Thuận Gió Đến Gặp Em - Chương 2: Cấp độ 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
265


Thuận Gió Đến Gặp Em


Chương 2: Cấp độ 1


Tám giờ sáng, trong tiết trời cuối thu, nắng mai đã không còn gay gắt nữa. Sáng sớm từng cơn gió thổi qua còn mang theo chút cảm giác mát mẻ.

Lộc Thành Quốc ngồi bên bàn ăn, nhìn khắp phòng ăn một lượt: “Con gái tôi, mới sáng sớm đã đi đâu không thấy người rồi?”

Mẹ Lâm ra ra vào vào bày chén dĩa, vẻ mặt cũng vô cùng nghi hoặc: “Ai biết ngày hôm qua nó còn tức giận gần chết, thế mà sáng sớm hôm nay em đã thấy cầm một túi xoài với hai cái bánh bao chạy sang nhà đối diện.”

Bên này, cuối cùng Lộc Lâm Linh cũng đã đột nhập thành công vào đại bản doanh của kẻ địch, cô đang rất tò mò hết nhìn trái lại ngó phải.

Lục Dương cúi đầu nhìn túi xoài với hai cái bánh bao trong tay, hai mắt mở lớn, quay đầu lại, nhìn người đang đứng trong phòng khách nhà mình, đầu óc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lục Dương vừa tỉnh ngủ, trên người mặc áo ngủ cotton màu lam nhạt, trên đầu còn có mấy sợi tóc vểnh lên, vẻ mặt vẫn còn mờ mịt.

Lộc Lâm Linh vừa ngắm nhà người ta, vừa lén lút đánh giá Lục Dương, căng thẳng đến mức tay cũng run lên, còn làm bộ đứng đắn nói: “Xoài kia là do ba tớ mua về hôm qua, ngọt lắm đấy. Còn có bánh bao nữa, nhiều thịt lắm, cậu mau ăn đi. Bánh này là của bác gái đẩy xe ngoài khu mình bán, đến trễ một tí sẽ không mua được. Mẹ tớ nói vỏ bánh bao của bác ấy rất mềm, thịt cũng rất ngon!”

“Cậu tới đây làm gì?” Giọng nói của Lục Dương khàn khàn, kèm theo một chút không hài lòng.

“Thứ cậu cầm trong tay là không khí hả!” Lộc Lâm Linh vọt tới trước mặt Lục Dương, chỉ vào cái túi trong tay anh nói.

“Tôi không cần! Cậu cầm theo đồ của cậu ra khỏi nhà tôi đi.” Giọng nói ngày càng lạnh hơn.

Từ nhỏ đến lớn Lộc Lâm Linh dựa vào cái miệng ngọt ngào với khuôn mặt tươi cười của mình, đi đến đâu là nổi tiếng đến đó.

Cho dù là tên Đông Mập trước đây nghịch ngợm nhất khu bọn họ cũng bị cô dụ dỗ, ngày nào cũng mang quà ăn vặt sang cho cô.

Nói nghe hay lắm, ba ngày hai bữa cô đều sang đây, sô cô la đưa cho anh, xoài cũng đưa nốt, còn dâng lên bữa sáng của chính cô nữa chứ. Thế mà người ta thì sao? Người ta vẫn treo lên bản mặt khó ưa, xua đuổi người khác như thế. Càng nghĩ cô càng cảm thấy khó chịu, khóe miệng đang cong cong bắt đầu xẹp xuống, mắt cũng bắt đầu đỏ lên, còn có thể nhìn thấy nước mắt đang dâng lên trong đó. Cô dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm vào người ta.

Lần này có lẽ Lục Dương hoảng thật rồi, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch trở nên tỉnh táo vô cùng.

“Cái kia… cái kia… tôi… tôi đi đánh răng trước đã. Đánh xong sẽ ra ăn bánh bao…”

Bộp, nói xong anh nhanh chóng thả đồ vật trong tay xuống, xoay người chạy về phía phòng vệ sinh, vội vã tới mức vấp cả vào dép lê trên chân mình.

Nhìn bóng người hoảng hốt rời đi của anh, Lộc Lâm Linh vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp tục ngắm nhìn căn phòng, Lộc Lâm Linh thầm nghĩ, dì Lục này chắc hẳn là một người rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Trên ghế salông đặt mấy cái gối ôm, nhìn qua có cảm giác mềm mại, ấm áp.

Bàn trà, và khăn trải bàn có kiểu dáng họa tiết giống nhau. Trên đó có mấy cuốn tạp chí linh tinh, đều là những nhân vật nước ngoài. Trên kệ tivi có máy quay phim, trên giá còn bày rất nhiều đĩa CD.

Trên tường treo tranh của họa sĩ nước ngoài, bình hoa trong phòng cắm vài cành hoa quế, ít hoa nhỏ màu vàng, chẳng trách trong không khí lại có chút hương thơm nhàn nhạt.

Bên này, sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, cuối cùng Lục thiếu gia cũng di giá ra khỏi nhà vệ sinh.

Nhìn bánh bao vẫn còn nóng hổi trên bàn ăn, với quả xoài đã được cắt hạt lựu trên đó, Lục Dương cảm thấy nơi nào đó trong lồng ngực tràn đầy chua xót.

Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, chưa tới chín giờ, mẹ anh không biết đã ra ngoài bao lâu rồi. Mà cũng chẳng sao, có ngày nào không như vậy…

Lộc Lâm Linh đi tới trước mặt Lục Dương, bàn tay nhẹ nhàng phất qua phất lại hai lần.

“Ngốc cái gì thế, trên tường có bánh bao à? Tớ vừa hâm nóng lại bánh bao giúp cậu rồi đấy. Nhà cậu cũng có lò vi sóng này, bây giờ mẹ tớ yêu chết cái lò ấy rồi. Ngày nào mẹ tớ cũng vây quanh cái lò kia nghiên cứu thực đơn, chỉ hận không thể dùng nó làm tất cả các món. Nhưng cũng phải công nhận là cái món cánh gà nướng kia của mẹ tớ đúng là không tệ. Hôm nào đó tớ sẽ mang qua cho cậu mấy cái. Còn quả xoài này nữa, tớ cũng chỉ tiện tay cắt có đôi ba cái là bổ xong rồi. Tớ nói cho cậu biết này, bổ xoài cũng phải có kỹ xảo cả đấy, muốn…”

Lục Dương ngồi vào bàn ăn đối diện với cô, cảm thấy giọng nói bên tai mình lúc này còn ồn ào hơn ve ngày hè. Anh thầm nghĩ, cô cứ nói mãi không ngừng như thế không biết có thấy khát nước không.

Nghĩ vậy anh lập tức đứng dậy rót ly nước, đẩy về phía trước mặt Lộc Lâm Linh, sau đó mới cầm lấy bánh bao lên bắt đầu ăn. Nhiệt độ của bánh bao vừa ấm, đúng là danh xứng với thực, mới cắn một cái đã thấy nhân thịt thơm ngon trong bánh.

Một người yên tĩnh cúi đầu ăn, một người nói mãi không ngừng, rèm cửa sổ trong phòng khách bị gió sớm thổi lên, lay động không ngừng.

“… Còn xoài.”

Lục Dương chỉ vào túi xoài sắp không cánh mà bay trên bàn.

Lộc Lâm Linh cảm thấy hơi xấu hổ cười cười, sau đó lại lập tức coi chuyện đó là chuyện đương nhiên, nói: “Tớ là người bổ nó gọt nó, ăn chút trái cây mình gọt bổ thì có làm sao. Với lại tớ cũng để dành cho cậu đấy thôi…”

Cô vừa đứng dậy vừa nghĩ, “còn không phải là bữa sáng cho cậu sao, ôi trái tim nhân hậu như thiên thần của tôi…”

“Không cần, tớ ăn bánh bao là đủ no rồi. Không phải cậu muốn ra ngoài chơi sao? Xuống dưới chờ tớ chút.”

Lục Dương cũng đứng dậy, giành trước việc thu dọn mâm bàn. Lúc anh chuẩn bị về phòng thay quần áo, bước chân đột nhiên ngừng lại.

“Không được tùy tiện dùng dao.” Giọng nói của anh vẫn hơi khàn khàn, có chút lạnh lùng, tựa như còn có chút gấp gáp và xấu hổ trong đó vậy.

“Ừ ừ, phải ra ngoài chơi chứ! Nhanh, cậu nhanh đi thay quần áo đi!”

“Chẳng qua là kỹ thuật dùng dao của tớ rất tốt, cậu không cần phải lo lắng.”

Lộc Lâm Linh rung đùi đắc ý nói, mặc còn đắc ý vênh lên.

Lục Dương xoay người lại, thầm nghĩ, chắc chắn vừa nãy anh ăn bánh bao no quá làm đầu óc lú lẫn luôn rồi!

Cổ đại có Đại Vũ ba lần trị thủy khiến nước lũ không chảy vào nhà dân, hiện đại lại có Lộc Lâm Linh ba lần đối mặt với cửa phòng nhà người ta mới có thể đi ra.

Lần xuống lầu ra đường này làm cho tâm trạng Lộc đại tiểu thư rất tốt đẹp, dưới bàn chân tựa như có những đám mây, lúc bước lên đó có cảm giác nhẹ nhàng tựa như bay.

Lục Dương đi phía sau cô, càng nhìn bóng người lảo đảo phía trước kia, anh càng có loại cảm giác đầu óc của bản thân bị hai cái bánh bao kia lấp luôn rồi.

Bước thứ nhất trong kế hoạch rút ngắn quan hệ, tán gẫu linh tinh.

Lộc: “Trước đây cậu học ở trường nào?”

Lục: “Không ở thành phố Vũ.”

Lộc: “Vậy quê gốc cậu ở thành phố Vũ nên mới chuyển về đây?”

Lục: “Không phải vậy.”

Lộc: “Vậy trường trước của cậu cũng ở quê cậu luôn hả?”

Lục: “Không đâu.”

Lộc: “Nghe nói cậu nhảy lớp, thần đồng thật đấy, cậu…”

Lục: “…Không phải.”

Lộc: “Hả? Không phải cái gì? Cậu không nhảy lớp?”

Lục: “Không phải thần đồng.”

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Người đi ở phía trước đột nhiên dừng lại chạy đến, Lục Dương suýt chút nữa va vào cô, hai mày khẽ nhíu lại, trong mắt có chút không thoải mái.

“Cậu…”

“Cậu đùa đấy hả? Nói sao thì nói, cậu nhảy lớp nhanh như thế, chắc chắn ngữ văn thi rất tốt. Viết văn chắc chắn bay bổng lắm. Thế nào mà cả ngày thốt lên được vài chữ, cấu trúc câu cũng không đủ, bình thường phải là chủ ngữ, vị ngữ rồi mới đến tân ngữ, cậu có hiểu không đấy?”

Lúc Lộc Lâm Linh nói chuyện con mắt trợn lên căng tròn, lông mày trên trán cô cũng dày hơn nữ sinh bình thường một chút. Lúc cô nói chuyện lông mày cũng sẽ lên xuống theo cử chỉ của mắt cô. Trên chóp mũi cô rịn ra chút mồ hôi, cái miệng nhỏ nhắn, hai môi đóng mở liên tục không ngừng.

Nhìn cô như vậy, Lục Dương đột nhiên nhớ tới con nai nhỏ sika trong cuốn sách “Địa lý toàn cầu” anh vừa đọc hôm qua.

“Biết rồi.”

Lục Dương nhìn thẳng vào hai mắt Lộc Lâm Linh, hơi gật đầu một cái.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

“Ồ.” Lộc Lâm Linh bị Lục Dương đột nhiên đàng hoàng trịnh trọng như vậy dọa đến, trên mặt cô hiếm khi thấy có chút xấu hổ.

Chẳng qua là xưa nay Lộc đại tiểu thư cũng chỉ thẹn thùng được đôi ba giây lại bắt đầu trở nên kiêu ngạo, nhếch miệng reo lên: “Vậy cậu đi lui lên đây một chút, cách xa như thế tôi cứ phải gân cổ lên nói.”

Cô nói xong thân thể thiếu niên dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng bước lên hai bước, đi cùng với người phía trước, kề vai sát cánh bên cô.

Lộc: “Ây da.”

Lục: “A, sao thế?”

Lộc: “Cậu có mang tiền không?”

Lục: “Có mang.” Lục Dương sờ sờ túi áo, xác nhận lại lần nữa.

Lộc Lâm Linh dừng bước, dùng tư thái mà chính bản thân cô cảm thấy tốt nhất, thật lòng nói: “Bạn học Lục, cậu nói xem tớ đã mời cậu nhiều lần như vậy. Có sôcôla, có xoài, có bánh bao, phải chăng bây giờ cậu cũng nên trả lễ lại. Có phải cậu cũng nên biểu hiện một chút đúng không? Phía trước có quầy bán đồ lặt vặt, chúng ta đi xem xem.” Ừ, câu kết cuối cùng là câu khẳng định.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Nói xong, Lộc Lâm Linh nhanh chóng đi về phía trước.

Lục Dương nhìn cái người đang vội vã đi về phía trước kia, trong lòng xác định thêm lần nữa, đều là cái do hai cái bánh bao thịt kia gây họa!

Sau lần đó, bánh bao thịt thường xuyên tiến vào cái bụng của Lục Dương, còn tiền tiêu vặt của Lục Dương đương nhiên cũng thường thường tiến cống cho Lộc đại tiểu thư.

Hai đứa bé dựa trên cơ sở trao đổi vật chất, bước đầu thành lập quan hệ ngoại giao của hai bên. Vợ chồng nhà họ Lộc tiếp tục cảm thán thủ đoạn của con gái hai người quả nhiên là cao cường. Thằng bé nhà đối diện lớn lên đẹp đẽ nhường kia, lúc nào cũng thấy dáng vẻ lạnh lùng, thực sự là không làm cho người thích.

Mà bên này, về cơ bản Lộc Lâm Linh đã quen thuộc với với Lục Dương, lúc ở cùng với anh một đường đại đạo, thông suốt cực kỳ. Cô nghĩ tới lúc mới bắt đầu bản thân ăn không ít khổ chỗ tên kia, hiện tại đúng là có cảm giác vượt xa quá khứ.

Rầm, rầm, rầm.

“Lục Dương!”

“Dương Dương!”

“Tiểu Lục Tử!”

Rầm, rầm, rầm.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Người đứng ngoài cửa, gấp gáp nhún nhảy, dùng chân liên tục đá cửa.

“Lộc Lâm Linh!” Cửa vừa mở ra, một bóng người nhanh chóng lách vào phòng.

“Tránh ra, tránh ra! Nóng chết tớ rồi!”

Lộc Lâm Linh thả cái mâm trên tay xuống, ngón tay hồng hồng lập tức nắm lấy hai bên tai.

“Này, cánh gà nướng hiệu bà Lâm, mau tới nếm thử xem, chắc chắn không hề thua kém chân gà nướng của ông nội!”

Lục Dương nhìn con quỷ nhỏ đối diện mình đang nắm lỗ tai bị nóng đến nỗi giậm chân, trên mặt anh vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt kia. Thế nhưng lúc xoay người đến nhà bếp lấy đũa, khóe miệng anh lại khẽ cong lên, nói: “Nắm tai không cũng chẳng có ích gì, nhanh qua đây xối nước lạnh đi.”

Lộc Lâm Linh rửa tay xong, vẫy vẫy tay qua loa vài cái, sau đó cứ thế lau thẳng cái tay đang ướt lên quần áo.

Cô đi tới trước bàn ăn, hai tay đỡ lấy khuôn mặt mình, nhìn Lục Dương cầm chiếc đũa, ngoan ngoãn biết điều ăn cánh gà, nói rằng: “Thế nào? Tớ nói không sai chứ? Tớ còn muốn kêu bà Lâm nhà tớ mở một sạp ăn vặt gần trường ta, chuyện làm ăn chắc chắn rất tốt!”

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lục Dương nhìn mấy cái cánh gà bóng loáng trên bàn, trong miệng nhai thịt non mềm, trong không khí mùi thơm tứ phía.

Thật ra Lục Mạn, ngoại trừ việc thiếu chút nhỏ nhẹ dịu dàng, thiếu chút tỉ mỉ quan tâm trong cuộc sống thường ngày ra, thì trên mặt vật chất bà chưa bao giờ để Lục Dương thiệt thòi.

Lục Dương thích rất nhiều loại sách, sách ngoại ngữ cũng có. Ngay cả tạp chí địa lý mà anh thích, cho dù có khó tìm đến đâu đi chăng nữa, cũng vẫn có thể xuất hiện trên bàn đọc sách của anh hàng tháng.

Đa số các nam sinh đều thích máy chơi game, mô hình các loại, những thứ ấy nghiễm nhiên trở thành quà tặng ở nhà vào những ngày lễ khác nhau.

Tiền tiêu vặt càng không cần nhắc đến, nếu không dư dả sao có thể nuôi nổi Lâm Lộc Linh ham ăn kia.

Thế nhưng, những thứ này đều không sánh kịp với những tiếng lải nhải đầy yêu thương hằng ngày của dì Lâm đối với Lộc Lâm Linh. Cũng chẳng sánh bằng việc cả nhà quây quần bên nhau cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon.

Sau khi ăn uống xong xuôi. Lộc Lâm Linh nhìn Lục Dương đang rửa chén ở trong phòng bếp nói: “Ăn xong rồi, chúng ta xuống dưới đi chơi đi!”

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lục Dương ngay cả đầu cũng không quay lại, thẳng thừng từ chối: “Không đi, cậu lại muốn tới quán ăn vặt dưới lầu đúng không? Cậu ăn một lần hết cả buổi trưa. Tiền ở trên bàn sách ấy, tự cậu lấy đi.”

“Ha, mạnh miệng quá nhỉ? Cậu cũng không nhìn một chút xem cánh gà cậu vừa gặm là ai mang đến hả? A, a, a.”

Lục Dương lau khô nước trên mâm, đặt nó vào đúng vị trí. Sau đó anh lại tiếp tục ngồi vào trên ghế sa lông, bắt đầu xem tạp chí kỳ mới, hoàn toàn không thèm để ý cái người đang hưng phấn trong phòng khách kia.

Vị trí bên cạnh anh đột nhiên lún xuống, hơi thở nóng hổi nhanh chóng dựa gần vào anh.

Lộc Lâm Linh đưa tay chọc chọc cánh tay Lục Dương, vô cùng thần bí nói: “Hôm nay chúng ta sẽ đi đường mới, chúng ta đến trường xem một chút đi. Tớ mới được đến đó có một lần để làm thủ tục chuyển trường với ba tớ cuối học kì trước.”

Đầu ngón tay cô rõ ràng là hơi lành lạnh, thế nhưng những chỗ bị cô đụng đến kia lại làm cho anh cảm thấy hơi nóng nóng.

Chỉ muốn đưa tay gãi một cái, Lục Dương bất giác nghiêng người thấp xuống. Con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tạp chí trên tay, nói: “Hai ngày nữa khai giảng rồi, sau đó ngày nào cũng sẽ được xem.”

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

“Đi đi mà! Lần trước lúc ba tớ mang tớ đến đó, ở đó có rất nhiều quán nhỏ!”

“Lục Lục ơi…”

“Dương Dương à…”

Giọng nói mềm mại của cô gái bên cạnh không ngừng truyền vào tai anh, tạp chí trong tay anh cũng không ngừng lật, thế nhưng chả có tí nội dung nào tiến vào đầu óc anh hết.

Lục Dương “soạt” một tiếng! Khép lại tạp chí, ném lên bàn trà.

“Đi.” Sau đó đứng dậy không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng ra ngoài cửa. Bóng người thẳng tắp, tóc hơi dài ra một chút, tóc rối rơi vào bên tai, quét qua quét lại trên vành tai đã có chút hồng hồng.

Hai đứa nhỏ nhanh chóng ra khỏi cổng khu nhà.

Khu nhà bọn họ đang sống nằm ở trung tâm thành phố, gần đó có trường tiểu học, đi bộ hơn mười phút là tới.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Trường trung học trọng điểm Nhất Trung của thành phố Vũ cũng ở cách đó không xa. Học xong lớp sáu là có thể lên thẳng trung học cơ sở. Lúc đó Lộc Thành Quốc vì xem trọng trường Nhất Trung này mới quyết định mua nhà ở đây.

Hai bên đường lớn trồng hai hàng cây bạch quả, mùa này, lá cây vẫn còn xanh mướt. Ánh nắng len lỏi dưới bóng cây tạo thành từng đốm sáng loang lổ rơi vào trên người bọn họ. Chàng trai mặc áo trắng quần đen, hai tay đút trong túi quần, đầu hơi cúi xuống.

Cô gái mặc một chiếc váy hoa, chân đi giày trắng tất ren, trên cánh tay trần điểm xuyết từng đốm sáng. Theo những bước chân nhẹ nhàng của cô, những đốm sáng ấy khe khẽ đong đưa, thay đổi.

Sắp đến ngày khai giảng, những cửa hàng nhỏ quanh cổng trường cũng đã mở, có một vài người đến đó mua đồ dùng học tập hoặc mấy đồ linh tinh gì đó.

Trường học là một dãy nhà cổ kính nối liền, có con đường lát đá xanh, đường nhỏ quanh co khúc khuỷu. Xa xa là một ngõ nhỏ tỏa ra hơi thở cổ xưa.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

“Này, chúng ta vào bên trong xem đi. Biết đâu trong đó lại có một gian hàng của bà lão nào đó bán đậu phụ, bánh kếp hành lá cũng nên.”

“Logic của cậu kiểu gì thế?”

Lộc Lâm Linh híp mắt, nghiêng người sang bên cạnh khẽ nói.

“Logic của một người ham ăn có thâm niên đấy. Đi thôi!”

Lời nói rơi vào bên tai Lục Dương, hơi thở của cô khẽ lướt qua vành tai và cổ anh, làm anh thấy có chút ngứa ngáy khó nói.

Lục Dương vô thức đưa tay lên sờ sờ cổ, theo người phía trước vào trong cái ngõ nhỏ kia.

Đường trong ngõ rất hẹp, ánh mặt trời không chiếu được vào trong đó. Hai người một trước, một sau đi vào đó, con đường lát đá xanh phả ra từng hơi mát rượi.

Hai người đi một lúc lâu, cũng không gặp bà lão bán hàng xén nào cả, chỉ ngửi thấy mùi khói thoang thoảng, đi thêm vài bước nữa, mùi khói càng thêm đậm.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Đường đi trong ngõ cũ ngoằn ngoèo gấp khúc, cách một đoạn lại gặp một khúc cua chín mươi độ, ở chỗ ngã ba phía trước, có năm thanh niên lêu lổng đang dựa lưng vào bên tường hút thuốc.

Thấy cảnh ấy, Lộc Lâm Linh đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, bàn tay quơ loạn phía sau nắm lấy vạt áo Lục Dương, giật giật hai lần, chuẩn bị quay đầu trở lại. Lục Dương đi ở phía sau, vừa bước thêm một bước đã nhìn thấy đám người ở chỗ rẽ kia.

“Quay đầu, đi thôi.”

Giọng nói nhỏ bé, nghe ra được sự căng thẳng rõ ràng trong đó.

“Ôi chà! Em trai và em gái không lo đi học cho tốt, lại đi vào cái ngõ cỏn con này, là muốn làm gì thế?”

Thanh niên tóc vàng đang ngồi xổm trên mặt đất lập tức ném điếu thuốc trong tay xuống đất, dùng mũi chân di qua di lại hai lần, sau đó đứng dậy đi về phía hai người bọn họ.

Trong vòng vài bước, bọn họ đã bị mấy thanh niên lêu lổng kia vây lại.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lộc Lâm Linh không dám ngẩng đầu, cả người dán thật chặt lên người Lục Dương, trong tay vẫn nắm lấy góc áo anh.

Một tay Lục Dương đút trong túi quần đã nắm chặt lại thành quyền. Một tay còn lại che chở phía sau Lộc Lâm Linh.

“Xin lỗi, chúng tôi đi nhầm đường. Có thể nhường đường chút được không?”

Không có lấy chút rụt rè nào, ánh mắt anh hờ hững rơi lên người đối phương, nói thẳng mục đích của bản thân.

“Gan lớn quá nhỉ?”

“Ừm, dắt bạn gái nhỏ ra đường, trong người hẳn là có tiền đi? Cho mấy anh đây mượn tạm một ít nhé?”

“Ranh con đừng có ỷ vào khuôn mặt đẹp đẽ kia mà mang cô gái nhà người ta ra ngoài đi lung tung.”

“Em gái nhỏ, phải cố gắng học tập, ngày ngày tiến bộ, nghe chưa?”

Thanh niên tóc vàng cầm đầu, nhận tiền đút vào túi áo, vỗ vỗ vai Lục Dương một cái, rồi lại mò lên đầu Lộc Lâm Linh, vỗ vỗ hai cái.

Sau đó xoay người, mang theo đám đồng bọn, lảo đảo đi sâu vào trong ngõ.

Nắm đấm trong túi quần nới lỏng, cánh tay còn lại cũng chậm rãi buông xuống, lòng bàn tay anh ướt đầm mồ hôi.

“Xin lỗi…”

Lục Dương cúi đầu nhìn người trước mặt mình, lông mi mềm mại run rẩy, bả vai rũ xuống, buộc tóc đuôi ngựa cũng có chút không vui.

Cơn tức giận đang trào lên, sau khi nghe vậy lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt phẳng góc áo của mình.

“Ừ, đi thôi.”

“Cậu đừng có nói cho mẹ tớ biết.” Giọng nói sợ hãi của cô vang lên, còn có một chút kinh hoảng chưa tan.

“Ừ.”

Người phía sau áp sát người phía trước, nửa bước cũng không dám tụt lại phía sau.

“Cậu, lát về nhớ gội đầu!” Lục Dương ngang ngạnh bỏ lại câu này, sau đó bước nhanh hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN