Thượng Ngươn Kiếm Pháp
Chương 28: Giao duyên ngụ ý
Chu Thiên Hải… Ðứng lại!
Tiếng quát bằng chất giọng nghe thật gay gắt, buột Thiên Hải phải dừng bước quay lại Chàng nhận ra ngay người gọi mình là Mạc Kình, gã điếm chủ đã gặp mình trên đường đến Thiếu Lâm. Cùng đi với Mạc Kình còn có sáu vị đạo sĩ VÕ Ðang.
Mạc Kình lướt thẳng đến trước mặt Thiên Hải, gắt giọng nói:
– Ngươi nhớ ta chứ?
– Hê! Làm sao Thiên Hải quên được Mạc Huynh. Hẳn huynh đi tìm tại hạ, để gởi ít vò rượu trung nguyên nhất tửu Thiệu Nữ Nhi Hồng à?
Mạc Kình gắt giọng quát:
– Càn rỡ! Mạc mỗ tìm ngươi để lấy thủ cấp của ngươi đây.
Lời cứ như còn động trên miệng thì Mạc Kình chớp động thân pháp. Gã vừa chớp động ảnh vừa lòn tay sau lưng rút luôn cây dao xắt thịt. tất cả mọi thao tác của họ Mạc gói gồm trong một chiêu một thức vừa nhanh vừa chính xác cực kỳ.
Thiên Hải bị Mạc Kình tập kích hoàn toàn bất ngờ, nếu không có bộ pháp thần kỳ “Phi Ma Ðộn Hình” có lẽ đầu đã rơi xuống đất, bởi chiêu thức tàn bạo của họ Mạc.
Thiên Hải tránh đao của Mạc Kình trong đường tơ kẻ tóc. Mặc dù thi triển “Phi ma độn hình”, đạo sát đao khiến cho xương sống chàng gai lạnh. Thoát về sau hai bộ, Thiên Hải thét lên:
– Dừng tay!
Mạc Kình thu hồi ngọn dao xắt thịt, nhìn Thiên Hải. Chành nhìn gã, cau mày nói:
– Mạc huynh trả ơn cho tại hạ như vậy đó à? Nếu như lúc nãy tại hạ không kịp tránh đường đao tàn bạo của huynh, giờ đã biến thành ma không đầu.
Mạc Kình rít giọng nạt ngang:
– Mạc mỗ không chỉ muốn biến ngươi thành ma không đầu, mà còn muốn băm nát thân thể ngươi để làm thức nhắm với rượu nữa.
Mặt Thiên Hải sa sẩm lại. Chàng không hiểu sao Mạc Kình lại bỗng dưng căm thù mình đến tận xương cốt vậy. Thiên Hải nheo mày. Chàng nghĩ thầm:
“Thôi rồi. Gã họ Mạc này hẳn lại nghe lời xúc xiểm của ả Hằng Hằng rồi”.
Nghĩ như vậy, Thiên Hải nhìn Mạc Kình bằng ánh mắt khắc khe, nghiêm giọng hỏi:
– Hẳn Mạc huynh đã nghe những lời nương tử nói không tốt về Thiên Hải?
Mạc Kình nghiến răng:
– Mạc mỗ đã lầm ngươi. Ngươi cũng một hạng người với tên Trang Tiểu Kiêu.
– Tại hạ không đoán sai. Thế nương tử của Mạc huynh nói gì về tại hạ nào?
Mạc Kình đay nghiến nói:
– Những gì ngươi làm, bắt ta phải nói lại nữa à?
Thiên Hải lắc đầu:
– Thế Mạc huynh có nghĩ Thiên Hải giống hạng người như nương tử của huynh nói không?
– Nếu nàng nói ngoa cho ngươi thì sao thể sắc lại ủ dột, và đau khổ như vậy chứ?
Thiên Hải “hừ” nhạt một tiếng nói:
– Tại hạ không thích nói về chuyện riêng của người khác. Nhưng với Hằng Hằng phu nhân, tại hạ không nói không được.Huynh có muốn nghe không?
– Ngươi muốn nói gì?
Thiên Hải nhếch môi nói:
– Mạc huynh hẳn nghĩ Hằng hằng phu nhân là một nữ nhân đoan chính, một lòng, một dạ yêu thương huynh, nhưng tại hạ lại nghĩ khác đó…
– Thật ra ngươi đã thấy gì?
Thiên hải xoa tay, mím môi suy nghĩ rồi nhìn Mạc Kình, nói:
– Không biết tại hạ có nên nói sự thật cho huynh biết không nhĩ.
– Thật ra ngươi muốn nói gì?
Buông một tiếng thở dài, Thiên Hải nói:
– Mạc huynh thì yêu như một người điên. Chính vì luỵ vì tình mà mắt huynh đã bị mờ, chẳng biết phân biệt đâu là đúng đâu là sai.
Mạc Kình cắt ngang lời Thiên hải:
– Ngươi nói càn nói rỡ gì thế? Chẳng lẽ ta vì nương tử của mình, mà biến thành người điên sao?
– Hằng Hằng phu nhân không đang để huynh đem cả trái tim và tâm huyết vì tình.
– Ngươi nói vậy là có ý gì?
Thiên Hải gay gắt đáp lời gã:
– trên “Ðoạn Hồn Sơn”, hằng Hằng phu nhân đú đa đú đởn với trại chủ nhân lục lâm HỒ Nam Hắc Kỳ Lân Lương Thế Lượm. Nếu huynh thấy cảnh đó thì không tin nàng ta bị buộc phải làm như vậy đâu.
Mạc Kình chỉ Thiên Hải:
– Ngươi…ngươi nói càn.
Thiên hải khoát tay:
– chưa đâu. hằng Hằng phu nhân của Mạc huynh sau khi rời Ðoạn Hồn Sơn, lại tính đưa người về giết huynh nữa đấy. Người đó chính là đạo sĩ thúi Bảo Hư.
Mạc Kình gầm lên.
– Chu Thiên Hải! Người quả là hết muốn sống rồi.
Mạc Kình vừa quát, vừa chớt động thân pháp, lăn xả vào Thiên Hải. Mặc dù bực tức bởi hành động hồ đồ của Mạc Kình, nhưng Thiên Hải vẫn nén giận, thi triển “Phi ma độn hình” tránh né, vừa nói:
– tại hạ chưa nói hết, sao huynh lại nóng giận như vậy chú?
Mạc Kình thu hồi đao, thở hồng hộc. Thiên Hải nhìn gã, nghĩ thầm:
“Sao trên đời này có một con người luỵ về tình như một người điên thế kia nhỉ”.
Chàng rít một luồng chân khí, gắt giọng nói:
– Nếu không có Thiên Hải, Hẳn bây giờ Mạc huynh đã xanh cỏ rồi.
– tại sao ta xanh cỏ?
– Huynh xanh cỏ, bởi độc công của Bảo Hư. Bảo Hư nghe theo lời Hằng Hằng phu nhân, chuẩn bị độc dược để tống tiễn huynh đó. Thiên Hải vô tình phát hiện ra điều đó, nên mới ra tay lấy mạng Bảo Hư. Tin hay không là quyền của huynh.
Mạc Kình sa sầm mặt, đay nghiến nói:
– Tin một người như ngươi ư. Làm sao Mạc mỗ tin được.
Gã lắc đầu:
– Chẳng qua ngươi muốn giết người diệt khẩu, nên chế tác ra chuyện khôi hài kia mà thôi. Thiên Hải thú nhận đi. Phải ngươi đã định cưỡng hiếp Hằng Hằng phu nhân của ta, vì bị Bảo Hư VÕ Ðang đạo trưởng phát hiện nên mới nhẫn tâm giết người diệt khẩu, rồi cao chạy xa bay.
Thiên Hải cau có nhìn Mạc Kình Bất chợt chàng ngửa mặt cười khăng khắc.Tiếng cười của Thiên Hải dội vào Thính nhĩ họ Mạc, khiến gã phải nhăn nhó, đau khổ.
Y thét lên:
– Ngươi thoả thê lắm à?
Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Thiên Hải gắn giọng lạnh lùng, chậm rãi nói:
– Thiên Hải nói cho huynh biết, Hằng Hằng phu nhân của huynh không đáng để cho Thiên Hải này nhìn mặt đâu. Về nói với ả rằng, những kỹ nữ lầu xanh còn đang để cho Thiên Hải kính trọng, nhưng với ả thì nửa con mắt ta cũng không thèm nhìn tới. Chỉ có kẻ hồ đồ, ngu muội như Mạc Kình mới xem ả như thánh nữ trong sạch thôi.
Mạc Kình rít lên:
– Ngươi dám buông lời xúc xiểm Hằng Hằng?
– Thì sao nào? Trang Tiểu Kiêu bị chết oan vì thói lăng loàn của thị.
chàng hừ nhạt:
– Càng nghĩ, càng tội nghiệp cho Trang Tiểu Kiêu, mà thấy Mạc Kình đúng là hạng tiểu nhân đê tiện. Dạy nương tử không xong, mà đòi bước ra ngoài giang hồ làm hảo hán anh hùng.
Mạc Kình giận đến biến sắc. Mặt y tái nhợt rồi gầm lên:
– Người phải chết!
Gã gầm thét, cùng với đao pháp thoát ra chụp tới Thiên Hải. Lần này, Thiên Hải đã có chủ đích không muốn để Mạc Kình dồn ép mình, Chàng thi triển “Phi ma độn hình .
tránh ngọn dao xắt thịt của Mạc Kình, đồng thời phát tác một đạo Kim càng thần chỉ điểm tới bờ vai gã.
Bốp…
Mạc Kình đâu phải là đối thủ của Thiên Hải, nên hứng cả đạo Kim Càng thần chỉ vào bờ vai phải, tưởng chừng xương vai gãy vụn, buông ngay ngọn dao xắt thịt.
Thiên Hải lướt về sau hai bộ, đứng dạng chân nhìn Mạc Kình:
– tại hạ không muốn lấy mạng túc hạ. Chì vì muốn túc hạ thấy được đâu là đúng đâu là sai. Nếu túc hạ còn sống thì nhận ra mình là kẻ ngu muội, còn chết thì đó là nghiệp quả của túc hạ.
Thiên hải nói xong, toan quay bước bỏ đi thì sáu vị đạo sĩ VÕ Ðang đồng loát rút kiếm lướt đến chặn đường chàng. Chân mày Thiên Hải cau hẳn lại.
Chàng lạnh lùng nói:
– Sáu vị đạo trưởng muốn trả thù cho Bảo Hư ư?
– Thất tinh đạo trưởng mất một thì đâu còn là thất tinh tú nữa. Chẳng lẽ sáu người chúng tôi lại làm ngơ ư?
Lời nói đó được thoát ra từ miệng Nhứt Tinh sa đạo trưởng, Thiên Hải nói:
– Tại hạ và Xung Hư đạo trưởng lão tiền bối có mối giao hảo với nhau. Chuyện này, tại hạ sẽ lên VÕ Ðang phái phân giải với Xung Hư. Sự thật vẫn là sự thật, mong chư vị đạo trưởng đừng làm to thêm chuyện nhỏ nhen này.
Sau vị đạo trưởng lưỡng lự bởi câu nói của Thiên Hải.
Thiên Hải lia mắt nhìn qua sáu vị đạo sĩ, từ tốn nói:
– Cây ngay không sợ chết đứng giữa trời. Bây giờ sau vị có thể quay lại tửu điếm, thỉnh mời Hằng Hằng phu nhân lên VÕ Ðang chờ tại hạ.
Nhứt Tinh sa đạo trưởng nói:
– Ngươi chắc sẽ lên VÕ Ðang chứ?
Thiên Hải nhướn mày:
– Sáu vị không tin tại hạ à?
– Ơ!
Thiên Hải “hừ” nhạt rồi đanh giọng hỏi:
– Nay nể mặt Xung Hư đạo trưởng lão tiền bối mà Thiên Hải thốt ra câu nói đó, còn bây giờ Thiên Hải muốn đi cũng chẳng có ai cản được.
Thiên Hải thở hắt ra rồi nói:
– Cáo từ Chàng nhìn lại Mạc Kình:
– Bổn Thiếu gia mong rằng hai con ngươi của túc hạ sớm mở to để thấy được bản chất của phu nhân mình. Nếu không thấy thì cái hại sẽ đến với túc hạ trong nay mai đấy Thốt dứt câu, Thiên Hải thi triển thuật “Phi ma độn hình” chớp động thân hình băng qua đầu sáu vị VÕ Ðang như một bóng ma quái dị chớp thấy bóng là mất dạng rồi, chẳng để lại dấu vết gì nữa.Bộ pháp khinh công kỳ tuyệt của chàng khiến cho bọn đạo sĩ VÕ đang lẫn Mạc Kình đứng ngây ra chẳng có chút phản ứng nào.
Ly khai khỏi sáu vị VÕ Ðang và Mạc Kình,Thiên Hải vẫn tiếp tục thi triển thuật “Phi ma độn hình” hướng về phía Hàm Ðan trấn.
Khi còn cách Hàm đan trấn khoảng mười dặm, chàng mới chỉnh lại y trang rồi rảo bước thong dong vào trong trấn. Thiên Hải đi dọc theo những con đường với những Cửa hiệu sầm uất trong trấn Hàm Ðan. Thiên Hải vừa đi vừa suy nghĩ mong lung về sự hồ đồ của Mạc Kình. Chàng lắc đầu nghĩ thầm:
“cái gã hồ đồ kia không biết bên cạnh là con bò cạp, chẳng biết lúc nào sẽ ăn tươi nuốt sống gã.thế mới biết, gần mỹ nhân bao nhiêu thì càng gần với tử thần bấy nhiêu .
Thiên Hải đang suy nghĩ mong lung thì nghe tiếng chân rầm rập sau lưng mình.
Chàng quay lại thì thấy một thiếu nữ tuổi chỉ mười tám đôi mươi đang bỏ chạy, phía sau là ba gã cao thủ vận võ phục có huy hiệu của Diêm Vương môn truy đuổi.
Gã đại hán cao lớn nhất cầm đại đao phi thân cắt một đường vòng cùng, tay đao giương cao chực bổ xuống thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ mặc Hồng y. Chiêu đao của gã cao thủ Diêm Vương môn tưởng chừng đã chặt đôi thân pháp của thiếu nữ kia, Thiên Hải không chút chần chừ, thi triển thuật “Phi ma độn hình”, chớp mắt đã cắt ngay mặt đạo kiếm khí càn khôn đánh bật lưỡi đại đao, rồi tung luôn một cước đá vào thượng đẳng của đối phương.
Bốp…
Gã cao thủ Diêm Vương môn bị đánh bật trở lại, trong khi Thiên Hải đảo bộ trên không lướt xuống bên thiếu nữ.
– Tiểu thư có sao không?
Sắc mặt của nàng vẫn còn những nét hốt hoảng, lo lắng như vẫn gượng nói:
– Ða tạ thiếp hiệp….
– Tiểu thư đừng khách sáo. Ðể tại hạ đuổi lũ sói này đã.
Chàng nhìn lại ba gã cao thủ Diêm Vương môn, tất cả đều bịt mặt.
– Ba người truy sát một cô gái chân yếu tay mềm, không biết ngượng à?
Ba gã cao thủ nhìn Thiên Hải. Gã có đôi chân mày chổi rễ gắn giọng nói:
– Ngươi là Chu Thiên Hải?
– Í! Ngươi biết bổn thiếu gia à?
Gã nhìn lại hai tên kia rồi quay lại nói với Thiên Hải:
– Ngươi đã dám xen vào chuyện của Diêm Vương môn thì có ngày ngươi phải chịu hậu quả khôn lường đó.
– Ủi cha! Sao ai cũng hăm Thiên Hải này thế. Túc hạ yên tâm. Sợ Diêm Vương môn chua đem cho tại hạ hậu quả thì Thiên Hải đã tìm đến môn chủ rồi đó.
Ba gã cao thủ Diêm Vương môn “hừ” nhạt một tiếng rồi trở bộ thi triển khinh công bỏ đi, Thiên Hải nhìn theo những người đó rồi nhún vai nghĩ thầm.
– Sao ba gã lại bỏ đi… hẳn bây giờ bọn sứ giả Diêm Vương môn đã biết minh không phải như ngày nào nên mới bỏ đi dễ dàng như vậy.
Thiên Hải mỉm cười với ý nghĩ đó, chàng quay lại thiếu nữ:
– Tiểu thư! Bọn chúng đã đi rồi. Tiểu thư có thể về nhà.
Thiếu nữ nhìn chàng bằng ánh mắt bối rối, nàng ngập ngừng nói:
– Lưu Cát Vân đâu còn nhà để về.
– Sao, Lưu tiểu thư không còn nhà để về à?
Nàng gật đầu.
– Nhà tan cửa nát cả rồi – Diêm Vương môn khiến cho nhà của nàng không còn Lưu Cát Vân gật đầu.
Thiên Hải hỏi:
– Tại sao Lưu tiểu thư lại bị bọn Diêm Vương săn đuổi.
Cát Vân buông tiếng thở dài:
– Chuyện dài dòng lắm. Ở đây Cát Vân không tiện trả lời công tử. Khi nãy, Cát Vân nghe gã kia gọi công tử là Chu Thiên Hải?
Thiên hải gật đầu:
– Tại hạ là Chu Thiên Hải.
Cát Vân phấn khởi hẳn lên.
– ơn trời phật. Cát Vân may mắn gặp được Chu huynh.
Thiên Hải ngơ ngác.
Cát Vân nói:
– Chu huynh! Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện. CÓ rất nhiều chuyện Cát Vân muốn nói với huynh. Không ngờ trong cái hoạ, Cát Vân lại gặp huynh.
Thiên Hải gật đầu.
Cát Vân và Thiên Hải ra ngoài trấn Hàm Ðan. Cát Vân vừa đi vừa nói:
– Cát Vân định chạy đến nhờ Ðàn thúc thúc, dọc đường thì gặp huynh.
Thiên hải hỏi:
– tại sao họ truy sát Lưu tiểu thư?
Nàng dừng bước nhìn sang Thiên Hải:
– Vì Cát Vân là người thân của Giãn hoa tiên tử Lưu Ngọc Ninh.
Thiên hải sững sờ:
– Sao? Nàng là…là người thân của Bảo mẫu cô cô?
– Cát Vân gọi Ngọc Ninh bằng cô cô.
Thiên Hải buông tiếng thở dài:
– Cát Vân! Huynh hiểu rồi.
Cát Vân nhướn mày hỏi Thiên Hải:
– Huynh hiểu gì?
Bu ông một tiếng thở dài…
– Huynh biết vì sao những cao thủ Diêm Vương môn kia lại truy sát Cát Vân. Môn chủ Diêm Vương môn quá tàn nhẫn. Y muốn trừng trị cả những người thân của cô cô.
Thiên Hải nghiến răng rít giọng:
– Thiên Hải thề sẽ bắt môn chủ Diêm Vương môn trả món nợ này.
Chàng nhìn Cát Vân, nói:
– Cát Vân Muốn biết vì sao Diêm Vương môn sai sát thủ giết muội không?
Cát Vân lắc đầu:
– Muội không biết…
Thiên Hải thở ra:
– Muội không biết cũng đúng thôi.
Cát Vân nói:
– Hoạ kiếp như từ trên trời rơi xuống nhà của muội. Toàn bộ mọi người đều chết, duy chỉ có mình muội thoát chết bởi không có Ở nhà. Nhưng khi quay lại thì bị sát thủ truy đuổi, nếu không có huynh thì muội chắc đã chết rồi.
Thiên hải muông một tiếng thở dài:
– chỉ tại vì huynh mà muội nhà tan cửa nát.
Cát Vân nhướn mày:
– sao lại là huynh?
Thiên Hải nhìn Cát Vân:
– Cát Vân! Bảo mẫu cô cô đã nuôi huynh từ lúc lên mười, đến khi huynh trưởng thành thì Diêm Vương môn xuất hiện. Ðến lúc đó huynh mới biết Bảo mẫu cô cô là người võ lâm. CÔ cô được lênh sát tử huynh, nhưng vì nặng tình như mẫu thân, người đã không xuống tay giết huynh. Chính vì lẽ đó mà Diêm vương môn trút sự căm giận lên cô co. Không ngờ Diêm Vương môn chủ lại nhẫn tâm phát lịnh xử tử gia tộc của cô cô như phát lệnh chu di cửu tộc của hoàng thượng.
Buông tiếng thở dài, Thiên hải nói:
– Nếu huynh không Huyết tẩy Diêm Vương môn ra khỏi cõi đời này thì họa kiếp vẫn treo lơ lửng trên đầu huynh và những người thân của huynh.
Cát Vân nói:
– tại sao Diêm Vương môn lại muốn giết huynh?
– Ðiều đó thì huynh cũng không biết.
– Bây giờ huynh tính sao?
– CÓ lẽ phải gặp Diêm Vương môn chủ một lần, để kết thúc mọi ân oán với gã.
Hai người lại tiếp tục đi. Thiên hải bất giác trở nên im lặng lầm lý. từ lúc đó cho đến khi họ đặt chân tới khu trang viên lẫn khuất sau cánh rừng tùng, Cát Vân mới nói:
– Chu huynh! Ðây là trang viên của Vương đại thúc.
– Diêm vương môn hẳn không biết trang viên của Vương đại thúc?
Cát Vân gật đầu:
– Nếu Diêm Vương môn biết toà trang viên này của Vương đại thúc và mối quan hệ của đại thúc với Lưu cô cô thì chắc chắn không để yên như thế này đâu.
Cát Vân và Thiên Hải rảo bước vào toà trang viên. Từ trong gian chính sảnh, một lão tiền bối vận trường y bằng gấm hàn Châu vội vã bước ra. Lão dừng bước, nhìn Cát Vân rồi quay lại Thiên Hải.
Cát Vân nói:
– Vương Thúc Thúc! Công tử đây là Chu huynh đó.
Lão chớp mắt nhìn Thiên hải từ đầu đến chân.
– Thiên Hải mà Ngọc Ninh muội muội nói với lão phu đó à?
Thiên Hải ôm quyền:
– Hiền Ðiệt là Chu Thiên Hải… Bái kiến lão đại thúc.
– Tốt quá… Tốt quá…
Lão nhìn lại Cát Vân rồi quay sang nhìn Thiên hải khẽ gật đầu:
– Tốt lắm… Tốt lắm…
Thiên Hải nhìn sang Cát Vân, nhỏ giọng nói:
– Lão đại thúc muốn nói gì vậy?
Cát Vân lắc đầu:
– Muội cũng không hiểu.
Lão Vương vuốt râu nói:
– Chu hiện diệt! Cát Vân… Theo đại thúc.
Theo chân lão Vương, Thiên hải và Cát Vân bước vào đại sảnh. tất cả mọi đồ vật bài trí trong đại sảnh đập vào mắt Thiên Hải, minh chứng với chàng lão Vương đây là một đại phú đất hàm Ðan.
Lão Vương chỉ hai chiếc đôn có khảm ngọc.
– Hiền Ðiệt và diệt nữ ngồi xuống đây đi.
Chờ cho Thiên Hải và Cát Vân yên vị rồi. Lão Vương mới lấy chiếc chuông vàng giắt bên hông lắc. Tiếng chuông nghe thật thanh tao bởi nó được đúc bằng vàng ròng tinh khiết Từ cửa hậu, một ả a hoàn bước ra khúm núm nói:
– Lão nhân gia sai bảo.
Lão Vương nhìn ả a hoàng:
– Ngươi mau bày đại yến và rượu cho lão phu đãi Hiền Ðiệt và diệt nữ của lão.
– Thưa vâng Cát Vân hỏi:
Cát Vân hỏi:
– Ðại thúc sao hôm nay lại long trọng quá vậy?
Lão Vương vuốt râu, ngồi xuống trước mặt Thiên hải. Lão nhìn Thiên Hải,nói:
– Thiên Hải Hiền Ðiệt! Ngọc Ninh muội muội của đại thúc đã gởi gắm cho lão lo chuyện này trước khi ra đi.
Thiên Hải cau mày:
– Ðại thúc! Bảo mẫu cô cô có đến đây?
Lão Vương gật đầu:
– CÓ đến đây.
– Vậy bảo mẫu cô cô gởi lão đại thúc làm giùm chuyện gì?
Lão Vương vuốt râu:
– Chuyện này gấp gáp quá. Lão đại thúc chỉ sợ Cát Vân bất ngờ thôi.
cát vân từ tốn nói:
– CÔ cô nhờ đại thúc làm chuyện gì cho Cát Vân.
Lão Vương lại lắc chuông. Ả a hoàn xuất hiện. Lão trừng mắt nhìn ả a hoàn:
– Sao lâu thế?
– Dạ, nô tỳ đã sai nhà bếp, sắp xong rồi ạ.
– Ðây là chuyện hệ trọng. các ngươi không làm tròn đừng trách lão nhân gia Lão quay lại nhìn Thiên Hải:
– Khi nào yến tiệc bày lên, đại thúc sẽ nói.
Thiên hải mỉm cười:
– Ðại yến, Thiên hải không cần, mà chỉ muốn biết về tông tích Bảo mẫu cô cô mà thôi.
Lão Vương vuốt râu:
– Hiền Ðiệt đừng nôn nóng. Từ từ đại thúc sẽ nói Hiền Ðiệt. Chuyện quan trọng trước ta lo trước, còn những gì không quan trọng ta sẽ lo sau.
Sáu ả a hoàn bưng thức ăn vào hồ tửu bày ra bàn rồi lui bước ra đứng sau lưng lão Vương.
Lão Vương nhìn họ khoát tay:
– cho các ngươi lui.
Chờ cho sáu ả a hoàn kia lui ra hẳn, lão Vương mới mở bầu rượu chứa trong chiếc bầu bằng lam ngọc, rồi rót ra ba chén cũng bằng ngọc.
Lão bưng chén:
– Ðại thúc mời Hiền Ðiệt và diệt nữ.
Thiên Hải bưng chén rượu, từ tốn nói:
– Ða ta đại thúc.
Ba người cùng uống cạn số rượu do lão Vương chuốc ra. Chờ cho Thiên Hải đặt chén xuống bàn, lão Vương mới đứng lên bước đến chiếc tủ có dát vàng. Lão mở tủ, lấy ra một cái tráp cũng bằng vàng đem đến đặt xuống bàn.
Thiên Hải tò mò nhìn lão Vương.
Lão Vương mở nắp chiếc tráp rồi bưng lên để trước mặt Thiên Hải:
– Hiền Ðiệt nhìn xem trong tráp là vật gì?
Thiên Hải nhìn vào trong tráp. Tinh nhãn chàng đóng đinh vào chiếc tráp những tưởng chẳng bao giờ muốn dời mắt đi.
Lão Vương nói:
– Hiền Ðiệt hẳn nhận ra vật Ở trong tráp?
Thiên Hải buông một tiếng thở dài, ngẩng lên nhìn lão Vương. Chàng khẽ gật đầu:
– Ðại Thúc trong tráp này là chiếc lược ngà, vật bất ly thân của Bảo mẫu cô cô.
– Hiền Ðiệt nhận ra chiếc lược đó à?
Thiên Hải cầm lấy chiếc lược ngà:
– Làm sao Hiền Ðiệt quên được.Thiên hải đã từng dùng chiếc lược này để chải tóc cho bảo mẫu cô cô.
Lão Vương vuốt râu nhìn Thiên hải nói:
– Lưu Ngọc Ninh muội muội lưu lại chiếc lược cho lão đại thúc, để làm tín vất nói với Hiền Ðiệt một chuyện vô cùng hệ trọng. Chuyện mà lão đại thúc sắp nói ra đây có liên quan mật thiết đến Hiền Ðiệt và Cát Vân.
Lão nói xong chuốc rượu ra chén của mình và Thiên Hải. Thiên Hải đớ lấy bầu rượu nói:
– Ðại thúc! Ðể Thiên Hải hầu rượu cho đại thúc.
Lão chớp mắt gật đầu:
– Cũng được.
Lão Vương nóc liên tục ba chén rượu, buộc Thiên Hải cũng phải uống theo lão. Lão đặt chén xuống bàn, nhìn sang Lưu Cát Vân:
– Diệt nữ! Ngươi uống hết chén rượu của mình đi, rồi đại thúc sẽ nói.
cát vân nhìn Thiên Hải. nàng bưng chén rượu từ tốn nói:
– Huynh uống cùng với muội nhé.
Lão Vương vuốt theo:
– được đó, hai ngươi cùng uống với nhau một chén trước mặt đại thúc xem.
Thiên Hải gật đầu.
Chàng uống cùng với Cát Vân cạn chén rượu rồi hỏi lão Vương:
– Vương đại thúc! Bảo mẫu cô cô đã nhắn gởi lại gì cho Thiên Hải?
Lão Vương Ðứng lên, chắp tay sau lưng, bước đến bên cạnh Lưu Cát Vân.
Lão nhìn Thiên Hải chậm rãi nói:
– Thiên Hải! Ðại thúc hỏi thật ngươi. CÓ bao giờ ngươi cãi lại ý của cô cô Lưu Ngọc Ninh không?
– Thưa không. Thiên Hải được Lưu cô cô chăm sóc từ lúc lên mười, nên lúc nào cũng xem Lưu cô cô như thân mẫu mình. Hiền Ðiệt chỉ tiếc không biết được song đường mình là ai.
Lão vương buông tiếng thở dài rồi nói:
– Cây có cội, nước có nguồn, việc Hiền Ðiệt tìm lại lai lịch song thân mình cũng tốt lắm. Nhưng đại thúc biết Ngọc Ninh cô cô chắc biết song đường Hiền Ðiệt là ai.
– cô CÔ khong nói.
Lão Vương vuốt râu nói:
– Ngọc Ninh không nói, hẳn có nguyên nhân sau xa. Nhưng đại thúc nghĩ sau chuyện này, thế nào Ngọc Ninh cũng sẽ thố lộ với Hiền Ðiệt.
– Thiên Hải không biết hiện giờ cô cô Ở đâu?
Chàng buông tiếng thở dài:
– Bảo mẫu cô cô giờ cũng khác ngày trước?
Lão Vương vuốt râu:
– Ðại thúc hiểu Hiền Ðiệt định nói gì? Ngọc Ninh hẳn có điều khó nói ra với Hiền Ðiệt thôi.
Lão Vương dồi giọng nghe thật trang trọng:
– Hiền Ðiệt! Chỉ cần ngươi không thay đổi tính tình của mình, một lòng đói với Ngọc Ninh như trước kia thì mọi sự đại thúc nghĩ sẽ được minh bạch – Ðại thúc! Thiên Hải một lòng vẫn tôn kính cô cô.
Lão Vương vuốt râu:
– Ðược như vậy, đại thúc mới có thể nói.
Lão quay lại chỗ ngồi, nhìn Thiên Hải trịnh trong lên tiếng:
– Lưu Ngọc Ninh bảo mẫu của Hiền Ðiệt để lại chiếc lược ngà làm tin vật, thỉnh cầu Vương đại thúc hợp tác tình duyên cho hiện diệt và Lưu Cát Vân.
Thiên Hải tròn mắt nhìn lão Vương:
– Ðại Thúc…
Lão Vương buông một tiếng thở dài:
– đại thúc biết Hiền Ðiệt rất khó xử. Hiền Ðiệt vừa mới gặp Cát Vân đây, hẳn chưa có tình ý, nay nghe đại thúc nói không khỏi ngỡ ngàng.
Cát Vân nhìn sang Thiên Hải, rồi quay lại nhìn lão Vương Vương, nói:
– Ðại thúc! Cát Vân giờ đã không còn nhà còn cửa, thì sao có thể sánh với Chu huynh được? Huống chi, Chu huynh có thể đã tìm được ý trung nhân của người.
Lão Vương buông tiếng thở dài nhìn Thiên Hải, nói:
– Hiền Ðiệt! Ðây là tâm huyệt của Ngọc Ninh. Ðại thúc đã hứa với Ngọc Ninh lo đại sự này. Nhất thời Hiền Ðiệt và Cát Vân không có những tháng ngày thơ ấu, còn Cát Vân thì lại chẳng may nhà tan cửa nát. Nếu Lưu Cát Vân không dựa vào Hiền Ðiệt, đại thúc chẳng biết ngày mai cát Vân sẽ ra sao.
Lão vuốt râu lắc đầu:
– Chuyện này không thành, đại thúc cũng khó mà gặp mặt Ngọc Ninh.
Thiên Hải bặm môi. Chàng nhìn sang Cát Vân:
– cát vân! Huynh chỉ sợ sau này muội sẽ khổ vì huynh.
Buông tiếng thở dài. Thiên Hải nói:
– Ðại thúc! Hiền Ðiệt có điều khó nói ra. Nhưng nếu Lưu muội muội chấp nhận thì Hiền Ðiệt sẽ tuân theo sự chỉ huấn của cô cô.
Lão Vương nhìn sang Cát Vân nói:
– Diệt nữ! Ðã là duyên tình của trời đất, diệt nữ hẳn không ngại chứ?
Cát vân cúi mặt nhìn xuống, lí nhí nói:
– Cát Vân sợ không xứng với Chu huynh.
Lão Vương nhướn mày:
– Sao lại không xứng. tất cả đều là duyên số do trời định. Nếu trước đây, Ngọc Ninh không cưu mang Thiên Hải thì sao có chuyện duyên tình hôm nay. Với lại, đây là ý của Ngọc Ninh chứ không phải của đại thúc.
Thiên Hải nhìn sang Cát Vân, nói:
– Người không xứng đáng chính là huynh.
Chàng nhìn lại lão Vương:
– Ðại thúc! Hiền Ðiệt vốn vô tình đã luyện Thượng Ngươn kiếm pháp, chẳng biết lúc nào sẽ trở thanh phế nhân, cuồng tâm loạn trí.Hiện diệt chỉ sợ đem phiền não cho Lưu muội muội.
Lão vương nhường cao đôi chân mày rậm rịt:
– Vậy ư? Thế có cách giúp cho Hiền Ðiệt không?
Thiên Hải lắc đầu:
– Hiện diệt đã diện kiến Dương Yên Thượng đại phu. Người nói chỉ có kỳ duyên may ra hoá giải được tà khí trong nội thể hiện diệt.
Nhìn sang Cát Vân:
– Bây giờ muội hiểu huynh rồi chứ?
Lão Vương thở dài rồi nói:
– Cho dù Hiền Ðiệt đã luyện tà kiếm, sau này có thể tẩu hoả nhập ma, nhưng quyết định vẫn do Cát Vân định đoạt.
Lão Vương nhìn Lưu Cát Vân nói:
– Diệt nữ! Dù diệt nữ muốn hay không muốn thì đại thúc vẫn phải nói. Tơ duyên của diệt nữ và Thiên Hải Hiền Ðiệt là do ý trời sắp xếp. Nêu diệt nữ không ngại sau này Thiên Hải có thể tẩu hoả nhập ma, biến thành phế nhân thì đại thúc sẽ chu toàn đại lễ cho hai người.
Cát Vân cúi đầu Nàng im lặng một lúc mới ngẩng lên nhìn sang Thiên Hải:
– Chỉ cần Chu huynh đối xử tốt với Cát Vân thì dù bất cứ chuyện gì xảy ra, Cát Vân cũng chịu đựng được.
Nàng thốt dứt câu, lão Vương cất tiếng cười sang sảng. tràng tiếu ngạo của Lão nghe vô cùng đắc ý và đầy phấn khích. Lão cắt ngang tràng tiếu ngạo, nhìn Thiên Hải nói:
– Hiền Ðiệt! Ngươi nghe Cát Vân nói rồi chứ?
– Thiên Hải nghe – Thế còn ngươi thì sao?
Thiên Hải trầm giọng nói:
– Ðã là ý của Bảo mẫu cô co thì Thiên Hải phải tuân theo. Thiên Hải sẽ bảo vệ cho Cát Vân, đến khi nào mình chẳng còn hơi thở để sống.
– tốt lắm…
Lão Vương bưng chén rượu, cao hứng nói:
– Hiền Ðiệt! Diệt nữ! Cùng uống với đại thúc chén rượu này.
Thiên Hải và Cát Vân trịnh trọng nói:
– Ða tạ đại thúc ra ân.
Thiên Hải đổ rượu vào trong miệng. Chàng cảm nhận chất cay và đắng của chén rượu. Trong cảm giác đó, Thiên Hải nhớ đến Xảo Nhi Chàng nghĩ thầm:
“Xảo Nhi! Muội đang Ở đâu… Phải chi Cát Vân là Xảo Nhi. Thiên Hải hoan hỷ biết Chừng nào. CÓ lẽ đây là ý trời, nên ta và Xảo Nhi không chọn duyên trọn tình.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!