Tia nắng của anh
Chương 11: Hương vị của tình yêu (tiếp theo)
– Anh ơi, có ổn không vậy?
– Em đừng lo, chỉ cần nghe anh thô! – Anh dịu dàng xoa đầu cậu.
Ba mẹ cậu thấy anh cũng từ trong tiệm đi ra, tay bắt mặt mừng, anh cuối đầu lễ phép:
– Con chào cô chú!
– Ừ, Thế Bảo tới chơi hả con! – Ba cậu vui mừng chào đón anh.
– Vào nhà chơi đi con! – Mẹ cậu tiếp lời.
– Dạ hôm nay con đến là có chuyện muốn thưa với cô chú! – Anh vẫn giữ thái độ kính cẩn.
– À… Vậy chúng ta vào nhà đi! – Ba mẹ anh cũng có chút hoang mang, trông anh có vẻ rất nghiêm túc.
Thế là bốn người cùng nhau đi vào nhà…
Chuyện là tối hôm qua, anh có gọi cho cậu để nói chuyện:
– Anh, em nghe đây! – Cậu vui mừng khi thấy anh gọi.
– Ừ, nhớ anh không hả? – Anh cũng rất vui vẻ.
– Chẳng phải tụi mình mới gặp nhau lúc nảy hay sao!
– Nhưng mà anh vẫn thấy nhớ em…
– Anh này… – Cậu chu chu mỏ.
– Mà Hào nè… – Giờ anh mới vào vấn đề chính.
– Dạ, chuyện gì vậy anh?
– Anh có chuyện muốn bàn trước với em! – Anh có vẻ nghiêm túc.
– Anh cứ nói đi, anh như vậy em sợ đó! – Cậu bất chợt có chút lo lắng.
– À, không có gì đâu, chỉ là ngày mai anh muốn qua nhà em.
– Dạ, anh tới đi, anh cũng đã từng tới rồi mà. Ba mẹ em cũng rất thích anh nữa…
– Nhưng không phải anh đến chỉ để chơi đâu!
– Vậy anh định làm gì? – Cậu vẫn chưa hiểu ý anh.
– Anh tới nhà em để xin ba mẹ em cho anh được yêu em… – Lời anh nói ra chứa đầy trách nhiệm.
– Nhưng mà… Em, em sợ.. – Cậu chưa dám nghĩ anh sẽ muốn công khai nhanh như vậy.
– Không có gì phải sợ, em chỉ cần tin anh thôi, được không!
– Em tin anh… Nhưng anh không hối hận chứ? – Anh với cậu yêu nhau cũng chưa lâu lắm, cậu cũng chưa từng dám nghĩ đến chuyện anh sẽ tới nhà để xin phép ba mẹ mình, cậu chỉ sợ nếu như anh đã đứng ra xin phép như vậy thì trách nhiệm sẽ đổ lên anh nặng hơn, anh không gánh nổi thì làm sao.
– Em không được nói như vậy, anh sẽ không bao giờ hối hận, em nhớ chưa? – Anh không muốn cậu hoài nghi về tình cảm của mình.
– Em… Em xin lỗi, em biết rồi… Em tin anh mà! – Cậu có chút nhói trong lòng, anh đang nghĩ cho cậu mà, sao cậu lại nói vậy.
– Anh không giận em, nhưng em cũng không được nghĩ đến những chuyện vô lí đó nữa, được không hả! – Nghe giọng cậu có vẻ đang sợ nên anh nhẹ giọng an ủi.
– Dạ, em hiểu rồi… Cảm ơn anh!
– Sao lại cảm ơn anh?
– Cảm ơn vì anh đã nghĩ cho em…
– Được rồi, bảo bối ngoan… Giờ cũng trễ rồi, em mau ngủ đi! – Anh sủng nịnh bảo bối nhỏ của mình.
– Dạ, vậy anh cũng ngủ sớm đi đó! – Cậu vui vẻ hẳn lên.
– Vậy anh cúp máy nhé! Ngủ ngoan đợi mai anh qua…
– Dạ, tạm biệt anh.
Cúp máy, nhìn vào điện thoại, trong lòng cậu dâng lên vô vàng thứ cảm xúc. Cậu vừa vui, vừa hạnh phúc, lại có chút lo lắng và e ngại. Không biết ba mẹ sẽ phản ứng như thế nào khi biết được tin này, không biết họ có quá thất vọng về cậu không, liệu họ sẽ chấp nhận hay ghét bỏ cậu đây. Cố vượt qua những rối rắm trong suy nhĩ, cậu leo lên giường, nghĩ về người đàn ông cậu yêu rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Về với hiện tại, ba người nhà cậu và anh cùng nhau đi vào bên trong nhà. Đợi ba mẹ và anh ngồi vào bàn, cậu đi lấy nước cho cả bốn người, xong cậu lại bàn ngồi xuống cạnh anh. Là chủ nhà, ba mẹ cậu nhìn anh lên tiếng trước:
– Uống nước đi con!
– Dạ cô chú đừng khách sáo với con!
– Được rồi, vậy con định nói chuyện gì với cô chú vậy? – Ba cậu giờ mới hỏi.
Nghe ba cậu hỏi câu này, mặt cậu bất chợt đỏ lên, ngước mặt nhìn anh, cậu trông có vẻ lo lắng. Anh nắm chặt tay cậu, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu. Ba mẹ cậu có chút bất ngờ về hành động này nhưng họ vẫn giữ bình tĩnh để đợi anh nói. Nhìn qua hai người, anh lễ phép:
– Hôm nay, con qua đây là để xin phép cô chú cho con được phép chăm sóc Ngọc Hào từ giờ đến hết đời được không ạ! – Anh từ tốn, rõ ràng từng từ một.
Trái ngược với suy nghĩ của anh và cậu, ba mẹ cậu không ngạc nhiên, không phản ứng mạnh, mà họ chỉ im lặng, một lúc họ lại mỉm cười:
– Bây giờ hai đứa mới chịu nói hả! – Mẹ cậu nhỏ nhẹ hỏi.
– Mẹ… Ý mẹ là… – Cậu không thể tin được là mẹ mình lại phản ứng như vậy.
– Cô, nói vậy nghĩa là cô… – Anh cũng không nghĩ là mẹ cậu lại có thể nói được những lời như vậy.
– Đúng vậy, thật ra cô chú biết hai đứa thích nhau từ cái hôm con đến đây rồi! – Mẹ cậu nhẹ giọng.
– Sao ba mẹ biết được… – Cậu vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– Chúng ta sinh con ra mà, nhìn con là chúng ta biết rồi… Chẳng phải đêm nào hai đứa cũng nói chuyện với nhau sao? – Ba cậu giờ mới lên tiếng giải thích.
– Vậy ba mẹ… Ba mẹ không giận con ạ? – Cậu thật không dám tin điều này.
– Tại sao chúng ta phải giận con chứ! Dù thế nào con cũng là con của ba mẹ mà! – Mẹ cậu cười hiền.
– Vậy là, cô chú đồng ý cho con và em ấy yêu nhau đúng không ạ? – Anh muốn chắc chắn lại một lần nữa.
– Đương nhiên rồi, thằng Hào nhà chú có phước lắm mới được ở bên cạnh một người như con… – Ba cậu cười vui vẻ.
– Thật không ạ! Con cảm ơn cô chú nhiều! – Anh mừng rỡ cuối đầu.
– Con cảm… cảm ơn ba mẹ! – Cậu cũng vui mừng khôn xiết, hạnh phúc cảm ơn ba mẹ.
– Ừ, ba mẹ chỉ cần hai đứa hạnh phúc là được rồi. – Mẹ cậu thật sự chỉ cần con trai mình được hạnh phúc thì người bên cạnh cậu là nam hay nữ cũng không quan trọng.
– Thế Bảo à, thật ra chú chỉ muốn nói với con là thằng Hào nhà chú từ xưa giờ nó chưa biết đến yêu đương là gì đâu! Con là mối tình đầu của nó đó! Yêu thương nó thật nhiều nha con! – Ba cậu ân cần gửi gắm.
– Dạ, chuyện đó thì cô chú khỏi lo, con hứa với cô chú, chỉ cần Cao Thế Bảo con còn sống thì con sẽ yêu thương và bảo vệ em ấy tốt nhất có thể! – Anh cứng rắn khẳng đinh từng chữ.
– Được, được, chúng ta tin con mà… – Ba cậu cười cười vỗ vai anh.
– Còn con, nay con cũng đã đủ lớn rồi, nên ba mẹ sẽ không can thiệp vào lựa chọn của con. Hãy sống cho thật tốt, ba biết rồi hai đứa sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn nữa, hai đứa cố gắng đừng buông tay nhau ra… – Ông nhìn đứa con trai cưng của mình cười hạnh phúc.
– Dạ… tụi con biết rồi, tụi con cảm ơn ba…
Bốn người ngồi nói chuyện vui vẻ, ba mẹ cậu hạnh phúc lắm, vậy là từ nay con trai của họ đã có người yêu thương và bảo vệ rồi, hơn nữa ông bà lại có thêm một đứa con trai, chẳng phải là hạnh phúc tròn đầy rồi sao. Để chúc mừng chuyện vui này, mẹ cậu đã nấu một bữa cơm thịnh soạn, bốn người bên nhau ăn bữa cơm gia đình thật sum vầy và hạnh phúc.
Nhận được sự ủng hộ vô điều kiện từ gia đình cậu, hai người thật sự hạnh phúc, ngày cuối tuần ấy họ bên nhau suốt từ sáng cho đến tối, chỉ đơn thuần là bên cạnh nhau thôi. Anh luôn trân trọng cậu như thế, nếu cậu chưa sẵn sàng thì anh sẽ không bao giờ đi quá giới hạn. Đi chơi với nhau, đến tối anh mới lái xe đưa cậu về, gần đến nhà cậu, anh quay qua nhìn cậu tỏ vẻ tiếc nuối:
– Sao lại nhanh đến nhà em vậy nhỉ!
– Anh thật là, chẳng phải ngày mai chúng ta lại được gặp nhau rồi sao!
– Anh biết, nhưng anh vẫn không muốn phải xa em… – Lần đầu tiên, người đàn ông cao cao tại thượng này biết nũng nịu.
– Không thể tin được anh mà cũng biết làm nũng! – Cậu liếc liếc anh.
Anh dừng xe trước cửa nhà cậu, cậu xoay người định xuống xe thì anh vội nắm tay cậu kéo lại, cậu ngạc nhiên quay đầu nhìn lại:
– Có chuyện gì vậy anh?
– Em không tạm biệt anh sao? – Vừa nói, anh vừa đưa má mình ra, mặt nũng nịu.
– Anh này… – Miệng cậu thì cằn nhằn, mà vẫn ngoan ngoãn nghe anh, cậu chồm người lên hôn chụt vào má anh một cái.
Cậu lại vừa định quay đi thì lần nữa bị anh kéo lại, còn chưa biết anh lại muốn gì thì môi cậu đã bị anh chiếm lấy rồi. Anh đưa lưỡi vào bên trong, khám phá mọi ngóc ngách trong miệng cậu, kéo lưỡi cậu cùng vào cuộc, quấn lấy nhau cùng đưa đẩy, tưởng chừng nụ hôn sẽ không ngừng lại được nếu như cậu không bị hết hơi mà đập nhẹ vào ngực anh một cái, hai người rời môi nhau ra. Mặt cậu đỏ bừng bừng, cười ngại ngùng, xoay người mở cửa xe, chạy một mạch vào nhà. Anh ngồi trên xe, nhìn theo bóng dáng cậu, cười hạnh phúc, đợi khuất bóng cậu anh mới quay xe đi về nhà mình.
Hôm nay là ngày thứ hai đầu tiên anh trở lại sau hơn một tháng vắng mặt. Anh và y sải bước vào lớp, phong thái ung dung, đỉnh đạt như mọi khi, anh bắt đầu bài giảng. Kết thúc buổi học, như thương lệ cậu mang sổ đầu bài lên cho anh kí, anh vừa kí vừa nhìn cậu nói nhỏ:
– Để anh đưa em về nhé!
– Nhưng không phải anh còn phải về lại công ty làm việc sao? – Cậu sợ mình làm phiền đến anh.
– Công việc, chẳng quan trọng bằng em… – Anh ngắn gọn.
– Anh… – Cậu không biết nên nói gì với con người này nữa.
– Không nói nhiều nữa, em đợi anh ở cổng đó! – Nói rồi anh đứng dậy đi luôn, bỏ lại cậu đứng ngơ ra, còn chưa kịp trả lời.
Y và hắn cũng từ dưới cuối lớp đi lên, đi ngang qua chỗ cậu, y cười cười, trêu ghẹo:
– Chào chị dâu em về!
– Gì… Gì chứ! Chị… Chị dâu! – Cậu mới vừa nghe được cái gì vậy.
Y không thèm để ý đến biểu hiện của cậu, chỉ tủm tỉm cười, rồi quay đi. Anh em nhà này đều bá đạo như vậy sao, không thèm để ý đến phản ứng của người khác. Hắn cũng đi đến vỗ vỗ vai cậu, trêu:
– Bộ không phải sao! Giờ mày là vợ của anh Bảo thì đương nhiên là chị dâu của anh ấy rồi!
– Vợ… Gì chứ! Tao với anh ấy còn chưa có đám cưới! – Cậu không chịu.
– Sớm hay muộn thôi! Ha ha… – Hắn bật cười thành tiếng vì thái độ của cậu.
– Vậy mày cũng chuẩn bị gọi tao là chị dâu đi là vừa! – Cậu ngại ngùng quá hóa thành giận dỗi, buông ra một câu làm hắn đứng hình rồi bỏ đi.
– Thằng kia… Mày, mày nói thế là sao?
Hắn đứng đó hét lên nhưng cậu không thèm qua tâm, một mạch đi thẳng ra cổng trường. Cô bây giờ mới sắp xếp xong sách vở, đi lên chỗ hắn, đập vào lưng hắn:
– Về thôi mày!
– À, về thôi… – Hắn giật mình.
– Hai đứa tụi bây yêu vào là hư người vậy đó hả? Lũ đáng ghét, rủ nhau yêu đương bỏ lại một mình tao! – Nói rồi cô cũng đi trước, bỏ lại hắn phía sau.
– Ê, mày vừa nói gì đó, có mình thằng Hào yêu đương thôi mà! – Hắn chạy theo cô.
– Mày tưởng tụi tao đuôi mù à… Mày với anh Quốc Kiệt, người ngoài nhìn vào còn tưởng là vợ chồng son đó… – Câu nói nhẹ tênh của cô làm hắn như bị đánh vào đầu vậy, không thể tin được…
Ra đến cổng trường, cậu nép qua một bên để đứng đợi anh đi lấy xe. Đang ngắm nhìn dòng xe trên đường thì bỗng có người chạy lại ngay trước mặt cậu, cười cười:
– Cậu nhớ mình không?
Cậu vẫn còn đang hoang mang, người này là ai mà trông có vẻ như đã gặp qua rồi, nhưng lại không thể nhớ được là ai. Chàng trai lại lần nữa lên tiếng:
– Mình là Hải Minh, bộ cậu quên rồi sao!
– À… À, thì ra là cậu! – Giờ cậu mới nhớ ra, đây thì ra là người lúc trước đã tỏ tình với cậu ngay sân trường.
– Cậu nhớ ra mình rồi à! – Chàng trai ấy vui vẻ cười cười.
– À, ừ… Mà cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?
– Không, chỉ là tại mình thấy cậu hay đi bộ về, nên hôm nay mình muốn đưa cậu về được không?
– À, không cần đâu, cảm ơn cậu nhiều, hôm nay tôi có người đưa về rồi! – Cậu lịch sự từ chối, thật ra cậu cũng muốn người này mau đi đi, chứ để anh mà thấy thì lại giận mất.
– Là tên Cao Thế Bảo đó à? – Hải Minh bỗng lạnh giọng.
– Sao, sao… Cậu biết…
Cậu vẫn còn đang ngạc nhiên vì thái độ của người trước mặt, chưa kịp nói hết câu, thì anh đã từ đâu đi lại, nắm lấy tay cậu, kéo cậu ra phía sau mình, Anh lạnh lùng nhìn người phía đối diện:
– Cậu là ai?
– Tôi là người đang muốn theo đuổi Ngọc Hào. – Hải Minh cũng không vừa gì, lạnh nhạt nói ra câu đó.
– Cậu… – Mặt anh phừng phừng lửa giận, lại có đứa trẻ dám tỏ thái độ như vậy với anh sao.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, câu vội vàng kéo lấy tay anh, miệng hối thúc:
– Anh à, chúng ta về thôi, em đói lắm rồi…
– Được, vậy ta về! – Anh nghe cậu, quay lưng lại nắm tay cậu.
Hai người đi lại chỗ xe anh đang đậu, anh mở cửa xe cho cậu leo lên rồi mình qua phía bên kia, lên xe rồ máy chạy vút đi. Bỏ lại phía sau một cậu thanh niên nhìn theo, miệng khẽ nhếch lên: “Cao Thế Bảo, anh đợi đó, tôi sẽ lấy lại thứ thuộc về tôi!”
Trên xe, anh và cậu vẫn im lặng, được một lúc, trông anh có vẻ như đang giận, cậu mới quay qua nhỏ giọng hỏi:
– Anh đang giận sao?
– Không có, anh không giận! – Anh chỉ đáp qua loa như vậy.
– Rõ ràng là giận rồi còn gì! Anh không tin em sao! – Mặt cậu bắt đầu buồn buồn.
– Anh không giận thật mà… – Thấy cậu buồn buồn, anh lo lắng quay qua.
– Vậy anh có tin em không?
– Đương nhiên là anh tin em, anh chỉ không tin được mấy tên lãng vãng xung quanh em thôi! – Giọng anh dịu dàng lại.
– Không sao đâu mà anh, chỉ cần em không quan tâm, lâu ngày thì cậu ta cũng chán thôi!
– Ngoan…
Anh chỉ biết cười cười trước câu nói này của cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, anh lại hỏi:
– Mà anh hỏi này, em có biết cậu nhóc lúc nảy là ai không? – Anh thật rất muốn biết cậu nhóc đó là ai mà lại có thể tỏ thái độ kiểu đó với anh.
– Anh không nhớ sao! Cậu ta là người lúc trước tỏ tình với em trong sân trường đó!
– Hèn gì anh cũng thấy có chút quen… Nhưng mà em có biết cậu ta là ai không?
– Em cũng không rõ nữa, chỉ nghe cậu ta nói cậu ta tên Hải Minh, và học lớp cạnh em thôi… – Cậu chỉ nhớ được có bấy nhiêu thôi.
– Được rồi… – Vuốt nhẹ tóc cậu
– À, mà anh này, có vẻ như cậu ấy biết chuyện của tụi mình đó! – Giờ cậu mới nhơ ra điều lúc nảy cậu chưa kịp hỏi.
– Vậy sao! Anh biết rồi… Vậy giờ ta đi ăn thôi! – Anh diu dàng.
– Anh, đến nhà em ăn luôn đi! – Cậu quay qua anh cười cười.
– Hay là vậy nhỉ… – Anh vui mừng nhìn cậu.
Hai người vui vẻ, chạy xe đến nhà cậu, hai người cùng nắm tay nhau đi vào bên trong. Ba mẹ cậu mừng rỡ nhìn hai người, mẹ cậu vội gọi:
– A, có cả Thế Bảo nữa à, hai đứa mau vào rửa tay rồi ăn cơm nào!
– Dạ… – Hai người nhanh chóng vào nhà rửa tay, rồi cùng ngồi vào bàn ăn cơm.
Ăn xong anh phải quay trở lại công ty làm việc. Tạm biệt ba mẹ cậu anh ra xe quay đầu xe chạy về công ty, trên xe anh chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy điện thoại ra bấm số gọi cho y, y cũng vừa mới ăn trưa xong và về tới công ty, nghe anh gọi y nhanh chóng bắt máy:
– Có gì vậy anh?
– Cậu cho người tìm giúp anh thông tin của người tên Hải Minh, học cùng trường với Ngọc Hào đi!
– Chỉ có tên và trường vậy thôi hả anh? – Nếu ít thông tin như vậy thì tìm chắc hơi lâu.
– Ừ, anh chỉ biết có vậy thôi, cậu tìm giúp anh càng nhanh càng tốt!
– Dạ, để em cố… Mà đó là người như thế nào mà anh muốn tìm thông tin vậy? – Y thắc mắc, xưa nay chỉ có những người thật sự quan trọng thì anh mới nhờ cậu tìm thông tin như vậy.
– Chuyện dài lắm, cậu cứ tìm đi, lát về công ty, anh kể cho.
– Dạ, vậy được, để em bảo người tìm luôn, em cúp máy đây!
– Được, chào cậu! – Anh cũng cúp máy…
Về đến công ty, như mọi ngày, anh một mạch đi lên phòng làm việc của mình mà không thèm để ý đến xung quanh. Vào đến phòng, việc đầu tiên anh làm là vén tấm rèm che phòng mình lên, nhìn ra bên ngoài anh khẽ cười, những gì cậu thích anh cũng sẽ thích. Trở lại bàn làm việc, anh ngồi xuống hoàn thành một số việc lúc sáng cò dở. Một lúc sau, y từ ngoài gõ nhẹ cửa rồi đi vào bên trong, ngước nhìn y, anh vội vàng:
– Có rồi à!
– Dạ, có rồi anh, mà anh không được quá bất ngờ đó! – Y nói mà vẻ mặt vẫn chưa hết sự ngạc nhiên.
– Có gì mà phải đến mức đó, rốt cuộc cậu ta là ai? – Anh sốt ruột.
– Đây… Anh tự mình xem đi! – Y đưa tập tài liệu trên tay cho anh.
Anh nhanh chóng nhận lấy tập tài liệu, lật ra xem, ngay trang đầu tiên có cả hình của Hải Minh nữa, anh thật sự ngạc nhiên. Thật không thể ngờ đây là sự thật, trái đất đúng là hình tròn mà. Ngước lên nhìn y, anh hỏi lại:
– Cậu ta thật sự là con trai của chủ tịch tập đoàn TM sao?
– Đúng đó anh, lúc đầu em cũng không tin, nhưng đích thân em đã xác nhận lại rồi, không sai được đâu! – Y khẳng định.
– Vậy là anh hiểu vì sao bên TM lại có ý muốn làm thân với anh rồi! – Giờ anh mới thật sự hiểu việc con gái chủ tịch tập đoàn TM có ý với mình là như thế nào.
– Chuyện là sao vậy, anh nói rõ đi anh! – Y vẫn chưa hiểu được chuyện này.
– Cậu ta là là người dạo này luôn đeo đuổi Ngọc Hào. Lúc nảy, anh có gặp cậu ta trước cổng trường, thái độ của cậu ta không hề đơn giản. Với lại, chuyện của anh và Ngọc Hào vẫn chưa hề công bố ra ngoài nhưng lúc nảy Ngọc Hào nói với anh là cậu ta có biết chuyện. – Anh từ tốn kể lại cho y nghe.
– Không lẽ, cậu ta là đang cố ý chia rẽ anh và Ngọc Hào hả anh! – Y nghi vấn.
– Chắc là vậy, nhưng không lẽ cô Thiên Trang đó vì em trai mà hi sinh cả bản thân sao! – Anh cũng chưa dám chắc lắm.
– Cũng có thể lắm anh, anh không thấy cô ta đã phải thay mẹ chăm lo cho cậu ta từ lúc lọt lòng đến giờ à!
– Chúng ta cùng đợi đến hôm đó xem thái độ của họ như thế nào…
– Vậy được, là chủ nhật tuần này đó anh.
– Được rồi, phải nhanh chóng giải quyết vụ này thôi…
Ngày cuối tuần cũng đến, đúng 8 giờ sáng anh và y có mặt tại điểm hẹn hằng năm. Đến nơi thì đã thấy người của phía bên tập đoàn TM đợi sẵn ở đó, chỉ có điều là lần này không có ông chủ tịch mà chỉ có hai đứa con của ông ấy. Anh cười nhếch mép, lão già này đúng là xem thường anh mà, ròi anh với y cũng đi đến kéo ghế ngồi vào phía đối diện Thiên Trang và Hải Minh, thấy anh cô ta cười cười ngả ngớn:
– Đúng là Cao Thế Bảo, không sai một phút nhỉ!
– Tập đoàn TM đúng là rất có thành ý! Còn tới sớm để đợi nữa! – Anh cũng nhếch mép đáp trả.
– Chào hai anh! Tôi là Hải Minh, là người thừa kế của tập đoàn TM! – Hải Minh đứng dậy, giơ tay ra trước mặt anh.
– Chào cậu, chắc tôi không cần phải giới thiệu nhỉ! – Anh giơ tay ra bắt tay với Hải Minh.
Hai bên cùng ngồi xuống, Thiên Trang giờ mới lên tiếng:
– Chúng ta gọi món, dùng bữa luôn chứ!
– À, cảm ơn cô, chúng tôi đã ăn rồi, giờ chúng ta có thể kí hợp đồng luôn được không! – Anh không muốn phải dây dưa với đám người này.
– Ây, sao anh lại phải vội như thế, hay là anh có hẹn với ai sao? – Ả ta có vẻ như đang mỉa mai.
– À, quả nhiên là người của TM rất thông minh, tôi còn phải về sớm để đưa bảo bối của tôi đi chơi nữa. – Anh chẳng ngại gì mà phải giấu chuyện của mình.
Hai người bọn họ có vẻ hơi ngạc nhiên với câu trả lời này của anh, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, ả ta lại nhìn anh, giọng có vẻ thăm dò:
– A, không biết người nào lại có phúc như vậy, được làm bảo bối của Cao Thế Bảo cao cao tại thượng anh đây!
– À, bảo bối của tôi chỉ là một cậu nhóc bình thường thôi! – anh nói giọng không lạnh không nóng.
– Ô, là một cậu nhóc sao? – Ả tỏ ra ngạc nhiên.
– Đúng rồi, em ấy còn đang học nữa… À, mà em ấy học lớp cạnh với lớp của cậu Hải Minh đây đó!
– Thì, thì ra là vậy!
Ả ta có vẻ hơi cứng họng rồi, Hải Minh ngồi bên cạnh, mặt cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Nhìn biểu hiện của hai chị em nhà này, anh thật thấy thỏa mãn mà. Nhìn hai người đối diện, anh cười cười:
– Hai người có muốn bàn một chút về hợp đồng không?
– À, thật ngại quá, về hợp đồng thì chúng ta cứ giữ mọi điều khoản như cũ, được chứ! – Hải Minh giờ mới lên tiếng.
– Đương nhiên là được!
Hai bên đưa hợp đồng ra, anh đưa cho y đang ngồi bên cạnh kiểm tra, rồi họ trao đổi cho nhau rồi cùng đặt bút kí vào, kí xong, anh đứng dậy chìa tay trước mặt hai người:
– Hợp tác vui vẻ.
Hai chị em họ cũng đứng dậy, bắt tay anh, cô ta cũng không quên thực hiện mục đích chính của họ hôn may. Ghé sát mặt mình vào mặt anh, ả nói giọng đưa đẩy:
– Chúng ta có thể làm bạn được chứ!
– Tốt thôi, chỉ cần hai người không can thiệp vào chuyện riêng của tôi… – Câu nói của anh nhẹ tênh nhưng cũng đủ làm cho hai chị em họ đứng hình vài giây.
Dứt lời, anh quay lưng bỏ đi, y cũng theo sau, bỏ lại sau lưng hai con người đang nóng phừng lửa giận. Đợi hai người anh đi ra khỏi nhà hàng thì chị em họ mới ngồi xuống nói chuyện với nhau:
– Chị thấy cái thái độ của tên đó chưa? Đúng là ngông cuồng mà! – Hải Minh tức giận.
– Em cứ bình tĩnh đi, cái tên đồng tính đó chị sẽ giải quyết được nhanh thôi! – Ả nhếch mép.
– Chị đang nói em sao?
– À, không, chị xin lỗi… Chị chỉ nói anh ta thôi, còn em của chị thì không sao cả, em thích ai chị cũng sẽ ủng hộ hết! – Ả quay qua, xoa dịu em trai mình.
– Chị sẽ giúp em mà đúng không? – Ánh mắt Hải Minh chứa đầy sự chờ mong từ chị mình.
– Đương nhiên, chị sẽ làm cho hai người họ không thể bên nhau được…
Tình yêu đúng là có rất nhiều hương vị, có ngọt có đắng và có cả cay. Có những người khi yêu vào sẽ khiến họ trở nên chính chắn, trưởng thành và có trách nhiệm hơn. Nhưng đâu đó, cũng có những người khi yêu vào sẽ khiến họ trở nên ích kỉ, tham lam và ngày càng mù quáng. Dù họ yêu đúng hay yêu sai cách thì đó vẫn được gọi là tình yêu, tình yêu thì luôn đúng, chỉ có những người không biết gì về tình yêu mà khiến nó trở nên sai trái mà thôi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!