Thú Nô - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Thú Nô


Chương 15


“Nếu là đồng loại…” Nam tử duỗi người, đánh một cái ngáp. “Vậy chúng ta hảo hảo ở chung đi, ta là An Nhiên, an đốn (thu xếp), nhiên hậu (về sau), ngươi?”

“Phong Tình, lá phong, tình cảm.”

Hắn cứ như vậy có thêm một bằng hữu? Quái dị!

“Tiểu Tình Tình, ta đói bụng, tính sao?” An Nhiên ỏng ẹo.

“Ngươi có thể gọi ta Phong hoặc là Phong Tình, đừng gọi Tiểu Tình Tình, ớn muốn chết.” Người nghe thấy không ngừng nổi da gà. “ Đói bụng thì tự mình đi tìm đồ ăn.”

“Ta trở về rồi.” Ericter bỗng nhiên vác một bó củi chui vào.

“Ericter.” Phong Tình vui sướng nghênh đón.

Ericter để củi xuống, nhẹ hôn xuống trán Phong Tình, cười sủng nịch nói.

“Trên đường tình cờ gặp một bằng hữu hàn huyên, về trễ, đói bụng không? Lập tức có đồ ăn.” Động thủ bắt đầu làm cơm.

“Ha ha…..” Phong Tình ngây ngô che mặt cười, quá chu đáo.

“Vị này là bằng hữu của ngươi?” Ericter hình như lúc này mới phát hiện An Nhiên.

“Ngô.” Phong Tình gật gật đầu, xem như vậy đi…

An Nhiên trái lại xưa nay thành thục, tùy tiện tự giới thiệu.

“Xin chào, ta là bạn tốt An Nhiên của Tình Tình, rất vui được biết ngươi.” Quăng một cái mị nhãn thật to.

“Xin chào, ta là Ericter.” Ericter không để ý cách xưng hô “Tình Tình” chói tai này, thản nhiên bắt tay cùng An Nhiên, không cảm không động với làn sóng thu vô duyên vô cớ bay tới.

“Nếu đều là bằng hữu, vậy cùng nhau ăn cơm đi.” Đánh giá An Nhiên nửa thân người quang lỏa dưới cánh tay quấn chăn giường, lại hỏi. “ Ngươi không lạnh?”

“Lạnh, ta rất lạnh, không có quần áo mặc.” Mở lớn mắt giả bộ thành bé thỏ trắng đáng thương.

“Ta đưa đồ cho ngươi mặc nhé.” Ericter lấy ra mấy món y phục từ hư không ném cho An Nhiên, rồi mới tiếp tục làm.

Đợi An Nhiên ăn mặc chỉnh tề, Phong Tình tới gần kéo y đến kề tai nói nhỏ.

“Ngươi thế nào có thể đá lông nheo bừa bãi!”

“Hắn là người yêu của ngươi?”

“Ngô… Không….” Còn chưa chấp nhận…

“Vậy ngươi thầm mến hắn?”

“Hả? Mới không có!”

“Vậy ngươi tức cái gì?” An Nhiên liếc hắn. “Cũng không phải người yêu, ngươi lại không thầm mến, ta bày tỏ với hắn ngươi bực làm gì?”

“………..” Hắn thấy khó chịu!

“Ericter…” An Nhiên nhấc cằm híp mắt nhìn lom lom Ericter bận rộn, như đang chăm chú một khối thịt mỡ ngon lành.” Bộ dạng không tồi, thân hình cao lớn, còn có thể làm việc nhà, tiếng nói rất mê người, đối với kẻ khác cũng rất ôn nhu, có thể mở không gian thứ nguyên, vậy chứng tỏ năng lực cũng rất mạnh.”

“Ngươi tính cái gì?”

Phong Tình bỗng nhiên có dự cảm bất hảo.

“Ta đang xem xét. Ta giao phối cùng ma thú là vì kê kê ma thú to, có thể làm ta sảng khoái thôi.”Cánh môi đỏ mọng thanh tú của An Nhiên phun ra chữ quả thực bất nhã.” Người này thoạt nhìn rất xuất sắc, không biết tình hình phía dưới thế nào.”

Mặt Phong Tình bá một cái xệ xuống, chuyển đến bên cạnh Ericter, giật nhẹ ống tay áo y.

“Đói lắm hả? Canh lập tức xong ngay, ngươi ăn chút gì đó khác trước đi.” Ericter cười cười xoa xoa đầu Phong Tình.

“Ngươi lấy y phục mình cho hắn làm chi!” Phong Tình chất vấn.

“A?” Ericter ngẩn người. “Hắn lạnh thì cho hắn mặc.”

“Ngươi có thể cho hắn mặc quần áo của ta, sao nhất định phải lấy của ngươi.” Phong Tình tức giận.

“Ngươi à, cũng không nghĩ lại coi bản thân mình mang theo bao nhiêu quần áo. “Ericter bật cười.. “Trên người ngươi lại mặc gần một nửa số quần áo mang đến, lấy y phục của ngươi cho hắn, vậy ngươi mặc cái gì?”

“Ta.. Ta mang theo rất nhiều y phục!”

“Mặc cũng rất nhiều, cánh cụt con sợ lạnh. Hơn nữa, y phục ngươi quá nhỏ.”

Phong Tình không nhịn được lại cẩn thận quan sát An Nhiên.

Đáng ghét, An Nhiên cư nhiên cao hơn hắn nửa cái đầu!

“Hảo, đến ăn nào!” Ericter gọi.

An Nhiên nhanh chóng bay lại.

“Ericter, ngươi có người yêu chưa?”

“Người yêu?” Ericter nhìn Phong Tình, thu mày. “Hiện giờ… Chưa!”

Phong Tình bĩu môi, nội tâm cực kỳ khó chịu, liếc An Nhiên.

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”

An Nhiên không đáp, uống canh hắc hắc cười âm hiểm.

Buổi tối ngủ lại xảy ra nhốn nháo, An Nhiên vẻ mặt vô lại, ồn ào đại loại ta không có chăn buổi tối sẽ đông chết, Tiểu Tình Tình ngươi một mình đắp nhiều như vậy không ngại chia cho ta một một chút được không. Đợi Phong Tình bất đắc dĩ kéo mấy cái chăn cho hắn, hắn lại ồn ào, mới có mấy cái chăn thôi buổi tối vẫn sẽ rất lạnh, Ericter ngươi ngủ cùng ta giúp ta làm ấm ổ chăn được không.

“Không được, không được.” Phong Tình phẫn nộ.

Mặt dày siêu cấp đáng ghét!!!

“Ngươi còn không mau ngủ?”

Vươn chân đá đá Ericter nhìn diễn. Còn không ngủ, thật muốn cùng gia hỏa này ngủ chung?

Ericter nằm xuống, Phong Tình lập tức kéo chăn đắp. Ngăn trở ánh mắt tìm tòi của An Nhiên.

Ericter trong ổ chăn, nghe thấy tiếng hít thở thô nặng của Phong Tình, bật cười.

“Phong, đừng đắp như vậy, sẽ khó thở.”

Phong Tình không hé răng, chuyển thân thể, lưng đối với y.

Ericter duỗi tay ra, ôm thân thể Phong Tình lại, in một cái hôn lên chóp mũi hắn.

“Phong ghen vì ta, thật vui.”

“Quỷ mới ghen vì ngươi.”

Phong Tình vặn vẹo thân thể, lại tránh không được cái ôm của Ericter.

“Ngươi buông ra.”

Ericter còn lâu mới ngoan ngoãn buông ra, cúi đầu, hôn cái miệng bĩu lên của Phong Tình.

“Ngô ngô…”

Ngươi ngươi ngươi, ai cho ngươi hôn miệng ta….

Bất đồng với cái hôn hai má chuồn chuồn lướt nước thường ngày, Ericter một tay gắt gao chế trụ gáy Phong Tình, một tay xiết chặt quanh vòng eo hắn, lưỡi tàn sát bừa bãi trong miệng Phong Tình, thăm dò, đoạt lấy không khí trong miệng Phong Tình, dẫn dắt cái lưỡi thơm nhỏ né tránh cộng vũ cùng mình.

Thật lâu sau mới buông ra, Phong Tình toàn thân vô lực, từng ngụm từng ngụm thở, Ericter chu đáo xốc chăn lên, Phong Tình thở hổn hển, phát hiện An Nhiên đang chống đầu nghiền ngẫm nhìn mình, mặt đỏ lên, rút vào trong chăn, mặc Ericter khuyên thế nào cũng không chui ra.

Ngày hôm sau…

“Ôi chao….”

An Nhiên rung đùi đắc ý miệng líu ríu líu ríu.

“Ngươi làm cái gì?” Phong Tình trừng An Nhiên.

“Hừ hừ!” An Nhiên một đôi mị nhãn liếc nghiêng hắn. “Hôm qua hỏi người nào đó, người nào đó nói Ericter cũng không phải là người yêu của hắn, mình với Ericter cũng không có ý, hừ hừ hừ…”

“Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì!” Phong Tình nói, tiếng nhỏ nhỏ, mải miết không muốn để ý đến hắn.

“Giả ngốc cái gì, ta cũng sẽ không giành nam nhân với ngươi.” An Nhiên vỗ vỗ bả vai Phong Tình. “Vợ bằng hữu không thể trêu được, ta là người rất có chừng có mực.”

Vợ? Ha ha… Phong Tình không khỏi ngây ngô cười, chữ “Vợ” này không ngừng lóe lóe hiện hiện.

“Chỉ cần để ta chơi thánh thú một sừng kia là được.”

Thánh thú một sừng? Phong Tình lập tức thu hồi tâm tư, cảnh giác nói.

“Ta không biết thánh thú một sừng gì cả!”

“Đừng keo kiệt như thế!”

An Nhiên trách hắn không đủ nghĩa khí.

“Cũng đâu có ăn cắp của ngươi, chỉ mượn chơi thôi, ta còn chưa làm cùng thánh thú một sừng, muốn nếm chút tư vị của nó, ta biết đúng mực, sẽ không ba hoa khắp chốn.”

“Không được!” Phong Tình bốc hỏa xoay lưng với An Nhiên.

Shogula thuần khiết cao quý như vậy, hắn bảo hộ còn không kịp, sao có thể để cho người khác làm bẩn, hơn nữa thánh thú một sừng là có cánh, Shogula không có cánh, vẫn chỉ là thú một sừng thôi, hắn không muốn làm Shogula tái đánh chủ ý.

“Quỷ keo kiệt!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN