Thư Kiếm Trường An - Sưu tầm
Cửu Anh Thánh Tử
Dịch giả: Đình Phong Cho dù từ đầu đã có đoán trước việc này đủ để toàn bộ Cường Lương bộ tộc rời đi. Nhưng sau khi nghe những lời này của Hổ Yển, tim của Tô Trường An vẫn thoáng nhảy dựng một cái. Đế Giang thị tộc. Là Vương tộc của Man tộc, có bốn vị Tinh Vẫn, Man Vương của họ càng là khủng bố tồn tại khi trước giết chết hai vị Tinh Quân Thiên Quyền, Thiên Xu. Lại chẳng ngờ tại mấy tháng này đã bị diệt tộc. Dù cho Tô Trường An thân là Nhân tộc, lúc nghe được tin tức này cũng như trước không thể tránh khỏi sinh ra cảm giác không chân thực. “Cửu Anh thị tộc?” Tô Trường An gần như vô thức nói ra cái tên này. Sắc mặt Hổ Yển cũng biến đổi, tin tức này không coi là bí mật gì mới, nhưng Nhân Man hai tộc quan hệ trở mặt, rất khó tưởng tượng vị thiếu niên Nhân tộc này làm sao biết được. Sắc mặt của Hổ Yển rất tốt xác minh suy đoán của Tô Trường An. Hắn nhướng mày hỏi: “đến tột cùng chuyện quan trọng thế nào?” Vương tộc hủy diệt, tất nhiên cũng không phải ký ức vui sướng gì của Hổ Yển. Sắc mặt lão âm trầm xuống, có một đoạn trầm ngâm thật lâu sau vẫn là êm tai từng chuyện nói với Tô Trường An. “Cửu Anh thị tộc là bộ tộc năm nay bỗng nhiên quật khởi. Khi trước bộ tộc này ở chỗ thờ phụng Tổ Thần cũng không mạnh mẽ, sau đó tộc trưởng của bọn họ…” nói đến đây, Hổ yển dừng một chút, âm thanh càng đắng chát. “Cũng ngay lúc này Man Vương Thác Bạt Nguyên bỗng nhiên sửa thờ phụng một vị tên là Cửu Anh Tổ Thần, bộ lạc của họ lúc đó bắt đầu quật khởi.” “Cũng chính là bộ dạng hơn mười năm trước, Thác Bạt Nguyên tu thành Tinh Vẫn, bộ lạc của y cũng lập tức nước chảy thành sông trở thành thị tộc lớn thứ chín của Man tộc. Một thị tộc mới tấn tất nhiên bị các thị tộc khác xa lánh. Vì điều này cũng tránh không được rất nhiều tranh chấp. Nhưng Cửu Anh thị tộc nhìn bề ngoài dường như không bắt mắt nhưng lại hiện ra sức chiến đấu khác hẳn người thường. Bọn họ thâu tóm các tiểu bộ lạc xung quanh, tám thị tộc lớn giao đấu cũng phải nếm mùi thua trận.” “Họ rất nhanh trưởng thành đến đủ cho Vương Đình coi trọng. Tám thị tộc lớn mặc dù nhìn như chịu quản thúc của Vương Đình, nhưng thực tế lại ba thị tộc lớn là Đế Giang, Cường Lương cùng với Cú Mang, năm tộc còn lại địa vị ngang nhau, dựa theo số lượng Tinh Vẫn nhiều hơn tộc bình thường nên Đế Giang thị mới miễn cưỡng ngăn chặn năm tộc còn lại, duy trì biểu hiện thăng bằng của Man tộc.” “Mà Cửu Anh thị tộc mới tấn không thể nghi ngờ đánh vỡ điểm mấu chốt thăng bằng này. Thế lực song phương đều ném ra ý lôi kéo với Cửu Anh thị tộc, không thể không nói chính là đối với một phương Vương Đình, năm tộc đưa ra điều kiện càng mê người. Nhưng ngoài ý định chính là nhất tộc Cửu Anh rất nhanh liền biểu thị thần phục Vương Đình.” “Thần phục như vậy cũng tuyệt chỉ là công phu mặt ngoài. Bọn họ có thể nói là Vương Đình nói gì nghe nấy, một ít mệnh lệnh cùng an bài theo chúng ta nhìn đến cực kỳ không công bình nhưng Thác Bạt Nguyên cũng thản nhiên chấp nhận. Bởi vậy, rất nhanh Thác Bạt Nguyên cùng với Cửu Anh thị tộc phía sau hắn được Vương Đình tín nhiệm.” “Cửu Anh thị tộc gia nhập không thể nghi ngờ cho Vương Đình một đạo quân có đầy đủ sức mạnh, quân đội cùng Tinh Vẫn đủ áp chế các thế lực khác, Man Vương chân chính trên ý nghĩa bắt đầu kế hoạch thống nhất Man tộc. Đây vốn là một chuyện không dễ dàng gì nhưng có Cửu Anh thị tộc tham dự thì hết thảy lại thuận lợi khiến người không ngờ tới.””Bất quá vài năm, Vương Đình liền thống nhất chín thị tộc lớn. Đến lúc này, Thác Bạt Nguyên đưa ra đề nghị phát binh quan Viễn Vân ở Tây Lương.” Hổ Yển nói đến đây thì dừng lại liếc Tô Trường An một cái. Đánh quan Viễn Vân mở rộng cương vực đương nhiên là chuyện tốt của Man tộc, nhưng đối với Tô Trường An thân là Nhân tộc mà nói, lại là thù nước hận nhà. Bởi vì phía sau sắp đưa ra thỉnh cầu với Tô Trường An, vị Tinh Vẫn đã già này không thể không thật tốt suy tính tìm từ, tránh cho hắn sinh ra bất mãn. Mà Tô Trường An chính xác lúc nghe nói đánh quan Viễn Vân thì tâm trầm xuống. Hắn là tận mắt nhìn thấy hàng dài dân chạy nạn ngoài thành Tây Giang. Thân là Nhân tộc, hắn khó lòng đem chuyện này khinh suất cho qua. Nhưng Cửu Anh, Tư Mã Hủ cùng Thần tộc có ngàn vạn lần quan hệ, phía sau có ẩn tàng âm mưu, Tô Trường An mặc dù không biết phía sau đến tột cùng là vật gì nhưng hắn ẩn có cảm giác, âm mưu này cực hạn không dừng ở Nhân, Yêu, Man nhất tộc. Đây có thể là tính toán kinh thiên đánh tan ba tộc. Bởi vậy hắn đè nén xuống tâm tình tiếp tục nghe Hổ Yển nói. Có lẽ lĩnh hội được ý nghĩ của Tô Trường An, Hổ Yển hắng giọng một cái lại nói tiếp: “Man Vương từ trước đến nay là một người rất có dã tâm, mà đất đai phì nhiêu cũng là ước mơ tha thiết từ trước đến nay của các tộc nhân. Đề nghị của Thác Bạt Nguyên rất nhanh nhận được đồng ý của Vương Đình. Sự việc sau đó chắc ngươi cũng rõ ràng, quân Man tiếp cận dưới sự cầm đầu của các tướng lĩnh Cửu Anh thị tộc một đường công thành nhổ trại, bắn hạ Hán vương triều của các ngươi sau đó công phá quan Viễn Vân, bây giờ quân đã đến Vĩnh Ninh rồi.” “Đại thắng nhanh như vậy, tự nhiên toàn bộ Man tộc rất phấn chấn, thậm chí bởi vì Ngọc Hành cùng Hạ Hầu Hạo Ngọc liên tiếp vẫn thế, trong Vương Đình vang lên một ít tiếng hô công phá Tây Lương thẳng đến Trường An.” “Mặc dù gặp ương ngạnh chống cự của quan Vĩnh Ninh, nhưng chiến cuộc của Vương Đình với Vĩnh Ninh từ trước đến nay coi được. Nhưng lúc này, bệnh cũ của Man Vương đối chiến với Ngọc Hành ngày xưa bỗng nhiên tái phát. Vì ổn định quân tâm, công chúa Thanh Linh cùng mưu sĩ Cửu Anh nhất tộc theo đề nghị tiềm nhập Tây Lương tìm kiếm thứ gọi là “dược”.” “Nhưng Thanh Linh công chúa tìm được đường sống trong cõi chết về lại Vương Đình cũng không có mang về “dược” kia, nàng mang về một tin tức đáng sợ. Thứ gọi là “dược” kia dường như là thứ khiến người ta phát điên, mà vật Cửu Anh thị tộc đề cử cho Man Vương càng có liên hệ. Xuất phát từ cân nhắc vẹn toàn, ta đã tiếp nhận mệnh lệnh của Man Vương, bắt đầu điều tra việc này. Nhưng vừa tra được một chút manh mối thì Cửu Anh thị tộc đã bắt đầu phản loạn.” Lúc này vẻ mặt Hổ Yển bỗng nhiên có chút hoảng hốt, thẳng đến lúc này lão dường như có chút không thể tin với trận phản loạn kia. “Một ngày kia, Thác Bạt Nguyên dẫn theo chín đứa bé đi vào Vương Đình.” “Thái độ của y cực kỳ tôn kính chín đứa bé kia, y gọi bọn họ là Thánh Tử.” “Bởi vì sự việc về “dược”, trong lòng Man Vương có khúc mắc nên tại chỗ chất vấn Thác Bạt Nguyên, mang chín đứa bé kia đi vào Vương Đình cần làm gì.” Thanh âm của Hổ Yển bắt đầu một hồi run rẩy không quy luật, trên mặt lão cũng hiện lên sợ hãi nồng đậm. Dường như lão lại nhớ tới Vương Đình ngày đó. Lại nhìn thấy tràng cảnh chín đứa bé nhìn dường như vô hại kia phất tay một cái đã đem trọn Đế Giang thị tộc hóa thành tro tàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!