Nếu không phải vì những trải nghiệm của kiếp trước, ta tuyệt đối không thể làm được những chuyện như bây giờ.
Từ nhỏ, ta đã được rèn luyện theo quy củ, nề nếp. Đừng nói là chủ động thỉnh cầu hủy hôn, mà trước đây, chỉ cần trước sảnh chính có nhiều nam nhân, ta cũng tuyệt đối không xuất hiện trước mặt họ.
Nhưng tuân thủ quy củ không đem lại kết quả tốt.
Họ Tạ đã trải qua trăm năm, biết tiến lùi đúng lúc.
Khi triều đình cần, chúng ta dũng cảm tiến lên.
Khi triều đình ổn định, chúng ta rút lui kịp thời.
Sự trung thành tuyệt đối đã đổi lấy niềm tin tuyệt đối từ các vị quân vương.
Phụ thân, các huynh trưởng và thúc bá của ta, luôn tuân thủ nghiêm ngặt gia huấn.
Vì thế, kiếp trước, chỉ cần Sở Hành tỏ chút thái độ, họ lập tức không do dự, giao quyền thì giao quyền, từ quan thì từ quan.
Nhưng lại bị Sở Hành đẩy vào thế bất ngờ không kịp trở tay.
Thực tế đã chứng minh, đối với một kẻ tầm thường mà tuyệt đối trung thành, chính là ngu trung.
“Tiểu thư, Thái tử điện hạ nói gì vậy?” Hồng Nhạn không biết chữ.
Vừa đắp thuốc lên đầu gối ta, nàng vừa nghiêng người nhìn lá thư trong tay ta, vẻ mặt đầy lo lắng.
Trước đây, Sở Hành thường viết thư cho ta, tâm sự không hết nỗi lòng.
Lần này chỉ có bốn chữ lớn:
“Thích khả nhi chỉ.” (Nghĩa là: Đến mức nào thì dừng lại.)
Ta khẽ nhếch môi, thả thư vào ngọn đèn.
“Tiểu thư!” Hồng Nhạn hoảng hốt, “Tiểu thư, nếu điện hạ xin lỗi, người hãy nhượng bộ một chút…”
Ta cắt ngang lời nàng: “Ngoài lá thư này, hôm nay có món đồ nào gửi đến cho ta không?”
Hồng Nhạn ngẩn ra: “Có ạ.”
Nàng từ hộp trang sức đưa ra một miếng ngọc bạch, ánh mắt chợt sáng lên:
“Hôm nay là sinh thần của tiểu thư, đây có phải cũng là quà của Thái tử điện hạ…”
Ánh mắt ta cũng sáng lên, đứng dậy, khoác áo choàng.
“Tiểu thư, mấy ngày nay người làm sao vậy? Người định ra ngoài lúc này sao? Đợi nô tỳ với…”
“Hồng Nhạn, ngươi ở lại.”
Ta đóng cửa phòng, xoay người, bước đi.
Con người của mấy ngày nay, dĩ nhiên không còn là Tạ Thục Nhân của mấy ngày trước nữa.
Tạ Thục Nhân tuân thủ quy củ của mấy ngày trước đã c.h.ế.t rồi.
Còn lại chỉ là Tạ Thục Nhân không theo lề thói, dám làm trái mọi điều.
Người nam tử trước mắt ta gầy gò, làn da nhợt nhạt.
Đuôi mắt có một nốt ruồi, nhưng lại đỏ đến yêu kiều.
Khác hẳn với hình ảnh trong ký ức của ta.
Ta đang quan sát hắn, và hắn cũng đang quan sát ta.
Đôi mắt đen nhạt nhòa, trông như vô tình.
“Tiếng lành của Tạ cô nương quả không sai.”
“Xinh đẹp đoan trang.”
Giọng hắn nhẹ nhàng như ngọc chạm.
Ta mỉm cười đáp lại: “Danh tiếng của Đại điện hạ cũng không sai.”
“Tính cách kiên cường như tùng bách.”
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, cũng cười rất nhẹ.
Hai người nói những lời xã giao, nhưng trong lòng đều hiểu rõ.
“Trái cây mà Tạ cô nương gửi đến hôm trước,” hắn đẩy đĩa trái cây trước mặt, “đã chín rồi.”
Ta xòe tay, để lộ miếng ngọc bạch: “Miếng ngọc tuyệt đẹp của Đại điện hạ, ta đã nhận được.”
Ta cầm lấy một miếng trong đĩa trái cây.
Hắn đưa tay về phía miếng ngọc.
Ta nắm chặt lại trong lòng bàn tay.
Tay hắn khựng lại, ta nhìn hắn cười.
Hắn tên là Sở Ngu.
Là Đại hoàng tử của Hoàng thượng, là ca ca ruột của Sở Hành.
Phụ thân ta nói không sai, hôn ước giữa ta và Sở Hành, do Tiên Hoàng ban cho, không phải muốn hủy là hủy được.
Nhưng ta lại hiểu rõ hơn ai hết, hôn sự này nhất định phải hủy bỏ.
Ngày đầu tiên sau khi tái sinh, ta trằn trọc suy nghĩ, tìm kiếm trong ký ức người này.
Thân phận cao quý, địa vị vững chắc, và quan trọng nhất là…
C.h.ế.t sớm.
Nói một cách chính xác, hắn mới là đích trưởng tử của Hoàng thượng, vị trí Thái tử vốn dĩ nên thuộc về hắn.
Hôn ước của ta cũng nên là của hắn.
Nhưng mẫu thân hắn thân thể yếu ớt, sinh hạ hắn xong thì qua đời.
Hắn cũng hay ốm yếu, chưa đầy một tuổi thì Quốc sư đã đoán rằng, hắn khó mà sống qua mười tám tuổi.
Do đó, ngôi vị Thái tử định sẵn không thuộc về hắn.
Kiếp trước, tuy hắn sống qua mười tám tuổi, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng sống thêm được sáu năm.
Nhưng rõ ràng hắn có dã tâm.
Hắn chưa từng lấy vợ, không con không cái.
Khi qua đời, tài sản trong phủ hắn lại vượt quá một nửa ngân khố quốc gia.
Thật không dám tưởng tượng nếu hắn sống thêm vài năm, hoặc có thân thể khỏe mạnh, thì sẽ là cảnh tượng thế nào.
“Tạ cô nương có ý gì đây?” Đôi mắt đen sâu thẳm của Sở Ngu nhìn ta chằm chằm.
“Tạ Thục Nhân ghét nhất là những kẻ ngu xuẩn.” Ta nhướng mày nhìn hắn, “Trước khi liên minh, để ta xem thử bản lĩnh của ngài.”
Sở Ngu cười.
Lần này là cười thật, khiến gương mặt nhợt nhạt của hắn thêm vài phần rạng rỡ.
Hắn từ từ nâng chén, nhấp một ngụm trà.