Thức Khuya Coi Ma - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


Thức Khuya Coi Ma


Chương 5


Thức Khuya Coi Ma
Phần 3: Kinh Hoàng!

Nhưng chiếc nhẫn cứ dính sát vào tay ông, không chịu sút ra. Tôi cố sức kéo cả 10 phút, mà chiếc nhẫn vẫn trơ trơ. Tôi toát mồ hôi không biết phải làm sao. Tôi bắt đầu mất bình tỉnh. Nhưng tôi không muốn rút lui, đã vào tận trong này rồi trở ra coi như không, nói sẽ không ai tin.
Ðúng lúc đó có tiếng xe hơi lái vào bãi đậu xe. Tôi hốt hoảng nhìn quanh. Mắt tôi chợt lóe sáng, một con dao con đang nằm trên cái bàn gần đó. Không cần suy nghĩ tôi lao lại chụp con dao và dùng nó cứa đứt ngón tay đeo nhẫn của ông Wangliu. Tôi làm thật mạnh, thật nhanh. Chỉ trong nháy mắt ngón tay ông Wangliu đứt lìa. Chiếc nhẫn sút ra, tôi vội chụp nhẫn, lúng túng không biết bỏ đâu. Có tiếng đóng cửa xe. Tôi bí quá đeo đại chiếc nhẫn vào tay mình, rồi phủ khăn cho cái xác, đẩy vào hộc tủ và cầm ngón tay chạy vào restroom. Tôi trèo ra cửa sổ cũng vừa lúc nghe tiếng lách cách mở ổ khóa.
Về đến nhà, tôi tìm một cái hộp, bỏ ngón tay vào, cất ở chổ kín đáo, rồi đi thẳng vào phòng tắm rửa tay. Sau khi rửa tay tôi rút cái nhẫn ra. Ngày mai tôi sẽ đem vô trường, cho lũ bạn xem cho lé mắt. Thế nào tụi nó cũng phục tui mà. Tôi sung sướng nghĩ đến ánh mắt cảm phục của Lan.
Nhưng cái nhẫn không chịu đi ra khỏi ngón tay tôi. Nó dính cứng vào ngón tay. Không hiểu sao lúc bỏ vô thì được, bây giờ lại lấy không ra. Chắc là phải dùng xà bông. Tôi đang định thoa xà bông thì có tiếng gõ cửa phòng tắm :
– Anh Minh, em cần phòng tắm.
Khỉ thật, con em út đòi phòng tắm. Thôi để mai hãy tìm cách lấy chiếc nhẫn ra. Với lại bao nhiêu căng thẳng lúc ở nhà quàn đã làm tôi thấm mệt. Tôi cần ngủ một giấc.
Nghĩ vậy tôi thay đồ leo lên giường đánh một giấc. Nhưng, kinh khủng quá, lúc nữa đêm đang chập chờn tôi chợt thấy ông Wangliu mặt tái ngắc, giơ bàn tay cụt một ngón nhào lại phía tôi, đòi lại chiếc nhẫn, mặt ông thật dữ tợn. Tôi hốt hoảng hét lên :
– Mr Wangliu !
Tôi choàng tỉnh, thì ra chỉ là một giấc mơ. Tôi hoàn hồn, nhìn quanh trời mờ mờ sáng. Bất chợt tôi đưa tay sờ vào chiếc nhẫn. Nó vẫn còn đó. Nhất định tôi phải lấy nó ra khỏi bàn tay tôi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN