Thời xa vắng -full - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Thời xa vắng -full


Chương 52


Một tuần trôi qua kể từ ngày chủ nhật ấy, ngày nào Xuân cũng tới cứ địa bí mật ấy. Một phần vì muốn nghe họ hát, một phần vì muốn chứng kiến sự nỗ lực của cả nhóm họ. Ngoài những giờ mà cả nhóm phải học hoặc đi làm ra thì gần như, tất cả dành tối đa thơi gian cho việc tập luyện. Vì cũng chỉ còn khoảng hai tuần nữa là họ sẽ đi thử giọng rồi.

Có một người nào đó nghe thấy họ hát ở một quán bar nào đó, rất thích và đã cho họ địa chỉ của nhà sản xuất âm nhạc kia để họ hẹn thử giọng. Đó là lí do họ ra sức tập luyện chuẩn bị cho ngày đó.

Nhìn họ tập luyện, trong lòng càng thấy vững vàng hơn nhiều. Xuân cũng tự nhủ mình phải cố gắng, không nên nhụt chí nữa, vì mọi việc, trước sau gì cũng sẽ tốt đẹp cả thôi.

Vừa tự khích lệ bạn thân trong khi đi về phía tủ đựng đồ quen thuộc của mình. Từ từ mở cánh tủ ra.

Ào…ào…

Một đống giấy vụn, rác, hình ảnh của cô bị gạch chéo, **** tùm lum cả lên tràn ra khỏi tủ. Khẽ nhếch mép tạo ra nụ cười chế giễu. Bọn họ thật rảnh hơi khi ngày nào cũng bày trò này suốt một tuần rồi.

Không đánh trực tiếp thì cũng cố ý tìm cách để đe dọa tâm lý cô sao. Sau ngày hôm đó, cô bị nhóm người đánh xong, cũng là ngày cô không còn thấy họ trong trường nữa. Nghe đồn là có vài người phải chuyển trường, còn một vài người thì phải chuyển qua khu lớp B nào đó trong trường. Nội quy của trường cực kì khắt khe, không để học sinh đánh nhau, vi phạm kiểu này, đặc biệt đó với học sinh khu A thì điều đó càng phải tuyệt đối tuân theo.

Cúi xuống nhặt hết đống giấy rác bừa bộn bỏ vào chiếc thùng rác ở góc hành lang, động tác chợt khựng lại khi đập vào mắt cô là một tấm hình gia đình của mình. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an khó tả. Tấm hình bị gạch chéo tum lum lên cả. Đây là ý gì chứ? Chuyện gia đình của cô đâu phải ai cũng biết? Đặt tấm hình ở đây mục đích muốn đe dọa gì đây? Chẳng lẽ đụng đến cô rồi chưa hài lòng sao? Đám người ây cương quyết xua đuổi cô đến thế sao?
Khuôn mặt bầu bĩnh trở nên nặng nề, lo lắng. Cô nên làm gì bây giờ?

– Xuân, cậu đang làm gì đó? – giọng nói dịu dàng ấm áp của ai đó vang lên từ sau lưng khiến cô giật mình.

Vội vàng cất tấm ảnh đó đi, quay lại người vừa gọi mình. Xuân không kìm được tiếng kêu ngạc nhiên xúc động khi nhận ra đó là Lan Anh. Đã lâu rồi không gặp cậu ấy, quả thật có chút mong nhớ. Lan Anh đã giúp cô nhiều lắm trong buổi lễ hội trước, hơn nữa Lan Anh cũng khá thân với cô cho dù gia đình của cô không phải thuộc hàng “nổi tiếng” gì, hoàn toàn khác xa những người giàu kệch cỡm mà cô gặp hàng ngày.

– Lan Anh, lâu rồi không gặp. Cậu tới có việc gì sao? – Xuân vui vẻ bước tới gần.

– Sao? Phải có việc mới được tới gặp cậu sao? – cô giả bộ nhăn nhó.

– Đùa thôi mà.

– Hì…thật ra đúng là có việc. Trường mình sắp có một buổi tiệc nhỏ hằng năm chuẩn bị cho ngày Giáng Sinh và vẫn thường mời trường cậu và trường Kin tham gia. Hôm nay đến là vì việc đó đó.

– Vậy sao? Vậy là quan trọng rồi, đi thôi, đi gặp hội trưởng trường tớ nào.

Xuân kéo Lan Anh men theo hành lang đi về phía văn phòng hội học sinh. Vừa đi cả hai vừa mải mê nói chuyện gì đó.
Hôm nay Kim bận phải tham gia một buổi họp của CLB nào đó của trường nên không đi cùng Lan Anh được. Cũng không sao, có như thế cả hai mới có thể nói chuyện xả láng mà không không bị nhắc nhở. Đối với Lan Anh, một người là hội trưởng hội học sinh của trường nữ sinh nổi tiếng như thế, điều đó là hết sức quan trọng.

Cuối cùng cũng tới, cả hai rẽ vào và bước vào. Hoàn toàn trống trơn. Đáng ra giờ này, mọi người phải có mặt ở đây rồi chứ?

– Mọi người đi đâu rồi? – Lan Anh lên tiếng.

Xuân lắc đầu tỏ ý không biết.

Cạch…

Cánh cửa bật mở, một người con trai bước vào, anh hơi bất ngờ vì sự có mặt của Xuân và cả Lan Anh nữa. Hội trưởng hội học sinh của trường Will tới đây có việc gì sao?

– Anh Phong, mọi người đâu hết rồi? – Xuân lên tiếng?

– À, hôm nay không có việc gì quan trọng nên họ về trước rồi. Có gì sao? – anh mỉm cười.

– Dạ. Có Lan Anh tới, trường Will sắp tổ chức lễ hội cho dịp Giáng Sinh nên muốn mời trường ta đến. – Xuân đáp lại.

Bây giờ, khoảng cách giữa Xuân và Phong không còn gượng gạo như trước, chỉ có điều vẫn không hẳn là bình thường.

– Vậy sao? – Phong quay qua nhìn vào người con gái đi cạnh Xuân, khẽ gật đầu chào.

Lan Anh cũng mỉm cười đáp lại.

– Nhưng giờ không có hội trưởng ở đây thì sao ạ? – giọng cô có chút gì đó ngại ngùng.

– Em đừng lo, nếu được, có thể nói lại với anh, còn không thì anh sẽ liên lạc với Băng.

– Không…không cần, em nói với anh cũng được. Hôm nay cũng chỉ là thông báo trước kế hoạch, còn nội dung của lễ hội sẽ được gửi đến sau. – cô vội lắc đầu nói.

– Cũng được. – Phong gật đầu.

Xuân im lặng đứng nhìn cuộc hội thoại giữa cả hai có chút kì lạ. Nhìn cử chỉ của Lan Anh khiến cô không khỏi thắc mắc.
Cô cứ giữ suy nghĩ ấy trong lòng, rồi chợt nhận ra được điều gì đó.

Khẽ mỉm cười, hi vọng nó sẽ trở thành hiện thực.

Cuối cùng cuộc trao đổi cũng kết thúc, Phong tạm biệt cả hai rồi đi trước vì có một số việc quan trọng nào đó cần giải quyết.

Cánh cửa đóng lại, Xuân quay qua nhìn cô bạn bên cạnh. Khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, ngại ngùng một cách đáng yêu.

– Lan Anh, nghĩ gì đó. – cô khẽ gọi bằng cái giọng mập mờ.

– Hả? Ừ, có gì không? – cô bạn bối rối quay qua đáp.

– Sao? Ngoài cửa có ai sao? – Xuân cười gian tà.

– Hả? À, không…không có…gì. – mặt cô bạn càng đỏ bạo.

Nhìn hành động lúng túng ấy, Xuân không kìm được bật cười. Con gái khi đã để ý một ai quả thật rất thú vị.

– Sao? Muốn tớ giúp gì không?

– Không…cậu hiểu nhầm rồi.

– Vậy sao? Ủa mà tớ hiểu nhầm gì ta?

– Ơ, cậu…

– Đùa thôi mà. Đừng lo, nếu muốn, tớ sẵn sàng giúp cậu. Tớ sẽ cảm ơn nhiều lắm đó.

– Ơ, nhưng mà…

– Cậu còn lo gì nữa…anh ấy tốt lắm.

– Không phải…mà là…tớ thấy anh ấy…hình như đã thích người khác rồi.

Xuân khựng người. Nụ cười cũng chợt tắt.

– Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Tớ sẽ giúp cậu cho. – cô tiếp tục.

– Cậu biết đó là ai không?

– Không. Tớ không biết. – cô lắc đầu.

– Vậy sao? Được rồi, tớ phải về, cảm ơn cậu ngày hôm nay, cậu nhất định phải đến dự lễ hội trường tớ đó. À, lần này trường Kin cũng đến, chắc bạn cậu cũng tới đó.

– Bạn tớ? – Xuân ngạc nhiên, tại sao cô ấy biết được việc Hoàng là bạn của cô.

– Cậu bạn đẹp trai mà đi cùng với anh hội trưởng ấy. Tớ có thấy cậu và cậu ấy nói chuyện thân thiết.

– Ừ, cảm ơn.

– Tạm biệt. – Lan Anh vẫy tay rồi vội vàng đi nhanh ra khỏi phòng. Dường như cô đã ở đây khá lâu, cũng tới lúc phải về, nếu không Kim sẽ nổi điên lên mất.

Lan Anh vừa đi, Xuân lại quay về thế giới cô độc riêng của mình. Lâu rồi mới có thể nói chuyện thoải mái, tâm sự cùng một người bạn quả thật rất đáng quý.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ. Cũng đã tới giờ về rồi.

Cô đi nhanh ra khỏi văn phòng hội học sinh, hướng thẳng về nơi bí mật của Duy và mọi người. Cô cũng dần quen với việc ấy. Nó gần như là một niềm an ủi khích lệ tinh thần cho chính cô lúc này. Cảm giác được nhìn họ trưởng thành cũng như mình gần chạm tới điều mình mong ước thật sự rất tuyệt vời.

……..

Cô lẳng lặng bước vào căn phòng ấy. Hôm nay cô tới hơi sớm, vẫn chưa có ai cả. Không sao, tranh thủ lúc này để dọn dẹp một chút cũng ổn.

Dọn sơ qua, sắp xếp lại đống đồ đạc bừa bộn quanh phòng, chuẩn bị thêm một chút nước uống cho họ. Mọi thứ cũng có vẻ tạm ổn.

Cạch…

Có người bước vào phòng. Là Thái Vinh.

Hơi ngạc nhiên một chút nhưng cô vẫn mỉm cười, vui vẻ chào cậu, chỉ có điều cậu ấy chỉ đáp lại bằng cái nhìn lạnh nhạt, khinh khỉnh hằng ngày.

Đôi khi cô tự hỏi, tại sao, câu ấy luôn tỏ ra khó chịu khi ở gần cô. Ngay từ lần đầu gặp, cậu đã thế. Mà cách cậu tiếp xúc, cư xử với mọi người xung quanh cũng có gì đó không thân thiện hòa đồng cho lắm.

– Này, mang dùm tôi chai nước trong tủ lạnh lại đây. – cậu ta lên tiếng trong khi đang chăm chú nghe nhạc từ chiếc headphone.

Hơi bất bình trước thái độ nhờ vả hống hách của nhưng cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa cho cậu ta.

– Này, tại sao, Duy lại đưa cô tới đây?

– Tôi không biết.

– Hừ, chưa chi đã gái gú thế này rồi thì không biết… – cậu ta cười khẩy.

– Này, ý cậu là sao?

– Là sao? Cô nghĩ thế nào cũng được.

– Tôi không biết tôi đã làm gì khiến cậu khó chịu nhưng đừng bao giờ nghi ngờ khả năng của anh ấy. Và tôi cũng sẽ chẳng cản trở gì anh ấy cả. Cậu cũng đừng lo lắng thừa thải cho anh ấy, tốt hơn hết là nên lo cho bản thân mình ấy. – cô hơi mất bình tĩnh, thẳng thừng đáp trả. Cậu ta cảnh cáo Duy sao? Từ trước tới giờ, cậu ta luôn tỏ thái độ bất mãn ấy với cả cô và Duy. Tại sao cậu ta phải làm vậy chứ.

– Cô đừng tưởng mình là bạn gái của anh ta thì tôi không dám đụng đấy. – Cậu ta nổi khùng lên, ném chai nước trên tay xuống trước mặt Xuân làm cho nước văng tung tóe.

Cạch…

Cánh cửa bật mở, ba người nữa bước vào. Họ chợt nhận ra bầu không khí căng thẳng của cả hai. Đức vội vàng chen vào, xoa dịu tình hình bằng câu nói đùa gì đó nhưng cũng không mấy hiệu quả.

Xuân không nói gì, khẽ liếc nhìn Thái Vinh một cái rồi quay qua, mỉm cười chào cả ba người kia. Chào nói vài ba câu gì đó, cô chào tạm biệt họ ra về. Tốt nhất là không nên ở lại đây, ở chung với cái người lúc nào cũng khó chịu với sự hiện diện của mình.

Đi một mạch ra khỏi khu nhà ấy, Xuân bực bội bước trên con đường vắng vẻ. Cảm giác bị chút giận vô cớ hoàn toàn không thoải mái chút nào.

– Xuân.

Có ai đó gọi vói từ đằng sau khiến cô giật mình quay đầu lại.

Một chiếc Bently hồng dừng bên cạnh, kính xe dần hạ xuống, để lộ khuôn mặt xinh xắn đang tươi cười nhìn cô.

– Chị Tiên? Chị đi đâu thế? Không ngờ được gặp chị ở đây. – cô vui vẻ chào lại.

– Chào em. Đi đâu thế? Có cần chị cho quá giang không? – Tiên cười quyến rũ, đáp lại.

– Không sao. Em tự đi cũng được.

– Đừng khách sáo. Chị cũng đang rảnh, nếu em cũng thế, thì hai chị em mình đi đâu đó nói chuyện một lát nhé. – Tiên thân thiết đề nghị.

– Nhưng…

– Đi nhé. – Tiên lặp lại lời nói với chút gì đó cứng rắn hơn khiến người đối diện khó có thể từ chối.

– Vâng. – Xuân gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn leo lên xe.

Cánh cửa vừa đóng lại, Tiên tăng tốc phóng nhanh hướng ra phía con đường chính, tâm trạng cực kì tốt, mải mê suy nghĩ một điều gì đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN