Thời gian có đi không về?
Chương 6: Anh cứ nhìn tôi như vậy!?
Bảo Ngọc ngồi đợi một lúc nhưng cô thật sự không chịu nổi không khí ngột ngạt này, anh cứ mãi nhìn về phía cô khiến cô mất kiên nhẫn: “Không phải thảo luận dự án mới sao? Anh cứ ngồi đó nhìn tôi làm gì?”
Dương Chí Duy cười nhạt: “Lâm tiểu thư dựa vào đâu mà nói tôi đang nhìn cô? Rõ ràng cô đến sớm hơn giờ hẹn… Tôi chỉ đang nhìn đồng hồ!”
Bảo Ngọc chau mày, quay người về phía sau, thật sự có đồng hồ để trên kệ tủ. Hiện giờ cô thật sự rất xấu hổ, không biết nên giấu mặt đi đâu, cô cắn nhẹ môi im lặng một lúc lâu.
Không hiểu sao Chí Duy rất thích nhìn cô như vậy. Có một sự thật, cô đã đến đúng giờ chẳng qua do đồng hồ của anh bị chết, anh chỉ là muốn gây chuyện với cô. Hai người cứ im lặng như vậy, anh luôn nhìn cô nhưng cô biết mình có nói thì anh cũng lấy lý do đang nhìn đồng hồ.
Một thời gian trôi qua Bảo Ngọc bực mình quay lại phía sau, lúc nãy cô xem còn mười phút, bây giờ cũng còn mười phút. Cô chau mày, ngộ ra điều gì đó liền lấy điện thoại từ trong túi xách của mình ra xem, bây giờ đã là mười bốn giờ hai mươi ba phút, cô thật sự đã ngồi đây hơn hai mươi phút.
Cảm nhận được Chí Duy đang cười, cô tức giận nhìn anh: “Anh trêu tôi!?”
Anh cười nhẹ: “Tôi không có! Cô xem… rõ ràng tôi cũng không biết đồng hồ chết mà.”
“Anh…” Cô cứng miệng không biết dùng từ gì để đấu khẩu với anh.
Bảo Ngọc tức giận liền xách túi của mình quay người bỏ đi. Chí Duy biết mình đã giỡn hơi quá liền bước vội cầm tay cô: “Tôi xin lỗi! Bây giờ chúng ta cùng thảo luận được không?”
Bảo Ngọc theo thói quen liền dùng sức dậm lên chân Chí Duy. Cảm giác đau đớn nhanh chóng lan nhanh, anh thả tay cuối thấp người xoa chân của mình. Thấy anh thả tay mình, Bảo Ngọc lập tức bước đi.
Anh nhăn mặt lên tiếng: “Cô ra tay thật à!?” Rồi lại tiếp tục xoa bàn chân của mình.
Bảo Ngọc không có ý định quay lại nhưng nghe tiếng rên rỉ của anh, cô bất giác quay lại. Suy nghĩ một lúc, cô cũng quyết định tới gần anh.
“Anh không sao chứ?” Bảo Ngọc chau mày hỏi.
“Cô còn hỏi!?” Chí Duy khó chịu nói.
Lúc này, Bảo Ngọc thấy mình ra tay hơi mạnh, liền nói: “Tôi không có ý đâu!”
Anh ngẩng mặt nhìn cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Ai cô cũng sẽ làm vậy sao? Lần trước là A Bảo, lần này là tôi!”
“Tôi không cố ý thật mà!” Bảo Ngọc ngập ngừng nói.
“Cô có biết tôi là hình tượng trong lòng của biết bao cô gái không?”
Bảo Ngọc nghe xong liền bật cười: “Anh sao?”
Anh ngơ ngác nhìn cô, cô cười thật sự rất giống Thiên Tú, anh không thể tin trên đời lại có chuyện người giống người như vậy. Thấy Chí Duy nhìn mình, Bảo Ngọc có chút không thoải mái liền nói: “Anh còn nhìn tôi như vậy, tôi bỏ mặc anh thật đó!”
Chí Duy thoáng bối rối liền ngồi vào ghế theo sự giúp đỡ của cô.
“Bắt đầu được rồi chứ?” Cô nhướng mày hỏi anh.
Anh hờ hững đáp: “Được”
Nói rồi hai người cùng bàn về kế hoạch cho dự án mới. Dáng vẻ làm việc của anh rất nghiêm túc, giống như lúc nãy và bây giờ là hai con người khác nhau vậy. Sau khi nghe anh kể đại khái về kế hoạch sắp tới, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh thấy hoa hướng dương thì sao… Tôi sẽ thiết kế cho Dương Thị logo hình hoa hướng dương, xung quanh là những trẻ em mồ côi.”
Anh trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Ý nghĩa của hướng dương?”
“Sự mạnh mẽ và kiên cường… Dù bất cứ sóng gió nào chỉ cần một tia hi vọng cũng sẽ vượt qua.” Cô từ tốn nói.
Chí Duy suy nghĩ một lúc, cũng thấy rất hợp với dự án giúp đỡ trẻ em nghèo của công ty anh nên anh nói: “Cũng được! Cô hãy thiết kế một vài logo. Ngày này tuần sau tôi sẽ nhờ người tới lấy.”
Cô vui vẻ nhận lời vì đây là lần đầu tiên cô làm một công việc bằng chính ý tưởng của mình.
Chí Duy hỏi: “Cuối tuần cô sẽ đến chứ?”
Bảo Ngọc có hơi bất ngờ với câu hỏi của anh nhưng cũng vui vẻ trả lời: “Không… Tôi không thích nơi đông người.”
Anh nhìn thẳng vào cô: “Không đi thật sao?”
Bảo Ngọc hơi ngượng nhưng cuối cùng cũng gật đầu một cái. Chính là cảm giác này, chỉ cần anh nhìn cô như vậy, cô liền cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
“Không còn chuyện gì nữa… Tôi xin phép về trước.” Bảo Ngọc ngập ngừng nói.
Thấy Chí Duy gật đầu cô liền đứng dậy ra về. Vừa bước ra khỏi cửa cô thở phù một cái, chính cô cũng không biết cảm giác với anh là gì.
Bảo Ngọc ra khỏi cổng Dương Thị, cô mở cửa xe chuẩn bị lên, lại cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông vừa nãy. Cô hơi sợ nên nhanh chóng ngồi vào xe để bác Sở lái đi.
Hôm nay mọi việc đều làm ổn thỏa nên Bảo Ngọc quyết định về sớm một hôm. Vừa về đến nhà, đã nghe ông Lâm nói: “Bảo Ngọc! Con mau đi tắm đi rồi cả nhà cùng ăn cơm.” Cô còn tưởng mình nghe nhầm liền thấy bà Vương nói thêm: “Đúng đó! Con mau tắm rửa sạch sẽ đi!”
Bảo Ngọc chỉ biết gật đầu rồi nhanh nhẹn lên phòng mình. Vừa đi cô vừa suy nghĩ do hôm nay cô về sớm sao?
Sau khi làm một số việc cá nhân, Bảo Ngọc liền đi xuống nhà.
Ông Lâm nói: “Mau ngồi đi Bảo Ngọc.”
Bảo Ngọc nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.
Lâm Kiến Linh vui vẻ hỏi: “Nghe nói hôm nay chị đến Dương Thị thảo luận về dự án mới… Thế nào? Mọi thứ đều tốt đẹp chứ!?”
Bảo Ngọc mỉm cười: “Họ đã chịu ý kiến của chị nhưng phải đợi tuần sau mới quyết định có ký hợp đồng hay không.”
“Wow! Chị em giỏi vậy sao?”
“Làm sao mà bằng em được!”
Ông Lâm bỗng dưng lên tiếng: “Được rồi! Hai chị em mau ăn cơm đi, đừng đùa nữa… Mà Bảo Ngọc! Con cứ cố gắng làm hết sức là được.”
Bảo Ngọc vui vẻ trả lời: “Con biết rồi, thưa ba!”
Sau khi ăn cơm Kiến Linh và Bảo Ngọc đều ra sân thượng hóng mát.
“Hôm nay chị gặp anh Dương chứ?” Kiến Linh nhẹ giọng hỏi.
Câu hỏi này khiến Bảo Ngọc có hơi lúng túng: “À… Có!”
Kiến Linh cắn nhẹ môi hỏi thêm: “Anh ấy! Có nhắc gì tới em không?”
“Sao anh ta phải nhắc…” Bảo Ngọc dường như hiểu ra điều gì đó liền hỏi thêm: “Em… với anh ta… Hai người…?”
Kiến Linh ngại ngùng, cô vén tóc trên má của mình sang một bên. Thấy em mình không trả lời, Bảo Ngọc lại hỏi thêm: “Em thật sự thích anh ta sao?”
Kiến Linh cười nhẹ gật đầu: “Anh ấy có nói với chị cuối tuần này sẽ đến không?”
“Chị với anh ta đâu thân tới mức đó… Mà có lẽ anh ta sẽ tới!” Bảo Ngọc suy nghĩ đến lời của Chí Duy, cô cứ thắc mắc ý của anh là gì? Muốn cô tới đó sao hay anh chỉ hỏi cho có chuyện để nói, cô trầm mặc một lúc.
“Cuối tuần chị sẽ đi chứ?” Kiến Linh đột nhiên hỏi.
“Chị… Không” Bảo Ngọc trả lời dứt khoát. Đúng vậy! Cô việc gì phải đi, cô căn bản đâu thích chỗ đông người. Còn có người như anh đến đó thì việc gì cô phải đến, cô thầm nghĩ.
“Chị Bảo Ngọc! Em biết mắt thẩm mỹ của chị rất cao… Mai chị giúp em lựa trang phục nhé!” Kiến Linh vô tư nói.
“Em gái chị đã xinh đẹp rồi, mặc gì cũng sẽ đẹp!”
Kiến Linh vui vẻ ôm Bảo Ngọc: “Làm gì được như chị nói chứ!”
Nói rồi hai chị em Bảo Ngọc vui đùa rất lâu mới về phòng ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!