Tia nắng của anh
Chương 9: Đó là yêu
Thứ hai lại đến rồi, ngày mà mọi người đều mong đợi. Anh và y bước vào lớp với sự thoái mái và vui vẻ nhất. Như thường lệ, anh lại bàn ngồi còn y thì đi xuống ngồi với hắn, thấy y hắn cười:
– Anh…
– Ừ, hôm nay em học tốt chứ! – Y cũng cười cười nhìn hắn.
– Dạ tốt anh!
Y vào bàn ngồi với hắn, hai người vui vẻ ngồi cùng nhau trải qua tiết học, thỉnh thoảng họ lại nhìn nhau cười mà không biết lí do. Anh đứng trên bục giảng bài, miệng thì nói mà mắt thì chỉ hướng về một phía, ngắm nhìn cậu nhóc đáng yêu đang cặm cụi ghi chép lại những điều anh nói. Cậu ngồi đó chăm chú lắng nghe anh giảng rồi cẩn thận ghi lại tất cả, ước gì tiết học này có thể kéo dài mãi để cậu mãi được lắng nghe người đàn ông tuyệt vời này nói. Kết thúc tiết học, anh trở lại bàn ngồi, không để mất một giây phút nào, anh ngồi đó ngắm nhìn cậu nhóc lớp phó loay hoay lấy sổ đầu bài rồi cầm lên cho anh. Đến nơi, cậu đặt quyển sổ lên bàn, không quên nhìn anh cười nói:
– Hôm nay, anh giảng hay lắm!
– Cảm ơn em… – Anh nhìn cậu cười vui sướng.
Bỗng dưới lớp vang lên một tiếng “Ồ” làm anh và cậu giật mình. Mà cũng đúng thôi, chẳng phải từ lúc anh đến lớp này cho đến ngày hôm nay thì đây là lần đầu tiên cả lớp được nhìn thấy Cao Thế Bảo anh cười hay sao. Hai người bỗng ngại ngùng, không ai nói lời nào nữa, cậu nhận lại sổ chạy thẳng xuống dưới lớp, còn anh thì đứng dậy đi thẳng ra cửa. Y với hắn giờ mới thôi nói chuyện với nhau, y đứng dậy đi theo anh. Cả lớp cũng ùa ra, ai đi đường nấy, hắn và cô cũng tạm biệt cậu ra về, chỉ còn mình cậu đang lang thang trong sân trường. Trông lúc cậu đang ung dung tản bộ thì từ đâu có một chàng trai cao to thân trên mét tám mặt mũi cũng tuấn tú chạy lại, trên tay cầm một hộp quà chìa trước mặt cậu, miệng ấp úng ngỏ lời:
– Ngọc Hào à, cậu… Cậu làm người yêu mình nha!
– Gì… Gì chứ? Người yêu hả? – Cậu mới nghe thấy cái gì vậy chứ.
– Ừ, cậu làm người yêu tớ được không? – Chàng trai ấy nói lại câu lúc nảy.
– Cậu… là ai vậy? Mà cậu có nhầm lẫn gì không vậy, tôi là con trai đó! – Cậu vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– Mình là Hải Minh, học lớp bên cạnh lớp cậu! – Chàng trai đó vốn cũng là một người rất đẹp trai và tài năng và cũng được vô số cô gái trong trường theo đuổi, chỉ thua hắn một chút.
– Mà bộ cậu không thấy tôi là con trai hả? Hai đứa con trai sao yêu nhau được hả?
– Có sao đâu chứ, con trai yêu nhau thì cũng bình thường thôi mà! – Chàng trai ấy vẫn kiên nhẫn, chìa hộp quà ra trước mặt cậu.
– Nhưng tôi… Tôi không có thích cậu! – Cậu vẫn còn lúng túng nhưng cũng đã hiểu được điều mà chàng trai kia nói rồi.
– Bây giờ chưa thích nhưng rồi sẽ thích, được chứ! – Hộp quà vẫn còn ở trên tay chàng trai ấy.
– Nhưng mà… tôi…
Trong lúc cậu vẫn còn không biết nên nói gì để từ chối chàng trai này thì không biết từ đâu anh tiến lại nắm lấy tay cậu kéo cậu chạy đi tuốt, để lại một chàng trai tay cầm hộp quà đứng ngơ ngác nhìn theo…
Anh kéo cậu ra đến xe, nhét cậu vào trong xe, không nói một lời nào, mặc cho cậu kêu la:
– Này, sao anh lại còn ở đây? Anh định đưa tôi đi đâu vậy?
– …
– Này, anh có nghe tôi nói không vậy?
– …
– Anh không chịu trả lời thì cho tôi xuống xe đi! – Cậu giận dỗi thật sự rồi.
Anh nảy giờ vẫn ngồi im lặng lái xe, trong lòng anh bây giờ chỉ có sự tức giận mà thôi, không còn bất kì một ý nghĩ nào khác nữa. Giờ anh mới nghĩ đến lời của y nói lúc tối, có lẽ là vậy thật rồi, anh yêu cậu thật rồi. Lúc tối thì anh vẫn chưa thể nhận ra được điều này, nhưng lúc nảy khi thấy cậu đang được một tên con trai khác tỏ tình thì anh đã không thể bình tĩnh được nữa rồi. Này chẳng phải là anh đang ghen hay sao chứ! Anh chở cậu chạy một mạch đến nhà mình, rồi mới mở cửa kéo cậu vào trong nhà, đặt cậu ngồi xuống ghế. Người làm trong nhà thấy anh về vào lúc này thì rất ngạc nhiên, chạy ra cuối đầu:
– Chào cậu chủ!
– Lui xuống! – Anh chỉ lạnh lùng đáp.
Hết thảy người làm trong nhà anh đều run sợ trước thái độ này của anh, họ vội vàng cuối đầu lui xuống hết, ai làm việc nấy. Cậu ngồi trên một chiếc ghế sô pha lớn, cuối gằm mặt, không nói lời nào. Anh nhìn cậu như vậy lại càng giận, nhìn vào mặt cậu:
– Ngước mặt lên!
Nghe giọng anh, cậu không khỏi có chút sợ hãi, nghe lời anh, cậu từ từ ngước mặt lên, mặt cậu vừa giận vừa sợ lại pha chút hoang mang khó hiểu. Đợi cậu ngước mặt lên, anh lại tiếp:
– Tên đó là ai?
– Không biết! – Cậu cũng đang giận đó.
– Không biết sao tên đó lại tỏ tình với em! – Càng lúc anh càng tức giận.
– Đã nói tôi không biết anh ta rồi mà! – Mắt cậu hình như đỏ lên rồi.
– Này… được rồi, em đừng khóc! – Thấy cậu như sắp khóc, anh lại cuống lên.
– Tôi đang về thì tự dưng anh ta chạy ra trước mặt tôi… Tôi không biết gì hết! – Cậu đang thật sự không biết tại sao anh lại tức giận với mình như vậy, vừa có chút đau lòng lại thấy bị oan ức nên nước mắt cậu rơi thật rồi.
– Được rồi, tôi không hỏi em nữa, tôi tin em được chưa! – Anh càng cuống lên khi thấy cậu khóc, hơn nữa nhìn cậu như vậy chắc là cậu nói thật rồi, miệng cậu không lắp bắp, tay chân cậu cũng đâu có run lên.
– Nhưng tự dưng sao anh lại như vậy? – Cậu thật sự muốn biết thái độ của anh như vậy là vì lí do gì.
– Tại… Tôi không thích như vậy… – Anh không biết nên trả lời cậu như thế nào.
– Có làm gì anh đâu mà anh không thích chứ! – Cậu vẫn không hiểu.
– Thôi kệ, đó là chuyện của tôi! – Anh làm sao có thể mở miệng nói ra vì anh ghen được chứ.
– Tự dưng anh kéo tôi đến đây, mà đây là đâu chứ? – Giờ cậu mới có thời gian nhìn xung quanh, đây là đâu cậu không hề biết.
– Bộ em không thấy người làm gọi tôi là gì à? Đây là nhà của tôi!
– Mà anh đưa tôi đến nhà anh làm gì chứ?
– Tại lúc nảy thấy tên kia làm chuyện vô nghĩa nên tôi không muốn để em ở đó thôi!
– Sao anh không đưa tôi về nhà tôi, đưa đến nhà anh làm gì ?
– Tại lúc nảy vội quá nên tôi quên thôi… Vậy giờ tôi đưa em về! – Anh lái qua chuyện khác.
Hai người lại đi ra xe, anh mở cửa cho cậu lên xe rồi một mạch lái xe đưa cậu về nhà. Trên xe, đi được một đoạn thì cậu mới nhớ ra chuyện lúc nảy, quay qua hỏi anh:
– Mà này, vậy sao lúc nảy anh không đi về mà lại còn ở trường tôi thế hả?
– Thì tại tôi vào gặp thầy hiệu trưởng của em có việc nên mới chưa về.
Thật ra, khi hết tiết hoc, mọi người đi về hết, y cũng ra lấy xe đi về. Còn anh, anh cũng định ra về nhưng chợt nhớ ra là hình như ngày nào cậu cũng đi bộ về nên anh mới quyết định là sẽ chờ cậu ra để đưa cậu về. Nhưng anh đứng trước cổng chờ được một lúc mà vẫn không thấy cậu ra nên mới quay lại vào bên trong trường thì chợt thấy cái cảnh tượng chướng tai gai mắt lúc nảy.
Anh lái xe đưa cậu về đến nhà xong cũng quay trở lại công ty mình làm việc. Cậu cũng vào nhà làm mọi việc như thường ngày nhưng chỉ có điều tâm trạng cậu hôm nay rất lạ. Tâm hồn cứ đâu đâu, không thể tập trung được vào việc gì. Trong đầu cậu cứ quanh quẩn mãi hình bóng của anh, cậu không thể hiểu được hành động của anh hôm nay là có ý nghĩa gì, mặc dù anh đã có trả lời cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy những câu trả lời đó của anh không thật. Thấy cậu lạ thì mẹ cậu cũng có hỏi nhưng cậu chỉ trả lời qua loa cho qua chuyện, mẹ cậu cũng biết đây đơn giản chỉ là biểu hiện ở tuổi mới lớn nên cũng thôi không gặng hỏi gì thêm. Hôm nay, không biết tại sao, hai người đã không đủ dũng khí để cầm điện thoại lên nói chuyện với nhau. Anh không biết phải nói với cậu những gì trong lúc này, cậu cũng không sẵn sàng cho sự thay đổi này của anh, hai người cứ như vậy, ôm sự khó chịu trong lòng cố gắng ngủ cho nhanh trôi qua ngày hôm nay.
Hôm sau, vẫn là một ngày mới. Anh đến công ty đúng giờ, cậu đi học như mọi khi duy chỉ có điều hai người chẳng thể tập trung được. Y đến công ty, nhìn anh như vậy là biết ngay đã có chuyện gì đó, nên y ngồi lì trong phòng anh, không chịu đi ra, đợi anh kể cho nghe mới thôi. Anh quay qua nhìn người đang ngồi trên chiếc ghế sô pha:
– Anh yêu em ấy rồi!
Chỉ ngắn gọn có năm chữ được thốt ra từ miệng của anh mà khiến cho y xém chết vì sặc nước. Y ngồi lại ngay ngắn rồi quay sang hỏi anh:
– Anh à, chẳng phải hôm trước anh còn nói là không thể sao! Sao hôm nay anh lại dám nói như vậy rồi?
– Thì tại hôm qua…
Anh kể lại tường tận mọi diễn biến câu chuyện hôm qua, cả sự phẫn nộ, sự khó chịu trong lòng anh. Đó chẳng phải là sự ghen tuông của một người khi đang yêu hay sao! Anh dù chưa yêu lần nào nhưng anh đủ trưởng thành để nhận biết được con tim và lẫn lí trí mình đang nói gì. Đến giờ phút này thì anh đã dám khẳng định rằng mình yêu cậu rồi, yêu cái cậu nhóc hồn nhiên, ấm áp và thích quan tâm đến người khác kia rồi. Y ngồi im nghe anh nói, anh nói xong thì y mới gật gù trả lời anh:
– Anh biết không, thật ra bản thân anh đã yêu em ấy từ lâu rồi, mà tại tình yêu đó chưa có dịp để bộc lộ ra thôi. Anh thử nhớ lại xem, những lúc bên cạnh em ấy anh đã cười nhiều như thế nào, nhờ có em ấy mà anh đã thay đổi ra sao! – Giọng y không cao không thấp, đủ để anh nghe rõ từng từ một.
Vừa nghe y nói, anh vừa ngồi nghĩ lại tất cả. Đúng là như vậy thật, nhờ cậu anh đã nhận ra vô số điều trong cuộc sống này và chính cậu nhóc ấy đã khiến anh thấy hạnh phúc khi được ở bê cạnh. Anh và y, hai người ngồi trong phòng im lặng một lúc thật lâu. Tâm trạng của anh đã tốt lên nhiều rồi, giờ anh mới quay qua nhìn y:
– Còn cậu, đừng tưởng anh không biết gì!
– Em thì có gì chứ? – Y không hiểu ý anh lắm.
– Chuyện cậu với nhóc Duy Lâm ấy, anh nhìn là biết rồi, cậu đừng chối!
– Thì… Thì… chuyện của em chưa đến lúc, giờ anh lo chuyện của anh đi đã! – Y bất giác đỏ mặt, nhưng cố gạt chuyện của mình ra.
– Thôi thì tùy cậu, mà anh thấy nhóc ấy cũng tốt lắm đấy… – Thật ra anh nhìn người chưa sai bao giờ.
– Em biết rồi! – Y đứng dậy, đi nhanh ra khỏi phòng anh.
Anh nhìn theo y, chỉ biết cười trừ…
Hôm nay, cậu đến lớp nhưng vẫn không thể tập trung được vào việc học. Nhà của Bảo Hân hôm nay có việc nên cô xin nghỉ học, thế nên Duy Lâm chuyển lên ngồi bên cạnh cậu. Nhìn biểu hiện của cậu hôm nay, hắn thừa biết cậu gặp chuyện gì rồi, đợi đến lúc giải lao, hắn quay qua hỏi:
– Mày gặp chuyện gì sao? Kể tao nghe đi!
– Thật ra, chuyện này tao cũng không hiểu lắm… – Cậu vẫn còn rất hoang mang.
– Thì mày cứ nói tao nghe đi, người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn mà đúng không!
– Thật ra, chuyện là hôm qua…
Cậu ngồi đó, kể cho hắn nghe mọi chuyện, từ việc cậu được một người tên Hải Minh gì đó tỏ tình, cho đến việc anh tức giận với cậu, và cả thái độ lạ của anh đối với cậu nữa. Hắn chỉ ngồi đó, lắng nghe từng lời cậu kể, cậu kể xong thì hắn mới lên tiếng:
– Thật sự rốt cuộc là mày không hiểu thái độ của anh Bảo đối với mày, hay là mày không hiểu cảm xúc của mày đối với anh ấy? – Câu hỏi của hắn thật sự đúng ngay vào sự hoang mang của cậu lúc này.
– Tao cũng không biết nữa… Mà hình như là cả hai.
Cậu ngập ngừng, bây giờ thật sự cậu đang rất rối. Hắn ngồi nhìn thái độ của cậu, chỉ biết mỉm cười, thật sự thằng bạn thân của hắn nay đã biết yêu rồi sao. Hắn vỗ nhẹ vai cậu:
– Thật ra, có điều mà mày chưa biết… Anh Bảo yêu mày đó!
– Mày… Mày nói gì vậy? Sao có thể, anh ấy sao có thể yêu tao! – Cậu thật sự không nghe nhầm chứ.
– Tao nói thật đó, mày có biết là cái hôm từ nhà mày về… – Hắn cũng từ từ kể lại cho cậu nghe chuyện anh đã điện thoại và nói cho Quốc Kiệt về tâm trạng của anh.
– Mày nói thật sao, tao thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện đó! – Cậu thật sự chưa từng nghĩ rằng sẽ có việc như vậy.
– Còn mày thì sao? Cảm xúc của mày đối với anh ấy là như thế nào?
– Tao thật sự cũng không hiểu được nữa… – Cậu đang bối rối.
– Mày tin tao đi, thật sự mày cũng yêu anh ấy đó! – Hắn khẳng định từng chữ.
– Sao mày lại… Lại chắc như vậy được? – Chính cậu còn không hiểu cảm giác của mình mà sao hắn lại dám khẳng định điều đó như vậy chứ!
– Mày hãy cứ suy nghĩ lại xem, khi ở bên anh ấy mày có cảm thấy hạnh phúc không, khi nói chuyện với anh ấy trong lòng mày cảm thấy ra sao, và đặc biệt khi xa anh ấy mày có thấy nhớ hay không… Mày hãy tự mình trả lời những câu hỏi đó đi, mày sẽ hiểu điều tao nói. – Hắn nói từng lời đầy tâm huyết.
Cậu lặng người nghe từng lời hắn nói, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về những điều đó. Đúng là khi bên anh cậu cảm thấy rất ấm áp và dường như luôn cảm nhận được sự che chở từ anh. Mỗi đêm, khi nói chuyện với anh cậu thật sự thấy vui và hạnh phúc lắm. Còn những ngày không được gặp anh, không được nói chuyện với anh, như tối hôm qua chẳng hạn, cậu thật sự thấy nhớ anh, trong lòng cậu thấy khó chịu lắm… Những cảm giác đó, nếu đúng thật sự là tình yêu, thì có lẽ cậu đã yêu anh rồi! Cậu quay qua hắn:
– Nhưng phải làm sao khi tao và anh ấy đều là…
– Điều đó không quan trọng đâu, cả hai đều là nam thì đã sao! Chỉ cần mày hạnh phúc thì tao tin mọi người cũng sẽ ủng hộ mày. Tin tao đi! – Hắn biết điều cậu đang lo sợ là gì.
– Được rồi, cảm ơn mày… – Cậu nhìn hắn, ánh mắt đầy sự biết ơn. Cậu bây giờ nhìn tươi tỉnh hơn hẳn lúc sáng.
– Không có gì, mày không cần phải nói cảm ơn… Muốn cảm ơn tao, thì hãy sống cho thật hạnh phúc vào…
Hai người như gỡ được cục tạ nặng trong lòng, biết được tình cảm của mình dành cho đôi phương là gì, và dường như cũng có thể thầm cảm nhận được tình cảm mà người kia dành cho mình. Nhưng cũng thật khó cho cả hai, khi tình yêu đầu đời của họ lại là một thứ tình yêu hoàn toàn khác với cái tình yêu mà trước giờ họ biết. Nó không phải là thứ tình yêu được mọi người mong đợi và ủng hộ, vậy rồi liệu họ có đủ sức để nắm giữ tình yêu này hay không, tất cả là dựa vào chính họ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!