Thượng Ngươn Kiếm Pháp - Chương 27: Minh Ðộng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Thượng Ngươn Kiếm Pháp


Chương 27: Minh Ðộng



Không thể để Minh Nguyệt với thân thể trần như nhộng. Thiên Hải phải cởi ngoại y thư sinh đưa cho nàng bận, Chàng rảo bộ quanh giang thạch phòng, nhưng tuyệt nhiên chẳng hề phát hiện ra cơ quan mở cửa thạch phòng, mặc dù không bỏ sót qua bất cứ chỗ nào dù trên vách hay dưới sàn.

Thiên Hải thất vọng quay lại, nói với Minh Nguyệt:

– Tỷ tỷ! Gã Tri hòa thượng thúi nhốt chúng ta thật rồi. Ðệ đã kiểm tra tất cả mọi nơi, nhưng không làm sao phát hiện được cơ quan mở cửa Thạch môn trong thạch phòng.

Chàng vừa thốt dứt câu thì nghe tiếng Tri hoà thượng cất lên:

– Ngươi tìm vô ích mà thôi. Tốt nhất ngươi nên nằm xuống chờ thần chết đến thì hơn. Ngươi càng nóng lòng muốn thoát thì cái chết càng đến sớm với ngươi. Rồi ngươi sẽ khát, sẽ đói và biến thành một con chó van xin ta. Ha… Ha… Ha…

Thiên Hải sa sầm nét mặt, gắn giọng nói:

– Tri hoà thượng! Một khi bổn thiếu gia ra khỏi đây thì lão liệu mà giữ cái lưỡi của lão đó Lần này ta sẽ cắt lưỡi lão chứ không nương tay đâu.

Tri hoà thượng bật cười khanh khách. Gã vừa cười vừa đáp lời Thiên Hải:

– Tiểu tử thúi! Ngươi không có cơ hội đó đâu.

– Tri hoà thượng nghe ta nói đây nè. Ngươi đừng quá tự tin vào gian thạch phòng này. Trước khi đến đây, bổn thiếu gia đã thông báo cho Giác Chân đại sư. Nếu ta không quay về, Giác chân đại sư sẽ thống lĩnh cao tăng đến đây. Lúc đó, không biết ngươi còn cười nói được không.

Thiên Hải tưởng đâu nghe câu này, Tri hoà thượng sẽ lo lắng chẳng cười được nữa.

nhưng không ngờ gã lại càng phát ra tràng tiếu ngạo tự đắc hơn.

Thiên Hải hỏi:

– Tri hoà thượng không sợ sao mà lại cười to như thế? Bổn thiếu gia nghĩ Giác chân đại sư sắp đến rồi đó.

– Tiểu tử định đem lão giác Chân đuổi ruồi không bay kia ra hù doạ rồi ta sợ, thả ngươi ra à? thế thì tiểu tử ngươi lầm quá rồi.

– Bổn thiếu gia không hù doạ ngươi đâu. ÐÓ là sự thật đấy. Ngươi không tự mãn lâu hơn được đâu.

– Tiểu tử thúi nghe ta nói đây. Bọn hoà thượng thúi Thiêu Lâm chẳng bao giờ kéo đến đây đâu – tại sao?

– Toà Minh động này chính ta phát hiện ra, sau đó bần tăng đã bí mật cho kiến tạo theo ý mình, với những bức bích hoạ về các đồ hình diễn tả các cảnh giao hoan đầy khoái lạc Ta không nghĩ toà Minh động của ta bị lão Giác Chân phát hiện.

– Chốn thanh tu mà lão lập toà Minh động Ô uế này, tất nhiên không giấu được cao tăng Thiếu Lâm tự rồi.

– Lão Giác Chân phát hiện thì lại ngỡ là toà động của ma đạo chứ đâu nghĩ do ta kiến tạo Thế là lão ra giới điều cấm tất cả chư tăng được đến đây. Ai đến sẽ phạm giới qui phật, mà trục xuất khỏi cổ tự. VÔ hình chung toà Minh động này trở thành thánh địa của riêng ta.

Tri Giới nói dứt câu, bật lên tràng cười tự đắc. Gã vừa cười vừa nói tiếp:

– Cho dù bọn trọc Thiếu Lâm có kéo đến cũng vô ích. Bởi ta thiết lập ma trận trong Minh động. Mà bọn trọc Thiếu Lâm thì chẳng dám đố mặt nhìn vào những bức bích hoạ ma trận của ta. Bọn chúng sẽ chết, khi bước vào động này.

Thiên hải mím môi hừ nhạt:

– tại sao Giác Chân đại sư không phá bỏ nơi Ô uế này của ngươi.

– Ngươi đi mà hỏi lão Giác Chân. Tiểu tử! Sau khi lấy mạng ngươi rồi, ta sẽ tính đến việc thâu tóm Thiếu Lâm tự.

Tri Giới lại cất tràng cười tự thị.

sau tràng cười đó thì tất cả bỗng trở nên im lặng. Thiên hải nhìn lại Minh Nguyệt:

– Tỷ tỷ…

Minh Nguyệt nhìn Thiên Hải Thiên Hải hỏi:

– Tỷ tỷ có tin vào lời của tên Tri giới hoà thượng không?

Minh Nguyệt lưỡng lự rồi gật đầu Thiên Hải cau mày hỏi:

– Tỷ tỷ tin vào lời của gã?

– Tỷ tin. Bởi Tri Giới là một người vô cùng gian trá và có rất nhiều thủ đoạn. Tòa Minh động này do gã tạo lập ra, tất đã có sự chuẩn bị để đối phó với các cao tăng Thiếu Lâm.nếu như Giác Chân đại sư đưa các vị võ tăng đến đây, chỉ rơi vào cái bẫy giương ra sẵn của Tri hoà thượng mà thôi.

Thiên Hải buông một tiếng thở dài:

– Thế thì chúng ta phải cứu lấy mình, chứ không thể chờ đợi Giác Chân đại sư.

– Tỷ cũng nghĩ như vậy.

– Nhưng tỷ và đệ đã kẹt trong thạch phòng này rồi, làm sao thoát ra đây?

Thiên Hải buông một tiếng thở dài, chắp tay đi tới đi lui. Ðầu chàng căng ra để tìm Cách thoát ra khỏi gian thạch phòng này, nhưng chẳng thể nào tìm ra phương cách.

Thiên Hải nheo mày suy nghĩ:

“Nhất định trong gian thạch phòng này phải có chốt mở thạch môn, nhưng mình tìm không ra được. Nếu muốn rời khỏi đây, phải bắt Tri hoà thượng mở.Nhưng làm cách nào bắt lão mở cửa? Chẳng lẽ van xin lão ư? CÓ van xin thì lão cũng không bao giờ động tâm mở cửa thạch lao giải phóng mình”.

Suy nghĩ không ra cách, Thiên Hải quay lại ngồi đối diện với Minh Nguyệt.

Chàng hỏi:

– Sao tỷ tỷ… sao tỷ tỷ lại xuất gia đầu phật?

Minh Nguyệt nhìn Thiên Hải bằng ánh mắt đượm buồn. ánh mắt sắc sảo ngày nào đã biến mất, thay vào đó là nét nhìn xa xôi vời vợi. Nàng nhỏ giọng nói:

– Tình yêu.

Ðôi chân mày của Thiên Hải nhướn lên:

– Tình yêu ư?

Chàng thốt ra rồi mỉm cười. Nụ cười của Thiên Hải đập vào mắt Minh Nguyệt khiến nàng phải lắc đầu, thở ra:

– Ðệ hẳn không tin lời tỷ. Một kỹ nữ Bách Hoa Lâu làm sao có tình yêu chứ.

Thiên Hải khoát tay:

– Không, không. Tỷ đừng hiểu lầm đệ. Thiên Hải tin tỷ chứ.

Nàng buông tiếng thở dài, nhìn Thiên hải nói:

– Ðệ đã từng là người của Bách Hoa lâu, tất biết rõ tường tận cuộc sống của những người trong Bách Hoa lâu. Tỷ mặc dù được người ta phong cho mỹ danh là mỹ nữ vô song, nhưng vẫn là gái lầu xanh. Nay trong vòng tay người này, mai lại trong vòng tay kẻ khác. Ðến ngay một gã hoà thượng cũng có thể làm chủ được thân thể của tỷ thì sao nói được hai tiếng tình yêu.

– Nhưng đệ tin vào tỷ Minh Nguyệt nắm tay Thiên Hải:

– Tỷ chỉ biết được chân giá trị của tình yêu khi gặp Diệp Tùng. Lúc đầu, tỷ cũng chỉ xem Diệp đại ca như một vị khách tìm hoa. Nhưng rồi chính Diệp đại ca đã khiến cho trái tim băng giá của tỷ ấm lại.

– Ty đã yêu Diệp Tùng?

Minh Nguyệt gật đầu.

Thiên Hải nói:

– Diệp Tùng huynh cũng yêu tỷ?

– Tỷ nghĩ vậy.

– Thế sao Diệp huynh không đưa tỷ rời Bách Hoa Lầu.

– Huynh ấy có một sứ mạng, phải đi đến Diêm Vương môn.

– Ðến Diêm Vương môn? Diệp Tùng đến Diêm Vương môn để làm gì?

– Tỷ không biết. Nhưng huynh ấy phải đến Diêm Vương môn. Trước khi huynh ấy đi, đã gợi lại cho tỷ tất cả số ngân phiếu mà huynh ấy có.

Thiên Hải cướp lời nàng:

– SỐ ngân phiếu mà tỷ đã trao cho đệ?

Nàng gật đầu:

– Cùng với số ngân phiếu đó là pho kiếm phổ Thượng Ngươn.Nếu như ngày hẹn huynh ấy không về thì phải giao pho kiếm phổ lại cho Giác Chân đại sư.

– Ðệ cũng đã luyện kiếm phổ Thượng Ngươn. Kiếm pháp đó rất là tà quái và tàn bạo.

NÓ có thể khiến cho người luyện bị tẩu hoả nhập ma. Thiên Hải chẳng biết đến lúc nào thì bị tẩu hoả nhập ma đây.

Minh Nguyệt sững sờ.

– đến đã gặp Diệp Tùng?

– Không. Ðã gặp Diệp Cát Quần. Diệp Cát Quần là em của Diệp Tùng.

Chàng buông tiếng thở dài nói:

– Diệp Tùng đã chết rồi.

– Chết rồi. Sao đệ biết…

– Mộng Tình cô nương đã nói với đệ. Diệp Tùng chết bởi kiếm pháp Thượng Ngươn của chính em mình là Diệp Cát Quần. Chỉ có giao kiếm với Diệp Tùng, thì Diệp Cát Quần mới hội đủ những chiêu kiếm Thượng Ngươn để khai thông đại huyệt nhâm đốc sinh tử huyền quan, nếu không y sẽ bị tẩu hoả nhập ma.

Thiên Hải im lặng mộ lúc quan sát Minh Nguyệt.

– Cũng như Diệp Tùng, Diệp Cát Quần đã trao lại cho đệ pho kiếm phổ Thượng Ngươi, trước khi đi đến Diêm Vương môn. Ðến ngày hẹn, y không quay lại, đệ đã tò mò luyện kiếm phổ đó. Giờ mới bị tà kiếm làm cho loạn kinh mạch. May mắn là tỷ không luyện thứ kiếm pháp tà quái đo.

Minh Nguyệt lắc đầu.

Thiên Hải hỏi:

– – Thế nào lão Tri Giới lại biết bí mật này?

Chắc có lẽ lão đã nghe lỏm được câu chuyện này giữa Giác Chân và Diệp Tùng huynh. Tri Giới hoà thượng đã đến Bách Hoa lầu…

Nàng cúi mặt nhìn xuống.

Thiên Hải biết Minh Nguyệt đang nghĩ gì, liền quay sang chuyện khác.

– Tỷ tỷ! Ðã tìm ra cách gì để thoát khỏi đây không?

Minh Nguyệt lắc đầu:

– Tỷ không biết. Tỷ chỉ biết Tri hoà thượng là một gã háo sắc và gian trá. Y vừa muốn lấy pho kiếm Thượng Ngươn của Diệp Tùng, vừa muốn cả tỷ.

Thiên Hải nhìn nàng nhún vai.

– Với sắc đẹp của tỷ thì nam nhân nào mà không muốn.

Chàng cười khảy rồi nói:

– Nếu tỷ khoả thân thì đến ngay cả những pho tượng vô tri vô giác cũng thèm thuồng.

Minh Nguyệt lắc đầu:

– Sau khi Diệp Tùng không quay lại Bách Hoa lầu, tỷ đã quyết chí xuất gia đầu phật.

Mọi điều Ở thế gian, tỷ không màn đến nữa.

– Nhưng Tri Giới hoà thượng đâu dễ gì được yên thân trong cửa phật.

Minh Nguyệt cúi đầu nhìn xuống:

– Tỷ không ngờ Tri hoà thượng lại nhẫn tâm đeo đuổi đến cùng.

– Hê! Sao tỷ biết dạ hành thích khách là Hoạt Thần giáo chủ.

– Dạ hành hắc y tự nói với tỷ. Y muốn lấy pho Thượng Ngươn kiếm pháp. Sau khi Hoạt Thần Giáo chủ đi thì Tri Giới hoà thượng mới đến bắt tỷ đưa vào toà Minh động này.

– Hoá ra là vậy?

Thiên Hải đứng lên, rảo bước đi quanh phòng, Chàng dừng bước nhìn lại Minh Nguyệt từ tốn nói:

– Ðệ có mấy câu hỏi muốn hỏi tỷ, nhưng lại sợ tỷ cho đệ xúc phạm.

Minh Nguyệt lắc đầu:

– Ðệ cứ hỏi. Bất cứ điều gì tỷ biết sẽ nói cho đệ biết.

– tỷ đã mở lời, đệ mới dám hỏi.

Chàng bước đến ngồi xuống bên cạnh Minh Nguyệt. Lia mắt đảo quanh một lượt khắp gian thạch phòng, Thiên Hải mới nhỏ giọng nói:

– Tên Tri hoà thượng đã đến Bách hoa lầu… Hắn đã làm gì tỷ chưa?

Mặt Minh Nguyệt đỏ hồng vì thẹn. Nàng ngập ngừng đáp lời Thiên Hải.

– Tại Bách Hoa lầu tỷ là một kỹ nữ…

Nàng buông tiếng thở dài.

Thiên Hải nhìn Minh Nguyệt khoát tay, rồi nói:

– Ðệ hiểu rồi, tỷ đừng nói nữa. Tỷ nghĩ coi tại sao Tri hoà thượng bắt tỷ đến toà Minh động này.

– Y y muốn hưởng thân xác của tỷ.

– Ðệ cũng nghĩ như vậy. Xem ra gã tri Giới này ăn một lần muốn ăn lần thứ hai. Một khi gã đã ăn trái cấm một lần rồi thì không nhịn được nữa.

Thiên Hải đứng lên, đi tới đi lui suy nghĩ rồi đứng lại trước mặt Minh Nguyệt:

– Tỷ tỷ! Ðệ có cách này, may ra có thể bắt lão Tri hoà thượng mở cửa thạch lao này cho chúng ta.

– Ðệ định dùng phương pháp nào?

Thiên Hải mỉm cười nhìn nàng:

– Ðệ ngại tỷ không chấp nhận cách thức của đệ mà thôi.

– Tỷ tỷ sẵn sàng hy sinh cả tính mạng mình, để đệ được tự do rời khỏi thạch thất này.

Thiên Hải nhún vai lắc đầu:

– Ðệ không muốn tỷ hy sinh tính mạng vô ích đâu. Chỉ cần một chút xảo thuật của tỷ thôi.

Thiên Hải ghé miệng nói vào tai Minh Nguyệt. Chẳng biết chàng nói gì, nhưng sắc diện Minh Nguyệt càng lúc càng đỏ hồng rồi chuyển qua đỏ gấc, như quả chín.

Thiên Hải đứng lên nhìn Minh Nguyệt nói:

– Tỷ hiểu ý đệ rồi chứ.

Minh Nguyệt bẽn lẽn nhìn Thiên Hải gật đầu:

– Sợ Tri hoà thượng…

Thiên Hải mỉm cười nói:

– Lão tri hoà thượng gian trá, nhưng không ngăn được dục tính của lão đâu. Ðệ không muốn nói Tri hoà thượng rất mê thân xác của ni cô Diệu Hướng.

Minh Nguyệt đỏ mặt vì thẹn. Nàng nhìn Thiên Hải, khẽ lắc đầu nhưng hai cánh môi lại điểm một nụ cười.

ooo.

Mặc dù là người bày vẽ, nhưng khi Thiên Hải nghe Minh Nguyệt thốt lên những tiếng rên khoái lạc, thì cũng phải liên tưởng đến một cuộc giao hoan đầy nhục cảm.

Chàng nheo mày nghĩ thầm:

“Với tiếng rên rỉ như thế này thì Tri hoà thượng sao có thể đứng yên được. nhất định lão phải nhìn. Lão nhìn rồi sẽ giận, không giận thì cũng nao nao trong lòng”.

Thiên Hải ấn mình sau lưng Minh Nguyệt, phủ hờ chiếc trường y trùm đầu. mặc dù đã đinh tâm không có ý nghĩ xằng bậy, nhưng Thiên Hải vẫn nao nao, bởi mùi da thịt tự nhiên từ Minh Nguyệt khoả lấp khứa giác chàng. Sự nao nao đi, khiến Thiên hải phải lắc đầu xua tan những ý tưởng mơ hồ mà nghĩ đến Xảo Nhi.

chàng thầm nghĩ:

“Phải chi Minh Nguyệt là Xảo Nhi” Thiên Hải vội xua nhanh ý tưởng đó ra khỏi đầu mình, nhỏ giọng hỏi Minh Nguyệt:

– Tỷ có thấy động tịnh gì không.

Minh Nguyệt khẽ lắc đầu nhưng vẫn tiếp tục thốt ra những tiếng rên ư ứ. Nàng bất giác nói:

– Thiên Hải… Ðừng mà… Ðừng mà….

Giọng nói của nàng khiến cho Thiên Hải rùng mình, da thịt nổi ốc.

Ô cửa tò vò bật ra, tiếng Tri hoà thượng thốt lên:

– Các ngươi làm gì vậy?

Minh Nguyệt cứ như chẳng nghe lời của gã mà cứ thốt ra những tiếng rên ư ứ. Nàng rướn người, phô đôi gò bồng đảo đầy nhựa sống ra trước giá bạch lạp, đồng thời nói:

– Thiên Hải… Tri hoà thượng.

Thiên Hải lên tiếng:

– Mặc xác gã hoà thượng thúi đó. Nếu Thiên Hải có chết thì cũng có được những khoảnh khắc thần tiên, chứ không phải chết thèm, chết khát như lão Tri hoà thượng.

Minh Nguyệt chồm người đến thổi ngọn bạch lạp. Cả gian thạch thất sụp trong bóng tối dày đặc. Chẳng còn thấy được gì ngoài màn đen như hủ nút.

Minh Nguyệt tiếp tục thốt ra những tiếng rên đầy gợi cảm.

Thiên hải thi triển thuật “Phi Ma độn hình” đến bên Ô cửa tò vò mà Tri Giới chẳng hề hay biết. Lão cố nhướn to mắt nhìn vào thạch phòng.

Thiên Hải nghe được cả hơi thở dồn dập của Tri hoà thượng chứng tỏ lão đang khích thích tột cùng, bởi những tiếng rên rỉ đầy cảm giác khoái lạc của Minh Nguyệt.

Thiên Hải nghĩ thầm:

“Bổn thiến gia nghe Minh Nguyệt rên còn nao nao thì lão sao chịu đựng được .

Tri hoà thượng lại lên tiếng:

– Minh Nguyệt! Nàng thắp đèn lên. Cho ta xem nàng đang làm gì vậy?

Y lặp bặp nói tiếp:

– Hê! Nàng đã là ni cô rồi, sao lại…

Mặc cho gã nói, Minh Nguyệt vẫn tiếp tục tạo ra những tiếng rên càng lúc càng biểu lộ khoái cảm tột cùng. Nghe nàng rên rỉ biểu lộ cảm giác cực lạc. Thiên hải phải nghĩ thầm:

“Ðúng là những âm thanh ngập ngụa khoái lạc, mà chỉ có Minh Nguyệt mới khả dĩ thốt ra được. Nếu Diệp Tùng mà nghe được những tiếng rên này của Minh Nguyệt, Chắc khó mà giữ được tịnh tâm để đi qua cầu nại hà đặng siêu thoát qua kiếp khác”.

Tri Giới hoà thượng một lúc bất chợt rống lên:

– Thiên Hải! Ngươi làm gì mà… mà… mà khiến cho Minh Nguyệt… Ngươi đã làm gì vậy hứ? Thiên Hải! Ta… ta muốn thấy ngươi.

Lời còn đọng trên miệng Tri Giới hoà thượng thì bất thình lình Thiên Hải thọt tay qua ôm cửa tò vò chụp lấy yết hầu gã. Năm ngón chỉ pháp của chàng như năm móng vuốt chim ưng bấu lấy yết hầu Tri giới.

Thiên Hải nghiêm giọng nói:

– Tri hoà thượng! Thiên Hải làm như vậy nè.

Nghe Thiên Hải nói, Minh Nguyệt không thốt lên tiếng rên rỉ nữa mà vội thấp sáng bạch lạp bằng đá lửa. nàng ngây người, khi thấy Thiên Hải thọt tay qua Ô cửa tò vò chụp lấy yết hầu tri hoà thượng.

Tri hoà thượng ho khèn khét, như thể có vật gì chẹn ngang cổ ngăn hắn thở.

Tri hoà thượng lặp bặp nói:

– Thiên Hải! Ngươi định giết ta à?

– Tri hoà thượng hiểu đúng rồi đó. Bây giờ chỉ cần bổn thiếu gia bóp chặt năm ngón tay mình lại thì yết hầu ngươi sẽ rách toát và tất nhiên sau đó là cái chết đau đớn sẽ đến với ngươi.

– Ngươi… Nếu Tri Giới này chết thì ngươi cũng s4 mãi mãi bị giam trong gian thạch phòng này, rồi ngươi cũng sẽ chết.

Thiên hải HỨ nhạt nói:

– Tri hoà thượng! Ngươi biết vì sao ngươi chết không? Bổn thiếu gia nói chắc ngươi không tin. Bổn thiếu gia nói cho ngươi biết. Ngươi chết bởi vì ngươi rình rập trong lúc bổn thiếu gia tìm lạc thú.

– Ta…ta…

Thiên Hải cướp lời không cho Tri hoà thường nói:

– Nếu ta chết thì cũng được chết cùng với Minh Nguyệt, có làm ma thì cũng có đôi có lứa. Còn ngươi chết trơ trọi một mình. Chết mà biến thành con ma đói thèm thuồng. Úi cha! bổn thiếu gia nghĩ ngươi sẽ đau khổ lắm.

Chàng đổi giọng từ tốn nói tiếp:

– Ngươi giam bổn thiếu gia vào thạch phòng này cùng với Minh Nguyệt… khiến cho ta chẳng muốn đi khỏi đây nữa. Giết ngươi rồi bổn thiếu gia cùng Minh Nguyệt sống mãi trong này cũng được.

– Ngươi đừng giết ta.

– Không giết ngươi thì ngươi cứ rình ta mãi sao.

– Ta sẽ không rình ngươi nữa.

– HỒ đồ! Ngươi đã rình thiếu gia rồi thì sao thiếu gia có thể tin được lời của ngươi.

Tri Giới hoà thượng rít lên:

– Ta không thấy gì đâu. Ta không thấy gì đâu.

Minh Nguyệt lên tiếng:

– Tri Giới hoà thượng không thấy gì ư?

– Ta không thấy gì cả.

Minh Nguyệt đay nghiến nói:

– Ngay cả một lời nói gã cũng không thật. Sự gian trá của ngươi phải được trả bằng sự độc ác Nàng đổi giọng thật từ tốn nhưng lạnh nhạt:

– Thiên Hải đệ đệ! Tri hoà thượng đã không muốn thấy, vậy đệ hãy móc hai con mặt của gã giùm chi Minh Nguyệt đi. Những gì gã thấy hẳn vẫn còn lưu lại trong hai con ngươi.

Tri hoà thượng hốt hoảng, thét lên:

– Ðừng làm vậy. Tại sao lại móc mắt ta? Ðừng móc mắt ta. Ta thấy… nhưng…

Thiên Hải gắn giọng hỏi:

– Nhưng sao…

– Ta không dằn được bởi tiếng rên của Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt bật cười nói:

– Thì ra lão đã thấy còn nghe nữa. Thiên Hải đệ đệ! Minh Nguyệt thỉnh cầu đệ đục hai lỗ tai gã hoà thượng bất nhân, bất nghĩa và gian trá đó.

Thiên Hải nheo mắt với Minh Nguyệt, rồi nói:

– Vì tinh yêu của tỷ, Thiên hải sẽ móc mắt đục lỗ tai Tri hoà thượng, trước khi bứt dứt yếu hàu gã.

Tri hoà thượng rống lên:

– Ðừng làm vậy. Ngươi tha cho ta lần này, ta sẽ mở cửa thạch phòng giải thoát cho ngươi. Ðừng nghe ả ni cô kia nói. Diệp Tùng chết rồi, ả chẳng muốn sống đâu. Nhưng ả ích kỷ muốn ngươi chết chung với ả đó. Thiếu hiệp tin lời ta đi mà.

Thiên Hải chờ cho Tri hoà thượng nói xong, mới chậm rãi lên tiếng:

– Ðề nghị của Tri hoà thượng hay đó. Nếu như bổ thiếu gia chấp nhận thì ngươi sẽ mở cửa bằng cách nào?

– Ngươi buông ta ra, ta sẽ mở cửa ngay.

– Thiếu gia đâu muốn bị lừa. Tri hoà thượng! Lão muốn sống thì phải mở cửa thạch lao trước.

– Ta đâu thể nào tin ngươi.

– thế thì chẳng còn gì để nói nữa. Thiếu gia tống tiễn ngươi theo ý của Minh Nguyệt.

Tri Giới gồng minh thét lên:

– Ðừng làm vậy!

– Bổn thiếu gia không còn cách nào khác.

– Ơ Chỉ cần ngươi chịu hứa cho ta rời Minh động, ta sẽ chỉ cho ngươi.

Thiên hải bặm môi im lặng. Một lúc sau chàng mới lên tiếng:

– Tri hoà thượng sợ thành kẻ phế nhân không?

– Ai mà không sợ.

– Ngươi có sợ chết không?

– tất nhiên là sợ rồi.

– Ðược lắm. Nêu ngươi đã sợ chết thì bổn thiếu gia hứa cho lão sống. Ngươi sẽ rời khỏi minh động và thiếu Lâm tự.

– Lời của ngươi đang tin chứ?

– Ngươi phải tin, nếu không muốn chết.

– ÐƯỢC rồi. Ngươi hãy nói với Minh Nguyệt nhích tràng kỷ về bên phải sẽ có lối ra Thiên hải nhìn lại Minh Nguyệt, chàng nhướn mày làm hiệu.

Minh Nguyệt gật đầu, xoay tràng kỷ về bên phải. Quả nhiên có cơ quan thạch môn khởi động. Vách tường lộ ra Ô cửa hình vòm.

Thiên Hải nói:

– Ngươi ngoan ngoãn lắm đó.

Nói dứt câu, Thiên hải buông tri Giới hoà thượng, thi triển thuật “Phi ma độn hình .

thoát ra ngoài vòm cửa. Thuật “Phi ma độn hình” của Thiên Hải quá ư thần kỳ, đến độ Tri hoà thượng không kịp tháo chạy. gã đứng thừ ra nhìn chàng, lặp bặp nói:

– ngươi phải giữ lời hứa với ta.

– Ta có nói không giữ đâu Tri Hoà thượng đưa ống tay áo cà sa quệt mồ hôi trán, rồi mới quay bước bỏ đi.

Minh Nguyệt bước đến sau lưng Thiên Hải:

– Ðệ đệ! Tha cho hắn sao?

Thiên Hải gật đâu:

– Tỷ tỷ! Y chưa đáng tội chết Hai người rời toà Minh động, trở về Thiếu lâm. Thiên Hải không ngờ tất cả những Cao tăng đã tụ họp tại Ðại Hồng bảo điện.

Chàng nhìn sang Minh Nguyệt.

– Tỷ tỷ! Thiên hải thiết nghĩ mình không nên vào đại hồng bảo điện.

– Khuya như thế này đệ đệ định đi đâu nữa?

– Ðệ tính rời Thiếu Lâm tự đến Hoạt Thần giáo trên Phong Ma sơn – Ðệ không chờ đến sáng được hả?

– Ở lại cũng thế thôi rồi chẳng biết có nên, hay không nên xen vào những chuyện của Thiêu lâm Thiên hải nắm tay Minh Nguyệt:

– Tỷ bảo trọng.

– Thiên Hải…

Nàng thốt ra câu đó với giọng quyến luyến không muốn xa Thiên Hải.

– Chừng nào đệ mới quay lại “Bách Hoa lầu ?

Thiên Hải mỉm cười:

– Ðệ không biết nữa, nhưng có lẽ cũng thời gian rất lâu, thậm chỉ không biết ngày nào. Bách Hoa lầu giờ đã không còn tỷ, đệ cũng không muốn quay về nơi đó.

chàng nắm bàn tay Minh Nguyệt:

– Ðệ cầu mong tỷ tỷ sớm đạt đến đạo quả cao nhất trong phật môn.

– Thiên Hải…

– Tỷ cho đệ gởi lời vấn an đến các vị cao tăng Thiếu Lâm, nhất là Giác Chân đai sư.

Minh Nguyệt gật đầu.

Buông một tiếng thở dài, Thiên Hải mới nói:

– CÓ dịp đệ sẽ thăm tỷ.

Chàng mỉm cười rồi quay bước, thi triển Khinh công băng mình thoát đi. Thiên hải vừa đến chân núi Thiên Sơn thì bắt gặp bất Giới hoà thượng Tuệ Thông chân đường.

Chàng cau mày hỏi:

– Ðại sư chưa vào cổ động tịnh thận à?

– Ta chờ thiếu hiệp Ở đây. gặp được thiếp hiệp ta mới trút bỏ bụi hồng trần.

– Ðại sư định chỉ giáo Thiên Hải điều gì?

Lần này Thiên Hải gọi Tuệ Thông bằng đại từ “đại sư”, bởi vì lão đã cạo đầu và vận lại tăng bào.

Tuệ Thông lấy ngọn trủy thủ đã được tra lại cán. mặc dù ngọn trủy thủ ngắn hơn, nhưng lại được tra bằng một chiến cán rất tinh xảo chạm khắc hình long phụng.

Tuệ Thông nâng hai tay nâng ngọn dao đó.

– bần tăng trao lại cho thiếu hiệp con dao này.

Thiên Hải mỉm cười.

– Ða tạ đại sư.

Thiên Hải nhận lại ngọn trủy thủ, giắt vào ống giày. Bất giới hoà thượng nói:

– Bần tăng muốn thỉnh mời thiếu hiệp một bữa tiệc rượu, trước khi rời khỏi cỏi nhân sinh này mãi mãi giam mình trong cổ động để cầu siêu cho Mộc Thanh Thanh – Thiên Hải không từ chối đâu.

Bất Giới đại sư dẫn Thiên Hải vào một gian thảo xá, bên trong bày sẵn năm bầu rượu ngon.

Lão nhìn Thiên Hải:

– Bần tăng phá giới lần cuối, xin thiếu hiệp miễn thứ.

Thiên Hải cười giòn giã, chàng vừa cười vừa nói:

– Nếu đại sư phá giới như thế này thì Thiên Hải chắc phải lên Thiêu Lâm tự, cạo đầu làm hoà thượng rồi tham vấn học hỏi Ở đại sư.

Câu nói của chàng khiến Bất Giới hoà thượng Tuệ Thông cao hứng cười vang. Lão phấn khích ôm cả vò rượu, chỏng ngược tu ừng ực.

Thiên hãi ôm vò rượu bắt trước Tuệ Thông bất Giới hoà thượng.

Tửu lượng của Thiên Hải chẳng thể nào bì kịp với lão hoà thượng Bất Giới, nên chỉ qua một tuần rượu, chàng đã say mèm, gục đầu xuống bàn, chẳng còn biết gì nữa.

Khi trời chạng vạng sáng, Thiên Hải bừng tỉnh, Chàng buột miệng gọi:

– Tuệ Thông đại sư!

Không thấy Tuệ Thông Bất Giới hoà thượng, mà đập ngay vào mắt chàng là mảnh vải cà sa. Buông một tiếng thở dài, Thiên Hải nhẩm nói:

– thế là đại sư đã đi rồi.

Mở mảnh vải cà sa. Thiên Hải đoan chắc Bất Giới hoà thượng để lại di thư, Nhưng khi đọc mới biết đó là khẩu quyết chỉ huyệt đạo trên cơ thể người ta, cùng với tâm pháp thi triển Kim Cang thần chỉ.

Thiên hải nhìn mảnh cà sa chằm chằm:

– Bất Giới đại sư để lại khẩu quyết Kim Cang thần chỉ, tuyệt học tối thượng của Thiếu Lâm tự.

Phía dưới là bút tự của Tuệ Thông lưu lại.

“Thiên Hải nhã giám…

Bần tăng thiết nghĩ một khi đã vào cổ động thì chẳng cần đến võ công. bần tăng sẽ học theo Giác Chân đại sư huynh để sớm gội rửa những oan nghiệp mà mình đã tạo ra.

Nhưng chẳng lẽ để một thân võ học mai một trong cổ động, mà chẳng giúp ích gì được cho nhân thế này. Chính vì thế bần tăng quyết định truyền lại tất cả cho thiếu hiệp.

Trong lúc thiếu hiệp ngủ say bần tăng đã truyền tất cả nội công của mình cho thiếu hiệp, rồi mới lưu lại khẩu quyết kim cang thần chỉ. Thiếu hiệp chỉ cần theo khẩu quyết mà bần tăng để lại, tự khắc phát huy được tuyệt học tối thượng của thiếu Lâm.

CÓ một điều, bần tăng muốn nói với thiếu hiệp. hiện tại trong nội thể của thiếu hiệp có tà khí vô cùng quái lạ. tà khí này có thể di hại đến tâm thức của người. tất cả do số trời định. bần tăng mong sao thiếu hiệp sớm trở thành Minh chủ để cứu độ chúng sinh.

Tuệ Thông di bút” Ðọc lại bức di thư lần nữa, Thiên Hải nghĩ thầm:

“Minh hết được người này truyền thụ võ công, đến người khác. Chẳng lẽ Thanh cô nương nương nói đúng ư. Chuyện này thật khó mà tin, cứ như đã có sự sắp xếp vậy”.

Thiên Hải bước ra thảo xá, nhìn lên đỉnh Thiêu Lâm tự, nhẩm nói:

– Thiên Hải cầu chúc cho đại sư sớm đắc quả siêu sanh đến cỏi niết bàn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN