lẽ mọi chuyện sẽ êm đềm nếu có lời xin lỗi từ người đàn ông đó, anh ta vẫn thản nhiên bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
“Nè!” Bảo Ngọc khó chịu nói.
Người đàn ông đó đang đi, bỗng dừng lại nói với người bên cạnh: “Đưa tiền cho cô ta.” Nói rồi anh vội bước nhanh về phía công ty. Người bên cạnh anh vội vàng quay lại đi về phía Bảo Ngọc.
“Cô à! giờ ông chủ chúng tôi rất bận mà tôi lại không mang tiền mặt, cô đứng đây đợi một chút tôi sẽ kêu người tới đưa tiền cho cô.” Bảo Ngọc ngơ ngác nhìn hắn: “Tiền gì?”
Hắn cau mày không biết cô tính giả ngốc hay ngốc thật: “Thì đương nhiên là tiền bồi thường cho cô rồi!”
Bảo Ngọc nghe tới đây, hai tay cô nắm chặt, nhịp thở cũng không còn bình thường, anh ta nghĩ cô là loại người gì, là ăn xin sao hay là kiểu người thích ăn vạ lấy tiền người khác. Cô cố gắng nhắm mắt hít thở bình thường rồi chợt nhớ ra điều gì đó vội vàng kéo tay áo lên xem đồng hồ, rồi quay đầu chạy nhanh về phía để xe của mình, đột nhiên cảm giác cổ tay bị ai đó kéo lại.
“Cô không đợi lấy tiền sao?”
Giới hạn của cô mong manh tới mức nhanh chóng bị phá vỡ, cô cau mày dùng chân dậm thật mạnh vào chân của người đang cầm tay mình: “Giữ lấy mà dùng!”
Anh chàng đó bị cô làm cho đau điếng mà không kìm được nhăn mặt, thật sự rất đau, anh ta còn nghĩ chân cô làm bằng sắt.
Bảo Ngọc nhanh chóng lấy xe, chạy nhanh về nhà nhờ Dì Hạ lấy cho phần canh hầm khác vì hôm nay cô phải đến Cô Nhi viện để giúp đỡ các bé mồ côi.
Anh chàng bị Bảo Ngọc hại đến nỗi chân cứ đi khập khiễng. Khi đuổi theo kịp ông chủ của mình thì gắng gượng đi bình thường nhưng không bao lâu lại nhăn mặt khó chịu.
“Chân anh làm sao vậy?” Người đàn ông điềm đạm hỏi thư ký của mình.
“Dạ không… ” Anh trả lời càng khiến vẻ mặt thêm phần khó coi.
Thấy thư ký của mình như vậy, người đàn ông càng thấy buồn cười, anh nhớ lại vóc dáng của người con gái đó, thật sự nhìn bề ngoài không hề nghĩ cô lại nóng tính như vậy.
“Cô ấy ra tay mạnh như vậy sao?” Vẫn giọng nói điềm đạm pha một chút đùa giỡn. Cậu thư kí cau mày nhẹ nhàng gật đầu.
“Dương Chí Duy!?”
Người đàn ông quay đầu theo hướng phát ra tiếng gọi, anh nhanh chóng nở nụ cười bước tới bắt tay: “Lâm chủ tịch lâu rồi không gặp ông.”
Ông Lâm cười hớn hở: “Cũng mấy năm rồi tôi không gặp cậu, giờ lại cao lớn như vậy rồi sao? Cậu đúng là càng ngày càng giống ba cậu.”
Dương Chí Duy khiêm tốn nói: “Cảm ơn chủ tịch Lâm, ngài quá khen rồi.”
“Hôm nay, ba cậu không đến sao?”
“Dạ! Ba còn một số chuyện cần giải quyết ở Công Ty nên không đến được… Mong chủ tịch Lâm thông cảm.”
“Sao lại phải khách sáo chứ, cứ gọi là bác Lâm được rồi.” Chủ tịch Lâm vui vẻ trả lời.
…
“Ba!”
Không cần quay lại nhìn, ông cũng biết chính là con gái thân yêu của mình Lâm Kiến Linh.
“Nào! Nào! Con gái mau lại đây.”
Lâm Kiến Linh nhanh chóng bước tới chỗ của ba mình. Chủ tịch Lâm vui vẻ giới thiệu: “Đây là Kiến Linh, con gái của bác… Còn đây là Dương Chí Duy, con trai của bác Dương, người luôn giúp đỡ gia đình chúng ta.”
“Chào anh Dương!” Kiến Linh nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Chào cô Lâm!” Dương Chí Duy từ tốn gật đầu.
Hai bên nói chuyện được một lúc, Kiến Linh thấy Bảo Ngọc từ thang máy bước ra, liền vẫy tay, gọi: “Chị Bảo Ngọc!” Bảo Ngọc chỉ muốn tới đưa canh hầm rồi nhanh chóng đến Cô nhi viện, nhưng tình hình này chắc cô khó mà đi. Bảo Ngọc nhẹ nhàng bước tới, nụ cười ông Lâm nhạt hẳn nhưng vẫn tỏ ra niềm nở cầm tay cô giới thiệu: “Đây là Bảo Ngọc, con gái lớn của tôi… Còn đây là Dương Chí Duy…”
Nụ cười trên môi Bảo Ngọc chợt tắt khi nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng trước mặt, chính là anh ta, người đàn ông cô gặp lúc nãy.
Không biết do đông người nên Bảo Ngọc cảm thấy khó thở hay do đứng trước Chí Duy mà cô cảm thấy khó thở. Bảo Ngọc luôn bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô, có thể do đó mà cô không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy.
Lúc này cô chỉ biết ngượng ngùng nói: “Dì Vương muốn con mang một chút canh hầm lên cho ba.” Ông Lâm vui vẻ nhận lấy hộp canh hầm rồi nói: “Sắp đến giờ rồi, mọi người mau chuẩn bị đi.” Bảo Ngọc biết đây chính là lúc cô có thể chạy đi, nhân lúc không ai để ai cô liền quay đầu về phía thang máy.
“Lâm tiểu thư không ở lại dự cuộc họp sao?” Giọng nói này, in sâu vào đầu cô từ giây phút đầu tiên, chỉ cần nghe “Lâm tiểu thư” là cô đã nghĩ ngay đến Chí Duy. Cô không biết vì sao cô lại không dám đối diện với anh.
Cô nở nụ cười gượng, ấp úng nói: “Tôi không…”
Thấy chị mình ấp úng như vậy Kiến Linh liền cười: “Chị Bảo Ngọc, hôm nay là cuộc họp cuối năm của Công ty mà, chị chắc chắn sẽ được khen thưởng.” Bảo Ngọc có chút hoang mang nhìn Kiến Linh rồi lại đảo mắt nhìn Chí Duy, anh luôn như vậy, không biết là trùng hợp hay cố ý, anh luôn khiến cô phải trễ hẹn.
“Ba ơi, con xin phép đi chuẩn bị một số tài liệu…” Một ý nghĩ liền xuất hiện trong đầu Bảo Ngọc, chủ tịch Lâm nhẹ nhàng gật đầu. Trước khi đi cô còn tặng cho Chí Duy một cái nhìn căm ghét. Nhưng khi gần đến thang máy cô bất ngờ ngã xuống đất khiến mọi người xung quanh hoảng hốt, chủ tịch Lâm vội vàng chạy đến đỡ cô dậy, lay nhẹ nhưng cô vẫn bất tỉnh.
Đã đến giờ họp mọi người không thể ở đây mãi được, đang loay hoay không biết làm sao thì Dương Chí Duy bước đến chỗ chủ tịch Lâm: “Bác mau lên họp đi, con sẽ nhờ người đưa cô ấy đến bệnh viện.” Ông Lâm thấy ý này cũng được liền dời người Bảo Ngọc vào người Chí Duy, nhanh chóng cùng mọi người lên phòng họp.
Dương Chí Duy nhìn mọi người đi rồi phất tay ra hiệu cho anh thư ký của mình đi theo bọn họ lên phòng họp. Đợi khi thấy không có ai anh nhướng mày: “Mọi người đi hết rồi! Lâm tiểu thư còn tính diễn đến khi nào?”
Bảo Ngọc mở hí một mắt khi thấy không còn ai cô liền mở hai mắt quan sát xung quanh. Chí Duy cười nhạt: “Lâm tiểu thư… Rất thích dựa vào lòng tôi!?”
Bảo Ngọc nhanh chóng quay lại trạng thái bối rối, cô hình như đang rất gần anh, gần tới mức có thể nghe được tiếng hơi thở của anh. Cô không biết mặt mình đang đỏ thế nào, chỉ nhanh nhẹn đứng dậy gằn từng chữ: “Có ma mới thèm người như anh!”. Nói rồi Bảo Ngọc đứng lên chỉnh lại trang phục vội vàng bước tới thang máy không dám quay đầu dù chỉ một lần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!