Hắn quay người, kéo Liễu Nhược đứng dậy, dịu dàng xoa lên trán nàng: “Tạ Thục Nhân, xin lỗi đi.”
“Nàng xin lỗi bây giờ, bản Thái tử sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Ta suýt nữa bật cười.
Là ta năm đó quá ngây thơ.
Sau khi phát hiện ra Liễu Nhược, ta đã viết thư ngay trong đêm gửi cho Sở Hành, báo cho hắn biết những gì ta đã thấy và nghe.
Bảo hắn đề phòng Liễu Nhược.
Ngày hôm sau, Liễu Nhược c.h.ế.t thật.
Dân gian đồn rằng nàng không muốn làm thiếp, xấu hổ phẫn uất mà tự vẫn.
Sở Hành hồi đáp thư ta: “Nhờ Thục Nhân nhắc nhở, kẻ lừa gạt ta, phải c.h.ế.t.”
Sau đó, chuyện này lắng xuống.
Bao nhiêu năm qua, ta luôn nghĩ rằng hắn đã nhân cơ hội, g.i.ế.t c.h.ế.t Liễu Nhược.
Dù sao hắn cũng luôn ghét nhất là bị người khác lừa gạt.
Mãi đến trước lúc c.h.ế.t.
Thì ra người mà hắn nói kẻ lừa gạt hắn là ta.
“Tạ Thục Nhân, nàng câm rồi sao?”
“Nhược Nhược không làm gì sai, là ta muốn hủy hôn.”
“Nàng xin lỗi nàng ấy đi, vết thương trên trán nàng ấy, ta sẽ không tính toán với nàng.”
Ta nhìn Sở Hành, không kìm được mà nhếch khóe môi.
Là ta mắt mù.
Mà lại luôn nghĩ rằng hắn là người sáng suốt và tinh tường.
“Hồng Nhạn, Hoàng thượng có phải đang ở tiền sảnh không?”
Ta quay đầu hỏi người hầu bên cạnh.
Hồng Nhạn ngơ ngác gật đầu.
Ta vén váy bước tới phía trước.
Sở Hành lập tức theo sau:
“Nàng muốn làm gì?”
“Phụ hoàng lần này vi hành, không triệu tập nữ quyến.”
Dĩ nhiên là ta biết.
Chỉ là sinh thần của con gái thần tử như ta, cũng chưa đến mức khiến Hoàng đế phải hạ cố đến tận phủ.
Nhưng tại sao Hoàng thượng lại ở đây?
Vì hai người ca ca của ta đang ở biên cương, liên tục lập được chiến công.
Vì phụ thân ta vừa mới trị thủy thành công, được dân chúng ca ngợi.
Vì họ Tạ đã trải qua trăm năm, mà phần lớn những bậc trụ cột triều đình đều xuất thân từ họ Tạ.
Và Thái tử điện hạ lại quỳ ba ngày ba đêm, muốn hủy hôn với ta.
Hoàng thượng lo sợ sẽ làm lạnh lòng phụ thân và huynh trưởng của ta.
Đến khi nội thị truyền báo, Sở Hành vẫn theo sát phía sau ta:
“Thục Nhân, nàng đừng dựa vào việc hôm nay là sinh thần của mình mà đi đòi hỏi những thứ không thuộc về nàng.”
“Bản Thái tử đã hứa cho Nhược Nhược ngôi vị chính thê, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
“Nếu nàng nhất quyết muốn gả cho ta, thì… thì chỉ có thể là lương đệ thôi!”
Ta quay đầu nhìn Sở Hành một cái.
Đúng như hắn nói, hắn sinh ra đã là Thái tử.
Cả một đời của hắn quá thuận lợi.
Hắn hoàn toàn không nhận ra rằng, vị trí Thái tử phi ấy đối với hắn có ý nghĩa gì.
Có lẽ cái nhìn của ta quá lạnh nhạt, khiến Sở Hành sững lại.
Đúng lúc ấy, Hoàng đế trên ngai vàng nói: “Thục Nhân, con gấp gáp gặp trẫm, có chuyện gì quan trọng sao?”
Khắp phòng khách mời đầy kín.
Ta quỳ xuống: “Bệ hạ, hôm nay là sinh thần của thần nữ, thần nữ có thể mạo muội xin bệ hạ một nguyện vọng được chăng?”
“Thái tử điện hạ và Liễu cô nương tình sâu nghĩa nặng, thần nữ thật lòng ngưỡng mộ.”
“Chỉ e sẽ làm hỏng ước nguyện bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm của hai người.”
“Bệ hạ, xin hãy hủy bỏ hôn ước giữa thần nữ và Thái tử điện hạ…”
“Và ban hôn cho họ đi!”
Ta thành kính quỳ dưới đất.
Trong phòng im lặng, nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Chưa đến hoàng hôn, chuyện này đã lan khắp kinh thành.
Hôn sự giữa Đông cung và nhà họ Tạ, e rằng sắp bị hủy bỏ.
Việc Thái tử điện hạ muốn cưới ân nhân cứu mạng đã sớm gây xôn xao khắp nơi.
Hôm nay, trưởng nữ của nhà họ Tạ, vốn là tấm gương mẫu mực của các thế gia, lại dám ngay tại tiệc sinh thần của mình, trước mặt bá quan, thỉnh cầu Hoàng thượng hủy hôn.
Nghe đồn, sắc mặt của Thái tử điện hạ lúc đó thật sự vô cùng đặc sắc.
Hoàng thượng còn trực tiếp mắng “nghịch tử,” rồi ném thẳng một chén trà vào hắn.
“Đúng là hồ đồ!”
Ta quỳ trên đất, cũng không tránh được bị ném một cái nắp chén trà.
“Ai cho phép con to gan lớn mật như vậy!”
Râu của phụ thân ta tức đến muốn dựng ngược lên: “Hủy hôn ư? Chuyện hôn nhân đại sự như vậy, phải do phụ mẫu quyết định, phải qua lời mai mối, con chỉ là một nữ tử mà dám xen vào sao?”
“Con lại còn dám đến trước mặt Hoàng thượng mà lộng hành!”
Ta giữ thẳng lưng, không chớp mắt lấy một lần.
“Hôn sự do Tiên Hoàng ban cho, con nói hủy là hủy được sao?”
“Mau mau vào cung nhận tội, nói là nhất thời nóng giận, lời nói không suy nghĩ…”
“Không đi.” Ta dứt khoát lên tiếng.
“Không đi? Không đi thì con định thế nào?”
“Hủy hôn.”
“Hủy hôn, hủy hôn, con nghĩ rằng sau khi hủy hôn, còn ai trong kinh thành này dám cưới con nữa?!”
Ta nhếch môi: “Chưa chắc đâu.”
“Con…!” Phụ thân chỉ vào ta, “Ta thấy con đúng là bị trúng tà rồi!”
Ông nói rồi phất tay áo bỏ đi.