Thuốc thang người dùng cũng nhiều hơn trước.
Thực ra, sức khỏe của Hoàng thượng tốt hơn nhiều so với kiếp trước.
Ngay từ đầu, ta chỉ muốn khiến Hoàng thượng nảy sinh lòng nghi ngờ đối với Sở Hành.
Nước cờ thứ nhất là vậy, nước cờ thứ hai cũng là vậy.
Nước cờ thứ ba, ta tạo ra đủ loại giả tượng, để Sở Hành nghĩ rằng chúng ta sẽ ủng hộ Sở Ngu, phát động cung biến.
Một khi hắn ra tay, cộng thêm những bất mãn của Hoàng thượng trước đây, việc phế truất Thái tử là điều tất yếu.
Dĩ nhiên, ta phải cảm ơn Liễu Nhược.
Nếu không nhờ nàng ta, ta cũng không biết trên đời này lại có thứ kỳ diệu gọi là “thuốc giả c.h.ế.t.”
Chúng ta đã tìm gặp vị sư phụ của nàng ta, thử nghiệm vài lần, xác định thuốc không gây hại cho cơ thể và có thể điều chỉnh thời gian giả c.h.ế.t tùy theo liều lượng.
Vì vậy, trong kế hoạch ban đầu, Hoàng thượng cũng sẽ “giả c.h.ế.t” một lần vào đêm nay.
Việc Sở Hành tái sinh chỉ khiến ta làm thêm một việc duy nhất, đó là hẹn hắn đến Hộ Thành Hà.
Nếu hắn ở trong cung, e rằng hắn sẽ sớm nhận ra quân nhà họ Tạ không đủ quân số.
Lời lẽ hùng hồn, nhưng quân số không đủ thì làm được gì?
Cuộc “cung biến” đêm nay, dĩ nhiên cũng có sự phối hợp của Hoàng thượng.
Người tin tưởng phụ thân ta.
Phụ thân nói Sở Hành có thể sinh lòng dị tâm, không bằng thử một lần.
Người cũng đồng ý thử.
Chỉ là người không biết thuốc sẽ khiến người “giả c.h.ế.t,” không biết rằng tất cả đều nằm trong cạm bẫy của chúng ta.
Ngày ta gặp lại Sở Hành là vào ba tháng sau, tại thiên lao.
Từ thu sang đông, tuyết bắt đầu rơi.
Thời tiết rất giống với ngày ta c.h.ế.t.
Thiên lao lạnh thấu xương.
Sở Hành gầy rộc đi nhiều, tay chân bị khóa bởi xích sắt, mặc bộ áo tù mỏng manh, dựa vào góc tường.
Thật ra, hắn vốn dĩ sẽ không thảm hại đến vậy.
Nhưng vì hắn đã tái sinh, thủ đoạn hung ác khi lôi kéo Ngự lâm quân và Kinh Kỳ doanh khiến Hoàng thượng thất vọng tột độ, đến lúc lâm chung cũng không muốn nhìn hắn lấy một lần.
Phải, dù đã dùng đến những ngự y tốt nhất, thuốc thang tốt nhất, sinh mệnh của Hoàng thượng cũng chỉ được kéo dài thêm ba tháng.
Nghe thấy tiếng người, Sở Hành ngẩng đầu, rồi lại cúi xuống.
Có lẽ nhận ra người đến không giống những lần trước, hắn lại ngẩng đầu lên.
Ánh mắt bừng lên một tia hy vọng.
Ta bước vào lao phòng, hắn lập tức đứng dậy, tiến đến định nắm tay ta.
Ta lánh đi, tay hắn liền chới với trong không trung.
“Thục Nhân, nàng vẫn không chịu tha thứ cho ta.”
Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Thục Nhân, chúng ta vất vả lắm mới được quay trở lại, đây là cơ hội trời ban cho chúng ta làm lại từ đầu…”
“Ta không nghĩ như vậy.”
Ta giữ khoảng cách ba thước với hắn.
“Việc chúng ta trở về, cũng có thể là vì có người chịu oan ức quá lớn.”
Ánh mắt Sở Hành lại tối sầm.
“Sở Hành, ngươi có biết vì sao mười năm phu thê, ta chưa từng có thai không?”
Ánh mắt hắn rơi xuống bụng ta.
“Vì ngay từ ngày ta gả cho ngươi, phụ thân đã cho ta uống thuốc tránh thai.”
Nhà ngoại quá lớn mạnh, tạm thời không nên có con.
Đợi đến khi công thành thân thoái, rồi sinh dưỡng con cái vẫn chưa muộn.
Phụ thân và các huynh đệ của ta, cùng toàn bộ tộc nhân, đã trung thành với hắn đến nhường nào.
“Nhưng thật ra, chúng ta đã từng có một đứa con.”
Đồng tử của Sở Hành đột nhiên co rút lại.
“Khi ngươi g.i.ế.t ta, ta đã mang thai ba tháng.”
“Tại sao nàng…”
“Tại sao không nói cho ngươi biết phải không?” Ta tiến đến gần hắn, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, “Tại sao ta phải sinh con cho người như ngươi?”