“Sở Hành, ta thật sự đã lo sợ rằng ngươi sẽ không quay lại.”
“Ta sợ ngươi sẽ cho rằng mình c.h.ế.t oan!”
Ta rút con d.a.o găm trong tay, nhanh chóng đâm thẳng vào ngực hắn.
Sở Hành kinh ngạc nhìn ta, vẻ đau khổ trên mặt lan dần đến tận đáy mắt.
Ta bình tĩnh nhìn hắn:
“Đây là thứ ngươi nợ ta.”
Tuyết rơi ngày càng dày, phủ kín cả con đường trong cung.
Sở Ngu đang chờ ta bên ngoài.
“Đường trơn.” Hắn cúi người xuống, “Ta cõng nàng.”
Ta leo lên lưng hắn.
Thực ra hắn thật sự rất gầy, vừa mới ốm một trận.
Nhưng ta thật sự không muốn tự mình đi.
Lưng hắn không ấm lắm, chỉ có phần hõm cổ là tỏa ra chút hơi ấm.
Nhưng ta vẫn tựa vào đó.
Có lẽ vì những ngày này chúng ta phối hợp rất ăn ý, có lẽ vì hắn chưa từng hỏi thêm một câu “tại sao.”
Nước mắt ta không kìm được mà rơi vài giọt.
Hắn bỗng nhiên thở dài: “Nàng cũng không phải là không có người yêu thương.”
“Có khi nào ta kiếm số bạc đó chỉ để khi nàng làm Hoàng hậu, quốc khố được sung túc, triều đình thêm phần ổn định không?”
Ta đột ngột nhảy xuống khỏi lưng hắn.
“Này, đạt được mục đích rồi, bây giờ lại định giở chiêu tình cảm với ta à?”
“Muốn ta mềm lòng mà nhượng bộ sao?”
“…” Sở Ngu gãi mũi, “Bị nàng phát hiện rồi.”
Ngày Sở Ngu đăng cơ, hắn chia quốc ấn thành hai nửa.
Như đã thỏa thuận, chúng ta cùng cai trị giang sơn, cùng bàn bạc quốc sự.
Nhưng dường như ta đã nhìn nhầm hắn.
Hắn không hề tỏ ra hào hứng với việc làm Hoàng đế.
Ban đầu, hắn khiêm tốn nói rằng bản thân sức lực không đủ, liền đề bạt phụ thân ta làm Nhiếp chính vương, giao phần lớn chính sự cho ông.
Sau đó, hắn đơn giản ném luôn nửa quốc ấn còn lại cho ta.
Ta thật sự thích cùng hắn bàn bạc mọi việc.
Nói chuyện với người có đầu óc thông minh, thật sự là rất thú vị.
Nửa năm sau, ta có thai.
Hắn càng ít quan tâm đến triều chính, thường xuyên theo sát ta, ta ở đâu, hắn ở đó.
Hỏi hắn thì chỉ bảo: “Có nhạc phụ đại nhân ở đây, nàng yên tâm.”
Chậc, trước kia ta còn bảo hắn “có chí tiến thủ.”
Việc sinh con diễn ra rất thuận lợi, là một Hoàng tử.
Sở Ngu vui mừng khôn xiết, cả ngày ôm đứa bé không rời.
Hắn muốn lập tức phong con làm Thái tử.
Ta nghĩ ngay đến Sở Hành, liền lắc đầu.
Năm tiếp theo, ta muốn mở rộng hậu cung.
Chẳng lẽ chỉ một mình ta sinh con thôi sao?
Sở Ngu lại từ chối.
“Thân thể yếu ớt.” Hắn nói.
Không phải, với sức lực của hắn, ngay cả khi ốm cũng không buông tha cho ta, giờ lại bảo thân thể yếu ớt?
Hắn không đồng ý cũng không sao, dù sao…
Kết quả, ta phát hiện nửa quốc ấn mà hắn đưa cho ta đã bị hắn lấy lại.
Năm thứ ba, con trẻ đã biết đi, biết nói.
Trong cung dần dần tràn ngập tiếng cười vui.
Ta bắt đầu thúc ép Sở Ngu trở lại tiền triều.
Tuổi ta đã lớn, không còn đủ sức chịu đựng mọi việc của hắn nữa.
Ta giữ lại nửa quốc ấn, thật ra cũng không phải vì quá hứng thú với triều chính.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, ta chỉ cẩn thận hơn mà thôi.
Đến năm thứ tư, ta lại mang thai.
Thời gian dường như trôi nhanh hơn bao giờ hết.
Thỉnh thoảng, Sở Ngu lại hỏi ta: “Ta còn sống được bao lâu nữa?”
Xem đi, hắn thật sự rất tinh tường.
Không hỏi, không có nghĩa là hắn không nhận ra những điều khác thường từ ta.
Hắn hỏi, ta liền đáp: “Chỉ còn ngày mai thôi.”
“Mau chuẩn bị đi, chàng không còn, ta sẽ dùng số bạc của chàng để nuôi cả một cung nam sủng.”
“Chàng biết đấy, ta luôn là kẻ phản nghịch.”
Năm thứ năm, đứa con thứ hai chào đời, là một tiểu Công chúa.
Sở Ngu vui mừng không xiết, rồi lại nói không lập Thái tử, muốn lập Hoàng thái nữ.
Ta chẳng buồn đáp lại hắn.
Năm thứ năm, Sở Ngu tròn hai mươi lăm tuổi.
Thực ra, hắn đã sống thêm một năm so với kiếp trước.
Ta lại không thấy phiền lòng.
Dù sao, kế hoạch ban đầu của ta cũng là giữ con, bỏ cha.
Sở Ngu như thế này, chẳng cần ta ra tay, thực sự quá phù hợp.
Năm thứ năm, Sở Ngu đưa ta đi ngắm mặt trời mọc.
Khoảnh khắc ánh bình minh xuyên qua tầng mây, cả thành Thượng Kinh bình yên, an lạc.
Khi xuống núi, ta lặng lẽ nắm lấy tay áo của hắn.
Thời gian yên bình.
Dù dài hay ngắn, hãy trân trọng từng khoảnh khắc.
Hết.