Thượng Cổ - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Thượng Cổ


Chương 21


Giống như huyễn ảnh dưới năng lượng bao phủ bởi kim sắc chậm rãi bay lên, trong nháy mắt khi luồng kim quang chạm tới bầu trời thì đột nhiên tan biến, trường thương hóa thành một tia chớp màu đen cắt phá thiên không, uy nghiêm vô cùng tận từ trên thân chậm rãi lan tỏa, Chích Dương thương đứng lặng trên đỉnh Liễu Vọng sơn lãnh mạc mà ngưng trọng, tựa như một vị thần linh nhìn xuống thế gian.

Tiên lực so với ban nãy càng thêm nồng hậu bao trùm lên toàn bộ Liễu Vọng sơn, thậm chí còn có luồng khí tức nóng rực thiêu đốt kèm theo linh lực từ từ đánh về phía chúng nhân, tiên cảnh vạn năm không thay đổi trên núi cũng mơ hồ bị khô héo, uy áp tới từ phía trước khiến cho toàn bộ tiên quân và yêu quân khó mà đứng vững, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trên trán bọn họ, chúng nhân trên mặt đều lộ vẻ kinh hoảng khi nhìn cây trường thương màu mực kia, thật khó mà tin được thứ gây ra hiệu quả khủng bố ấy vậy mà lại chỉ là một cây binh khí mà thôi.

Thượng cổ truyền lại, Chích Dương thân mang chân hỏa tam giới, có thể thiêu đốt vạn vật, quả nhiên không giả, sức mạnh hỏa nhiệt khủng bố như vậy, e rằng cũng chỉ có thứ này mới có thể chứa được.

Bạch Quyết thượng thần không hổ là một trong tứ đại chân thần, ngay cả binh khí tùy thân cũng có thể lợi hại đến thế. Nghĩ đến đây, ánh mắt của chúng nhân nhìn về phía Chích Dương càng thêm mãnh liệt, nếu như có được thứ này, cho dù muốn dựa vào nó để tấn vị thượng thần cũng không hẳn là không có khả năng, nhưng tâm tư ham muốn ngay khi nhìn về phía nhân mã hai bên còn lại trong trường, đều không tránh khỏi nguội lạnh.

Toàn bộ trong trường, vẫn có thể bình thản ung dung cũng chỉ có Thanh Mục đang ôm Hậu Trì cùng với ba người Cảnh Chiêu, trên đỉnh đầu Cảnh Dương có treo một chiếc dù nhỏ màu xanh biếc, quang mang màu ngọc bích đem ba người bao ở bên trong, nhìn sắc mặt ba người họ thản nhiên, xem ra cũng không cảm thấy có gì không ổn dưới sự bảo hộ của chiếc dù này. Về phần Thanh Mục.. chúng nhân nhìn người thanh niên đang thản nhiên bước về phía đỉnh núi, lần đầu tiên hiểu ra rằng cho dù là thượng quân đỉnh phong cũng có sự phân chia cao thấp, khắp ngọn núi lúc này không một ai là không bị vị thượng quân thần bí trong truyền thuyết kia làm cho kinh hãi.

Cũng chỉ có nhân vật như vậy, mới có thể dưới uy áp đè nặng tựa núi này mà không chút nào sợ hãi.

“Đại ca.” Cảnh Chiêu sắc mặt phức tạp nhìn về phía bóng lưng Thanh Mục, ánh mắt rơi tại trên bộ áo lông trắng tuyết tản mác dưới trường bào xanh sẫm, thần sắc rét lạnh, hướng Cảnh Dương gật gật đầu.

Cảnh Dương hiểu ý, trên khuôn mặt chứa đầy vẻ tán thán nhìn về phía Chích Dương, thân hình khẽ động, cưỡi lên Vũ Hóa tán hướng Chích Dương trên đỉnh núi bay qua, tiên quang màu ngọc bích trong chớp mắt vượt qua Thanh Mục, sự ngăn trở như chúng nhân dự đoán vẫn không xuất hiện, Vũ Hóa tán cắt mở kim quang bao phủ lấy bên ngoài Chích Dương, cực nhanh tiếp cận lấy Chích Dương trong phạm vi ba mét.

“Thanh Mục..” Hậu Trì cũng kinh ngạc trước uy lực của chiếc dù nhỏ xanh biếc ấy, ngẩng đầu nhìn Thanh Mục, sắc mặt có chút ngưng trọng.

“Không sao, sẽ không đơn giản như vậy đâu.” Thanh Mục an ủi xoa đầu Hậu Trì, đôi mắt không chớp nhìn Chích Dương đang treo trên đỉnh núi, đáy mắt xẹt qua một tia sắc khó thể giải thích, ấn ký màu vàng trong đôi con ngươi như ẩn như hiện, khiến cho Hậu Trì sau khi nhìn thấy thì sững sờ, cái cảm giác quen thuộc này rốt cuộc là từ đâu mà có?

Càng tới gần, luồng khí tức càng nóng rực, Chích Dương sắp chạm tới được, đáy mắt Cảnh Dương cực nhanh xẹt qua một tia vui mừng, đưa tay ra định cầm lấy trong tiếng kinh hô của chúng nhân thì..’rầm rầm’ một tiếng nổ lớn, toàn bộ ngọn núi đều bị chấn động, ngọn diệm hỏa màu đỏ từ nơi cách Chích Dương trăm mét đột nhiên bắn ra, hung mãnh và nhanh chóng lao về phía Cảnh Dương, biển lửa trong nháy mắt nuốt chửng chiếc dù nhỏ xanh biếc, Cảnh Dương cũng biến mất trước mắt chúng nhân.

Trong ánh sáng đỏ hai luồng tiên lực mơ hồ giao nhau, thật khó để phân rõ ai mạnh ai yếu, vẻ vui sướng trên khuôn mặt Cảnh Chiêu cũng đột nhiên đông cứng lại, nàng bất an nhìn sang Cảnh Giản: “Nhị ca, chuyện gì xảy ra vậy, đại ca hắn.. sẽ không có chuyện gì chứ.”

“Không sao, luồng khí tức này là do kỳ lân thần thú điều khiển, có Vũ Hóa tán của mẫu hậu bảo hộ, đại ca cho dù không thể giành thắng lợi, thì cũng sẽ không bị thương đâu.” Cảnh Giản sắc mặt ngưng trọng nhìn biển lửa giữa không trung, kéo lại Cảnh Chiêu đang chuẩn bị xông lên trước, hắn quay đầu nhìn hai người Thanh Mục vẫn cứ bước từng bước lên đỉnh núi, dường như không mảy may bị ảnh hưởng bởi trận giao tranh trên không, đáy mắt xẹt qua một tia cảm thán phức tạp.

Lời của Cảnh Giản vẫn chưa dứt, một tiếng gầm giận dữ từ trong lòng núi đột nhiên vang lên, uy thế của viễn cổ man hoang từ từ bao trùm lấy cả tòa sơn mạch, dưới mọi ánh mắt chăm chú, một quả cầu lửa đỏ rực khổng lồ vô biên xuất hiện từ trong lòng núi, cùng với sự tiêu tan của luồng khí tức như thiêu đốt, một con cự thú cao cả trượng đạp mây bước ra, bay lên giữa không trung, rồi từ từ dừng lại cách Chích Dương nửa mét, đôi mắt màu vàng uy nghiêm lãnh mạc nhìn xuống chúng nhân trên sơn mạch.

Dù rằng cự thú này đã có hàng vạn năm chưa từng xuất hiện trong tam giới, nhưng chúng nhân có mặt vẫn nhận ra được sinh vật bưu hãn đầu rồng thân mã, với đôi cánh dang rộng phía sau lưng chính là kỳ lân thần thú truyền từ thời thượng cổ.

Thanh Mục vẫn chưa từng dừng bước chân cũng phải khựng lại, chăm chú nhìn lên kỳ lân trên không trung với vẻ mặt nghi hoặc.. kỳ lân kia chính là Bách Huyền?

Hậu Trì sớm đã không nhịn được chống cơ thể nhỏ bé dậy trông mong nhìn lên không trung, sau nửa giờ, niềm mong đợi trong mắt nàng từng chút từng chút trầm xuống, ánh mắt lãnh mạc trống rỗng như vậy, căn bản không phải Bách Huyền, Yêu hoàng từng nói kỳ lân thần thú tám nghìn năm trước từng xông vào yêu giới, nhưng kỳ lân trước mặt kia căn bản chỉ còn lại một tia tàn hồn điều khiển thân thể mà thôi.

“Ngươi hạng người gì? Lại dám tự ý xâm phạm nơi Bạch Quyết chân thần tu luyện, thèm muốn Chích Dương!”

Uy lực của thượng cổ thần thú khắp tam giới đều biết, khả năng chiến đấu của kỳ lân càng xuất chúng trong số đó, biển lửa nóng rực trong chớp mắt quét sạch bầu trời, thanh âm lãnh mạc vang lên bên tai chúng nhân, người của hai tộc tiên yêu nhìn thấy Cảnh Dương bị cuộn thành một đoàn giữa không trung, trong lòng thầm sợ hãi, không ai dám trả lời.

“Kỳ lân thần thú, tại hạ Cảnh Giản, là người trong Cửu trùng thiên cung, mấy tháng trước cảm nhận được thần binh xuất thế, hôm nay đặc biệt tới Liễu Vọng sơn thu phục, vẫn mong đừng nhúng tay vào.” Cảnh Giản hướng về phía không trung chắp chắp tay, hàng một hư lễ, với năng lực của hắn, có thể nhìn ra được kỳ lân giữa không trung chỉ dựa vào một tia tàn hồn để điều khiển hành động, vì vậy trông không giống như vẻ đại địch ban đầu, hắn nghĩ rằng, nếu như kỳ lân muốn cản trở những người tới tranh đoạt, thì tiên yêu hai tộc trên Liễu Vọng sơn này, bao gồm cả Thanh Mục cũng đều là đồng minh.

“Cửu trùng thiên cung? Đó là nơi nào, ta Hồng Nhật chỉ biết thế sinh có thượng cổ giới do bốn vị chân thần làm chủ, những cái khác không quan tâm, có điều ngươi là người thẳng thắn, không giả dối. Ta phụng mệnh thủ hộ Chích Dương, trừ phi vị chủ nhân kế nhiệm xuất hiện, bằng không, hễ ai vượt qua lôi trì một bước đều không tha.”

Thanh âm này nghe ra quả thực ngang ngược, khiến cho chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau, Cảnh Giản cũng cười khổ một tiếng, khẽ thở dài.

Kỳ lân thần thú này e rằng kể từ ngày Bạch Quyết chân thần vẫn lạc vẫn luôn phụng mệnh ngủ say trông giữ Chích Dương, nhưng bây giờ đã hơn sáu vạn năm trôi qua, lại không biết rằng tam giới sớm đã năm tháng luân chuyển, có điều Thiên đế cùng ba vị thượng thần kỳ thực nói trắng ra cũng chỉ là thần thú viễn cổ mà thôi, nếu so về thâm niên, có lẽ cũng không bằng hỏa kỳ lân đã ngủ say không biết bao nhiêu năm kia.

Hậu Trì nghe thấy lời này, một tia kỳ vọng cuối cùng nơi đáy mắt cũng đột nhiên trầm xuống, nếu là Bách Huyền, tuyệt đối sẽ không phải kẻ không biết năm tháng thế gian, đối với nàng làm như không thấy.

“Kỳ lân thần thú, thượng cổ giới từ lâu đã vĩnh viễn phong tồn (phong bế bảo tồn), bây giờ tam giới do phụ hoàng làm chủ, Cảnh Chiêu chỉ muốn có được Chích Dương, không muốn đối đầu với ngài, nếu như ngài nhường lại Chích Dương, Cảnh Chiêu cảm kích vô cùng.” Cảnh Chiêu hàng một lễ với kỳ lân giữa không trung, ngẩng đầu cao giọng nói, nàng đã rũ bỏ đi vẻ ngang ngược còn mơ hồ mang theo một tia kiên cường, chỉ là trong thần thái vẫn còn ẩn chứa nét cao ngạo.

“Hừ, chẳng qua chỉ là con của phượng hoàng và kim long mà thôi, lại dám vọng tưởng chạm vào Chích Dương, thật là nực cười!” Kỳ lân liếc qua Cảnh Chiêu trên mặt đất, lạnh lùng hừ một tiếng, đôi đồng tử màu vàng vô thanh quét qua, từ từ rơi xuống trên người Thanh Mục và Hậu Trì giữa không trung đang ngưng mắt nhìn nó, đôi mắt to lớn màu vàng ấy đột nhiên sững sờ, dấy lên một tia nghi hoặc khó thể tin được..

“Ngươi..”

Sắc mặt Cảnh Chiêu khẽ trầm xuống, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, đang chuẩn bị đạp mây bay lên, thì lại bị Cảnh Giản kéo lại y bào: “Tam muội, kỳ lân này không biết chuyện gì xảy ra, ngủ say hàng vạn năm linh hồn đã sớm bị mài mòn, lúc này chẳng qua là dựa vào một tia tàn hồn chống đỡ mà thôi, chờ đại ca thoát ra được thì muội động thủ cũng chưa muộn.” Hắn cũng chú ý tới kỳ lân đối với hai người Thanh Mục có gì đó khác biệt, liền nhướng mắt nhìn về phía nữ đồng trong lòng Thanh Mục, nếu như sử dụng uy lực của thượng thần, cũng không biết kỳ lân thần thú có chắp tay nhường Chích Dương lại hay không.

“Các ngươi là ai?” Kỳ lân hướng hai người Thanh Mục và Hậu Trì lớn tiếng hỏi, trong giọng nói có một chút nghi hoặc, nó tuy rằng chỉ còn một tia tàn hồn, nhưng lại cảm giác được mấy phần quen thuộc khó giải thích từ trên người hai người nọ, đặc biệt là thanh niên ấy.

“Tại hạ Thanh Mục, còn đây là Hậu Trì của Thanh Trì cung, lần này tới Liễu Vọng sơn, chỉ muốn tìm kiếm một người, không biết các hạ có quen biết Bách Huyền?” Thanh Mục ôm lấy Hậu Trì bước về phía đỉnh núi, chậm rãi hỏi.

“Bách Huyền? Không quen biết.” Kỳ lân lắc lắc đầu, thân thể to lớn mang theo biển lửa nóng rực cuồn cuộn giữa không trung, “Có điều cái tên Thanh Mục này cũng thật là kỳ quái.”

Thanh Mục thần sắc sững sờ, nhìn hướng kỳ lân thần thái ôn hòa trên không, đáy mắt xẹt qua một tia cổ quái.

“Kỳ lân thần thú, ngươi nói muốn chờ Chích Dương chọn được chủ nhân, bây giờ thần binh đã hiện, nếu như người đó không xuất hiện, lẽ nào chúng ta cũng không thể tranh hay sao?”

Tiên lực giao tranh trên không mơ hồ có dấu hiệu đột phá, Cảnh Giản biết được Cảnh Dương sắp sửa thoát ra, vội vàng hỏi kỳ lân.

Kỳ lân liếc nhìn Chích Dương đang treo trên không, đáy mắt xẹt qua một tia bi thống và hoài niệm.

“Chân thần có lệnh, thần tự sẽ chọn chủ, các ngươi đừng có vọng tưởng.” Kỳ lân nhàn nhạt liếc nhìn về phía chúng nhân trên mặt đất, thanh âm như chuông đồng lạnh lùng vang lên: “Nếu muốn đoạt, ai cũng không thể rời khỏi Liễu Vọng sơn.”

Lời này vừa định xuống, biển lửa trong nháy mắt bùng lên bao trùm lấy cả tòa sơn mạch, bốn phía ngọn núi kim quang lấp lánh, tạo nên một vòng tiên lực cực đại, chúng tiên nhìn nhau sợ hãi, kỳ lân thần thú vậy mà lại khởi động hộ tiên trận pháp của Bạch Quyết chân thần bố trí, chẳng lẽ thực sự muốn đem chúng nhân giam tại nơi này hay sao?

Cảnh Giản sắc mặt ngưng trọng nhìn quanh bốn phía, nghe thấy giữa không trung một tiếng ‘răng rắc’ giòn vang, tâm hạ đại định (trong lòng đưa ra quyết định), lớn tiếng nói: “Chư vị tiên hữu, hãy cùng nhau dùng lực phá vỡ hộ sơn tiên trảo, kỳ lân thần thú giao cho ba người bọn ta là được, còn về các vị trong yêu tộc, lần này nếu như có thể không nhúng tay vào, Cảnh Giản tất sẽ vô cùng cảm tạ.”

Cảnh Giản là con trai của Thiên đế, nhân duyên cực tốt, nói ra lời này, đại bộ phận tiên nhân đều hy sinh tiên kiếm đánh tới hộ sơn trận pháp, mà người của yêu tộc thực sự cũng không hề di chuyển.

Thanh Mục nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, khẽ nhướng mày, hắn lại không nhìn ra được, trong số ba người con của Thiên đế, có thể đảm đương việc lớn lại chính là Cảnh Giản ôn hòa nội liễm kia.

Kèm theo lời nói xuống, một tiếng ‘ầm’ giòn vang, lục quang nồng hậu xuất hiện giữa không trung, biển lửa đầy trời cuối cùng vẫn bị áp chế đi một chút, Cảnh Dương sắc mặt ngưng trọng xuất hiện trước mắt chúng nhân, y bào hoa lệ bị thiêu đốt không còn màu sắc ban đầu, xem ra dù cho có dựa vào Vũ Hóa tán thì hắn cũng ăn phải không ít khổ sở bên trong biển lửa này.

“Mau chiến tốc quyết (giải quyết nhanh chóng). ” Cảnh Dương đánh tay về phía Cảnh Giản, đem Vũ Hóa tán ném lại cho Cảnh Chiêu, trường kích trong tay đột ngột xuất hiện, đánh về phía kỳ lân đang treo trên không, tiên lực cường thịnh, không hề thua kém khi hắn cưỡi trên Vũ Hóa tán lấy nửa phần.

Hậu Trì nhìn xuống trường kích trong tay hắn, trong lòng có chút sáng tỏ, đây có lẽ là binh khí mà Thiên đế tạo ra cho Cảnh Dương, chẳng trách ba người họ đối mặt với kỳ lân thượng cổ vẫn có tự tin như vậy, chỉ không biết tiên lực của Cảnh Giản đến cùng như thế nào?

“Thanh Mục..”

“Yên tâm, ta sẽ không để cho kỳ lân xảy ra chuyện gì.” Thanh Mục vỗ nhẹ bàn tay Hậu Trì, giương mắt hướng về phía Chích Dương giữa không trung vẫn luôn bất động.

Cảm giác quen thuộc như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN