Thời gian có đi không về? - Chương 4: Vỏ bọc mạnh mẽ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Thời gian có đi không về?


Chương 4: Vỏ bọc mạnh mẽ


Bà Phương cùng Dương Chí Duy tới quán ăn.

Sau khi món ăn dọn ra bàn, bà Phương kì lạ hỏi: “Con với Bảo Ngọc có chuyện gì sao?”

“Chuyện gì là chuyện gì hả mẹ?” Chí Duy vừa gắp thức ăn vừa thản nhiên đáp.

“Mẹ thấy con bé dường như rất sợ con!” Bà Phương liếc nhìn con trai của mình.

Chí Duy bật cười: “Con không sợ cô ấy thì thôi, làm sao mà cô ấy sợ con được… Lúc sáng cô ấy khiến A Bảo nhấc chân đi còn khó khăn…”

Bà Phương ngờ ngợ không tin: “Nói thật hay nói giỡn vậy? Mẹ thấy con bé lễ phép lắm mà.”

Chí Duy trầm ngâm nhớ lại khoảnh khắc anh gặp Bảo Ngọc ở Lâm Thị. Giây phút thấy cô, tim anh như ngừng đập vậy! Nhưng cuối cùng anh chỉ nhàn nhạt đáp: “Cô ấy…”

Bà Phương thấp giọng đáp: “Rất giống Thiên Tú!?”

Chí Duy mệt mỏi thở dài, anh nghĩ mình đã quên được Thiên Tú nhưng khoảnh khắc anh thấy Lâm Bảo Ngọc thì tất cả đã rõ ràng. Anh căn bản không hề quên cô, anh yêu cô, yêu nhiều tới mức khiến anh mệt mỏi. Thiên Tú là vết thương mãi mãi không lành đối với anh. Anh chọn giấu cô vào nơi sâu nhất trong trái tim, nơi không có bất cứ người nào chạm vào được.

Bà Phương biết con trai mình đang rất buồn, bà vỗ vai anh, an ủi: “Nếu con cứ cố chấp không buông thì người đau khổ nhất chính là bản thân con!”

Anh vẫn trầm mặc như vậy, bà không muốn những chuyện cũ làm ảnh hưởng đến bữa cơm ngon liền chuyển đề tài khác để nói.

“Thưa ba, thưa dì con mới về.” Bảo Ngọc bước vào nhà, nhẹ giọng nói.
Lâm Kiến Linh thấy Bảo Ngọc về liền đi tới hỏi vội: “Chị không sao chứ? Hôm nay thấy chị ngã em thật sự rất sợ.”

“Chị không sao! Chỉ là hơi mệt một chút.” Bảo Ngọc nhẹ nhàng đáp.

“Để em kêu Dì Hạ chuẩn bị cơm, chị mau đi tắm đi.”

Bảo Ngọc gật đầu rồi đi về phòng của mình.

Bà Vương nhìn Bảo Ngọc cho đến khi cô đóng cửa phòng rồi quay sang nói với chồng: “Anh xem con bé Bảo Ngọc, cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, lại không chịu xác định tương lai làm gì… Cả ngày cứ đi ra ngoài, đến tận tối mới về.”

Lâm Kiến Linh thở dài một tiếng ngồi xuống ghế: “Mẹ cứ có thành kiến với chị ấy… Cả ngày chị ấy luôn làm việc ở công ty đó thôi.”
Bà Vương liếc nhìn con gái mình: “Cả ngày nó làm ở Công Ty mà có thấy nó làm được gì cho Lâm Thị chưa? Mẹ thấy nó chỉ ăn bám vào cái nhà này.”

“Dự án năm ngoái là do chị ấy đề ra đó…” Kiến Linh nhanh nhẹn nói.
Ông Lâm chỉ ngồi đọc báo không có ý định chen vào cuộc bàn tán của hai mẹ con bà Vương nhưng nghe đến đây ông liền chau mày hỏi: “Là Bảo Ngọc đề ra sao?”

Kiến Linh vô tư vừa ăn táo vừa trả lời: “Dạ đúng rồi! Năm ngoái con đang không biết phải làm sao… Chị ấy liền nói ra ý kiến đó cho con… Nhưng mà chị lại không muốn con cho mọi người biết.”

Ông Lâm nghe xong liền trầm tư suy nghĩ gì đó, còn bà Vương nhìn con gái mình với ánh mắt không vừa ý như muốn nói: “Con bé này! Sao lại nói ra chứ?”

Lâm Bảo Ngọc sau khi tắm xong liền xuống phòng bếp ăn cơm. Cô quen với việc ăn một mình như vậy rồi, nhiều khi cô rất đố kị với Kiến Linh. Dù Kiến Linh có bận cách mấy, có về trễ cách mấy, ba và dì Vương sẽ đợi cho đến khi cô ấy về mới ăn cơm, còn cô lại khác. Nghĩ đến đây Bảo Ngọc liền nở nụ cười nhạt.

“Hôm nay, Chí Duy nhờ người đưa con đến bệnh viện?” Ông Lâm từ phòng khách đi vào.

“Dạ!” Bảo Ngọc khẽ gật đầu.

“Thế nào rồi? Bây giờ đã đỡ hơn chưa?” Ông Lâm kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.

“Dạ! Con đỡ hơn nhiều rồi… Ba đừng lo.”

“Làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Ông Lâm trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Kế hoạch năm ngoái của Công Ty là do con đề ra sao?”

Bảo Ngọc đang gắp đồ ăn nghe ông Lâm nói vậy có chút bất ngờ: “Kế hoạch đó chủ yếu là do Kiến Linh làm, con chỉ góp ý một chút thôi.”

“Ba thấy con rất có năng lực chỉ cần chăm chỉ một chút ba sẽ thăng chức cho con.” Ông Lâm từ tốn nói.

Bảo Ngọc mỉm cười nói: “Cảm ơn ba!” Ông Lâm cười vui vẻ xoa đầu cô.

Bên ngoài, bà Vương đang đứng nghe cuộc trò chuyện của ông Lâm và Bảo Ngọc. Nghe đến đây bà tức giận đi lên phòng của Kiến Linh.

“Kiến Linh, con xem con đã làm gì? Ba con định thăng chức cho Bảo Ngọc kìa!” Bà bực mình ngồi xuống ghế.

Kiến Linh cười vô tư: “Vậy thì tốt chứ sao…” Cô còn chưa nói xong đã bị bà Vương cướp lời: “Tốt gì mà tốt, con muốn cái ngày Bảo Ngọc nó đá con ra thẳng Công Ty mới chịu cảnh giác sao?”

“Mẹ à! Con muốn đấu công bằng với chị ấy! Chứ không phải nhờ mẹ mở đường.” Kiến Linh lớn tiếng nói. Lần đầu tiên bà Vương thấy Kiến Linh tức giận như vậy nên khá bất ngờ, bà trầm lặng nhìn con gái mình.

“Con xin lỗi!” Kiến Linh mím môi vươn tay nắm lấy tay mẹ mình. Bà Vương thở dài ôm con gái vào lòng.

Sau khi ăn cơm, Lâm Bảo Ngọc khoác trên mình chiếc áo ấm rồi ra vườn hoa hướng dương của mình. Có lẽ đây là nơi cô thích nhất trong ngôi nhà này. Từ nhỏ tới lớn, có tâm sự cô luôn giấu trong lòng, đến tối cô sẽ ra đây suy nghĩ về vấn đề đó.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Bảo Ngọc. Đúng vậy! Cô sẽ khóc khi ở một mình. Cô từng nghe đâu đó “Nỗi cô độc còn đáng sợ hơn bất cứ nỗi sợ hãi nào trên đời”. Nhưng suốt hai mươi năm qua cô luôn lựa chọn một mình. “Thời gian” đã tạo nên vỏ bọc mạnh mẽ cho con người con gái này, càng lớn cô lại càng bị nỗi cô đơn gặm nhấm, nhiều lúc cô lại ước giá như mẹ cô còn sống thì hay biết mấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN