Tia nắng của anh
Chương 10: Hương vị của tình yêu
Hôm nay là ngày Nhà giáo Việt Nam, các cậu sẽ được nghỉ học và thay vào đó sẽ là một buổi lễ Tri ân thầy cô. Tất cả học sinh và giáo viên trong trường đều tham gia, và cả những doanh nhân dạy môn Hướng nghiệp giống như anh cũng được mời tham dự buổi lễ này. Vì cậu là một học sinh ưu tú trong trường nên cậu sẽ là người đai diện cho toàn thể học sinh toàn trường lên phát biểu cảm nghĩ. Vì vậy từ sáng sớm cậu đã phải đến trường để chuẩn bị cho buổi lễ. Bắt đầu buổi lễ, anh ngồi ở hàng ghế khách mời danh dự, cậu ngồi ngay hàng thứ hai, sau lưng cô. Thầy Hiệu trưởng đứng lên phát biểu vài lời mở màng, sau đó là vài tiết mục văn nghệ, sau văn nghệ là lúc cậu phải lên phát biểu cảm nghĩ. Lời của hai người dẫn chương trình vang lên:
– Và tiếp sau đây, xin mời em học sinh xuất sắc nhất của trường chúng ta lên thay mặt cho học sinh toàn trường phát biểu cảm nghĩ. Mời em Phan Ngọc Hào…
Toàn khán phòng vang lên tiếng vỗ tay, cậu khẽ giật mình, xoay người đứng dậy nhẹ nhàng bước lên kháng đài. Anh ngồi bên trên, từ nảy giờ anh có cố nhìn xung quanh để tìm cậu nhưng vì cậu cứ cuối đầu sau lưng cô nên anh không thể thấy, bây giờ khi nghe được tên cậu anh mới mừng rỡ mà vội ngước lên nhìn. Không bỏ phí một giây phút nào, anh ngắm trọn từng động tác nhỏ của cậu, cậu nhóc của anh hôm nay trông thật ngọt ngào và vẫn thật dịu dàng ấm áp, chỉ có điều cậu hôm nay có vẻ không còn sự tươi tắn của mọi ngày nữa, mắt cậu đã bị đượm màu buồn từ bao giờ thế… Anh nhìn bóng dáng quen thuộc đang từng bước đến gần mình hơn, cậu có quay qua và nhìn thấy anh, nhưng lại nhanh chóng quay đi… Cậu đang tránh mặt anh sao, lòng anh khẽ nhói một cái, vẫn hướng mắt về phía cậu, trong mắt anh giờ chỉ tồn tại mỗi một cậu nhóc dáng cao tầm mét bảy, người không quá gầy nhưng cậu thật mong manh, anh không khỏi xót xa, cậu lại có vẻ gầy đi rồi… Cậu tiến lại cái bục phát biểu, chỉnh lại micro rồi bắt đầu cất giọng:
– Kính thưa quý thầy cô…
Giọng cậu vang lên, nhẹ nhàng truyền cảm, phát biểu hết bài cảm nghĩ. Cuối chào một cái, cậu từ từ trở lại chỗ ngồi trong tiếng vỗ tay vang dội của toàn thể học sinh và giáo viên trong trường. Anh chỉ mỉm cười một cái, cậu nhóc của anh luôn làm tốt mọi chuyện như vậy sao, anh thật sự thấy rất tự hào. Về đến chỗ, cậu lại cuối đầu trốn sau lưng cô. Sau cậu lại là một số tiết mục văn nghệ, sau đó là phần mà toàn bộ học sinh không ai biết trước, đó chính là phần phát biểu của anh, một giáo viên không chuyên nhưng là người đang đảm nhận vai trò giảng dạy trong trường. Anh là doanh nhân đầu tiên được mời phát biểu trong những buổi lễ như vậy trong trường, môt phần chắc cũng vì danh tiếng của anh. Tiếng của người dẫn chương trình lại vang lên, làm cậu phải ngước mặt lên nhìn:
– Đây là phần đặc biệt nhất trong ngày hôm nay, xin mời người được tất cả trong chúng ta chờ mong sẽ lên cho vài lời phát biểu ạ, xin mời anh, chủ tịch Cao Thế Bảo…
Nghe đến tên mình, anh nhẹ nhàng đứng dậy, phong thái ung dung đỉnh đạt, chỉnh lại cà vạt, anh sải bước tiến lại phía bục… Cả khán phòng lại lần nữa vang lên tiếng vỗ tay. Vì nghe được ba chữ Cao Thế Bảo nên cậu cũng ngước mặt lên mà nhìn, người đàn ông ấy vẫn uy nghi như thế nhỉ, vóc dáng cao lớn đầy quyền lực, xung quanh anh vẫn tỏa ra thứ hàn khí mà khiến ai cũng phải e dè. Chỉnh lại micro cho cao lên một chút, rồi anh cất giọng:
– Kính chào quý thầy cô, cùng các em học sinh…
Giọng trầm thấp đầy uy quyền của anh vang lên, làm cho tất cả khán phòng trở nên im lặng phăng phắc, chỉ còn mỗi giọng của anh vang vọng trong khán phòng. Cậu ngồi dưới ngước nhìn lên người đàn ông quyền lực đó, nhìn anh thật giống với Cao Thế Bảo mà ngày đầu cậu gặp, lạnh lùng vô cảm và thật đáng sợ… Tim cậu sao lại thấy đau như vậy chứ, cậu đâu muốn thấy anh như thế này, chẳng phải anh đã thay đổi nhiều rồi sao, anh đã cười rất nhiều rồi mà, anh đã không còn vô cảm như vậy từ lâu rồi mà… Tại sao anh lại trở về như trước rồi, chỉ mới một tháng trôi qua thôi mà, nhìn anh, cậu khẽ cay đắng rơi nước mắt, cậu thật sự nhớ cái người mỗi đêm ngay ngốc nói chuyện với cậu, sao anh lại trở lại như vậy nữa rồi. Cậu nhanh chóng lau đi giọt nước mắt trên mặt như sợ người khác thấy được, nhưng cậu đâu hay, anh đã thấy được tất cả…
Anh kết thúc bài phát biểu, đi về lại chỗ ngồi trông tiếng vỗ tay giòn giã, anh vẫn không hề nở một nụ cười nào, ngồi lại ngay ngắn. Buổi lễ tiếp tục với vài thủ tục quen thuộc nhỏ rồi cũng nhanh chóng kết thúc sau đó, tất cả học sinh đều nhanh chóng rời đi, thật sự mà nói thì phải ngồi suốt ba tiếng đồng hồ thì khi buổi lễ kết thúc đó đích thực là một sự giải thoát. Chỉ trong nháy mắt cả khán phòng chỉ còn lại vài học sinh là cán bộ lớp ở lại để làm một số việc nhỏ liên quan, rồi tất cả cũng ra về, chỉ có cậu là được một giáo viên gọi lại để nói vài lời khen ngợi biểu hiện của cậu hôm nay. Anh cũng nán lại một lúc để nghe lời cảm ơn của thầy Hiệu trưởng. Khi anh và thầy Hiệu trưởng bắt tay tạm biệt nhau thì cũng là lúc cậu cuối đầu chào tạm biệt vị giáo viên kia, rồi hai người rời đi chỉ để lại hai người anh và cậu đứng trong khán phòng. Anh nhìn qua cậu, cậu vội vàng quay đi, lần này anh đã kịp ngăn lại, anh chạy lại nắm lấy cánh tay câụ:
– Khoan đã…
– Anh, có… có gì muốn nói sao? – Cậu quay lại, mặt lại cuối gằm xuống đất.
– Em, ngước mặt lên! – Tông giọng trầm thấp.
– Có… có gì không? – Cậu rụt rè ngước mặt lên.
– Tại sao lúc nảy em lại khóc? – Anh đau lòng hỏi.
– Không… Không có, tôi… tôi không… không có khóc… – Miệng cậu lắp bắp, tay bấu chặt vào ống quần, chân sắp đứng không vững rồi.
– Em đừng nói dối tôi, chẳng phải em không thể nói dối được sao! – Làm sao cậu có thể nói dối anh được khi anh đã biết điều bí mật này của cậu.
– Sao anh… Anh biết được chứ? – Cậu ngạc nhiên, ai nói cho anh biết vậy chứ, chẳng phải chuyện này ngoài ba mẹ cậu ra thì cũng chỉ có hắn và cô biết thôi sao.
– Chuyện đó không quan trọng, bây giờ em trả lời tôi đi! Sao em lại khóc? – Anh sắp không chịu được rồi.
– Chẳng phải… Hức… Chẳng phải, là tại anh sao… Hức hức… – Cậu vừa khóc vừa nói.
– Sao lại tại tôi… Xin em đừng khóc được không! – Anh không thể kiềm lòng mình được nữa rồi, cậu nhóc khóc vì anh sao, kéo cậu vào lòng mình, siết cậu thật chặt, anh thì thầm.
Được úp mặt vào bờ ngực vững chãi của người đàn ông mà mình mong nhớ suốt một tháng qua, cậu như tìm được điểm tựa, ôm chặt vai anh cậu nức nở, khóc càng to hơn. Tiếng khóc mang bao nhớ nhung, kèm theo sự hờn dỗi vì suốt một tháng qua anh đã bỏ quên cậu. Nghe tiếng cậu khóc, lòng anh lại càng đau hơn, chẳng biết làm sao, anh chỉ có thể ôm thật chặt lấy cậu nhóc của mình, dịu dàng dỗ dành cậu:
– Anh biết rồi, là lỗi của anh… Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa được không!
– Hức… Hức… – Cậu vẫn còn thút thít.
– Em đang làm nũng với anh đó hả! – Anh vừa xót nhưng lại vừa buồn cười vì sự đáng yêu này của cậu.
Nghe anh nói câu này, cậu mới dần nín khóc, buông anh ra, với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt cậu nhìn thẳng vào mặt anh:
– Không có làm nũng!
– Được rồi, em không có làm nũng… – Anh dịu dàng lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt cậu. Đợi cậu nín khóc hẳn anh mới nhẹ nhàng hỏi tiếp:
– Vậy giờ nói cho anh nghe, vì sao lúc nảy lại tại anh mà em khóc?
– Tại… Hôm nay nhìn anh đáng sợ quá, không cười mà lại còn rất ủy khuất nữa…
– Chẳng phải lúc trước anh cũng vậy sao? Khi đó em đâu có sợ!
– Nhưng lúc đó chúng ta chưa ở cạnh nhau, chẳng phải khi chúng ta ở cạnh nhau anh đã không còn như vậy nữa rồi sao! Sao hôm nay anh lại như vậy nữa… – Cậu nói giọng buồn bã.
Anh cười cười véo nhẹ má cậu một cái, nhìn cậu nhóc trước mặt anh khẽ hỏi:
– Vậy em có biết tại sao hôm nay anh như vậy không?
– Em… không biết. – Cậu lắc lắc đầu.
– Tại em đó…
– Tại em sao… Sao lại… – Cậu không hiểu.
Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh chặn miệng lại bằng một nụ hôn, anh nhẹ nhàng chiếm lấy đôi môi nhỏ mềm mại của cậu. Lúc đầu, cậu bị bất ngờ với nụ hôn nhưng khi được anh nâng niu thì cậu đã bị cuốn vào nụ hôn nồng cháy này. Hai con người đứng ngay trong hội trường, ghì chặt lấy nhau, trao nhau nụ hôn đầu đời ngọt ngào nhất, tuy có chút rụt rè e ngại nhưng lại rất nỏng bỏng và nồng nàn hương vị của tình yêu. Anh đưa lưỡi vào bên trong khoan miệng cậu, tìm kiếm lưỡi của cậu cùng dây dưa đưa đẩy, hai chiếc lưỡi cứ quấn lấy nhau quyến luyến mãi chẳng muốn rời, chỉ đến khi cậu hết hơi, đập nhẹ vào ngực anh một cái thì hai người mới luyến tiếc rời môi nhau ra. Mặt cậu đỏ ửng, thở hổn hển nhìn anh ngại ngùng, anh cũng nhìn cậu, nở nụ cười ôn nhu nhất từ trước đến nay:
– Vậy bây giờ, em có còn sợ anh không?
Cậu chỉ nhẹ lắc đầu một cái, anh lại dang tay ôm lấy cậu vào lòng, hai người siết chặt nhau cười thật hạnh phúc, anh ghé sát tai cậu thì thầm ngỏ lời:
– Anh yêu em.
Cậu gục đầu vào ngược anh cọ cọ, giọng nhẹ nhàng đáp lời anh:
– Em cũng yêu anh.
Anh vui mừng, siết chặt người trong vòng tay mình hơn, hôn nhẹ lên mái tóc cậu. Cậu nhóc này từ nay sẽ là bảo bối quý giá nhất của cuộc đời anh, hai người buông nhau ra, anh nắm lấy tay cậu:
– Bảo bối, ta về nhà thôi!
Cậu ngoan ngoãn đi theo anh, ra đến xe, anh mở cửa cho cậu vào xe. Trong xe hai người cùng nhau nói chuyện làm rõ việc tai sao lại tránh nhau suốt một tháng qua. Sáng tỏ mọi việc họ dường như cảm thấy yêu nhau nhiều hơn. Đi được một lúc thấy có gì đó lạ lạ, cậu quay qua hỏi anh:
– Uạ, anh đưa em đi đâu vậy, đây đâu phải đường về nhà em!
– Là đi ăn, giờ cũng trễ rồi, em chưa ăn gì mà không phải sao.
– Nhưng… Vậy để em nói với mẹ đã, mắc công ba mẹ lại chờ cơm em!
– Vậy em gọi đi…
Cậu lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho mẹ, mẹ cậu lập tức nhấc máy ngay:
– Mẹ nghe, có gì không con?
– Dạ, hôm nay con đi ăn với anh Bảo nha mẹ, ba mẹ cứ ăn cơm đi đừng chờ con.
– À, vậy được rồi, con cứ đi chơi đi, khi nào về cũng được… Không có gì phải vội! – Mẹ cậu hoàn toàn tin tưởng anh.
– Dạ, vậy con cúp máy nha mẹ, tam biệt mẹ! – Cậu vui vẻ.
– Ừ, chào con… – Bà tắt máy, khẽ cười, con trai bà không lẽ bà không hiểu, một tháng qua cậu cứ như người mất hồn, suốt ngày cứ ở lì mãi trong nhà, hôm nay có lẽ nhờ anh cậu mới có thể thoải mái mà ra ngoài chơi. Bà thật sự rất mừng và còn thầm biết ơn người đàn ông của con trai mình.
Cúp máy, cậu quay qua anh cười cười:
– Hình như mẹ muốn em đi luôn hay sao ấy!
– Sao vậy?
– Em chỉ nói là đi ăn cơm thôi mà mẹ đã kêu là cứ đi chơi thật thoải mái, không cần phải vội về.
– Tại thời gian gần đây em cứ buồn bã thiếu sức sống, nên hôm nay nghe em nói muốn ra ngoài nên mẹ em vui là phải rồi!
– Đúng là vậy thật… Mà cũng tại anh chứ ai! – Cậu chu chu mỏ.
– Anh biết rồi, là lỗi của anh, anh xin lỗi… – Anh sủng nịnh, xoa đầu cậu.
Hai người đi đến nhà hàng hôm trước để ăn, ăn xong anh đưa cậu đến công ty luôn, lúc đầu cậu cũng ngại không dám đến, nhưng vì hôm nay cậu cũng không bận gì với lại cậu thật sự muốn được bên cạnh anh nên cũng đồng ý theo anh. Bây giờ đã quá giờ làm việc buổi chiều rồi, nhưng vì mọi người trong công ty đều biết anh hôm nay được mời đi dự lễ ở trường nên cũng không ngạc nhiên mấy khi thấy anh đi trễ. Điều khiến họ bất ngờ lúc này là anh đang nắm tay một cậu thanh niên đi vào công ty, mọi người ngạc nhiên mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người, đương nhiên họ chẳng dám nói gì chỉ dám nhìn thế thôi. Nhưng chỉ cần họ nhìn thế thôi thì cậu đã thấy rất khó chịu rồi, cậu định rút tay ra khỏi tay anh nhưng cậu vừa định rút thì anh đã nắm lại chặt hơn, cậu đành nhón người lên nói khẽ với anh:
– Họ đang nhìn chúng ta đó!
– Mặc kệ bọn họ… – Anh lạnh lùng đáp.
Cậu cũng im bặt, không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo anh. Hai người vào thang máy đi lên tầng cao nhất rồi cùng vào phòng của anh. Vào đến phòng thì anh mới chịu bỏ tay cậu ra, nhìn cậu dịu dàng:
– Em muốn ở đâu thì cứ tự nhiên đi.
– Em lại ngồi ở sô pha, anh cứ làm việc đi! – Cậu ngoan ngoãn đi lại ngồi lên chiếc sô pha ngay bàn tiếp khách trong phòng anh.
– Em muốn gì thì cứ goi anh nha!
– Em biết rồi, anh lo làm việc đi!
Anh nhìn cậu cười cười nhìn cậu rồi đi lại bàn làm việc của mình ngồi vào. Cậu ngồi một lúc thì cũng chán nên đứng dậy đi dạo một vòng phòng anh, đi đến bên chỗ có tấm rèm lớn đang che, vén nhẹ tấm rèm ra thì cậu mới biết là căn phòng của anh bao quanh đều là kính, đứng ở đây có thể nhìn thấy được cả thành phố. Cậu choáng ngợp trước vẻ đẹp của thành phố mình sinh sống khi được nhìn ở một nơi cao như thế này, mắt cậu sáng lên:
– Oa… đẹp thật đó!
– Em thích ngắm thì cứ kéo mở rèm ra đi! – Thấy cậu thích như vậy thì anh cũng thấy vui. Thật ra, trong căn phòng này vào ban ngày thì chưa bao giờ anh vén rèm lên cả, chỉ có ban đêm thỉnh thoảng anh mới vén lên thôi.
– Thật hả, vậy em kéo rèm ra nha! – Cậu sung sướng kéo rèm cửa ra.
– Thì ra là em thích ngắm cảnh nhỉ, hèn gì trong lớp em lại ngồi ngay cửa sổ.
– Đúng vậy, trên đời em thích nhất là được ngắm nhìn mọi thứ! – Cậu trả lời anh mà mắt vẫn dán ở bên ngoài.
Anh ngồi ở bàn làm việc quay qua ngắm nhìn cậu, mỉm cười rồi đứng dậy tiến đến bên cậu, từ phía sau vòng tay qua ôm lấy eo cậu, đặt cằm lên vai cậu. Có được điểm tựa nên cậu cũng ngã đầu ra sau tựa vào ngực anh, hai người cùng nhau ngắm nhìn ra bên ngoài, anh đặt một nụ hôn lên má cậu, nhẹ giọng nói:
– Em biết không? Từ trước đến nay em là người đầu tiên mở tấm rèm này ra đó!
– Thật hả? Cảnh đẹp như thế này mà anh không thích sao? – Cậu ngạc nhiên.
– Từ hôm nay, anh thích ngắm nó rồi! – Vừa nói anh vừa cọ cọ mũi vào cổ cậu.
– Tại sao vậy? – Cậu ngay thơ, chưa hiểu lắm.
– Chẳng phải là tại em thích nên anh mới thích sao! – Dứt lời, anh hôn chụt lên má cậu một cái.
Cậu bật cười thành tiếng, xoay người lại đối diện anh, đấm yêu một cái vào ngực anh:
– Anh biết nói mấy câu kiểu này từ khi nào vậy chứ!
Anh cũng bật cười, ôm chầm lấy cậu: “Anh không biết”. Hai người lại lần nữa trao nhau nụ hôn nỏng bỏng. Vừa lúc đó thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi có người vào luôn, hai người giật mình rời môi nhau ra, cùng quay qua nhìn kẻ phá đám kia. Là y, y đứng ngơ ngác nhìn hai người âu yếm trước mặt mình, làm rớt luôn cả tập tài liệu trên tay, y vẫn chưa tin vào mắt mình, miệng ngập ngừng:
– Hai người… Hai người từ khi nào thế?
Nghe câu hỏi của y, cậu chỉ ngại ngùng buông anh ra, mặt bắt đầu đỏ lên. Nhìn cậu lúc này anh chỉ khẽ mỉm cười, rồi anh quay qua phía y:
– Mới sáng nay thôi…
– À, thì ra là lúc nảy anh dẫn em ấy lên đây, hèn gì mọi người trong công ty cứ rì rầm bàn tán… – Lúc y từ dưới đi lên thì nghe mọi người cứ xì xầm chuyện gì đó, mà lúc nảy y chưa kịp hỏi, bây giờ thì y đã hiểu là chuyện gì rồi.
– Bọn họ nói gì? – Anh tò mò, vừa nói anh vừa đi lại bàn làm việc của mình.
– Em không có nghe được, nên mới không biết chuyện gì, định lên hỏi anh, mà giờ thôi không cần hỏi nữa! – Y lại có chút trêu ghẹo anh.
– Ừ, mà cậu cầm cái gì vậy? – Anh nhìn xuống tập tài liệu đang nằm dưới đất.
– À, đây là…- Y vội nhặt tập tài liệu lên.
– Có việc gì sao? – Anh thắc mắc.
– Dạ, chúng ta sắp đến ngày gia hạn hợp đồng với tập đoàn TM rồi đó anh. – Y trình bày.
– Thì cứ hãy như thường lệ đi, cậu thay mặt anh là được rồi mà! – Đây cũng chỉ là một tập đoàn may mặc có chút tiếng tăm thôi, bình thường cứ hai năm thì tập đoàn của anh với tập đoàn này sẽ cùng ngồi lại gia hạn hợp đồng mới một lần. Những lúc đó thì y đều là người thay anh đứng ra lo liệu.
– Nhưng mà, lần này họ lại yêu cầu đích thân anh ra mặt.
– Sao họ dám yêu cầu như vậy? Chẳng phải họ đã phải đấu tranh để được chúng ta hợp tác sao? Nay sao lại có cái kiểu đòi hỏi như thế này? – Tập đoàn TM này chỉ là một tập đoàn may mặc nhỏ, lúc trước họ đã phải mất rất nhiều công sức để được kí hợp đồng hợp tác với tập đoàn JK của anh, cũng nhờ vậy mà tập đoàn họ mới có được chút tiếng tăm như bây giờ. Anh không thể tin bây giờ họ lại dám lên tiếng yêu cầu anh như vậy.
– Anh có biết là thời gian qua, nhờ có chút tiếng tăm mà họ đã tìm được nhiều hợp đồng béo bỡ với các tập đoàn khác không?
– Mà đó cũng chỉ là những tập đoàn nhỏ thôi mà, tại sao chúng ta phải e dè như vậy!
– Anh khoan hãy xem nhẹ họ, có thể một tập đoàn nhỏ thì không đủ sức cạnh tranh với chúng ta, nhưng nếu nhiều tập đoàn như thế hợp lại thì chưa biết được đâu anh à! – Y có chút lo lắng.
– Ừ, cậu nói cũng đúng… Nhưng mà cậu có biết tại sao họ không yêu cầu thêm quyền lợi gì mà lại yêu cầu anh ra mặt không? – Theo anh nghĩ nếu như họ muốn làm giá thì chẳng phải nên đòi thêm quyền lợi hay sao.
– À, chuyện đó thì… Mà anh có còn nhớ Thiên Trang, con gái của chủ tịch tập đoàn TM không?
– Chẳng phải cô ta là bạn học cũ của cậu sao? Còn đeo đuổi cậu suốt mấy năm đại học nữa còn gì! – Dù không ấn tượng lắm nhưng anh vẫn còn nhớ một chút về cô gái đó, chỉ là vì do cô gái đó mà cậu em họ của anh đã phải khổ sở chạy trốn ả suốt mấy năm liền.
– Đó là chuyện cũ rồi mà anh… – Y có chút ngại ngùng.
– Được rồi, mà cô ta thì có liên quan gì?
– Thì… thì là… – Y ngập ngừng không dám nói, ái ngại nhìn qua phía cậu.
– Có gì thì cậu cứ nói đi, em ấy không quan tâm đến mấy chuyện này đâu! – Thấy y có vẻ ngại cậu nên anh mới mở lời.
– Chuyện là… có vẻ như cô ta có ý với anh, nên ông chủ tịch TM mới muốn làm thân với anh! – Y vừa nói mà mặt vừa rụt rè lén nhìn thái dộ của anh và cậu.
– Gì… Có ý với anh sao? Không phải cô ta thích cậu sao? – Anh vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện này.
– Cái đó em không biết, chắc cô ta đổi hướng… – Y vừa nói lại vừa ái ngại nhìn qua phía cậu nhóc đang cuối gặm mặt, buồn rười rười.
Anh nhìn theo ánh mắt y, giờ anh mới nhớ ra là cậu đang đứng ngay trong phòng mình, thấy biểu hiện của cậu lúc này thì anh lại càng hoảng. Anh quay qua phía y, vội vàng xua tay:
– Được rồi, anh hiểu ý cậu rồi… Cậu ra ngoài đi, anh sẽ nghĩ cách giải quyết!
– Dạ được, vậy em đi đây… Anh bảo trọng… – Y vội luống cuống chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Y vừa đi ra, thì anh vội đứng dậy, đi lại chỗ cậu, dịu dàng nâng cằm cậu lên, nhẹ đặt lên môi cậu một nụ hôn. Rời môi cậu ra, anh nhẹ nhàng:
– Em buồn anh sao?
Cậu không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
– Vậy sao nhìn em lại buồn bã vậy.- Anh vẫn còn lo lắng.
– Tại, em lo cho anh thôi… – Mặt cậu vẫn còn buồn.
– Không có gì quan trọng đâu, anh thừa sức giải quyết được mà! – Anh trấn an cậu nhóc của anh.
– Nhưng còn cô gái kia… – Cậu vẫn chưa vui lên được…
Anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, tay xoa nhẹ đầu cậu:
– Em đừng lo, cô ta sẽ chẳng ảnh hưởng được anh đâu, em tin anh đi!
– Em tin anh mà… – Gục đầu vào ngực anh, cậu nhỏ giọng.
Khẽ mỉm cười, anh hôn lên mái tóc cậu. Với anh vậy là đủ rồi, anh sẽ giải quyết được mọi chuyện nhanh thôi. Một chút khó khăn này sẽ chẳng thể làm khó được Cao Thế Bảo anh, huống hồ giờ đây, anh đã có cậu, người nắm giữ trái tim anh luôn ở bên cạnh và tin tưởng anh. Đúng như người ta nói, có tình yêu vào, con người ta tự dưng sẽ có một sức mạnh phi thường mà cả họ cũng không thể ngờ tới…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!