Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Chết không nhập quan
Dân số của Man tộc cũng không nhiều hơn Nhân tộc, nhưng Vương Đình chân chính trên ý nghĩa là Thánh Địa của Man tộc đóng quân cũng có ba mươi vạn, càng có Đế Giang thị tộc ba vị Đại Vu Hàm cùng Man Vương ròng rã bốn vị Tinh Vẫn tọa trấn. Cộng thêm nội tình Đế Giang nhất tộc thống trị Man tộc mấy trăm năm tích lũy xuống, chớ nói một cái Cửu Anh thị tộc, chính là bảy thị tộc lớn đều xuất động muốn thôn tính tiêu diệt Vương Đình quyết cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng một cái Thánh Địa thâm căn cố đế trong lòng người Man tộc lại bị Thác Bạt Nguyên mang đến mấy đứa trẻ phất tay cái đã đồ diệt. Cũng khó trách Hổ Yển tuy đã thành Tinh Vẫn mấy năm vẫn sợ sệt như vậy. Tô Trường An thân là người ngoài cuộc lúc nghe nói việc này cũng thầm cảm thấy khiếp sợ, trong tâm càng khiếp sợ sự cường đại của Thần tộc. Hắn không khỏi hỏi: “toàn bộ Đế Giang thị đều chết sao?” Hổ Yển lắc đầu, đề cập khốn cảnh trong tộc mình thì tướng mạo ứng niên kỷ của lão càng phát ra già nua. “Đế Giang Đại Vu Hàm Ma Đà Ti xả thân yểm hộ công chúa Ma Thanh Linh mang theo một bộ phận phụ nữ và trẻ em trốn thoát.” “Ma Thanh Linh…” Tô Trường An nhắc đi nhắc lại cái tên này, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Dù sao nàng đem tinh phách Đế Giang trân quý như vậy cho mình, trong lòng Tô Trường An vô thức có chút nhớ mong vị công chúa từng gặp mặt một lần này. “Vậy bây giờ các ngươi có tính toán gì không?” Tô Trường An lại hỏi. Hổ Yển sững sờ, trầm mặc lại. Một hồi lâu sau lão như lại phồng lên dũng khí nói thêm: “Man tộc trừ Cửu Anh có tám bộ tộc lớn, Đế Giang, Cú Mang và Cường Lương là mục tiêu đả kích hàng đầu của Cửu Anh nên tổn thất thảm trọng, chúng ta mang theo bộ tộc còn sót lại chạy ra sau đó để ngừa mục tiêu quá lớn nên chia làm ba nhóm. Mà còn thừa năm tộc là Cộng Công, Chúc Dung, Chiêu Ti, Khâm Nguyên, Khoa Phụ đều thần phục Cửu Anh thị tộc. Hôm qua chúng ta đã thu được tin tức của công chúa, bọn họ đã liên lạc được với Cú Mang, muốn chúng ta ba ngày sau tụ họp ở đại sa mạc.” “Ừ? Còn sau đó?” Tô Trường An nghi hoặc, đại sa mạc Nhạn Bất Quy là một mảnh hoang vu, lại có đại quân Nhân tộc ở quan Vĩnh Ninh nhìn chằm chằm, Tô Trường An cùng lúc không cho rằng nơi đó sẽ là chỗ sinh sống tốt. Hổ Yển ngừng lại, thật lâu sau mới lên tiếng: “công chúa có ý là… Để chúng ta đi Tây Lương…” Tô Trường An nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, nhưng rất nhanh lại nghi hoặc. Hắn tuy không hiểu rõ tình huống hai tộc như thế nào nhưng nghĩ đến Hổ Yển sẽ không kém. Nếu như Hổ Yển liều mạng già muốn công hạ Vĩnh Ninh nhưng lúc này bọn họ không thể không cùng lúc đối mặt Nhân tộc cùng Cửu Anh thị tộc trước sau giáp công. Theo tình huống của Hổ Yển, bọn họ quyết không có khả năng ổn định gót chân ở Tây Lương. Từ sắc mặt của Tô Trường An, Hổ Yển liền biết hắn hiểu lầm ý của mình, lão vội vàng giải thích: “theo tình huống của ba tộc chúng ta, từng có sáu vị Tinh Vẫn giờ chỉ còn lão già khọm gần đất xa trời ta kéo dài hơi tàn, tự nhiên không có khả năng lấy trứng chọi đá đi đánh Tây Lương. Chúng ta… Chúng ta nghĩ… Cậy nhờ Nhân tộc…” Tìm dị tộc nương tựa, dị tộc từng đao kiếm tương hướng, coi nhau là tử địch. Đối với bất luận kẻ nào mà nói cũng không phải là chuyện quá vui sướng. Nhất là với một vị Tinh Vẫn như Hổ Yển. Nội tâm kiêu ngạo của bọn họ không cho phép làm như vậy, nhưng tộc nhân của bọn họ lại cần sinh sôi, cần sống sót. Chúng sinh cúng bái Tinh Vẫn, Tinh Vẫn cũng gánh vác chúng sinh. Bất kể là Nhân hay Man đều là như thế. Quyết định như vậy chớ nói Hổ Yển khó có thể chấp nhận, Tô Trường An thân là Nhân tộc nghe vậy cũng cả kinh. “Cậy nhờ Nhân tộc.” hắn từ bốn chữ đắng chát này có thể hiểu được tình cảnh Man tộc hiện đang khó khăn như thế nào, càng có thể mơ hồ hiểu rõ Cửu Anh thị tộc bị Thần tộc khống chế đã cường đại đến trình độ gì rồi. “Vậy các ngươi liên hệ xong chưa?” Tô Trường An lại hỏi. Đây nếu là cậy nhờ tự nhiên không phải việc một bên tình nguyện, ít nhất cần phương diện triều đình Nhân tộc tán thành. Hổ Yển lại lắc đầu. “Sau khi Cửu Anh thủ tiêu Đế Giang thị tộc, tiện cùng binh độc, không ngừng phái tất cả binh lính có thể dùng trong tộc tới Tây Lương, bây giờ ngoài quan Vĩnh Ninh cũng đã tụ tập năm mươi vạn đại quân, hơn nữa số lượng còn đang không ngừng gia tăng, vây quan Vĩnh Ninh chật như nêm cối. Chúng ta không có cách nào lướt quan trọng binh canh gác nhìn thấy thủ tướng của Nhân tộc. Càng không dám đơn giản lộ hành tung của mình vào mắt quân Man.” “Hả?” Tô Trường An nghe được Hổ Yển nói như thế thì bừng tỉnh đại ngộ, bản thân Hổ Yển gọi mình vào lều lớn một phen lời nói, không chút giấu giếm trình bày sự tình của Man tộc đến tột cùng có mưu đồ gì rồi. “Ngươi muốn ta là người mang tin tức?” Tô Trường An nói ra suy đoán của mình. Hổ Yển gật đầu rồi lại lắc đầu. “Thân thủ của ngươi bất phàm không giả, nhưng ngươi có lòng tin đi đi về về trong năm mươi vạn đại quân sao?” Tô Trường An nhíu mày, biết rõ lời của Hổ Yển là sự thật, tu vi của hắn so với lúc trước xác thực đã tăng lên, nhưng nếu một người muốn đối kháng năm mươi vạn đại quân Man tộc được huấn luyện nghiêm chỉnh lại nổi danh dũng mãnh. Đừng nói là hắn, chỉ sợ Tinh Vẫn cuối cùng cũng kiệt lực mà vong. “Chúng ta vốn định chậm đợi thời cơ, chờ đại quân Nhân tộc đánh lui quân Man, tìm cơ hội tiếp xúc các ngươi. Nhưng bây giờ nhìn lại thì không được.” “Quân Man năm mươi vạn binh lâm thành hạ, nhưng quân phòng thủ quan Vĩnh Ninh lại không thấy gia tăng, dường như không có một điểm xuất binh tiếp viện, tiếp tục như thế, quan Vĩnh Ninh bị phá là chuyện sớm hay muộn. Hiện tại còn có đại sa mạc Nhạn Bất Quy hiểm yếu yểm hộ, thời điểm quan Vĩnh Ninh bị phá thì chúng ta chỉ sợ không có khả năng bàn bạc cùng Nhân tộc.” “Cho nên mấy ngày gần đây ta có ý định dùng pháp môn của Cường Lương tộc mang ba tộc cưỡng ép phá tan phong tỏa của quân Man. Chỉ là khổ nỗi tới dưới quan Vĩnh Ninh, thủ tướng Nhân tộc không mở cổng thành, đến lúc đó chúng ta hai mặt thụ địch, chính là cá nằm trên thớt mặc người chém giết.” Lúc Hổ Yển nói ra lời này lão quay đầu nhìn Tô Trường An, sắc mặt trịnh trọng không gì sánh được. “Bởi vậy lão hủ muốn mời Tô công tử dẫn tộc nhân ta nhập quan.” Tô Trường An sững sờ, lúc hắn nghe lão giả một phen lời nói cũng cảm giác được tính toán của Hổ Yển. Nhưng lông mày hắn nhíu lại nói: “không thể.” Hắn cũng không phải hạng người máu lạnh, mặc dù hai tộc giao chiến đã lâu nhưng đối mặt Thần tộc đáng sợ, Tô Trường An rất rõ thời điểm này hai tộc nên có chung mối thù. Nếu vẫn tiếp tục đấu tranh với nhau, kết quả cuối cùng nhất là ‘trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi’ mà thôi. Chỉ là hắn cũng có lo lắng của bản thân. Danh tiếng Man tộc dũng mãnh hiếu chiến có đó. Cường Lương mặc dù rách nát nhưng sĩ tốt tùy hành cũng không thiếu người thiện chiến, nhất là tên Man tử vừa rồi được Hổ Yển gọi là Ngọc Sơn, cho dù là Tô Trường An hiện tại muốn bắt giữ cũng phải tốn ba bốn phân lực đạo. Mà hai tộc còn lại cũng còn thừa mấy tay như vậy, cộng thêm binh lính bọn họ mang theo, vào trong quan Vĩnh Ninh lại nổi lên xung đột với dân chúng và quân phòng thủ, đến lúc đó quân Man ngoài thành nhìn chằm chằm chui vào chỗ trống. Hậu quả như vậy Tô Trường An không dám gánh chịu, cũng gánh không nổi. Hắn thông cảm tình cảnh Man tộc gặp phải, nhưng hắn vẫn là người của Nhân tộc, hắn phải đặt an nguy của dân chúng Tây Lương lên trên hết. Dường như lúc Hổ Yển đưa ra đề nghị này cũng dự liệu Tô Trường An sẽ có phản ứng như vậy, sắc mặt của lão không có ngoài ý muốn chỉ là đứng lên nói với Tô Trường An: “ngươi đi theo ta.” Trong lòng Tô Trường An mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn theo lời lão giả đi chầm chậm ra ngoài lều vải. Nam tử vừa đánh một trận với Tô Trường An thấy Hổ Yển đi ra cũng vội vàng tiến lên cung kính vươn tay dìu lão giả. Khi trước hai người nói chuyện cũng không tận lực lảng tránh cái gì, bây giờ nam tử hầu ngoài trướng đương nhiên nghe được rõ ràng rành mạch. Y có chút chần chờ nhìn Hổ Yển như muốn hỏi thăm chút gì. Đợi đến khi Hổ Yển trao cho y một ánh mắt an tâm thì y mới cực không tình nguyện dìu lão mang theo Tô Trường An tới chính giữa doanh địa – một mảnh đất trống cực lớn. So với việc Tô Trường An chứng kiến bên ngoài, trên mảnh đất trống này tụ tập càng nhiều phụ nữ và trẻ con, cộng thêm số lượng cực ít thanh niên ăn mặc binh lính. Tốp năm tốp ba đàn bà con gái đang vây quanh từng cái nồi sắt, nấu một chút đồ ăn trông không ngon lắm. Đám trẻ con dường như không hiểu lắm tình cảnh hiện tại của mình, truy đuổi đùa giỡn. Bọn họ thấy lão giả đến đều lộ vẻ mặt vui mừng nhưng rất nhanh phát hiện một thiếu niên ăn mặc phong cách Nhân tộc cổ quái theo phía sau Hổ Yển, vẻ mặt bọn họ lập tức sững lại. Nhóm đàn bà con gái bắt đầu đem con của mình che ở sau lưng, mấy tên binh lính cũng bắt đầu cảnh giác, đao kích chỉ hướng Tô Trường An. “Không ngại.” lão giả ra hiệu với các tộc nhân. Hổ Yển đương nhiên có uy vọng cực lớn trong Cường Lương bộ tộc, nhưng mấy tên binh lính trong những ngày gần đây có chút thần hồn nát thần tính, cộng thêm nước mất nhà tan, tiền đồ chưa biết đủ loại khốn đốn. Điều đó khiến cho sự trấn an của lão giả cũng không có tác dụng quá lớn, trên mặt bọn họ chất đầy bối rối. Hổ Yển mặc dù lòng đầy bi thương trước sự phản ứng của các tộc nhân nhưng lại không thay đổi sắc mặt, lão quay đầu nói với Tô Trường An: “như Tô công tử chứng kiến, bây giờ ba tộc trên bộ chỉ còn già yếu phụ nữ và trẻ em, nhập quan chỉ cầu một con đường sống nào còn ý khác.” Lông mày Tô Trường An yên tĩnh, nhìn chung quanh dân chúng Man tộc đang lom lom nhìn mình. Hắn trông thấy, thân thể những người mẹ run rẩy. Thấy ánh mắt của đám con nít sợ hãi lại hiếu kỳ. Trông thấy đốt ngón tay binh sĩ trắng bệch vì nắm chặt binh khí. Tô Trường An lúc ấy chợt phát hiện, kỳ thật Nhân tộc cùng Man tộc không có gì khác nhau. Tâm hắn vốn không đủ lạnh giá khi đó quả thật có chút động lòng nhưng rất nhanh hắn vẫn lắc đầu. “Ta lo lắng không phải các nàng.” Tô Trường An chỉ chỉ những phụ nữ và trẻ em kia, đám bọn họ luôn căng thẳng nhìn hắn thấy Tô Trường An có động tác như vậy chợt như chim sợ ná, thân thể vô thức lùi về sau mấy bước. Vẻ mặt càng phát ra hoảng hốt, tựu Tô Trường An thật giống một loại mãnh thú Hồng Hoang nuốt người khiến người ta sợ hãi. “Mà là bọn họ.” đối với những phản ứng của phụ nữ và trẻ em kia hắn đều nhìn vào trong mắt, nhưng vẫn buộc đè xuống đáy lòng mềm yếu, đây là đang mang đại sự dân chúng Tây Lương, hắn không dám cũng không thể có nửa điểm qua loa. Càng không thể vì chính mình không đành lòng mà đúc thành sai lầm lớn. Ngón tay của hắn lúc này chỉ đám binh lính cầm đao kích trong tay ở đằng kia. Mọi người không biết Tô Trường An cùng Hổ Yển nói chuyện khi trước nên hắn có chút lập lờ nước đôi, nhưng Ngọc Sơn cùng Hổ Yển lại biến sắc. “Ta có thể không nhập quan, nhưng bọn họ vẫn còn nhỏ tuổi, tu vi không ngoài dự đoán, hoàn toàn không có khả năng tạo uy hiếp cho các ngươi.” Ngọc Sơn rất nhanh lĩnh hội ý tứ của Tô Trường An, y cũng bất chấp Hổ Yển bên cạnh tiến lên một bước lớn tiếng nói. Từ giọng điệu y nói chuyện cùng hai mắt đỏ ngầu, có thể thấy được trong lòng y uất nghẹn một cỗ ác khí. “Đúng, tu vi của bọn họ rất thấp nhưng đồng thời bọn họ cũng rất trẻ tuổi.” Tô Trường An nói như thế. Hắn tận khả năng để cho bản thân thoạt nhìn đủ tỉnh táo. Nhưng lúc hắn nói ra lời đó, nội tâm hắn là sóng gió động trời. Hắn thậm chí không dám tin lời như vậy thoát ra từ miệng mình. Cái này nhìn như một câu lơ đãng như trên thực tế đã tước đi đường sống của mấy trăm thiếu niên Man tộc cùng tuổi hắn. “Ngươi!” Sắc mặt Ngọc Sơn lập tức trở nên cực kỳ khó coi, y bước ra một bước trông bộ dáng muốn ra tay với Tô Trường An. Nhưng mà khi đó Hổ Yển luôn trầm lặng một bên đưa tay ra ngăn cản Ngọc Sơn. Ngọc Sơn hừng hực khí thế cũng trì trệ, cuối cùng không cách nào phồng lên dũng khí ngỗ nghịch ý tứ của Hổ yển, rầu rĩ lui xuống. Thân thể Hổ Yển khi đó trở nên thẳng tắp chút ít, lão nhìn những tộc nhân xung quanh, ánh mắt chậm chạp nhưng cực kỳ có lực đảo qua từng người. Sau đó lão nói với Ngọc Sơn cùng những binh lính kia: “các ngươi quỳ Tô công tử!” Những sĩ tốt kia nghe vậy đều sững sờ nhưng bọn họ trông thấy vẻ mặt Hổ Yển nghiêm túc khác thường nên cũng đè xuống không hiểu nơi đáy lòng, quỳ hướng Tô Trường An. Chỉ nghe bịch một tiếng, thân thể Hổ Yển cũng tại khi đó theo mọi người quỳ xuống. “Lão hủ biết rõ lịch đại chinh phạt của Nhân Man hai tộc, đau khổ kéo dài. Nhưng nói cho cùng những cái này đều là người cầm quyền tham lam cùng dã tâm muốn đạt đến, muôn dân trăm họ vô tội, ba tộc mười vạn phụ nữ và trẻ em vô tội. Lão hủ khẩn cầu Tô công tử mở một mắt lưới, dẫn mười vạn tộc nhân ta nhập quan. Nếu công tử có thể thành nguyện này, Hổ Yển ta lấy danh tiếng Tổ Thần thề, một nghìn hai trăm tên quân Man tuyệt không nhập quan!” Lời vừa nói ra, không chỉ Tô Trường An mà các binh lính Man tộc cũng sững sờ. Thời điểm tộc nhân đột phá vòng vây, Cường Lương không còn nhiều lắm binh lính, tự nhiên cần bảo hộ tộc nhân, nhưng Hổ Yển lại nói, bọn họ tuyệt không nhập quan. Lại liên tưởng một phen Tô Trường An vừa rồi, rốt cuộc bọn họ sáng tỏ nguyên do. Oán hận giữa hai tộc chất chứa quả thật quá sâu, nghĩ lại trong thời yêu ma muốn hòa giải, biện pháp duy nhất là đưa ra phương thức đủ thành ý cho đối phương thấy. Mà thành ý như vậy chính là mạng của bọn họ. Một phần Man tộc nhập quan tuyệt sẽ không bỗng nhiên loạn thành ý Tây Lương. Những binh sĩ này không thể tránh khỏi thời điểm biết được vận mệnh của mình bị quyết định mà lộ vẻ bi thiết, nhưng rất nhanh bọn họ liếc nhau một cái liền trong lòng có quyết đoán. “Mời Tô công tử mang tộc nhân ta nhập quan, một nghìn hai trăm Man của Cường Lương ta nguyện vì Tô công tử đoạn hậu, chết không nhập quan!” Bọn họ đồng thanh hô lên. Khi đó rét đậm không ngừng, trên Hạn Mộc lĩnh bỗng có tuyết trắng rơi xuống rải thành một lớp trên mặt đất. Mà thanh âm của bọn họ cũng dưới trời tuyết mênh mông vang xa, thật lâu không dứt. —o0o—
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!