Thời gian có đi không về?
Chương 5: Dự án mới
“Cuối tuần này chủ tịch mở tiệc chiêu đãi cuối năm, cậu có đi không?”
“Đi chứ! Bữa tiệc này cũng coi là hiếm đó.”
“Tôi còn đang lo phải ăn mặc sao cho hợp đây!”
“Cậu tính tán tỉnh anh nào sao?”
…
Rất nhiều cuộc trò chuyện về bữa tiệc của Công Ty mà có lẽ Bảo Ngọc không có hứng thú. Cô chỉ lẳng lặng đi về phía chỗ ngồi của mình.
Cô đang soạn một số tài liệu thì quản lý Cao bước tới: “Cô Lâm, chủ tịch gọi cô đến phòng của ngài ấy!” Bảo Ngọc gật đầu, cô nhanh tay xếp tài liệu gọn gàng rồi đến phòng chủ tịch.
Đứng trước phòng, cô đưa tay gõ cửa.
“Vào đi.” Tiếng ông Lâm từ trong phòng truyền ra, Bảo Ngọc nhanh nhẹn bước vào.
Ông Lâm vui vẻ nói: “Nào! Mau ngồi đi.”
Bảo Ngọc ngồi vào ghế nhẹ giọng hỏi: “Ba gọi con lên đây có chuyện gì sao?”
Ông Lâm uống một ngụm trà từ tốn nói: “Công ty chúng ta chủ yếu làm về thiết kế mà ba biết con có khả năng trong mấy lĩnh vực này… Tập đoàn Dương thị muốn mời một người đại diện cho công ty chúng ta thiết kế cho họ một kế hoạch sắp tới của họ… Con thấy thế nào?”
“Con nghĩ ba nên giao cho Kiến Linh… Em ấy giỏi giao tiếp…”
“Ba muốn con đảm nhận công việc lần này, con phải phát huy hết năng lực của mình chứ!”
“Con…” Bảo Ngọc ngập ngừng nói.
“Cứ quyết định vậy đi! Họ hẹn chúng ta hai giờ chiều nay, con lo thu xếp công việc ổn định đi!”
Bảo Ngọc biết mình không thể từ chối nên đành gật đầu, sau đó về phòng làm việc của mình.
“Hai giờ chiều nay, đại diện tập đoàn Lâm thị sẽ qua thảo luận với chúng ta.” Ông Dương ngồi dựa lưng vào ghế nói với con trai mình.
Dương Chí Duy đứng bên cửa sổ tay trái kẹp một điếu thuốc cười nhạt: “Tập đoàn Lâm thị vốn không có nhân vật nào tài giỏi. Ba việc gì phải lo?”
“Ba nghĩ lão già họ Lâm đó phải cử một người thật tài giỏi hoặc một người như Lâm Kiến Linh đến bàn luận với chúng ta… Chẳng ngờ lại cử một người thư ký!”
Dương Chí Duy nhướng mày nhìn ba mình: “Thư Ký!?”
Ông Dương lật tài liệu trên bàn đọc rõ từng chữ: “Lâm Bảo Ngọc!”
Dương Chí Duy hút một hơi thuốc rồi nói: “Lâm Bá Nghị này cũng thật kì lạ. Cả hai đều là con gái của ông ta nhưng một người là tổng giám đốc, một người chỉ là thư ký!”
“Từ khi còn trẻ ông ta đã nổi tiếng về sự gian xảo của mình. Ông ta làm gì cũng chỉ mình ông ta biết!” Ông Dương vừa nói vừa xoa thái dương của mình.
Dương Chí Duy không hỏi nhưng thừa biết trong quá khứ hai nhà Lâm-Dương chắc chắn có ân oán, nhưng lý do để đến bước đường ngày hôm nay thì chỉ có thế hệ trước mới rõ.
“Chiều nay ba hãy để con đi thảo luận về kế hoạch sắp tới!” Chí Duy nhàn nhạt nói.
Ông Dương gật đầu một cái, giọng ông khàn khàn: “Mẹ con…”
“Hôm qua con đã gặp mẹ… Mẹ không nhắc tới chuyện của ba!” Dương Chí Duy vừa nói vừa dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
“Bà ấy chắc hận ba nhiều lắm!” Ông Dương vừa xoa thái dương vừa nhỏ giọng nói.
Chuyện của ba và mẹ, anh thường không nhắc tới. Họ đã ly thân từ khi mẹ anh tức bà Phương đang mang thai anh. Hai mươi tám năm trôi qua, dù ông Dương cố gắng liên lạc với bà Phương bằng mọi cách đều bị bà từ chối. Việc duy nhất bà làm cho ông đó là cho Chí Duy nhận ông là ba. Đến khi Chí Duy lên năm tuổi, ông muốn chuộc lỗi lầm nên chăm lo con đường đi học cho anh. Từ đó anh chuyển sang ở với ông Dương, còn về phần bà Phương, cứ có thời gian anh sẽ về thăm bà.
Cuộc thảo luận với tập đoàn Dương Thị sắp diễn ra, Lâm Bảo Ngọc nhanh chóng sắp xếp mọi thứ. Cô chuẩn bị ra nhà xe thì ông Lâm liền nói: “Con chưa từng đến Dương Thị, hãy để bác Sở đưa đi, tránh mất thời gian.”
Bảo Ngọc thấy cũng có lý nên nghe lời ông Lâm lên xe của bác Sở.
“Anh tính để Bảo Ngọc nắm trong tay dự án này sao?” Bà Vương trách khéo.
“Chỉ còn Bảo Ngọc là Dương gia không đề phòng, cứ để nó đi… Có lẽ lão già đó cũng đoán ra một phần câu chuyện rồi chứ!” Ông Lâm uống một ngụm trà gian xảo nói.
Bà Vương không rõ ý của ông nhưng việc ông làm chắc chắn có lý do nên bà không có ý hỏi thêm.
Bác Sở lái xe đưa Bảo Ngọc tới cổng thì dừng lại nói: “Tiểu thư cứ vô họp, tôi sẽ ở đây chờ cô.”
Bảo Ngọc gật đầu rồi xuống xe đi vào Dương Thị. Cô vừa bước vào cổng đã thấy bất ngờ, công ty lớn hơn cô nghĩ. Ngắm nhìn một lúc, cô liền đi nhanh tới cửa công ty.
“Chào cô! Cô có phải Lâm Bảo Ngọc, người đại diện tập đoàn Lâm Thị phải không ạ?” Cô gái tóc ngắn ngang vai vui vẻ hỏi Bảo Ngọc.
“Dạ đúng rồi!” Bảo Ngọc mỉm cười trả lời.
“Mời cô đi theo tôi.” Cô nhân viên nhanh nhẹn đưa Bảo Ngọc đến thang máy để lên phòng giám đốc.
Đi theo sau nữ nhân viên, Bảo Ngọc nghe được vài lời bàn tán…
“Không ngờ nhân viên bên Lâm Thị lại xinh đẹp như vậy!”
“Nè! Cậu có bạn gái rồi đó, đừng có nhìn ngó đóa hoa khác như vậy!”
“Thì xinh đẹp như vậy mới đáng để giám đốc chúng ta ra mặt chứ!”
…
Không phải bọn họ nói quá về nhan sắc của Bảo Ngọc nhưng cô thật sự rất xinh đẹp. Điểm nổi bật trên gương mặt cô chính là đôi mắt. Đôi mắt to tròn, trong trẻo như làn nước kết hợp với làn da trắng hồng, thật sự khiến người ta không thể không ngước nhìn.
Bảo Ngọc vừa đi vừa quan sát xung quanh, đột nhiên cô bắt gặp được đôi mắt một người đàn ông đang nhìn về phía mình, thoáng lúng túng cô bước nhanh vào thang máy.
Cô nhân viên đưa Bảo Ngọc tới phòng giám đốc, đưa tay gõ cửa rồi quay sang nói với Bảo Ngọc: “Cô vào đi!” Bảo Ngọc mỉm cười cảm ơn rồi đi vào.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ một tay đút vào túi, một tay hướng về phía bàn ghế: “Mời ngồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!