Thức Khuya Coi Ma - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Thức Khuya Coi Ma


Chương 4


Hai người đàn ông giật mình nhìn tôi, suy nghĩ một chút rồi nói :
– Oh, Wangliu hả nằm kia, chúng tôi còn sửa soạn, trang điểm và mặc đồ cho ổng. Ngày mai ông hãy trở lại thăm, bây giờ chúng tôi phải đi ăn tối.
Nghe họ trả lời vậy tôi đánh liều nói tiếp :
– Vậy hả, mai mới được thăm hả. Tiếc quá, vậy mai tôi trở lại.
Và tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình :
– À restroom chổ nào vậy ông, tôi xin đi nhờ một chút.
Họ tưởng tôi muốn hỏi restroom thật. Một người chỉ tay hướng dẫn tôi vào bên trong. Tôi đi vội vào trong restroom. Chẳng cần xem xét nữa tôi tiến về phía cửa sổ và mở sẵn chốt cửa. Xong rồi tôi đi ra ngoài phòng ngoài, cũng vừa kịp lúc thấy hai người đẩy xác ông Wangliu vào trong một ngăn tủ sắt lớn. Lúc họ đẩy xác vào, tay phải ông WangLiu chợt bung ra, tòng teng, tôi thấy rõ chiếc nhẫn đá tím lóe lên. Tôi chào hai người rồi đi ra khỏi dãy nhà.
Nhưng tôi không về, mà lái xe ra sau một chổ khuất, rồi đậu lại ngồi suy nghĩ. Tôi phải hành động liền trong đêm nay. Ðể ngày mai, lỡ có nhiều người đến viếng xác ông thì càng khó làm. Bây giờ họ đi ăn tối, dịp may rất tốt để lẻn vào lấy nhẫn. Quyết định xong tôi ngồi chờ. Khi hai người giữ xác vừa lái xe đi tôi liền ra khỏi xe, lom khom chạy lại chỗ dãy nhà. Tim tôi đập liên hồi. Tay chân tôi run lên. Quái, bình thường tôi lì lắm mà sao bây giờ yếu vậy ! Kệ, tôi chạy lại chổ cầu tiêu (Restroom) rồi dùng hết sức đẩy cánh cửa (Slide Window) qua một bên, và hết gân, hít hơi, đu người vào bên trong. Chẳng khó khăn gì lắm. Tôi lần mò vào trong căn phòng chính (có lẽ vì là nhà chứa xác, nên họ không gắn còi báo động-alarm). Ðúng là những học tủ chứa xác chết rồi. Tôi định vị trí hộc tủ của ông Wangliu và kéo cái ngăn kéo ra. Phì. Một hơi lạnh toát ra làm tôi rởn người. Ðầu óc tôi tê cứng không còn suy nghĩ gì nữa, tôi giở cái khăn đậy xác ra. Ðúng là ông Wangliu, mặt ông tím thẩm, nhìn còn dữ hơn ở trong lớp. Tôi đã liều rồi, chụp lấy tay ông tìm chiếc nhẫn. Tay ông khô đét, cứng ngắc, tôi nhắm mắt cầm chiếc nhẫn kéo ra khỏi ngón tay ông…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN