Thời Gian Như Ngừng Lại - Chương 15: Phí Tiên Sinh Tôi Nhớ Hình Như Anh Đã Có Bạn Gái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Thời Gian Như Ngừng Lại


Chương 15: Phí Tiên Sinh Tôi Nhớ Hình Như Anh Đã Có Bạn Gái


Mạnh Dao giật mình, cô không ngờ Phí Minh Nghị lại xuất hiện ở đây.
Khi cô nhìn thấy anh từ biệt cô dâu và chú rể vừa rồi, cô nghĩ anh đã rời đi.
Cô cũng nghĩ rằng họ sẽ không gặp lại nhau trong đêm nay.
Nhưng có phải cô thật sự không ngờ đến tình huống này không?
Đây thật ra là việc cô đã lường trước.
Nhất thời cô trở nên tinh tường, có thể thấy rõ ý đồ của tất cả những người cố gắng tiếp cận cô, khi nào thì làm gì, khi nào nói lời gì, những cao thủ tình trường kia đều bị cô nhìn thấu dù cô chưa từng yêu đương qua.
Phí Minh Nghị cũng không ngoại lệ.
Lúc trước cô còn nghi ngờ khi anh tặng bánh và dây chuyền, nhưng hôm nay với sự sắp xếp này, cô không còn nghi ngờ gì nữa.
Có người nói cô sống quá minh bạch, chỉ không ngờ có ngày cô lại dùng sự minh bạch này đối phó với Phí Minh Nghị.
Phí Minh Nghị đã mở cửa xe, ngồi bên trong quan sát cô.
Biểu cảm của anh trầm tĩnh, nhưng ánh mắt có sự dao động.
Mạnh Dao đứng ở cửa khách sạn, ăn mặc mỏng manh, áo khoác đã khoác sẵn trên người, là một chiếc áo khoác kaki dài có thắt lưng, cả người trông cao gầy, dưới ánh đèn, gương mặt xinh đẹp cao lãnh.

Cô không trang điểm quá nhiều, chỉ tô một lớp son mỏng nhưng chỉ cần một chớp mắt liền khiến người đối diện rung động.

Phí Minh Nghị đột nhiên nhớ tới lần đó ở cửa khách sạn, cô cũng đứng như vậy, chỉ là lần này, cô so với lần đó có vẻ gầy đi một chút.
Mạnh Dao không động đậy.
Phí Minh Nghị gom những suy nghĩ đó vào trong lòng rồi lại cười: “Mạnh tiểu thư, đừng đợi, tôi đã nói hai nhân viên của cô về trước rồi.”
Mạnh Dao hơi kinh ngạc, Phí Minh Nghị dáng vẻ không giống như đang nói dối, nhưng cô không tin bọn Tiểu Điềm sẽ rời đi không lời từ biệt.
Mở điện thoại lên nhìn, quả nhiên có vài tin nhắn.

– Mạnh tỷ, chị đang ở đâu?
– Phí tiên sinh nói chúng em đi trước, anh ấy sẽ đưa chị về.
– Nếu chị có việc cần thì nhớ gọi cho bọn em.
Tiểu Trần, một nhân viên khác, năm phút trước cũng nhắn tin cho cô, nhưng cô không nghe thấy.

Tiểu Điềm giữ điện thoại di động của cô ở chế độ rung, sau giờ làm việc liền trả lại cho Mạnh Dao nhưng cô chỉ cất vào túi áo khoác mà không chú ý.
Cô có chút bất lực, phương pháp của Phí Minh Nghị tuy không toàn năng, nhưng vẫn khó lường.
Cô không biết Phí Minh Nghị muốn gì, cô không có ý định tham gia trò chơi rượt đuổi này, nhưng Phí Minh Nghị đang từng bước tiếp cận cô.
Hời hợt, lúc nặng lúc nhẹ khiến đối phương khó mà chống đỡ, điều này làm cho Mạnh Dao cảm thấy áp lực không nhỏ.
Phí Minh Nghị vẫn đang đợi cô, không thúc giục cũng không rời đi, trên mặt nở nụ cười không có một chút sốt ruột, dường như anh không hề bận tâm đến sự do dự của cô, trong mắt ánh lên nét cười bình tĩnh và kiên định.

Mạnh Dao đối mắt với anh hồi lâu, cuối cùng rũ mắt xuống, bước tới mở cửa xe.
Cô nghĩ mình nên quyết liệt vạch răn giới với anh, nhưng dù sao cô cũng không thể nhẫn tâm với anh được.
Đây là người mà cô thích từ thời niên thiếu, trong lòng cô anh như một tia sáng trong đêm đen, đồng hành cùng cô nhiều năm như vậy.
Phí Minh Nghị nhìn thấy cô lên xe, mỉm cười quay sang chỗ khác.
Xe của anh sạch sẽ, không có bất kỳ sự lộn xộn nào, gọn gàng và chỉn chu giống như vẻ bề ngoài của anh vậy.
Mạnh Dao đóng cửa, thắt dây an toàn, cũng không ngẩng đầu nhìn.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày ngồi trong xe của Phí Minh Nghị.
Xe rất nhanh lăn bánh, điện thoại của cô rung lên.
Tiểu Điềm gọi.
“Mạnh tỷ, bây giờ chị đang ở đâu, có thấy tin nhắn em gửi không?” Đầu dây bên kia, giọng Tiểu Điềm có chút áy náy.
“Ừ” Mạnh Dao đáp.
“Vậy bây giờ chị đang đi cùng với Phí tiên sinh à?” Tiểu Điềm lại hỏi.
Mạnh Dao liếc nhìn Phí Minh Nghị, đáp: “Ừ.”
Phí Minh Nghị đang lái xe, dường như không quan tâm đến cuộc hội thoại.

Giọng nói của Tiểu Điềm lộ ra vẻ thoải mái, “Ồ, tốt quá.

Đi một hồi em cảm thấy không ổn, em lẽ ra nên đợi đến khi chị quay lại…” Trong giọng điệu của cô bé có chút áy náy.
“Không sao đâu.”
“Vậy thì em cúp máy trước, có việc gì thì gọi cho em.” Tiểu Điềm lại nói.
“Được”
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Mạnh Dao cất điện thoại, đã gần mười giờ rưỡi.
Cô không trách bọn Tiểu Điềm, hai đứa nhóc còn chưa nhiều kinh nghiệm trong xã hội, sao có thể là đối thủ của Phí Minh Nghị.
Xe lao nhanh về phía trước, bầu không khí im phăng phắc.
Trời về đêm, đường vắng người qua lại, buổi tối xe buýt vẫn chạy, trên xe thưa thớt một vài hành khách.
Mạnh Dao nhìn ra ngoài xe, chợt nhận ra cô đã nhìn thấy những cảnh này rất nhiều lần.
Xưa nay, cô luôn là lữ khách ban đêm, ban ngày không ngừng bận rộn, đến tối cơ thể mệt rã rời, cô trở thành người sống về đêm.
Cô dựa vào cửa sổ, trầm lặng, mệt mỏi, nhợt nhạt và xa lạ.
Cô không bao giờ dám nhìn người bên cạnh, hai người gần đến mức vừa giơ tay lên có thể đụng phải, liếc mắt liền có thể nhìn thấy.
Cô nghĩ, nếu việc này xảy ra ở thời niên thiếu, cô sẽ rất hạnh phúc.
Cô đợi Phí Minh Nghị nói gì đó với mình, nhưng Phí Minh Nghị lại không hề mở miệng.
Phí Minh Nghị đang lái xe, nhìn thẳng về phía trước, có thể thấy Mạnh Dao đang nghiêng người, vòng tay qua eo nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh không biết cô đang nghĩ gì.
Mạnh Dao tránh anh, anh biết điều đó, nhưng anh không để tâm.

Kế hoạch của anh đêm nay là đợi đưa cô về, vì vậy sau khi chào tạm biệt cô dâu chú rể, anh đã ngồi trên xe, nhìn các vị khách lần lượt rời đi, nhìn nhân viên của cô đi ra với thùng thiết bị.
Anh không nhìn thấy cô, vì vậy anh xuống xe và hỏi họ về Mạnh Dao, khi biết rằng cô vẫn còn bên trong anh nói họ về trước, anh sẽ đưa cô về.
Anh không cần nói quá nhiều, chỉ vài ba câu đã gây được lòng tin của bọn Tiểu Điềm.
Chỉ là sau khi mọi thứ diễn ra như dự định, anh lại có chút phiền não.

||||| Truyện đề cử: Điên Cuồng Chiếm Hữu |||||
Sự phản kháng của cô rõ ràng đến nỗi dù cô không nói lời nào thì anh vẫn cảm thấy sự cự tuyệt.
Vì vậy, anh đột nhiên mất đi khát vọng tiến đến gần cô hơn.
Trong xe có chút im lặng, nhưng Phí Minh Nghị cuối cùng vẫn chủ động phá tan sự im lặng trong màn đêm vô tận.
Có một bản tình ca đang phát trên radio, “Decent”, bài hát chủ đề của một bộ phim lãng mạn.

Có một thời gian phim này rất nổi, lúc đó mọi người xung quanh đều tranh thủ xem, cô thì chưa từng xem qua vì không có thời gian..

Giọng hát rất êm tai, chia tay rồi cũng cần phải giữ thể diện không phải sao.
“Mạnh tiểu thư đã từng có người yêu chưa?”
Mạnh Dao đang cẩn thận nghe thì Phí Minh Nghị đột nhiên mở miệng.
Anh liếc nhìn cô và cười nhẹ.
Mạnh Dao thu hồi ánh mắt, có chút sững sờ, một lúc sau mới đáp: “Không có.”
“Rất khó tìm được người phù hợp sao?” Phí Minh Nghị nói tiếp.
Mạnh Dao muốn cười, nhưng không cười nổi.
Người dẫn chương trình trên đài lại bắt đầu nói: “Cuối cùng, không thể ở bên nhau hay chưa từng ở bên nhau thì cái nào bi thương hơn?”
Mạnh Dao nghe xong, trong lòng trào lên sự chế nhạo.
Đến cùng cái nào bi thương hơn, một cái đã từng có được, một cái chưa hề có được.
Xe dừng lại, Mạnh Dao ngơ ngác.
Quay đầu nhìn xung quanh, Phí Minh Nghị lái xe đi vào một quán ăn đêm, dừng trước cửa một quán cháo hải sản, những cửa hàng khác tuy có chút vắng vẻ, nhưng nơi này vẫn rất sôi động.
Phí Minh Nghị xuống xe đi vòng ra mở cửa cho cô.
“Ăn chút gì đi,” anh nói với cô, quay đầu nhìn với ánh mắt không thể từ chối.
Mạnh Dao im lặng một hồi, đành phải xuống xe.
Cửa xe đóng lại sau lưng cô, Phí Minh Nghị đi về phía trước dẫn đường.

Chủ cửa hàng bận rộn ở cửa ngẩng đầu nhìn thấy anh, cười nói: “Phí lão bản đến rồi.”
Nhìn thấy người phía sau, ánh mắt ông lại sáng lên, “Lần đầu tiên cậu dẫn người tới đây đó.”
Phí Minh Nghị cười cười, không trả lời, chỉ gọi phần ăn: “Vẫn như cũ, một phần cháo hải sản, một ít hải sản tươi sống.”
“Được, cậu ngồi trước đi, tôi sẽ mang đồ ăn lên ngay.”
Ông chủ nhiệt tình, Mạnh Dao ở một bên nghe, tâm tình phức tạp.
Phí Minh Nghị dẫn cô vào trong tìm một chỗ ngồi.
Mạnh Dao ngồi xuống đối diện anh.
Người phục vụ bưng một ấm trà muốn rót cho bọn họ, Phí Minh Nghị cầm lấy: “Để tôi làm.”
“Đừng nhìn vẻ ngoài của tiệm này không đẹp, thực ra cháo của họ rất ngon, Mạnh tiểu thư có thể thử xem.” Anh cầm lấy cốc của cô, vừa rót trà vừa giới thiệu với cô.
Mạnh Dao không nói gì, cầm lấy chiếc cốc anh đưa qua.
Nước trà trong chén trong vắt, chính là bạch trà phương Nam.
Cô tin khi anh nói tiệm ăn này rất tốt, cô cũng tin rằng anh đã đến đây nhiều lần.
Anh luôn là người kén ăn, nếu không hợp khẩu vị thì làm sao có thể quen được.
Cô chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ đưa cô đến nhà hàng yêu thích của anh.
Một số ký ức không thể ngừng hiện về trong tâm trí cô, năm đó cô đã mua cho anh rất nhiều bữa sáng, nhưng cô vẫn không biết anh thích ăn gì.
Thời gian trôi nhanh, bây giờ anh đặt sở thích của mình trước mặt cô, chia sẻ với cô.

Nếu không phải có vết nứt trong tim thì làm sao lại không động lòng
Mấy món hải sản được mang lên, ốc xà cừ xào dưa chuột, tôm muối tiêu, cua biển xào bánh mật, và một dĩa măng trộn nấm mới lạ.
Kiểu dáng đơn giản nhưng màu sắc và hương thơm rõ rệt.
Phí Minh Nghị cầm đũa đưa cho cô, cười nói: “Ăn đi.”
Mạnh Dao không tin anh đói bụng, tiệc cưới toàn sơn hào hải vị, sẽ không nhanh bị đói bụng như vậy.
Anh chỉ muốn đưa cô đi ăn, thái độ tự nhiên để cô có thể thoải mái.
Ở nhà hàng làm việc liên tục, đúng là không được ăn ra bữa tử tế.
Ông chủ đã tự mình mang cháo đến.
Những hạt cơm trắng trong xoong vẫn bốc khói, bên trong là hải sâm, bào ngư, cua biển, mực…!Vô số hải sản, rắc thêm lá hẹ, không cần ngửi kỹ cũng đã thấy thơm rồi.
Ông chủ đặt soong cháo lên bàn, mỉm cười hỏi: “Phí lão bản, đây là bạn gái của cậu sao? Xinh quá!” Ông nhìn Mạnh Dao bằng ánh mắt thân thiện.
Mạnh Dao đang cầm đũa trên tay, khi nghe đến đây thì lưng cứng đờ.
Phí Minh Nghị vẻ mặt tự nhiên, cầm thìa múc đầy bát cháo, cười nói: “Chỉ là bạn bè thôi.”
Nói rồi anh lại đưa bát cho cô
“Cẩn thận nóng.”
Ông chủ bật cười: “Phí lão bản đừng nói dối, không phải là bạn gái sao.

Cậu ăn ở chỗ tôi nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cậu dẫn người tới đây.”

Sau đó ông lại cười với Mạnh Dao: “Cô à, Phí lão bản là thanh niên tốt đó.”
Họ đều là người lăn lộn trong xã hội nhiều năm, ý tứ như vậy làm sao lại không rõ.

Mạnh Dao không phản bác, chỉ cười nhẹ, coi như đáp án.
Trong trường hợp này, lập luận có ích lợi gì.
Ông chủ lại nhanh chóng bước đi chào hỏi vị khách vừa bước vào.

Phí Minh Nghị không giải thích với cô, tự mình múc đầy một bát cháo, chỉ nói lại: “Mạnh tiểu thư ăn thêm đi, cô gầy quá”.
Mạnh Dao không ăn được quá nhiều, cô quá bận rộn nên luôn ăn rất ít, coi như là đủ để duy trì cơ thể.
Hơn nữa, Phí Minh Nghị ngồi đối diện với cô, trong màn sương mờ ảo, luôn khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Đến cuối cùng, đồ ăn còn dư lại một nửa.
Phí Minh Nghị đóng gói tất cả.
Ông chủ nhìn thấy thì rất buồn bực, “Cô gái, cô không thích đồ ăn của tôi sao?”
Mạnh Dao không nói, Phí Minh Nghị đã giải thích: “Không phải, cô ấy chỉ là quá mệt mỏi sau một ngày bận rộn.”
Ông chủ lại cười: “Vậy lần sau cô quay lại tôi sẽ làm thêm nhiều món ngon cho cô.”
“Được.” Mạnh Dao đành phải đồng ý.
Phí Minh Nghị không có cơ hội thanh toán, ông chủ nói nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh dẫn người đến đây, bữa ăn này coi như ông mời.
Phí Minh Nghị cũng không giằng co nữa.

Trước khi quay lại xe, Phí Minh Nghị mở cốp xe, cho thùng đồ vào.
Mạnh Dao mở cửa bước lên trước.
Cạnh đó là quán cháo hải sản sôi động.
Sau lưng là người đàn ông vừa ăn khuya cùng cô.
Khói lửa nhân gian nơi này làm cô cảm thấy dường như họ thực sự là một cặp tình nhân bình thường như bao cặp tình nhân trên thế giới.
Phí Minh Nghị mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào, mang theo hơi lạnh.

Mạnh Dao liếc qua rồi tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước.
Xe khởi động rồi lao nhanh vào màn đêm vô tận.
Mạnh Dao nhìn đèn đường không ngừng vụt qua, cuối cùng nói: “Phí tiên sinh, tôi nhớ hình như anh đã có bạn gái.”
Trong ánh sáng mờ nhạt, giọng nói của cô trong trẻo, đôi mắt của cô càng thêm yên tĩnh.
Lớp màng bọc chưa được mở ra kia đều được phơi bày lên bàn.
Tất cả những lời từ chối cũng chỉ gói gọn trong một câu.
Đôi mắt cô tỉnh táo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phí Minh Nghị vuốt tay lái một lúc lâu, sau đó chỉ cười nhẹ.
Anh không nói nữa, im lặng lái xe, trong xe, đèn đường chiếu rọi lúc sáng lúc tối, vẻ mặt trở nên u ám không thể phân biệt được.
Đường thông thoáng, đến 0 giờ, xe cuối cùng cũng dừng lại trước studio.
Khi Phí Minh Nghị hỏi cô ở đâu, cô nói đưa cô về studio.

Mạnh Dao xuống xe, cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Không có nhìn lại.
Cửa trường quay mở ra, đèn bật sáng, một lúc sau, một ánh đèn xe quét qua sàn phòng thu, ngay sau đó lại biến mất.
Xe của Phí Minh Nghị đã rời đi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN