Thời Gian Như Ngừng Lại - Chương 16: Mạnh Dao Cuối Cùng Cũng Không Thể Bỏ Mặc Anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Thời Gian Như Ngừng Lại


Chương 16: Mạnh Dao Cuối Cùng Cũng Không Thể Bỏ Mặc Anh


Sau đêm đó Phí Minh Nghị không xuất hiện nữa, không gọi điện, cũng không lộ diện, cả người như biến mất khỏi thế giới của cô.
Anh bày ra trò chơi, cô không muốn chơi cùng nên anh lập tức quay người rời đi.

Mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ.
Mạnh Dao không hối hận, anh từng là người cô quay quắt không quên, nhưng giờ cô chỉ có thể để anh ra đi.
Chỉ là trong đêm khuya thanh vắng, cô vẫn có chút thất thần khi nhìn bức ảnh của anh.
Đó là một trong vô số tấm hình cô đã chụp trong đám cưới hôm đó.
Phí Minh Nghị đứng trên hành lang, tư thế thẳng tắp nói chuyện điện thoại, ánh đèn màu nặng nề rơi vào trên người anh, trên người anh tỏa ra một vầng sáng khác lạ.

Hôm đó, cô đang tìm góc chụp, không cần ngẩng lên đã thấy Phí Minh Nghị đang đi ra ngoài.
Khán phòng vẫn rất náo nhiệt, một mình anh đứng ngoài hành lang quay lưng về phía mọi người, tay đút túi quần, dáng người mặc vest đen cao ráo mảnh khảnh khiến người ta muốn nán lại nhìn.

Trong khoảnh khắc riêng tư ấy, cô nhấn nút chụp.

Cô không bao giờ nghĩ có thể chụp được bức ảnh thứ hai của anh, nhưng ngay lúc đó, cô cuối cùng có thể làm được.
Cô biết rằng mình động tâm, từ quá khứ đến hiện tại vẫn chưa từng thay đổi.
Chỉ là cô chưa bao giờ dám nói với ai.
Phải một tuần sau Triệu Mạn mới đến lấy ảnh.
Thời gian đã được thống nhất trước, Mạnh Dao đợi ở studio từ sớm.
Triệu Mạn rất vui khi nhìn thấy bức ảnh, sau đó nói: “Minh Nghị giới thiệu cô với tôi quả không sai.”

Cô ấy đã có ý tưởng tìm kiếm một nhiếp ảnh gia trước đó, nhưng việc này cứ bị trì hoãn mãi.

Hôm đó vài người bạn ngồi ăn tối cùng nhau, vô tình nói về chuyện này, Phí Minh Nghị nói với cô ấy: Nếu cô muốn tìm nhiếp ảnh gia, tôi có quen một người.
Triệu Mạn lúc đó rất kinh ngạc, quen biết Phí Minh Nghị nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói anh quen nhiếp ảnh gia nào.
Phí Minh Nghị không nói gì, chỉ đưa cô phương thức liên lạc.
Nghe nói là phụ nữ, Triệu Mạn càng cảm thấy kỳ lạ.

Phí Minh Nghị từ trước đến nay đều được phụ nữ vây quanh, nhưng chưa từng thấy anh giới thiệu với ai.
Cô ấy hỏi về mối quan hệ của hai người, Phí Minh Nghị vẫn chỉ cười không trả lời.
Cô ấy biết tính khí của anh nên không hỏi thêm câu nào, vừa đàm phán với công ty cưới hỏi tên Mạnh Dao, không ngờ người được công ty tổ chức sự kiện giới thiệu cũng chính là Mạnh Dao.
Mạnh Dao nghe Triệu Mạn nói cũng chỉ im lặng lắng nghe, thấy ánh mắt thăm dò kín đáo của cô ấy cũng chỉ giả vờ không biết.

Cô có lẽ nên cảm ơn Phí Minh Nghị, nhưng chuyện đến nước này cô cũng đành cho qua.
Triệu Mạn cuối cùng cảm ơn rời đi.
Sau đó, Mạnh Dao nhận được rất nhiều cuộc gọi, đều là công tử con nhà giàu phải lòng cô trong đám cưới.
Một số người nói rằng họ muốn giới thiệu công việc kinh doanh cho cô, một số chỉ đơn giản là yêu cầu cô chụp ảnh.

Mạnh Dao kiên quyết từ chối.

Cô rất ngại tiếp xúc với chuyện như vậy lần nữa, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể tránh khỏi.
Ngày qua ngày, lễ hội mùa xuân dường như đang đến gần.
Sau nhiều lần xoay vần, cuối cùng ngày cưới của Tiểu Điềm cũng được ấn định.
Tiểu Điềm năm nay 21 tuổi, có bạn trai là thanh mai trúc mã và đã tính chuyện kết hôn, dự định năm sau sẽ tổ chức đám cưới nhưng ông nội của người này bị bệnh nặng.
Vậy là cuộc hôn nhân của Tiểu Điềm được tiến hành sớm hơn dự kiến.
Ngày cưới được ấn định vào ngày mồng tám Tết, sau khi Tiểu Điềm xác nhận, cô đã đặc biệt mời Mạnh Dao.
Cô bé chân thành nói: “Mạnh tỷ, chị nhất định phải tới dự đấy.”
Biết ý của cô, Mạnh Dao cười gật đầu: “Chị sẽ tới.”
Cô mở studio này hai năm trước, Tiểu Điềm là nhân viên đầu tiên mà cô tuyển dụng.

Chỉ hai tháng sau khi bắt đầu công việc, mẹ cô ấy được chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo và cần gấp 100.000 nhân dân tệ để phẫu thuật.
Tiểu Điềm đã khóc khi nhận được cuộc gọi từ bố, một người bình dân nghèo làm nghề lặt vặt kiếm sống, khó khăn lắm mới nuôi được con gái tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật, làm sao có nhiều tiền tiết kiệm được.
Mạnh Dao nghe xong không nói gì, lấy 100.000 tệ trong thẻ ngân hàng đưa cho cô bé.
Cô nói: “Cầm lấy lo cho mẹ em đi, nếu không đủ thì chị sẽ tìm cách”.
Lúc đó, trong tài khoản của cô chỉ còn 120.000 vốn lưu động, còn nợ 650.000, nhưng cô vẫn rút ra đưa cho Tiểu Điềm 100.000.
Không có lý do gì lớn lao, chỉ là vì cô hiểu rõ nỗi đau khi tuyệt vọng và bất lực
Kể từ đó, Tiểu Điềm bắt đầu trung thành với cô, mỗi lần về nhà đều mang cho cô rất nhiều đặc sản, lúc bình thường cũng đặc biệt chú ý chăm sóc cô.
Cô bé cũng nhanh chóng hoàn trả tiền, bảo hiểm y tế hoàn trả một phần tiền, người thân vay mượn một phần, gia đình bạn trai đưa phần còn lại.
Gia đình bạn trai không vì bệnh tật của mẹ Tiểu Điềm mà trở mặt, ngược lại chọn cách giúp đỡ lẫn nhau và cùng nhau vượt qua khó khăn.
Thế giới tuy phức tạp, nhưng vẫn có chân tình.
Tiểu Điềm bắt đầu chạy khắp nơi mua những thứ cần thiết cho đám cưới của mình.
Mạnh Dao tranh thủ chụp bộ ảnh cưới giản dị của cô và bạn trai làm kỷ niệm.
Tiểu Điềm biết cô đang bận nên cũng không dám làm phiền, vốn dĩ cô bé chỉ muốn tìm một studio bình thường để chụp, nhưng Mạnh Dao chỉ nói không có việc gì.

Trong studio, Tiểu Điềm mặc váy cưới và trang điểm, cùng chồng sắp cưới chuẩn bị sẵn sàng.
Đó là một chàng trai nhút nhát nhưng chân chất, đang hoạt động nghệ thuật cùng sư phụ, Mạnh Dao đã không ít lần gặp gỡ.
Hai người ở gần nhau, vẻ mặt căng thẳng nhưng cũng là niềm vui sướng không cần che giấu.
Ánh sáng dù có chói lọi đến đâu cũng không bằng ánh sáng trong mắt hai người bọn họ.
Mạnh Dao nhìn dáng vẻ hạnh phúc của họ trong máy ảnh, chợt nghĩ, có lẽ mình thực sự nên tìm một ai đó.
Tiểu Điềm hai mốt tuổi, qua năm mới cô sẽ hai mươi bảy tuổi.
Không phải bao năm qua không có ai giới thiệu người với cô, mà là cô luôn nói bận nên không muốn tìm hiểu.

Phí Minh Nghị vẫn không bao giờ xuất hiện, Mạnh Dao nghĩ, có lẽ anh sẽ mãi mãi không đến tìm cô nữa.
Nửa tháng trước Tết Nguyên Đán, Mạnh Dao lại nhận được điện thoại của anh.
Tại lối vào của một quán bar trên đường Sơn Thủy, Phí Minh Nghị bước ra, quần áo có chút xộc xệch, trên tay chảy máu, vẻ mặt tàn nhẫn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quản lý bên cạnh đang cầm áo khoác trong tay, vẻ mặt kinh hãi, “Phí tiên sinh, anh muốn tôi đưa đi bệnh viện không?”
Vừa bước ra cửa, gió lạnh ập đến, quản lý đang bận mặc áo khoác lên cho anh.
Phí Minh Nghị đứng yên, liếc nhìn vết máu trên tay, xé cà vạt quấn lại mấy vòng.
Biểu hiện của anh vẫn bình thường, dường như không cảm thấy đau đớn gì cả.
Quản lý kinh hãi, anh ta quen vị Phí tiên sinh này đã nhiều năm, anh luôn nhã nhặn trầm ổn, nhưng không ngờ lại tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ đến cảnh một chọi ba vừa rồi, anh ta vẫn thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Phí tiên sinh?” Thấy anh thật lâu không trả lời, quản lý lại lên tiếng gọi.
Phí Minh Nghị dường như tỉnh táo lại, vẻ dữ tợn trong mắt biến mất, biến thành vẻ bình tĩnh không chút phân biệt.
Thấy phản ứng của anh, quản lý lại đề nghị: “Phí tiên sinh, tốt hơn là tôi nên đưa anh đến bệnh viện.”
Phí Minh Nghị không trả lời, im lặng một hồi, chỉ hỏi: “Điện thoại của tôi đâu?”
Quản lý vội vàng đưa điện thoại di động trong tay kia.
Phí Minh Nghị cầm lấy thì thấy màn hình bị vỡ, không mở máy được.
Sau đó anh nói: “Quản lý, cho tôi mượn điện thoại di động của anh.”
Quản lý nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
Phí Minh Nghị nhận lấy, dừng lại một lúc, ấn xuống những dãy số mà anh vô tình nghĩ đến.
Lúc đó đã là mười giờ đêm, Mạnh Dao đang rửa ảnh trong phòng tối thì điện thoại rung lên đột ngột, cô cầm lên thì thấy đó là một dãy số không quen thuộc, chần chừ một lúc cô mới nhận cuộc gọi, nhưng một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
“Này, là tôi, Phí Minh Nghị.

Tôi đang ở quán bar Mộ Vân gần studio, ừm, tôi có uống một ly và có chút chuyện xảy ra.

Nếu cô không phiền, hãy đến thanh toán giúp đồ uống của tôi.

Điện thoại bị hỏng, tôi mượn điện thoại của người khác.”
Phí Minh Nghị giọng nói có chút rời rạc, khàn khàn, phi thường trầm mặc.
Mạnh Dao lắng nghe, nhất thời quên mất đáp lại.
Cô không biết Phí Minh Nghị có ý gì, biến mất lâu như vậy, lại đột nhiên tìm đến…
“Mạnh tiểu thư nếu không tiện thì thôi.” Giọng Phí Minh Nghị lại vang lên bên tai cô, anh khẽ cười, dường như đang cười nhạo chính mình.
Mạnh Dao không nói nên lời.
Phí Minh Nghị nhanh chóng cúp máy, như biết cô sẽ không đến.
Mạnh Dao cầm điện thoại ngẩn ra một lúc, nhưng cuối cùng cũng đặt thứ trong tay xuống, tắt đèn rồi bước ra ngoài.

Vào quán bar, Phí Minh Nghị đang dựa vào bậc thang bên cạnh.

Anh uống hơi nhiều, vừa rồi đánh nhau nên giờ có chút tỉnh táo, hiện tại đứng một lúc lại thấy đầu hơi choáng.
Máu trên tay đã ngừng chảy, anh để hở cà vạt ra nhìn, ánh mắt rơi vào một vết sẹo rộng bằng ngón tay ở bên cạnh.
Vết sẹo đã lâu năm, nhàn nhạt, gần như không nhìn thấy.
Dưới ánh đèn đường, vẻ mặt của anh rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại sâu xa lạ thường.
Người quản lý đã bước đi, chỉ có một người phục vụ đứng từ xa quan sát.
Đương nhiên anh nhớ nhiều hơn một số điện thoại, nhưng trong tình huống này, anh không muốn liên lạc với bất kỳ ai trong số họ.
“Phí tiên sinh, để tôi đặt phòng cho anh, anh có thể nghỉ ngơi qua đêm.” Người phục vụ lại đề nghị.
“Không cần.” Phí Minh Nghị đáp, đứng dậy rời đi.
Bước chân anh hơi lắc lư, nhưng cuối cùng anh vẫn dừng lại.
Trong bóng tối, Mạnh Dao đi tới.
Cô mặc một chiếc áo khoác, váy dài và giày bệt, mái tóc bị gió đêm thổi bay, hai tay đút túi áo khoác, bước ra ngoài với dáng vẻ vội vàng.
Phí Minh Nghị thấy vậy, vẻ mặt đang căng thẳng liền thả lỏng.
Anh mỉm cười, đáy mắt có tia sáng lóe lên.
Nhìn thấy anh, Mạnh Dao cũng dừng lại.

Mất bảy phút cô mới tới đây, vốn dĩ muốn xem qua một lượt trước, nhưng không ngờ lại đụng phải anh.
“Mạnh tiểu thư.” Phí Minh Nghị dừng lại gọi cô.
Mạnh Dao bước về phía trước mà không dám nhìn ánh mắt của anh.
Đôi mắt cô rơi vào tay anh, ánh sáng mờ ảo, vẫn lộ ra một màu đỏ thẫm.
Thật là một bức tranh quen thuộc.
“Cần bao nhiêu tiền?” Cô thu tầm mắt, chỉ hỏi một cách thờ ơ.
Cô mang theo điện thoại di động và thẻ ngân hàng để đề phòng.
Phí Minh Nghị có vẻ hơi sững sờ, nhưng anh nhanh chóng hiểu ra, quay sang người phục vụ nói: “Mời anh đưa chúng tôi đi thanh toán.”
Bước chân hơi loạng choạng, Mạnh Dao cũng không đỡ anh mà để người phục vụ giúp anh trước.
Bước vào quán bar, âm thanh chói tai vọng đến.
Mạnh Dao cảm thấy không khỏe, chỉ đi theo người phục vụ đến quầy thu ngân.
Tổng cộng là 23.800, rượu không đắt, còn lại là một số thiệt hại vật chất.
“Có chuyện gì đó đã xảy ra”, chuyện gì đã xảy ra, đó là điều hiển nhiên.
Thanh toán xong và bước ra ngoài, Mạnh Dao rơi lại phía sau.
Phí Minh Nghị toàn thân nồng nặc mùi rượu, không biết đến cùng là uống bao nhiêu.
“Tôi đưa anh đi bệnh viện trước.” Phí Minh Nghị bước đi không vững khi bước ra cửa, Mạnh Dao nghĩ tới đó, cuối cùng nắm lấy cánh tay anh..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN