Thú Nô - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


Thú Nô


Chương 16


Ba người liền sống cùng nhau như thế gần nửa tháng, An Nhiên thường hay kéo kéo chỉ chỉ về hướng Ericter, chọc Phong Tình không ngừng ném ánh mắt xem thường, Ericter thì ôn hòa sủng ái Phong Tình trước sau như một.

Một ngày nọ, Phong Tình đang ngủ ngon bỗng nhiên cảm thấy chăn giật giật, rồi mới nghe một trận lạnh buốt, giá rét thổi bay hơn phân nửa cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng thấy Ericter đang mặc quần áo.

“Ericter sao lại dậy sớm như thế, không ngủ nữa sao?”

“Ta ra ngoài chút, ngươi tiếp tục ngủ đi.” Ericter xoa xoa hai má Phong Tình.

“Đi làm gì?” Phong Tình không đồng ý có lệ, kéo lấy gấu quần y.

“Ta đi săn chút ma thú về.”

“Săn thú?” Phong Tình lập tức tỉnh người . “Ta cũng muốn đi!”

“Ngươi không ngủ nữa?”

“Không ngủ!”

Phong Tình nhanh chóng đứng dậy mặc đồ, mấy ngày nay ngoại trừ ngẫu nhiên cãi vả với An Nhiên, thời gian khác không phải ăn chính là ngủ, nếu không vận động cũng sắp thành heo.

“Được, săn thú, ta cũng đi!” An Nhiên bật mạnh lên, cư nhiên đã ăn mặc chỉnh tề rồi.

“Không phải ngươi đang ngủ sao?” Phong Tình trừng y, đáng ghét, luôn quấy rầy hắn một mình ở cùng Ericter.

“Từ lúc Tiểu Ter Ter đứng dậy, ta liền tỉnh táo!” An Nhiên nhếch mày, xoay hướng Ericter cười quyến rũ. “ Ter Ter, ngươi muốn săn ma thú để làm gì? Làm vật cưỡi? Triệu hoán thú? Hay săn giết đơn thuần?”

Không phải ma thú nào cũng có thể làm vật cưỡi.

Cái gì Tiểu Ter Ter, ớn muốn chết! Phong Tình oán thầm.

“Săn để ăn.”

“Hả?”

An Nhiên cùng Phong Tình đồng thời sửng sốt.

“Ăn? Cũng không phải không có đồ ăn, còn muốn đi săn phiền toái như vậy để làm gì?” Phong Tình khó hiểu, có thể nào để làm món dã ngoại?

“Đồ ăn cũng sắp hết.” Ericter bất đắc dĩ cười nói. “Trường cũng chỉ cho mang lương thực nửa tháng thôi, cho nên thức ăn của hai chúng ta cũng chỉ đủ một người bình thường ăn một tháng không nhiều không ít, mà Phong mang phần lớn là đồ ăn vặt, tới tuyết sơn cũng chỉ lo ăn ngủ như bé heo, đồ ăn vốn không đủ lại cho thêm một con heo sữa An, ăn cho tới hôm nay đã là cực hạn.”

Heo sữa An??? An Nhiên vểnh tai, là nói mình? Y làm sao như con heo được, rõ ràng là một con mèo nhỏ tinh tế tao nhã! Run run tai, đem ba chữ kia hất xuống, hất xuống.

Nga, cũng quên cái này! Đồ ăn vốn không đủ, hơn nữa An Nhiên này đương nhiên ăn chực, lại càng không đủ. Phong Tình khinh thường liếc An Nhiên, xem thường kẻ ăn chực, quay đầu, giật nhẹ ống tay áo Ericter, vẻ mặt mong đợi.

“Đi thôi, đi thôi, mang gia vị theo, chuẩn bị săn thú làm món dã ngoại luôn, như vậy cũng không tồi!”

“Hảo.” Ericter đương nhiên chiều hắn.

“Đi nào! Heo sữa An!” Phong Tình kêu to.

Cố gắng quên mình lại mới bị kêu heo sữa.

An Nhiên ra sức trừng hắn, tai liên tục run run.

**************

“Ma thú trên Vực thẳm Băng tuyết có không ít, Tuyết hồ thịt mềm, nhưng mùi gắt, nấu nướng không tốt, Tuyết quái thịt quá thô ăn không ngon, Phác ngư xương quá nhiều, Quang thiêu thứ thịt lạnh ngắt, Nhị thứ nóng lại ăn không ngon, long quy…. Long quy không tồi, chính là phải dùng nhiều công phu một chút, long quy quá bổ, cũng không nên ăn nhiều…”

Ba người hành tẩu trên tuyết, Ericter tinh tế ngâm ngâm niệm niệm.

“Băng hồ, Băng quái không ăn được sao?” An Nhiên hỏi, tiến hóa thể, mùi vị hẳn là rất tốt.

“Ta không đề xướng ý tưởng săn ma thú tiến hóa vì có trí thông minh hay ngoại hình giống người để ăn.” Ericter lắc đầu .” Như thế làm ta cảm thấy đang ăn đồng loại.”

Phong Tình một bên đồng ý gật đầu, An Nhiên chớp chớp mắt, còn nói.

“Long quy chính là ma thú cấp thánh thú đặc biệt cường đại, ngươi cư nhiên chỉ nói phải dùng nhiều công phu một chút, vậy năng lực ngươi chắc chắn rất mạnh?”

Ericter thần bí cười cười, không đáp.

Không có được đáp án của Ericter, An Nhiên ngược lại hỏi Phong Tình.

“Này, nam nhân của ngươi rốt cuộc có năng lực thế nào?”

Phong Tình nhìn nhìn An Nhiên, lại ngó ngó Ericter, đem An Nhiên kéo qua một bên nói khẽ.

“Ngươi phải hỏi “Bà xã của ngươi có năng lực thế nào” mới đúng!”

An Nhiên trừng mắt, cao thấp đánh giá Phong Tình, cười cười bỡn cợt, sờ sờ cằm, nheo nheo mắt, gật gật đầu.

Hai người trở về vị trí cũ.

“Khục khục khục!” An Nhiên làm thanh cổ họng. “Tiểu Tình Tình à, bà xã ngươi rốt cuộc lợi hại tới bao nhiêu?”

Chữ “Bà xã” ngữ khí đặc biệt tăng thêm.

“Dù sao cũng lợi hại hơn ngươi rất nhiều!” Phong Tình nhếch miệng, cười đến vô cùng đắc ý.

“Thiết”

Tuyên bố quan hệ gì đó, dùng người xong cư nhiên không trả thù lao.

An Nhiên không biết, kỳ thực Phong Tình cũng thật sự không rõ thực lực của Ericter.

Hai người đùa giỡn chọc cười Ericter, quét quét chóp mũi nhỏ nhỏ của Phong Tình.

“Cố ý chạy qua một bên nói, nghĩ sao mà cho rằng ta không nghe?”

“Ngươi nghe được?” Phong Tình cuống cuồng.

Từ sau khi hai người lần đầu tiên hôn nhau vào buổi tối ngày An Nhiên tới, quan hệ cả hai dần dần rõ ràng, chỉ thiếu nói ra ngoài miệng. Mà Phong Tình nghiễm nhiên đã tự cấp cho mình thân phận “Ông xã của Ericter”, bất quá chưa bao giờ dám nói ra miệng, chỉ có thể mượn miệng An Nhiên cho đã nghiền.

Lộn xộn!!! An Nhiên cảm thán như vậy có tiến bộ.

Hôn nhẹ cái trán nhẵn sạch của Phong Tình, Ericter cười rất có thâm ý.

Xem ra Phong đã chuẩn bị tốt tư tưởng.

Cơm chín rồi, y cũng nên mở ra ăn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN