Thời xa vắng -full - Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Thời xa vắng -full


Chương 51


Trịnh Xuyến Chi sau khi nghe lời chấp thuận của Hạo Thiên thì vô cùng kinh ngạc, trong lòng còn hơi chút ngờ vực. nhưng rất nhanh, bà đã lấy lại trạng thái cân bằng và gấp rút báo tin cho mẹ con Phù Dung. Trong đầu đã vẽ ra đủ mọi thủ đoạn, hoàn hảo và ác độc đến từng centimet nếu Thiên nhất quyết cự tuyệt hôn sự này. Nhưng còn chưa kịp thực hành cái nào thì anh đã đột ngột đồng ý. Thật là khó tin. Dù sao đây cũng là cơ hội giành được mà không phải tốn quá nhiều tâm sức, không nhanh tay nắm bắt thì đúng là chẳng còn cơ hội nào nữa.

Sau khi nghe tin, Phù Dung vô cùng mừng rõ. Cuối cùng những cố gắng của cô cũng đã xoay chuyển được tảng đá rắn chắc ngạo mạn là anh. Mặc dù cô không rõ là do sự chân thành của cô hay điều gì đã khiến anh mềm lòng, nhưng niềm vui sau bao ngày tháng chạy theo bóng hình anh cuối cùng cũng được anh để mắt tới đã khiến cô không còn bận tâm đến bất cứ điều gì khác nữa.

“Em nói cái gì?”

Trong căn phòng nơi cuối hành lang, vang lên tiếng đập bàn rất lớn. Trịnh Hùng đứng dậy, kinh ngạc nhìn vợ bởi những lời bà mới nói vài giây trước.

“Em nói Hạo Thiên sắp đính hôn.”

Xuyến Chi thản nhiên ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào mắt chồng. đến người trong cuộc đã quyết định chuyện này từ trước như ông, mà cũng còn kinh ngạc thế này, bà cười nhạt, quả thực ông đã nao lòng, sau khi gặp và biết gia thế của Dương Băng Hạ đã không còn muốn cho Hạo Thiên lấy Phù Dung đúng theo hôn ước nữa. Phải chăng để thằng bé đến với con gái của Gia Khiết Bội, người ông yêu năm xưa để kết lại mối tình duyên đơn phương dang dở của thế hệ trước mới là điều ông muốn? Thật là lố bịch, lố bịch không thể tả.

Trong lòng tràn lan những suy nghĩ bê bối vắt véo lên nhau, mặt Trịnh Xuyến Chi càng ngày càng khó coi.

“Với ai?”

“Còn với ai nữa?” Xuyến Chi nhướn mày nói lấp lửng.

“Phù Dung?” Trịnh Hùng nhíu mày.

“Ồ…” Xuyến Chi cười trào phúng “Hóa ra anh vẫn chưa quên hôn ước giữa hai bên gia đình.”

Nhìn nụ cười mỉa mai của vợ, Trịnh Hùng mặt tối sầm. Ông gằn giọng. “Chuyện này là do em quyết định?”

“Phải.”

“Sao không hỏi qua ý kiến tôi?”

“Giờ chẳng phải đang nói cho anh đó sao?”

“Nhưng Hạo Thiên sẽ không đồng ý.”

“Chẳng đợi anh làm việc thừa thãi” Xuyến Chi cười khẩy “Thằng bé đã đồng ý rồi.”

“Thật?”

“Tôi nói dối anh làm gì?”

Trịnh Hùng nhắm mắt, đưa tay ôm trán, nặng nề ngồi xuống. Ông không muốn chuyện này xảy ra chút nào, không hề muốn…

Hạo Thiên để lại ấn tượng trong lòng họ hàng nội ngoại, là hình ảnh lầm lỳ ít nói, bên ngoài là hình hài tuyệt đẹp nhưng bên trong giống như pho tượng, vừa câm vừa điếc. Anh không bao giờ chống đối lại ông bất kì điều gì, cho dù là khó khăn nhất, anh đều im lặng rồi lầm lũi hoàn thành. Đôi lúc Trịnh Hùng đã tưởng rằng đứa con của mình đã thực sự trở thành một bóng ma rồi. Cho đến khi ông thấy trên mặt báo hình ảnh của Thiên và một người con gái trắng muốt, đó là lần đầu tiên anh dám hằm hè ngang nhiên chống lại ông, mặc dù lúc đó ông rất tức giận, nhưng đến bây giờ khi nghĩ lại, đó cũng chính là lần đầu tiên ông thấy cái “hồn” trong thân xác con trai. Rồi đến khi ông biết được rằng đứa con gái Thiên đem lòng yêu lại chính là con của người phụ nữ ông yêu điên cuồng năm xưa và đã trót gây tội, Trịnh Hùng đã thực lòng muốn vun vén cho hai đứa, tuy biết rằng bản thân không đủ tư cách, nhưng ông vẫn mong muốn Hạo Thiên sẽ mang đến cho cô bé đó niềm hạnh phúc để bù đắp lại nỗi đau chính ông gây ra cho gia đình nó.

Nhưng rồi, điều gì cần đến rồi cũng phải đến. Kẻ sát nhân thì cho dù có hoàn lương, máu tanh trên từng đốt ngón tay cũng không thể rửa sạch. Ông muốn bù đắp cho cả con trai mình, nhưng rốt cuộc thì vẫn trở thành một người cha nhẫn tâm và tàn độc.

Ngăn cản ư? Hôn sự này? Có tác dụng gì khi chính Hạo Thiên cũng vì bất cần mà đồng ý nó rồi…

Tối.

Trong căn biệt thự lung linh hoa lệ, ánh đèn vàng màu mật ong dìu dịu lan tỏa.

Đèn chùm thủy tinh trong suốt lấp lánh nằm yên lặng trên trần. Bên bộ sopha màu tro nhạt, bốn người đang ngồi xung quanh, không khí tĩnh lặng lạ thường, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng ve kêu rả rích bên ngoài sau một trận mưa đỏng đảnh của mùa hạ.

Bà Xuyến Chi lật dở tờ tạp chí thời trang, nhẹ nhàng nói.

“Kì nghỉ hè của các con còn hơn một tháng nữa, tranh thủ làm lễ đính hôn vào thời gian này, sau khi tốt nghiệp là làm lễ cưới được rồi.”

Phù Dung tay đặt yên lặng trên đùi.

Hạo Thiên ngồi bất động như pho tượng.

Trịnh Hùng lặng lẽ uống trà.

Không gian như chỉ có mình Xuyến Chi độc thoại. Bà quan sát nét mặt từng người, gập tờ tạp chí lại, nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi Phù Dung.

“Có vội quá không Mer?”

Dung giật mình, nhìn Xuyến Chi, cười gượng “Dạ…không ạ….à có, cũng hơi vội…”

Bà gật đầu “Không sao, thời gian là vàng bạc, chậm trễ không tốt.”

“Bao giờ tổ chức?”

Phía bên kia chiếc bàn, Hạo Thiên lạnh lùng hỏi. Xuyến Chi nhìn anh, sau đó nhẹ đáp.

“Giữa tháng sáu.”

“Ngày…?”

“Nếu không có gì thay đổi, ngày 18.”

Phù Dung đưa ánh mắt thăm dò nhìn anh, thấy Thiên không nói gì nữa, cô khẽ thở phào. Mặc dù chính miệng anh nói là đồng ý, nhưng cô vẫn sợ anh sẽ bất thình lình thay đổi quyết định vào phút chót, giây phút mà cô đang hân hoan trong niềm vui sướng rằng đã có được anh.

“Các con không cần lo lắng gì hết, địa điểm tổ chức, trang phục, thực đơn, danh sách khách mời, tất cả sẽ do mẹ và cô Thúy Trinh lo. Trước ngày tổ chức vài hôm, các con đi mời một vài người bạn mà mình quen thân, và đi thử trang phục, thế là xong.”

Hơi ngả người vào sô pha, Xuyến Chi lên kịch bản cho hai đứa con một cách trơn tru. Với thái độ miễn cưỡng này, Thiên làm việc sẽ chẳng nên hồn, cái gì cũng dùng thái độ hờ hững mà đối xử. Chẳng bằng để bà làm hết mọi việc, rồi đặt anh nằm vào vị trí dựng sẵn.

“Những người bạn trong Thánh Huy cũng có rất nhiều con nhà giàu, các con nên mời hết…”

*Keng*

Tách trà đặt xuống chiếc đế bằng sứ tạo nên tiếng lanh lảnh, mang chút tức giận.

Ba người dồn tất cả sự chú ý vào kẻ vừa đột nhiên vô duyên vô cớ cắt ngang mạch kịch bản của Trịnh phu nhân. Trịnh Hùng liếc nhìn vợ, lãnh đạm buông lời.

“Ta muốn đi nghỉ.”

Đợi cho bóng ba khuất sau cầu thang, Thiên cũng đứng dậy.

“Hai người bàn tiếp, con đi ngủ trước.”

Vẻ thất vọng hiện rõ rệt trên đôi mắt Phù Dung. Rõ ràng cô biết anh sẽ chẳng hào hứng với chuyện này, nhưng sao thái độ của anh vẫn làm cô quá đỗi hụt hẫng.

Chẳng kịp chào bà Xuyến Chi lấy một tiếng, Dung bật dậy toan chạy theo Thiên sau khi anh đã lên đến phòng.

“Dung!”

Từ đằng sau, Xuyến Chi điềm nhiên uống cạn tách trà, giống như bà chẳng hề đọc được thái độ vừa rồi của hai cha con Hạo Thiên. Đặt chiếc tách xuống, bà nheo mắt nhìn ra khung cửa sổ lớn, bên ngoài là màn đêm đen thoang thoảng mùi ẩm ướt của đất trời.

“Cuộc sống là phải đấu tranh để giành lấy thứ mình muốn, vốn dĩ không có thứ gì là tự nhiên có dán tên mình trên đó.”

Giọng nói của bà đều đều, chầm chậm như đang giáo huấn đạo lý, màn đêm bên ngoài lặng lẽ mang ánh mắt bà đi đến một miền xa xăm.

Dung trầm tư, sau đó bước nhanh lên cầu thang.

Bên bộ sô pha màu tro, Xuyến Chi vẫn ngồi yên lặng, tách trà đã cạn, chiếc nhẫn hồng ngọc trên bàn tay trắng trẻo khẽ lóe sáng cùng nụ cười nhẹ trên khóe môi.

“Phù Dung, đừng làm ta thất vọng.”

Hạo Thiên đứng giữa phòng, quay lưng lại với cánh cửa vừa mở. Bàn tay anh mải miết vuốt ve trên màn hình điện thoại, nơi có hình ảnh của đồi hoa bồ công anh ngọt ngào làm nền cho một đôi nam nữ.

Nụ cười của anh rất hạnh phúc.

Của cô cũng hạnh phúc.

Cả khung cảnh rợp bóng bồ công anh trắng muốt.

Một vòng tay cuống quýt ôm lấy anh từ đằng sau, Thiên không quay lại, màn hình điện thoại chợt vụt tắt.

“Thiên, tại sao anh lại đồng ý?”

Dung tựa vào lưng anh, se sẽ hỏi.

“Chẳng phải đó là điều em muốn sao?”

“Nhưng anh không hề muốn mà.”

“Chẳng quan trọng.”

“Thiên à…” Dung vẫn ôm chặt lấy anh “Anh còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?”

“Năm em và anh được chín tuổi, hôm đó là sinh nhật lần thứ mười một của chị Khánh Du, em được mẹ đưa đến nhà chị ấy. Trước lúc đi, ngoài những lời dặn dò em phải ngoan ngoãn, ra dáng một tiểu thư đài các, ăn uống không được thô lỗ, mẹ còn tiết lộ cho em biết rằng trong buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay, em sẽ được gặp một cậu bạn bằng tuổi, và bà không quên dặn em phải thân thiện với cậu ấy, vì cậu ấy sẽ là chồng tương lai của em.”

Gió lùa qua khung cửa sổ, rèm cửa màu sữa nhẹ bay.

“Lúc đó em hoàn toàn không hiểu mẹ đang nói đến ai, nhưng đến khi em xuống xe và nhìn thấy anh mặc bộ comple, thân người bé nhỏ đứng bên cạnh đài phun nước, vẻ xa cách khó gần, em đã bị thu hút. Em không biết thứ tình cảm lúc đó của mình là gì, chỉ biết rằng em rất muốn làm bạn của anh. Em đã hỏi mẹ rằng sao mắt anh lại có màu xanh, mẹ em nói đó là viên ngọc mà ba mẹ anh đã đặt vào.

Khi em đến gần anh, ánh mắt của anh khiến em sợ, anh lừ mắt nhìn giống như đang đe dọa em khi dám bước chân vào ngôi nhà này. Em rất sợ, mặc dù mẹ nói anh và em bằng tuổi nhau, nhưng lúc đó em có cảm tưởng như anh là người lớn, vì trẻ con chẳng thể khiến người khác sợ hãi đến vậy.

Sau đó, chị Khánh Du chạy đến tươi cười với anh, chị ấy rất xinh, mặc bộ váy trắng như công chúa. Chị ấy có vẻ không thích em, em cũng chẳng biết tại sao. Chị ấy kéo anh vào nhà và không cho em đến gần anh, nhưng em mặc kệ, đến bữa tiệc cứ nằng nặc đòi ngồi cạnh anh cho bằng được, chị Du không làm được gì, chỉ hậm hức, chốc chốc lại cầm hạt táo ném em.”

Một tiếng cười khanh khách nhè nhẹ vang lên, rồi từ từ chìm trong sự trầm lặng của không gian.

“Năm mười hai tuổi, mẹ dặn em phải gọi anh bằng anh, đầu tiên em thấy rất ngượng, nhưng anh khi nghe em gọi thế cũng chẳng có phản ứng gì, thế là từ đó cứ lẽo đẽo theo anh và gọi anh là “anh Thiên.”

Em nhận ra mình rất thích chơi với anh, mặc dù anh đều lầm lì nhìn em, mười lần thì may mắn lắm được một lần anh đồng ý ngồi nghe em huyên thuyên đủ trò. Em còn nhớ có một lần em có chuyện buồn, liền chạy theo anh kể lể, không may là hôm ấy tâm trạng anh không tốt, đóng mạnh cửa phòng đến nỗi dập ngón tay em, tím bầm. Em phát khóc lên vì đau, nhưng cũng nhất quyết không kể cho ai. Mà anh cũng chẳng xin lỗi em được một câu, sắc mặt cũng chẳng thay đổi.

Anh à, em chưa từng nhìn thấy đứa trẻ con nào khác thường như anh…”

“Phù Dung!”

Thiên quay người lại.

“Em không biết mình đã yêu anh từ ngày nào tháng nào, chỉ biết rằng mẹ em đã nói chúng ta sau này là vợ chồng. Em đã rất vui, và mặc định vội vàng rằng em là vợ anh, vì thế luôn nhòm ngó 24/24, sợ có cô bé nào đó sẽ đột ngột xuất hiện và cướp mất “chồng” của em.

Rồi cô gái đó cũng xuất hiện, Băng Hạ, mặc dù em luôn kiêu ngạo cho rằng cô ấy chẳng bằng em, gia cảnh bình thường, tình tình lầm lì hay coi thường người khác, và đặc biệt là cô ấy không được ai công nhận là vợ anh, thế nhưng anh luôn để mắt đến cô ấy, từ đó không còn nhìn em nữa. Em rất buồn, và ghen tị, quyết định phải làm cho cô ta sáng mắt ra vì đã to gan dám cướp mất chồng em.

Ghen tị là không tốt đúng không anh? Bằng chứng là mọi nhát dao em đâm về phía cô ta đều được anh dịu dàng đứng ra bảo vệ. Em càng ghen tị hơn, thời gian cô ta quen biết anh không lâu bằng em, và chắc chắn cô ta cũng không yêu anh bằng em, lý do gì khiến anh lao ra bảo vệ cô ấy và yêu cô ấy nhiều như vậy?”

“Hạo Thiên,…” Dung ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh “Em không biết anh và Hạ vì lý do gì mà chia tay, nhưng có thể cho em một cơ hội không? Trước giờ em vẫn luôn đứng sau lưng anh nhìn anh và cô ấy hạnh phúc, liệu giờ, em có thể được anh yêu quý không? Em chấp nhận thứ tình cảm anh trao không bằng cô ấy, chỉ cần anh chịu san sẻ tình cảm của cô ấy sang cho em là em mãn nguyện lắm rồi. Em thừa nhận là mình có tham lam và trơ trẽn khi đầu tiên thì hứa giúp anh, sau đó lại đồng ý chuyện hôn sự này, …”

“Thiên…” Cô khẩn khoản van nài “Cho dù anh vẫn tiếp tục coi em là công cụ để anh quên Băng Hạ cũng được, tùy anh, coi em là cô ấy cũng được, em chấp nhận. Nếu sống dưới cái lốt của cô ấy mà được anh yêu thương, em cam tâm tình nguyện…!!!”

Giọng nói của cô mỗi lúc một run rẩy.

“Thiên…!”

Cô quỳ xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền nhà.

“Chấp nhận em, được không?”

Ánh sáng xanh từ đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc. Trong đó giờ đây run rẩy sự giằng xé, bàn tay nắm chặt lại. Phù Dung quỳ dưới chân anh, nước mắt theo dòng chảy xuống, lách tách dưới sàn nhà.

Chưa có người nào khiến cô khóc nhiều như anh.

“Làm như thế, em sẽ hạnh phúc chứ?”

Hồi lâu, trong căn phòng văng vẳng tiếng anh.

“Có. Chỉ cần anh chấp nhận em, em sẽ hạnh phúc, rất hạnh phúc.”

Cô chậm rãi khẳng định.

Chỉ cần như thế thôi?

Niệm Phù Dung, cô chỉ cần như thế là có thể hạnh phúc, vậy thì, chấp nhận cô, cũng có sao? Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng làm cô vui thực sự vào lúc nào cả. Chấp nhận cô, anh cũng chẳng còn gì để mất nữa.

Tất cả mọi thứ của anh, từ trái tim cho đến linh hồn, đã theo người con gái đó, bước ra khỏi cuộc đời anh mà biến mất rồi.

Quay trở về làm Trịnh Hạo Thiên của trước đây, bất luận thích hay không thích, vẫn im lặng chấp nhận và lầm lũi hoàn thành…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN