Thống Ái - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
393


Thống Ái


Chương 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chủ Chủ nhân Không cần đi Tiểu Vĩ nửa ôm chăn ngồi ở trên giường nhược nhược mà nhỏ giọng cầu xin phía dưới thân thể trần như nhộng trên vai lộ ra ngoài còn có dấu hôn rõ ràng

“Chủ…… Chủ nhân…… Không cần đi?” Tiểu Vĩ nửa ôm chăn ngồi ở trên giường, nhược nhược mà nhỏ giọng cầu xin, phía dưới thân thể trần như nhộng, trên vai lộ ra ngoài còn có dấu hôn rõ ràng.

Ngày hôm qua sau khi trở về, sáng sớm ở phòng khách cùng Kim Mao chơi, lại bị mang đi phòng tắm làm một pháo, cậu mệt đến ngất đi, mơ mơ màng màng cảm thấy người nọ đem cậu ôm trở về trên giường, ngủ qua một đoạn thời gian thật dài, kết quả mới vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy người kia nghỉ ngơi xong tinh thần sáng láng mà không biết từ chỗ nào lấy ra một cái hộp ném cho cậu, đơn giản mà nói cách dùng, muốn cậu mang lên lại chơi một lần.

Tiểu Vĩ vừa nghe vừa mở hộp ra, ngay sau đó lại liền khép lại.

“Ân? Không cần cái gì?” Kim Mao mới vừa rời giường rửa mặt xong, đầu đầy bọt nước cũng không quan tâm, phủi hai cái, tùy ý đem đầu tóc hất qua, quay đầu lại đối Tiểu Vĩ cười. “Không phải nói sẽ nghe lời sao? Thế nào lại từ bỏ?”

“Ngô…… Sẽ…… Sẽ đau……”

“Nga? Tao Cẩu không phải thích nhất đau?”

Tiểu Vĩ gục đầu xuống, mặt phiếm hồng, cậu không dám cãi lời Kim Mao, nhưng lần này thật sự quá đáng.

Kim Mao thấy cậu bộ dáng tiểu tức phụ bị khi dễ, trong lòng càng thêm phát ngứa, nào chịu buông tha cậu, chỉ nghĩ lăn lộn ra càng nhiều tư thái yếu ớt đáng thương.

Hắn hai bước lên giường, đem người đè ở phía dưới, nâng cằm cậu hôn một hồi lâu, nhìn chằm chằm người dưới thân thở hổn hển, lần nữa dò hỏi: “Muốn hay không?”

“Ngô…… Ngô…… Em……” Tiểu Vĩ liếc mắt một cái đến một bên hộp, mặt màu tím nhung, phía trên văn hoa văn màu vàng, nhìn qua như trang sức, nhưng cậu tưởng tượng đến tình cảnh dùng tới, liền không khỏi sợ hãi khẩn trương, cậu nghĩ nghĩ, vẫn là cắn môi dưới lắc đầu.

“Chính em mang, nếu không mang lên, liền ngốc ở nhà đừng đi làm, tôi thao đến em đáp ứng mới thôi!” Kim Mao tùy ý mà cởi mới quần vừa mặc không bao lâu, thả ra cự vật hùng dũng oai vệ, Tiểu Vĩ nhỏ giọng mà kêu hai câu, cũng không dám duỗi tay đẩy hắn, hắn tách ra chân cậu, tối hôm qua ướt dịch, lại thuận lợi mà vùi vào hoa huy*t.

“A…… A…… Ngô……điểm nhẹ…… A……” Biểu tình nước mắt lưng tròng cùng tiếng nói oa oa, Tao Cẩu đáng thương hề hề làm Kim Mao cảm thấy mỹ mãn, kéo ra hai chân trắng nõn khiêng lên trên vai, căng thẳng thân mình liền hướng bên trong vọt mạnh.

Không nghe lời không quan hệ, chủ nhân hảo hảo giáo huấn một phen, Kim Mao liếm môi tự tin mà bá đạo mà nghĩ.

“A………… A………… A…………” Hôm qua buổi sáng tan tầm trở về đã bị thao Tiểu Vĩ nào chịu nổi tùy ý va chạm, đôi tay vô lực mà ở không trung run lên, mông thịt nhỏ hẹp theo tiết tấu nhanh chóng đong đưa, thân mình mềm như một bãi nước, ngoan ngoãn mà cầu chủ nhân.

“Chủ nhân………… A………… Chậm một chút………… Làm chết Tao Cẩu………… A…………”

“Ân? Tao Cẩu không nghe lời, làm chết là tốt nhất a.” Kim Mao thuận miệng đáp, thân thể tiến công lại không lưu tình chút nào.

Nửa dưới quần áo mở, chỉ thấy hắn sáu khối cơ bụng rắn chắc, giống như gạch khối, vòng eo rắn chắc đong đưa, đỉnh đến dưới thân Tiểu Vĩ mềm nhũn, hai chân treo ở trên vai vô lực mà lắc lư, đầu ngón chân đều phiếm hồng nhạt mê người.

“A………… Chủ nhân………… Cầu người………… Chậm một chút………… A…………” Từng cái va chạm trầm trọng đều thẳng đến chỗ sâu trong miệng tử cung, thân thể mềm thành một bãi nước như bị điện giật tê dại, tư duy giống như tê mỏi đều đình chỉ, chỉ còn lại một cái cái miệng nhỏ, thừa nhận ngọt ngào dày đặc mà  thống khổ sủng ái.

Vô luận đã làm bao nhiêu lần, Tiểu Vĩ đều thích hắn như vậy đối đãi vừa thô lỗ vừa bá đạo, đau đớn làm cậu đem vui thích nhớ rõ càng khắc sâu, mỗi một tấc đều biểu hiện cậu bị người này dùng sức mà yêu thương, cho dù về sau không ở cùng nhau, vẫn là sẽ ở trong trí nhớ lưu lại đi.

Cậu biết chính mình thực vặn vẹo, cậu ở trong đầu thiệt tình hy vọng Kim Mao là chủ nhân cậu, chúa tể của cậu, không cho phép cậu có nửa điểm ngỗ nghịch, làm cậu mỗi ngày đều trầm luân trong nhục dục, vừa sướng vừa đau, quên mất hết thảy mà tận tình giao hoan.

Cậu không quan tâm quản lí có phải hay không làm khó dễ cậu, đồng sự có phải hay không xa lánh, trong nhà hai lần ba lượt gọi điện thoại đòi tiền, chủ nhà nói muốn tăng giá, thậm chí, ánh mắt các bằng hữu Kim Mao xem thường cậu.

Này hết thảy đều không tồn thì thật tốt, chỉ có cậu cùng Kim Mao. Chỉ có vô tận tình dục triều dâng.

“Nghĩ linh tinh cái gì? Thế nhưng dám thất thần?!” Kim Mao nhìn người hai mắt có điểm thất thần, hỏi hai câu đều không phản ứng, tức khắc có điểm tức giận. Hắn hung ác mà phá mở miệng tử cung, đi vào nơi mềm yếu thuần thục, cố tình đè thấp thân mình, dùng sức đem người nâng lên, hung ba ba chất vấn: “Nói! Làm em sướng hay không sướng?”

“A………… Ngô………… Đau quá………”

Tiểu Vĩ dây chằng phát đau, mặt cậu trắng bệch, nước mắt đều bức ra, cũng bất chấp trước trả lời vấn đề, há mồm liền cầu xin. Ai ngờ hỏi phi sở đáp càng làm cho Kim Mao sinh khí, hắn cúi đầu cắn chóp mũi cậu một ngụm, hung tợn mà lại đỉnh sâu vài cái, mới thở hổn hển hỏi đến: “Dám thất thần? Lá gan lớn a! Đợi lát nữa không được đi làm, cột vào trên giường làm đến tôi vừa lòng mới thôi.”

“A………… Không………… Không được………… Ngô…………” Chính là phía dưới hoa huy*t lại gắt gao co rút lại, bởi vì thân thể thừa nhận đau đớn xa lạ mà điều động tình dục, tử cung hộc ra một cỗ chất lỏng, xối đầy đại nhục bổng.

“Ngô!” Kim Mao suyễn đến càng thêm dồn dập, hắn chịu đựng mãnh liệt bắn tinh, đôi tay chống ở hai sườn phần đầu Tiểu Vĩ, đem người áp thành hình chữ Z, cắn chặt khớp hàm bắt đầu một vòng cuồng thao mãnh làm.

“A………… A………… A………… Chủ nhân………… Muốn………… Thọc thủng………… A…………” Cuối cùng âm thanh đều mang theo phá âm, giọng nói nghẹn ngào như là vuốt mèo, lửa cháy đổ thêm dầu mà trêu chọc Kim Mao tình dục tràn đầy, hắn hồng mắt, giống như dã thú không chịu khống chế mà xâm phạm âu yếm con mồi.

Giường lớn đều ở ù ù chấn động, may mắn phòng ở cách âm tốt, bằng không mỗi ngày đều như vậy nhiễu dân, khẳng định đã sớm bị khiếu nại.

Trên vách tường đầu giường treo một bức thảm lông trang sức Nepal, mỗi lần bọn họ ở dưới kịch liệt giao triền, Tiểu Vĩ luôn có suy nghĩ, thứ này cũng không có khung, có thể hay không rơi xuống, nhưng mỗi lần luôn là hảo hảo mà ở phía trên. Lúc này cậu vừa đau vừa sướng căn bản không rảnh bận tâm, lại không thành nghĩ cư nhiên thật sự ứng nghiệm, húc đầu liền rớt xuống dưới, thảm lông lớn đem bọn họ hai người nửa người trên che ở phía dưới. ( Kịchliệtquárồi ~ thảmlôngcũngkháng nghị ⊙▽⊙)

Đột nhiên toàn bộ tầm nhìn đều biến đen, Tiểu Vĩ thét chói tai bắn ra, vách động cũng bao chặt cự kiếm bên trong, đem Kim Mao hút bắn ra.

“A……………………!!!” Bên trong đen nhánh, Tiểu Vĩ thấy không rõ biểu tình Kim Mao, chỉ nhìn thấy đôi mắt giống dã thú của hắn tỏa sáng, bên trong tràn đầy đều là tình dục làm người chân mềm hoảng hốt, cậu nức nở làm động tác hôn, hiến tế đưa lên nơi mềm mại của chính mình.

“Chủ nhân………… Ngô………… Ân………… Ngô…………”

Kim Mao há mồm liền ngậm môi nhân nhi ngoan ngoãn này, tuy rằng vừa rồi bị kẹp bắn có điểm thất thố, nhưng nhìn thấy bộ dáng cậu sướng đến hỏng mất liền cái gì đều vứt sau đầu.

Hắn duỗi tay ghìm cái gáy người kia làm hai người càng thêm thân mật khăng khít, một bên hưởng thụ thoải mái nhục huyệt cao trào qua đi, vừa nghĩ vẫn là không thể buông tha cậu, nhất định phải mang lên bộ đồ kia lăn qua lộn lại ăn mấy lần.

Hai người quên đi “bộ đồ” bị rơi từ trên giường xuống dưới, thật lâu sau mới bị Kim Mao duỗi tay vớt lên, bang một tiếng mở ra.

Tiểu Vĩ đã hơi chút hồi phục một chút sức lực, ngoan ngoãn mà dùng thảm lông dọa cậu sốc mà bao lấy thân thể, cưỡi ngồi trên người Kim Mao, hoa huy*t như cũ hàm chứa căn thịt vật còn không có rời đi, chậm rãi bị đâm nhẹ nhàng từng cái yêu thương.

“Ngô…… Ngô…… Chủ nhân…… Không cần cái kia…… A……” Mông ăn đánh, Tiểu Vĩ có điểm ủy khuất mà nhíu mày, thấy Kim Mao sắc mặt trầm xuống, chỉ có thể lấy lòng co chặt lại vách động, đem thịt căn ăn đến càng sâu.

“Không được không cần!”

Bên trong hộp là một bộ trang phục, dây thừng quai bánh chèo đỏ tươi, có chứa giang tắc chữ Đinh (丁), còn có một đôi nhũ kẹp, cùng mã mắt bổng Tiểu Vĩ sợ hãi nhất.

“Ô ô……” Tiểu Vĩ thấy hắn từ bên trong lấy ra mã mắt bổng thon dài, sợ đến thân thể run lên vài cái, đôi tay nắm chặt thảm lông, nhắm hai mắt không dám nhìn.

“Tao Cẩu sợ như vậy? Trước kia ngoạn qua cái này sao?”

Tiểu Vĩ vội vàng lắc đầu, Kim Mao cười lại đỉnh người vài cái, đêm gây cậu ấn xuống dưới. “Chưa từng chơi thế nào sẽ sợ?”

“Ô…… Chủ nhân…… A Kim…… Đem em trói lại tới được không…… Tùy tiện trói…… Nhưng là không cần cái này……” Tiểu Vĩ giống tiểu thú chấn kinh, con mắt ướt, mặt đỏ bừng dưới thảm lông mà cầu hắn.

Căn bản không cần kinh nghiệm, đồ vật kia thoạt nhìn thon dài như vậy, lộng tới trong thân thể khẳng định rất đau, hơn nữa là từ cái loại địa phương này đi vào……

“Tùy tiện trói? Buổi tối cột đi làm được không?” Kim Mao cũng không phải thật sự phải dùng cái này, có S sẽ dùng mã mắt bổng đối đãi M, hai mươi mấy centimet có thể cắm đến bàng quang, xoa tuyến tiền liệt qua lại ra vào, nghe nói M sẽ thực sướng, thậm chí xong việc sẽ có một đoạn thời gian mất khống chế, nhưng dù sao cũng là từ niệu đạo đi vào, lộng không tốt sẽ cảm nhiễm, hắn cũng luyến tiếc dùng ở trên người Tiểu Vĩ, chỉ là cùng bộ đồ đóng gói, liền cầm tới dọa người.

“Hảo hảo hảo…… Ngô…… Chủ nhân…… Chỉ cần không cần cái này……” Tiểu Vĩ gắt gao mà ôm hắn, chôn ở hõm vai đầu đều đang run rẩy. Bộ dáng yếu ớt đem Kim Mao lấy lòng thật sự, hắn cách thảm vuốt sau eo Tiểu Vĩ, giống như trấn an sủng vật, nhẹ nhàng ra mệnh lệnh: “Kia chính mình mặc lên cho tôi xem.”

“Ngô……” Tiểu Vĩ ngẩng đầu, thấy Kim Mao trầm hạ lông mày, tức khắc không dám phản bác, ngoan ngoãn mà chống bả vai ngồi dậy, nâng lên mông liền nghĩ muốn đứng lên trước.

“Làm cái gì! Phải cho tôi cắm một ngày.” Kim Mao đè lại sau eo cậu, không cho người di động mảy may.

“Ngô…… Chính là em như vậy trói không được……” Tiểu Vĩ nước mắt đều chảy ra, cậu căn bản không hiểu, tuy nói trước kia cũng không phải một trang giấy trắng, nhưng kết giao đều là nữ nhân hoặc nam nhân bình thường, trừ bỏ bên ngoài đặc biệt thích dùng bạo lực biến thái, cậu còn không có thử qua nhiều phương pháp chơi, từ khi theo Kim Mao, cậu bị buộc mở rộng tầm mắt, chơi vài lần mới miễn cưỡng biết đó là cái gì, nhưng mỗi lần đều là Kim Mao làm cho, phương pháp trói phức tạp làm cậu hoa cả mắt, căn bản là nhớ không được, hiện tại làm như nào.

“Nga? Kia tao cẩu muốn thế nào làm? Đáp ứng chủ nhân rồi lại làm không được.” Kim Mao giả vờ tức giận mà duỗi tay nhéo thịt căn cậu, đỏ bừng đỏ bừng, banh đến thẳng tắp, đỉnh ướt dầm dề, đã không biết phóng thích bao nhiêu lần, bắn chất lòng màu như nước, ngón cái hắn cố tình mà vuốt ve mã mắt, nhướng mày nhìn cậu.

“Ngô…… Không cần…… em em…… Em trói……” Tiểu Vĩ sợ hãi mà rụt rụt, run rẩy tay lấy ra dây thừng từ trong hộp. Dây thừng thô thập phần mềm mại, cậu xoa nhẹ vài cái, đem nó mở ra, dây thừng thật dài màu đỏ tươi ở giữa hai người, giống tiểu xà có sinh mệnh, vòng trên cổ Tiểu Vĩ.

“Đúng vậy, từ sau cổ quấn ra trước, vòng quanh đầu v* trói một vòng.” Kim Mao dựa ngồi ở đầu giường, đỡ chặt vòng eo Tiểu Vĩ, một bên chịu đựng khoái cảm thịt vật chặt chẽ bị nhục bích liếm mút, một bên chỉ đạo.

“Ngô……” Tiểu Vĩ căn bản không hề biết làm, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Kim Mao, luống cuống tay chân mà lung tung vòng vài vòng trên thân thể, cũng không bó trên, cuối cùng ở vòng eo chỗ đánh cái qua loa kết, còn kéo một mảng lớn ra phía sau.

Kim Mao buồn cười mà nhìn người giống như con cua kia, bởi vì thẹn thùng thân thể vẫn luôn hơi phát run, đôi mắt sưng sưng, khóc đến nói chuyện đều lắp bắp, rõ ràng không  muốn, lại nghe lời mà chỉ đâu đánh nào, thật là ngoan đến làm nhân tâm run rẩy.

“Ngoan.” Hắn nhịn không được tán thưởng một câu, ngay sau đó nâng thân hung hăng mà đỉnh lộng một vòng, đem người làm cho mềm thành một đoàn ghé vào trong lòng ngực, cùng mèo con giống nhau, vuốt mướt mồ hôi trên đầubcậu, Tiểu Vĩ ôm chặt hắn, lại muốn suyễn lại muốn khóc, quả thực muốn lo liệu không hết quá nhiều việc.

“A…… Ô…… A……”

“Khóc cái gì? Làm em khó chịu sao?” Kim Mao biết rõ cố hỏi, lôi kéo dây thừng lỏng leo trên người cậu, đại phát từ bi thưởng sườn mặt cậu mấy cái hôn, dưới háng càng là kích thích đến kín không kẽ hở.

“Ngô………… Thoải mái muốn chết………… Chủ nhân hảo bổng…… Ngô…… Ân……”

Nghe giọng mũi dính dính của cậu, Kim Mao mềm lòng đến không được, một câu lắng đọng lại thật lâu nói thốt ra mà ra: “Tôi nuôi em, đừng đi đi làm.”

“Ngô!” Tiểu Vĩ ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn hắn, đôi mắt trừng đến tròn tròn, lông mi trên còn treo nước mắt. Kim Mao cũng không vội vàng, giống như lúc trước ở vứt bãi đỗ xe hỏi cậu muốn hay không cùng hắn về nhà, kiên nhẫn mà chờ cậu hồi đáp.

Tiểu Vĩ cứ như vậy ngốc một hồi, mới mếu máo, lại cắn môi vài cái, cố lấy dũng khí, trừu cái mũi đứt quãng nói: “Nuôi…… Nuôi em…… Muốn nuôi cả đời……”

Mấy chữ cuối cùng càng nói càng nhỏ giọng, nhỏ như muỗi kêu, nhưng Kim Mao nghe được.

“Tôi tưởng cái gì,” Hắn duỗi tay nhéo mặt cằm nâng cậu lên, cắn môi cứng đờ của cậu một ngụm bởi vì quá mức chờ mong, không cam lòng yếu thế như là tuyên thệ chủ quyền nói: “Cả đời liền cả đời, em cho rằng làm cẩu của tôi còn có thể chạy tới cùng người khác?” Nói xong những lời này, chính hắn cũng sửng sốt một chút.

Ngày hôm qua còn ở vì bạn thân kết hôn mà tâm sinh chua xót, dù sao cũng là hắn khi niên thiếu liền bắt đầu chấp nhất với y, tuy rằng biết rõ không có khả năng, vẫn làm hắn khó chịu một đêm. Nhưng từ trong nặng nề mất mát tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiểu Vĩ, một năm mỗi một ngày giống nhau, cặp mắt tròn tròn trong ánh mắt chỉ có hắn, tràn đầy đều là hắn, hắn đột nhiên tim đập như hươu chạy, giống như tiểu tử mới lớn, mau đến hắn đều cảm thấy Tiểu Vĩ sẽ nghe thấy tiếng vang phanh phanh phanh thật lớn.

Vì thế hắn đành phải banh mặt mệnh lệnh khiến cậu cảm thấy thẹn, kết quả Tiểu Vĩ không ngoài ý muốn lại một lần ngoan ngoãn mà phục tùng.

Lúc này thấy bộ dáng Tiểu Vĩ vừa ngoan vừa sợ vừa ỷ nại, liền ngăn không được muốn nói chút gì an ủi cậu, làm cậu trong lòng nắm chắc, vì thế câu kia bồi hồi đã lâu, lời nói vẫn luôn rơi rụng ở chỗ sâu trong óc liền như vậy chạy ra.

Này rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ hắn thật sự yêu người này?

Chỉ là, như vậy cũng không xấu?

Mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy cậu, cùng cậu làm thoải mái, sắc sắc sự tình, tùy tâm sở dục mà chơi các loại Play, ngẫm lại đều cảm thấy thư thái, quả thực so với hắn trước kia tùy ý tìm người chơi, cách mấy ngày lại đổi một cái tới nhẹ nhàng.

Kim Mao miễn cưỡng giải thích cổ xúc động của mình, gặp bộ dáng cậu kinh hỉ vạn phần, lại trong lòng tô ngứa, nghĩ có thể xem bộ dáng này của cậu cũng đáng, vì thế tay lại nắm thật chặt nhéo cằm cậu.

“Ân! Ân! Ân! Chủ nhân!” Không đợi Kim Mao trong não sông cuộn biển gầm xong, Tiểu Vĩ liều mạng gật đầu, vui mừng như điên nhào vào trong lồng ngực hắn ôm sát, thân thể hoàn toàn chôn ở lồng ngực cường tráng, như là trời sinh liền phải oa ở bên trong, tự nhiên mà thân mật.

Tuy rằng là có điểm đầu óc không bình thường, nhưng Kim Mao trong lòng lại không có một chút hối hận, bàn tay to của hắn đè ép xuống, ngăn chặn cái ót của Tiểu Vĩ, một tay ôm sát eo, đem mông thịt càng hướng đại nhục bổng cứng rắn, thanh âm che dấu không được dục vọng ra lệnh nói: “Kia còn không hảo hảo báo đáp tôi?”

Trả lời hắn, tự nhiên là từng đợt kịch liệt giao triền sướng đến mức linh hồn phát run.

Chủ Chủ nhân Không cần đi Tiểu Vĩ nửa ôm chăn ngồi ở trên giường nhược nhược mà nhỏ giọng cầu xin phía dưới thân thể trần như nhộng trên vai lộ ra ngoài còn có dấu hôn rõ ràng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN