Thư Kí Nhỏ Làm Vợ Tôi Đi - Chương 24: Con dâu tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Thư Kí Nhỏ Làm Vợ Tôi Đi


Chương 24: Con dâu tốt


Ngày chủ nhật nắng gắt.

Tiểu Lạc cùng Bạch Vĩnh Tân đi mua hạt giống. Lí do ai bảo cô nghĩ ra cái “vui thú điền viên” đi. Để bây giờ lặn lội đi siêu thị mua hạt giống xong lại về nhà của anh. Đây là chỉ thị của ông bà cụ Bạch không muốn đi cũng phải đi Hai oô..

Bạch Vĩnh Tân đẩy xe hàng còn Tiểu Lạc loanh quanh mấy túi hạt giống.

“Này anh xem, mua dưa chuột này hay loại này” cô nói

“Em cảm thấy những loại dưa chuột đó tốt hơn dưa nhà” anh đứng cạnh cô đặt tay lên vai cô rồi nhìn những túi hạt giống.

Tiểu Lạc đang tiêu hoá lời nói của anh. Dưa nhà…. Anh ta là cái đồ khốn kiếp, lưu manh bị ổi

Cô im lặng không trả lời. Anh nói tiếp ” nếu em cảm thấy chưa đủ tốt. Về nhà sẽ cho em thử lại”

Tiểu Lạc đỏ mặt ” Anh vô sỉ”

“Tôi vô sỉ từ lúc ở cùng em”

“Bạch Vĩnh Tân”

“Ơi”

“……Anh muốn ăn quả gì”

Lúc định xả cho anh một tràng nào ngờ phát hiện mấy cô nhân viên đang nhìn mình. Cô lại phải giữ lại chút hình tượng, nén cơn thịnh nộ xuống.

Anh buột miệng nói “Dâu tây”

Tiểu Lạc tưởng thật nhanh tay với lấy túi dâu tây bên cạnh. Xong quay sang anh định mở miệng ra nói liền thấy anh nhìn chằm chằm mình. Cô có chút chột dạ

Sau đó anh kéo cô vào, chạm vào môi cô hôn ngấu nghiến. Ý anh muốn là dâu tây này.. Ấy vậy mà cô không hiểu ra.

Ngay lúc này cô phóng viên đi siêu thị ngang qua. Phát hiện đây chính là Bạch Vĩnh Tân, giám đốc của Bạch thị, người nổi tiếng với gia thế kếch xù. Lạnh lùng, kiêu ngạo và hẳn là không gần phụ nữ. Nhưng họ đang hôn nhau. Đây đúng là tin tức nóng hổi..

Lúc rời khỏi siêu thị là mười giờ sau đó đến nhà Bạch Vĩnh Tân đã là mười một giờ. Người đói meo hết. Ngôi biệt thự không khác trước là bao vẫn là to cao và đẹp.

Người làm ra cổng sau đó xe từ từ đi vào nhà để xe.

“Đại thiếu gia” người làm chào hỏi anh. Còn cô họ liền không biết xưng hô thế nào, thế là chào bừa ” Chào tiểu thư”

Hai người gật đầu đi thẳng vào nhà. Trong nhà rất nhiều người nói cách khác là rất đông đúc. Anh nắm tay cô đi từng bước đến trước mặt mọi người.

“Đây là Chú Ba ” anh nói

“Chú Ba” cô nói theo.

Vậy là anh vừa chào vừa chỉ cho cô. Cứ như dắt con dâu về ra mắt dòng họ ý nhỉ..

“Anh Bắc”

“Dạ. Anh Bắc”

“Dì Lương”

“Dì Lương”

“Ông, Bà”

“Ông Bà”

“Ba mẹ”

“Ba…. ” nói đến đây cô ngập ngừng mau chóng sửa lại “Bác trai, bác gái”

Cả nhà phì cười. Tiểu Lạc hạn hán lời.

“Trước sau gì cũng phải gọi. Gọi trước cho quen ” bà Hứa Vân Gian nói

Tiểu Lạc ngập ngừng môt lúc mới lên tiếng. Cô định nói mình không phải người yêu của anh. Nhưng lại đúng hai người nói cùng nhau

“Dạ cháu không…..”

“Cô ấy chưa quen gọi “mẹ”, mọi người hãy để cô ấy thích ứng từ từ. “

Ừ thì đúng là hai mươi ba năm nay cô chưa từng được gọi một tiếng mẹ. Nhưng mà cái này không phải điều cô muốn nói. Và nhà anh ai cũng biết cô mồ côi, tuyệt nhiên họ không có một điểm nào coi như kì thị cô. Thật tốt nha.

“Anh chị phải có phúc lắm mới có được cô con dâu tốt thế này nha. Tân, cháu không mau cưới vợ đi, tuổi tác của cháu không còn nhỏ rồi còn gì” Dì Lương nói

Mọi người cười cười không nói. Bỗng có bé gái chạy đến trước mặt hai người ôm chân Bạch Vĩnh Tân.

“Chú Tân, Thím nhỏ. Hai người đưa cháu đi chơi được không “

Đây có lẽ là cháu gái của Anh Bắc Vì anh còn là người trẻ tuổi. Những người còn lại chỉ có thể là cháu.. Nhưng kìa con bé thật béo quá đi. Tiểu Lạc đưa tay véo má con bé xong cười tủm tỉm nói

“Tiểu Mập, con bé giống anh ngày xưa quá đi”

Bé gái có bốn tuổi thật là không giống Bạch Vĩnh Tân lúc mười tuổi. Nhưng ngoại hình mập mạp dẫn đến họ na ná như nhau. Bạch Vĩnh Tân nghe xong chỉ nhìn cô một cái rồi cúi xuống bồng bé lên.

“Tiểu My muốn chú thím đưa đi đâu nào” anh hỏi cũng tiện tay véo cái má còn lại. Tội nghiệp con bé có hai cái má mà thi nhau bị véo.

“Con muốn đi công Viên, đi bơi đi ăn gà rán và đi ăn kem. Đi nha chú. Ba con nói bận đưa mẹ đi khám em bé. Chú với thím nhỏ phải đưa Tiểu My đi đó, không Tiểu My giận hết luôn”

Tiểu Lạc “…..” con bé phải bốn tuổi không nữa.!!

“Được. Bây giờ đi ăn cơm sau đó ngủ trưa. Đợi đến khi hết nắng chúng ta sẽ đi. Con có nhất trí không?”

“Yêu chú Tân với thím nhỏ nhất nha”

Bữa nay người làm không về quê, mọi thứ đều tốt cả. Món ăn đều không có canh rong biển.

Lúc ăn xong cô đi lên phòng anh, căn phòng toàn màu trắng ngăn nắp gọn gàng. Tấm rèm màu xám, ga trải giường màu xám có vẻ anh rất thích màu xám. Bên cạnh là tủ đồ chứa sách, chủ yếu là sách kinh tế kinh doanh…

Bên cạnh đặt một quyển ablum lớn. Tiểu Lạc cầm lên rồi vào giường ngồi xem. Ảnh từ lúc bé đến hiện tại, ngày xưa anh đúng là mập mũm mĩm haha, cô cười không ngậm được mồm.

Bạch Vĩnh Tân đang nằm cạnh đọc tạp chí thấy vậy liền cau mày một cái. Để quyển tạp chí qua một bên anh ngồi dậy bế cô lên để cô nằm giữa giường sau đó trực tiếp đè cô xuống. Lúc mà mặt anh ghé sát mặt cô thì..

“Cạnh…. “

Cả hai giữ nguyên hiện trường cùng nhìn ra cửa. Là mẹ anh. Bà thường có thói quen mở cửa phòng con trai mà không gõ cửa. Bữa nay bà làm lỡ chuyện lớn rồi.

“Các con tiếp tục. Mẹ chưa nhìn thấy gì cả” nói xong cũng mất bóng luôn.

Mọi thứ kéo dài trong hai phút, tay Tiểu Lạc bị anh nắm chặt chân cũng bị anh đè chặt vậy là đương nhiên không thể phản kháng.

“Đừng” cô khẽ giãy người.

Bạch Vĩnh Tân chỉ “ừ” sau đó hôn nhẹ lên trán cô rồi dần trượt xuống cổ. Tiểu Lạc gần như im re người cô nóng ran lên, lúc anh gặm xương quai xanh của cô cũng chỉ thốt ra “đau” xong cũng không dám ho he cái gì. Cô biết anh ta khó lòng đè nén dục vọng xuống.

“Đi chốt cửa lại trước đi” cô nói

“Em thật sự muốn làm”

Tiểu Lạc “…..” anh vô sỉ

“Cạnh” cửa lại bị mở ra

“Chú Tân, Thím nhỏ con muốn ngủ cùng hai người.” bé Tiểu My vừa mở cửa liền thấy hai người nằm trên giường.

Anh buông vội tay cô ra sau đó ngồi dậy nói

“Tiểu My muốn ngủ ở đây thì không được đi chơi nữa nhé”

“Thế Chú và Thím đang làm gì thế” con bé ngây thơ hỏi.

“Chú và Thím đang….. Đọ sức vật lộn”

Tiểu Lạc “….”

“Chú Thím thật trẻ con a~”

Con bé khẽ bĩu môi ra khỏi phòng tiện đóng cửa.

Anh lại nằm xuống giường khẽ cảm thán “trẻ con đúng là sinh vật phiền phức”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN