Thượng Cổ
Chương 20
Thanh âm trong trẻo mang theo ngây ngô thẳng thắn không chút nào khách sáo, đến nỗi quá mức vang dội trong bầu không khí có phần yên tĩnh này.
Mọi âm thanh đều ngưng bặt lại, đừng nói ba người Cảnh Chiêu, ngay cả hai tộc tiên yêu vẫn đứng bên cạnh xem náo nhiệt trên mặt cũng mang vẻ quỷ dị, trừng lớn mắt nhìn về phía tiểu nữ đồng vừa nói lời chấn động kia.
Đây là trò đùa phải không, Thanh Mục thượng quân tuy rằng nổi danh thần bí trong tam giới, nhưng không phải đến mức có gia thất rồi cũng không để cho người khác biết chứ! Hơn nữa có ai mà không biết công chúa Cảnh Chiêu trên Cửu trùng Thiên xem trọng hắn, có nữ tiên quân nào lại dám lớn mật như vậy!
Cảnh Chiêu sắc mặt nhợt nhạt, thấy Thanh Mục không có phản bác, thần sắc lại càng ai oán, nàng giơ tay, chỉ hướng Hậu Trì, mất nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Thanh Mục, nàng vừa gọi ngươi là gì? Ngươi từ khi nào lại có.. có thê tử?”
Dường như vô cùng khó khăn mới thốt ra được hai từ sau cùng, hốc mắt Cảnh Chiêu từ từ phiếm hồng, trong mắt đầy vẻ khó tin. Sắc mặt Cảnh Dương cũng không tốt khẽ ‘hừ’ một tiếng.
Mà Cảnh Giản đang đứng bên cạnh trong khoảng khắc nữ đồng mở to mắt lại cảm giác được một chút quen thuộc, xoa đầu lông mày cố gắng quan sát Hậu Trì thật kỹ.
Thanh Mục cơ thể cũng cứng đờ, nhìn Hậu Trì với vẻ mặt cổ quái, thấy đôi đồng tử màu đen của nàng căng thẳng nhìn chăm chú vào mình, khẽ thở dài, sờ sờ trán nàng, vẻ mặt sủng nịnh: “Được rồi, đừng hồ náo nữa.”
Cảnh Chiêu chưa từng thấy qua bộ dạng như vậy của hắn, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý, đầu ngón tay từ từ siết chặt, nhìn về phía Hậu Trì, đột nhiên trong mắt sáng lên, xem thường nói: “Tiên lực kém cỏi như vậy, chắc hẳn là được thừa hưởng từ mẫu thân của ngươi có phải chứ.”
Sắc mặt Thanh Mục khẽ trầm xuống, cảm giác được cơ thể của Hậu Trì cứng lại, thầm nhủ không tốt, quả nhiên, nàng quay người lại, dáng vẻ ngồi trong lòng Thanh Mục trở nên vô cùng đoan chính, đôi mắt lười biếng nhìn Cảnh Chiêu, biểu cảm trên khuôn mặt nhìn không thấu, rõ ràng chỉ là hài đồng bảy tám tuổi, nhưng đột nhiên lại khiến người ta sinh ra một loại cảm giác sát phạt lạnh thấu xương.
Cảnh Chiêu bắt gặp ánh mắt này, đột nhiên sững sờ, không tự chủ rút lui hai bước, nói không nên lời.
“Công chúa nói không sai, có lẽ linh lực của ta yếu kém là do vậy. Chỉ là, một thân tiên lực này của công chúa cũng là nhờ được che chở mới có, vậy nên đừng có nói bừa như vậy. Thanh Mục, đi thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhàn nhạt phân phó một tiếng, hai hàng mi rủ xuống rồi không lên tiếng nữa.
Cảnh Giản nghe thấy lời này, thần sắc đại chấn, đáy mắt xẹt qua một tia sửng sốt. Có thể xưng hô đối với Thanh Mục như vậy, lại còn nói ra những lời lẽ kia, chẳng lẽ nàng là..
“Hài tử này là tiểu đồng của một nhà người quen cũ, vừa rồi xưng hô như vậy chẳng qua chỉ là một câu nói đùa mà thôi, công chúa nói chuyện xin hãy tự trọng.”
Vẻ mặt Thanh Mục lãnh đạm liếc nhìn Cảnh Chiêu, rồi mới nhấc chân rời đi.
Cảnh Chiêu nghe thấy lời này, khuôn mặt bừng tỉnh, mơ hồ mang theo vẻ ngạc nhiên vui mừng, một hồi lại tủi thân, nàng chẳng qua chỉ nói lời thực mà thôi, tiểu đồng này cũng quá là không biết tốt xấu, chưa nói đến chuyện không biết lễ nghi, nàng thân là con gái của Thiên đế, lại có người dám so sánh với nàng hay sao?
“Chẳng qua chỉ là tiểu đồng nhà quen cũ mà thôi, ngươi hà tất lại xem trọng như vậy.. Tâm ý của ta đối với ngươi, lẽ nào ngươi không biết hay sao? Càng huống hồ, nàng ta rốt cuộc là hài tử nhà nào, lại không biết quy củ như vậy!” Bất chấp bàn tay đang lôi kéo của Cảnh Giản, Cảnh Chiêu nhìn Cảnh Dương đang nhướng mày về phía nàng, đáy lòng tiếp thêm sức mạnh, lớn tiếng nói hướng Thanh Mục đã đi xa.
Các vị tiên quân nhìn Cảnh Chiêu công chúa hùng hùng hổ hổ, âm thầm khẽ thở dài, tình huống này rõ ràng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình đây mà!
Bóng người màu xanh chợt ngừng lại, trầm giọng khẽ thở ra một hơi khó nhận thấy. Thanh Mục quay người lại, ánh mắt sáng rực, nhìn về phía Cảnh Chiêu trên mặt mang theo một tia lạnh lẽo: “Cảnh Chiêu công chúa, chuyện của nàng ấy, Thanh Mục không thể làm chủ.”
Cảnh Chiêu bị thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị của Thanh Mục làm cho run rẩy cả kinh, nhìn Hậu Trì đang ngồi an ổn trong lòng Thanh Mục, đáy mắt xẹt qua một tia tức giận, nói: “Vì sao lại không làm chủ được, ngươi rõ ràng là thiên vị nàng ta, có thể nàng thực sự là người của ngươi cũng không chừng?”
Tiên giới không năm tháng, nếu Thanh Mục muốn đợi nàng ta trưởng thành, cũng không phải là chuyện không thể, nghĩ đến đây, sắc lạnh nơi đáy mắt Cảnh Chiêu càng sâu, tiểu tiên không biết từ nơi nào xuất hiện, cũng dám cùng nàng tranh!
“Cảnh Chiêu công chúa, ngươi thực sự.. muốn ta thi lễ với ngươi?” Hậu Trì từ trong lòng Thanh Mục nhảy xuống, duỗi thẳng lưng, hướng phía Cảnh Chiêu đi tới, đôi mắt nhướng lên, tỏa ra lưu quang màu mực, có một loại cảm giác khiến cho lòng người phải chấn động.
“Tiểu đồng nhà ngươi nói vậy là ý gì, lấy thân phận của ta, chẳng lẽ lại không nhận được một lễ của ngươi?” Dường như bị kích thích bởi ánh mắt nữ đồng, đôi mắt của Cảnh Chiêu khẽ động, vung tay áo dài lạnh giọng nói.
Cảnh Giản càng nhìn càng cảm thấy bộ dạng và khẩu khí của nữ đồng này có mấy phần tương tự với Hậu Trì trên Đại Trạch sơn, thấy Cảnh Chiêu hiếu thắng như vậy, trong lòng gấp gáp, chuẩn bị lên trước hòa giải, lại bị Cảnh Dương kéo vạt áo.
“Thanh Mục đối xử với nữ đồng này rất khác, có vẻ quan hệ của bọn họ không bình thường, cứ để cho tam muội giảm bớt đi nhuệ khí cũng tốt, ta chưa từng thấy qua kẻ nào dám không đặt chúng ta trong mắt như vậy.”
Nhìn thấy vẻ tức giận trong mắt Cảnh Dương, Cảnh Giản cũng chỉ đành phải nén xuống ý định, thận trọng quan sát nữ đồng, Hậu Trì thượng thần trên Đại Trạch sơn thần lực nồng hậu, cũng không phải là cái bộ dạng như thế này, hơn nữa chưa từng nghe nói nàng và Thanh Mục thượng quân có quan hệ gì, có lẽ thực sự là hắn đoán sai rồi.
“Một lễ của ta không phải tủy tùy tiện tiện là có thể nhận, Cảnh Chiêu công chúa, ngươi chớ nên hối hận.. mới tốt.” Hậu Trì đứng trước mặt Cảnh Chiêu, trong đôi đồng tử màu đen đột nhiên nhiễm lên ý vị khó tả, khóe miệng khẽ nhếch, sau khi nói xong một từ cuối cùng, nàng từ từ khom vai, cúi đầu xuống.
Một lễ vô cùng nhẹ, nếu không phải nàng bày ra dáng vẻ như vậy, căn bản không ai có thể nghĩ rằng đây là đang hàng lễ.
“Hừ, chẳng qua là một tiểu tiên đồng mà thôi, ta..” Cảnh Chiêu thấy tiểu đồng cúi đầu xuống, tuy rằng lễ này có chút nhẹ, cũng lười chẳng muốn so đo, chỉ là nàng còn chưa nói xong, một tiếng sấm rền đột nhiên vang lên giữa không trung.
Tiếng sấm trùng trùng, lại có loại cảm giác uy nghiêm hủy thiên diệt địa, quang mang rực rỡ cắt phá thiên không, thẳng hướng về phía Cảnh Chiêu mà bắn tới.
Chúng nhân đều kinh sợ, còn chưa kịp phản ứng, thì Cảnh Dương với sắc mặt khó coi đã nhận lấy một đòn lôi đình này. Duy chỉ có Thanh Mục bất động thanh sắc nhìn Hậu Trì, mặt lộ vẻ thán phục.
Chúng tiên trông thấy tình cảnh này sắc mặt đều lộ cổ quái, lôi điện chính là do thượng quân Thiên Lôi ti chức trên tiên giới điều khiển, nhưng Thiên Lôi thượng quân này cho dù ăn phải mật báo, cũng sao dám đem thiên lôi đánh tới trên người Cảnh Chiêu công chúa cơ chứ!
Hơn nữa, uy thế này, sức mạnh này.. cho dù là lúc giao chiến cùng với yêu tộc thì Thiên Lôi thượng quân e rằng cũng chẳng ra sức như vậy! Thiên lôi đột nhiên giáng xuống, cũng quá hiếm lạ cổ quái rồi!
Mặc dù Cảnh Dương mới đỡ một chiêu, nhưng tiếng lôi đình vẫn như cũ không dứt, những đám mây điện vô biên vô bờ tích lũy trên Liễu Vọng sơn đánh xuống từng đạo lôi điện, nhìn trận lôi điện ngày càng nhiều, sắc mặt Cảnh Dương trở nên trắng bệch, thần sắc lại càng khó coi.
“Thiên Lôi thượng quân đáng chết, hắn đang làm cái gì vậy?”
Cảnh Chiêu nhìn thế trận thiên lôi liên tục không ngớt thì kinh hãi không nói nên lời, nàng là người chịu trận, hơn ai hết có thể cảm nhận được sự phán xét và hủy diệt ẩn chứa trong thiên lôi này.
Chỉ là, trong tam giới này, có ai lại dám trừng phạt nàng?
Chúng nhân nhìn thấy từng đạo thiên lôi bổ xuống thì ngơ ngác nhìn nhau, nhưng lại xem nhẹ tiểu đồng từ đầu chí cuối vẫn không ngẩng đầu dậy.
Cảnh Giản đột nhiên bị tiếng thiên lôi làm cho bừng tỉnh, hắn nhìn về phía nữ đồng trước mặt Cảnh Chiêu, dường như hiểu ra cái gì, sắc mặt đại biến.
Uy nghiêm của thượng thần, lại có thể chấn nhiếp đến như vậy, thiên lôi đột nhiên xuất hiện căn bản chính là do sức mạnh bản thân tam giới chế hành sinh ra, Cảnh Chiêu thực là hồ đồ!
Trong tam giới có thể nhận được một lễ của nàng đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có ba người mà thôi!
Từ cổ chí kim, không có ai dám sai khiến ba người đó hành lễ, vì vậy căn bản cũng không ai biết được, địa vị của thượng thần, thực sự có thể sử dụng sức mạnh của thiên địa chế hành, lại tôn sùng đến vậy!
Nếu nàng vẫn không ngẩng đầu, chỉ sợ ngay cả phụ hoàng tới đây, cũng không thể khiến cho lôi hình kia dừng lại!
Cảnh Giản liếc nhìn Cảnh Dương đang nghiến răng chống lại thiên lôi cùng với sắc mặt kinh hoàng của Cảnh Chiêu, vội vàng bước lên mấy bước, dừng lại trước mặt Hậu Trì, cúi thấp người, dưới vẻ mặt nghi ngờ của chúng nhân vô cùng trịnh trọng thi lễ nói: “Xá muội vô trạng, vẫn mong tiểu thần quân đừng nên so đo, Cảnh Giản nhất định sẽ bẩm báo với phụ hoàng, ngày sau sẽ nghiêm gia quản giáo thật thỏa đáng.”
Nếu như có thể, với thân phận khó xử của hắn và Hậu Trì, hắn thực sự không muốn cúi đầu với người kia ngay trước mặt chúng nhân, chỉ đáng tiếc, thời không đợi hắn, Cảnh Chiêu quả thực quá tùy tiện rồi.
Thanh âm này cực thấp, nhưng cũng vô cùng thành khẩn, Hậu Trì nhướng mày, khẽ nâng mắt, nhận ra Cảnh Giản từng gặp qua trên Đại Trạch sơn, nghĩ tới hắn có lẽ đã biết được thân phận của mình, mới nâng bả vai dậy, thậm chí chẳng buồn nhìn Cảnh Chiêu lấy một cái, bước tới bên cạnh Thanh Mục rồi nắm tay hắn đi về phía đỉnh núi.
“Cảnh Giản, ngươi nói với nàng, nếu đến một ngày nàng vẫn muốn nhận lễ của ta, thì cứ việc nói!”
Trong khoảnh khắc nữ đồng nâng người dậy, lôi điện đang phóng xuống trên bầu trời ngay lập tức tan biến, hết thảy mọi thứ trở lại yên tĩnh, như thể chưa từng xảy ra, chúng nhân nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi này, đưa mắt nhìn nhau sợ hãi, tiểu đồng này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, mà một lễ này của nàng lại có thể dẫn ra thiên lôi đánh xuống nghiêm phạt người nhận lễ!
Cảnh Chiêu dường như là nghĩ tới cái gì, thần sắc đột nhiên biến đổi, thình lình quay đầu nhìn về phía nữ đồng đang dắt tay Thanh Mục, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.
“Nàng là, nàng là.. nàng cư nhiên là!”
Cảnh Chiêu giơ tay, vẫn còn chưa nói xong, một tia kim quang mạnh mẽ bắn thẳng từ đỉnh núi lên không trung, như thể tất cả bầu trời đều bị phá nát, tiếng gầm thét từ giữa kim quang truyền ra, bách thú trong ngàn dặm đều phải thần phục, luồng kim quang xen lẫn uy nhiếp to lớn trong khoảnh khắc quét sạch tất cả mọi nơi trên sơn mạch.
“Thần binh giáng thế rồi..” Không biết là ai khẽ lẩm bẩm một tiếng, lại nhanh chóng tan biến trong tiếng gầm thét uy nghiêm.
“Đại ca, ta nhất định phải đoạt được Chích Dương! Nếu có cản trở, cho dù là thần thú, ta cũng sẽ giết không tha!”
Dưới kim quang rực rỡ, Cảnh Chiêu lạnh lùng nhìn hư ảnh dần dần xuất hiện giữa bầu trời, thần sắc lạnh buốt thấu xương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!