Tia nắng của anh - Chương 8: Điều bí mật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Tia nắng của anh


Chương 8: Điều bí mật


Sáng hôm sau, cậu cũng tự giác dậy thật sớm ra cửa tiêm để dọn đồ phụ ba mẹ. Mẹ thấy cậu thì cười cười:

– Hôm nay con không bận gì sao?

– Dạ không, bữa nay con không có gì cần làm hết, nên sẽ ở nhà với ba mẹ!

– Được, được, cũng lâu rồi con mới có thời gian ở nhà như vậy… – Ba cậu cũng rất vui .

Trong lúc ba người nhà cậu đang loay hoay khiêng đồ, dọn hàng thì điện thoại cậu bỗng reo lên, nhấc máy lên xem, ngạc nhiên chớp chớp mắt, là số của anh, không biết là có chuyện gì mà anh lại gọi cậu giờ này, cậu bấm nghe:

– Tôi nghe đây

– À, giờ cậu đang ở nhà đúng không? – Dù lúc tối cậu đã có nói nhưng anh vẫn muốn biết chắc lại lần nữa.

– Ừ, giờ tôi đang ở nhà này… Anh có chuyện gì không? – Cậu đang rất muốn biết rốt cuộc tại sao anh lại gọi vào lúc này.

– Vậy được, cậu cứ ở nhà đó đi… – Anh vẫn chưa nói rõ ý định của mình.

– Ừ, mà anh định…

Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì anh đã vội chen ngang:

– Cậu cứ ở yên ở nhà đi, giờ tôi có việc phải đi rồi… Tạm biệt! – Nói rồi anh cúp máy luôn.

– Ơ, ơ… – Chưa kịp nói gì thì anh đã cúp máy rồi, cậu chỉ biết đứng đơ người hoang mang.

Ba cậu thấy vậy thì lên tiếng hỏi:

– Ai vậy con, họ nói gì mà nhìn con lạ vây?

– Dạ, chỉ là một người bạn con mới quen thôi ba, mà không biết sao hôm nay anh ta lạ lắm! – Cậu trả lời ba mà mặt vẫn chưa hết vẻ hoang mang.

– Ừ,… – Ba cậu cũng chỉ biết vậy thôi chứ không nói gì thêm.

Họ lại tiếp tục công viêc, khách ra vào mua đồ không đông lắm nhưng nó cũng làm cho ba người nhà cậu phải đi đi lại lại suốt…

Anh sau khi cúp máy của cậu thì miệng lại cong lên một nụ cười đầy ẩn ý. Anh lái xe ra khỏi nhà, là đi thẳng đến nhà chị. Đến nơi thì chỉ gặp chị, còn cô bé thì đang chơi ở trên phòng nên vẫn chưa biết anh tới. Thấy anh, chị đinh quay lên gọi cô bé xuống thì anh ngăn lại:

– Từ từ đã chị…

– Ừ… Em có gì muốn nói với chị hả! – Chị hiểu ý anh.

– Dạ! Tên đó đã về nhà chưa chị? – Anh muốn biết tên khốn đó có còn dám quay về nữa hay không.

– Không, chị vẫn không có tin tức gì của anh ta. – Từ hôm đó, anh ta không hề có liên lạc gì với chị cả.

– Vậy cũng tốt, vậy sẽ không có ai quấy rầy chị! – Anh cảm thấy không có tin tức như vậy lại càng tốt hơn.

– Ừ… Mà hôm nay em qua đây chỉ để hỏi chuyện đó thôi hả? – Chị không nghĩ cậu lại đến đây chỉ để làm vậy.

– À… chuyện là em đến để đưa con bé đi chơi thôi! – Anh đến thật sự là để đón con bé đi chơi nhưng gặp lúc chị ở một mình nên anh mới hỏi chuyện luôn.

– À… mà em dạo này hay đi chơi nhỉ, em đi với ai vậy? – Giọng chị có ý trêu ghẹo anh.

– Thì… thì chẳng phải là em đi với con gái chị còn gì! – Anh bị chỉ hỏi câu đó thì có chút ngại.

– Thì ra là vậy nhỉ… Vậy để chị gọi con bé xuống! – Giọng chị vẫn còn ý cười.

– Thôi khỏi, để em tự gọi con bé… Nó ở trên phòng phòng đúng không? – Anh thật muốn đi khỏi bà chị này mà.

Nói rồi, anh chạy tuốt lên phòng cô bé mà không thèm để ý đến chị đang còn ngơ ngác trước thái độ của anh. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này chị lại khẽ cười vì đã từ lâu đứa em trai này của chị chưa thể thoải mái tươi tắn như vậy. Anh chạy một mạch lên phòng cô bé, gõ cử phòng, anh gọi:

– Bảo Ngọc à… Cậu ba vào được không?

– A, là cậu ba à! – Cô bé mừng rỡ chạy ra mở cửa cho anh.

– Ừ, cậu đây… – Anh cười cười ôm cô bé.

– Hôm nay, cậu ba đến đưa con đi chơi ạ? – Cô bé vui mừng nhưng lại có chút ngạc nhiên vì bình thường nếu anh đến đón cô bé đi chơi thì sẽ đều điện thoại nói trước, nhưng hôm nay thì lại không có nói.

– Ừ… Hôm nay cậu sẽ đưa con đến một nơi mà con rất thích luôn! – Anh vừa nói vừa cười.

– Ở đậu vậy cậu ba? – Cô bé thích thú.

– Là nhà của anh Ngọc Hào, con chịu không?

– A… Thật sao ạ, con thích lắm… – Con bé nhảy cẩng lên vui sướng.

– Thật, vậy giờ ta đi thôi! – Anh nắm tay cô bé.

– Dạ… – Cô bé háo hức.

Thế rồi hai cậu cháu anh dắt tay nhau đi xuống, chị ngồi bên dưới nhà đợi. Vừa đi xuống thấy chị thì anh vội quay qua cô bé:

– Chào mẹ đi con!

– Dạ thưa mẹ con đi với cậu ba ạ! – Cô bé cũng nghe lời nhanh chóng chào chị.

Cô bé vừa dứt lời thì anh kéo tay cô bé đi ngay, không để chị nói gì. Anh đi ra tới cửa, chị chỉ kịp gọi với ra:

– Hai đứa đi cẩn thận đó! – Chị lắc đầu cười trừ, em trai chị hôm nay biết ngại rồi ư.

– Em biết rồi… – Anh vừa đi vừa nói vọng vào mà không thèm quay đầu lại.

Hai người trên xe cứ nói chuyện rối rít mãi không ngừng. Một lúc sau, đã tới nhà cậu rồi, anh xuống xe mở cửa cho cô bé, nắm tay dắt cô bé đi vào cổng của một ngôi nhà màu xanh nhạt. Cổng nhà cậu ban ngày thì vẫn luôn mở như vậy, anh đứng trước cổng có chút ngập ngừng, thở phào một cái, anh nắm tay cô bé đi thẳng vào trong. Thấy có người vào, cậu từ bên trong bước ra thì… Cậu đứng hình mất năm giây…

– Anh Hào ơi… – Cô bé hớn hở gọi cậu.

Tiếng gọi của cô bé kéo cậu bừng tỉnh, nhìn hai người lắp bắp:

– Sao… sao anh lại… Lại đến đây?

– Ừ… Tại con bé nói muốn chơi với cậu, mà cậu bảo hôm nay ở nhà nên… Tôi mới đưa con bé tới đây… – Anh cũng như cậu, nói chuyện không được tự nhiên lắm.

– Ơ, cậu ba… – Cô bé nghe anh nói có vẻ không đúng lắm, rõ ràng là là anh tự nói đưa con bé tới mà, sao giờ tự dưng lại nói là cô bé muốn chứ!

Nhưng không để cho cô bé kịp lật tẩy mình thì anh đã vội ngăn lại:

– À, mà ba mẹ cậu đâu rồi, tôi muốn chào họ một tiếng.

Anh vừa dứt lời thì từ bên trong ba mẹ cậu cũng bước ra, ba cậu hỏi:

– Khách mua gì vậy con?

– Dạ, con chào cô chú, con là bạn của Ngọc Hào ạ! – Thấy hai người đi ra thì anh nhanh chóng cuối chào lễ phép.

– Dạ con chào ông bà ạ! – Cô bé thấy anh chào thì cũng khoanh tay, cuối đầu chào theo.

Ba mẹ cậu bị hai cậu cháu nhà này làm cho bất ngờ, chưa biết phải là sao, chỉ đành gật gật đầu:

– Ừ… Chào hai con…

Thấy được sự bất ngờ, lúng túng của ba mẹ mình, cậu nhanh miệng giới thiệu:

– À, ba mẹ à, đây là anh Thế Bảo, là người dạy con môn Hướng nghiệp đó, còn đây là Bảo Ngọc, cháu gái của anh ấy.

Ngừng một lúc rồi quay qua anh, cậu nói:

– Còn đây là ba mẹ tôi.

Hai bên có vẻ dần tự nhiên hơn sau lời giới thiệu của cậu. Mẹ cậu giờ mới lên tiếng:

– Thì ra là thầy giáo của Ngọc Hào sao, quý hóa quá…

– Dạ, con không phải là thầy giáo gì đâu ạ, con chỉ là người bình thường được mời về để dạy môn đó thôi ạ! – Anh lễ phép.

– Không lẽ… cậu đây chính là chủ tịch Cao Thế Bảo sao? – Ba cậu lúc đầu thì không nhận ra, nhưng nhìn một lúc và nghe được tên anh thì cũng đã nhận ra anh.

– Ba cũng biết anh ấy sao? – Cậu rất ngạc nhiên, tại sao ai cũng biết anh ấy mà chỉ có cậu là không biết kia chứ!

– Tất nhiên là biết rồi, cậu ấy nổi tiếng như vậy còn gì, lại rất tài năng nữa đó! – Ba cậu ngày nào cũng xem tin tức thời sự nên biết anh là chuyện rất dễ hiểu.

– Dạ không tới mức đó đâu chú, tại người ta nói quá lên thôi ạ! – Anh có chút ngại khi có người đứng trước mặt khen ngợi mình như vậy.

– Không quá đâu, không quá đâu… – Ba cậu đã từ lâu rất nể phục anh, ông rất ngưỡng mộ người tuổi trẻ tài cao như anh.

– Dạ, chú không cần khách sáo với con như vậy đâu, cứ xem con như Ngọc Hào hay Duy Lâm gì là được rồi ạ! – Anh thật sự muốn được tự nhiên hơn khi nói chuyện với người nhà cậu.

– Được rồi, được rồi… đã là bạn của Ngọc Hào thì cũng như là con cháu trong nhà thôi, hai đứa mau vào nhà chơi đi con. – Mẹ cậu từ nảy giờ mới lên tiếng.

– Dạ con cảm ơn ạ!

Nói rồi, anh dắt tay cô bé đi vào trong, cậu cũng đi theo sau, còn ba cậu thì ngồi lại để trông cử tiệm. Vào đến nhà, mọi người ngồi vào bàn trong phòng khách, mẹ cậu giờ mới có dịp hỏi thăm anh:

– Cậu năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?

– Dạ năm nay con ba mươi thưa cô!

– Vậy là con cùng con giáp với thằng Hào nhà cô nhỉ! – Bà vui vẻ.

– À, dạ… – Anh cũng cười cười.

– Thật tốt khi thằng Hào quen biết được con, mong con chỉ bảo nó… – Bà thật sự hài lòng khi con mình quen biết được một người như anh.

– Dạ không có đâu cô, nhờ em ấy mà con cũng học được nhiều thứ lắm cô ạ! – Đúng là nhờ cậu mà cuộc sống của anh trở nên nhiều màu sắc hơn hẳn.

– Ừ, không phải cô tự khen chứ thằng Hào nhà cô rất ngoan…

– Dạ, điều đó con cũng biết ạ, em ấy còn học rất giỏi nữa thưa cô!

Hai người cứ mãi ngồi nói chuyện với nhau mà bỏ quên hai đứa trẻ đang ngồi xụ mặt bên cạnh. Cậu và cô bé chỉ biết ngồi nhìn nhau, nói chuyện với nhau thôi, cô bé bỗng ghé tai cậu nói nhỏ:

– Anh Hào biết không, lúc nảy cậu ba nói dối đó…

– Nói dối chuyện gì vậy? – Cậu vẫn chưa hiểu ý cô bé lắm.

– Là cậu ba muốn đến nhà anh đó, cậu ba qua nhà rồi bảo em đi chung… mà lúc nảy lại nói là em đòi tới… – Cô bé vừa nói lại vừ che miệng tủm tỉm cười.

– Thì ra là vậy… – Cậu cũng khẽ bật cười.

Bây giờ thì hai người lớn kia mới để ý tới hai đứa trẻ, mẹ cậu quay qua nhìn:

– Hai đứa có gì vui vậy?

– Dạ không có gì? – Cậu không nói gì, vẫn chỉ ngồi đó tủm tỉm.

Thấy hai người vẫn còn cười, anh mới quay qua tiếp tục hỏi:

– Hai người đang nói chuyện liên quan đến tôi sao? – Anh có vẻ nghi vấn về điều này.

– Làm… Làm gì có, chúng tôi… Không… Không có nói anh… – Tự dưng bị anh nói một phát trúng ngay, cậu đột nhiên giật mình, nếu như nhận là có nói đến anh thì lại ngại, mà không nhận thì chẳng phải cậu đang nói dối sao. Chân cậu tự dưng run lên, miệng thì lắp bắp… Anh cũng không hiểu lắm với biểu hiện này của cậu, nên anh mới quay qua hỏi:

– Cậu có sao không vậy?

– Không… Không có gì, tôi… tôi đi vệ sinh đã… – Cậu vội chạy vào nhà vệ sinh.

Mẹ cậu ngồi đó nhìn biểu hiện của con mình và vẻ mặt khó hiểu của anh thì chỉ khẽ cười một cái,  bà nhìn anh vừa cười vừa nói:

– Là tại nó đang nói dối đó!

– Dạ, là sao ạ? – Anh vẫn chư hiểu lắm điều mẹ cậu đang nói.

– Là chuyện lúc nảy con hỏi nó đó, chắc nó đang nói chuyện về con mà khi con hỏi nó lại bảo là không… Nên nó mới như vậy! – Bà thừa hiểu con mình mà.

– À, nhưng mà sao cô biết là em ấy nói dối ạ? – Anh vẫn chưa hiểu rõ lắm biểu hiện của cậu lúc nảy.

– À, cái đó là tật bẩm sinh của nó rồi, chỉ cần là nó nói dối bất kể chuyên gì thì nó sẽ như vậy đó, miệng lắp bắp, chân run rẩy còn tay thì bấu vào nhau… – Bà giải thích rõ cho anh hiểu.

– Thì ra là như vậy, con hiểu rồi ạ! – Anh cười vui vẻ.

Chợt anh quay qua nhìn cô bé, gặng hỏi:

– Rốt cuộc con và anh Hào lúc nảy nói gì về cậu vậy hả?

– Con không nói cho cậu biết đâu! – Cô bé lí lắc.

– Được lắm… – Anh lườm yêu cô bé một cái.

Cậu chạy vào nhà vệ sinh, đống sầm cửa lại đứng quay lưng dựa vào cửa cố trấn tĩnh bản thân. Một lúc sau mới thấy cơ thể đỡ run hơn, cậu thở phào một cái lấy lại tinh thần rồi mới mở cử bước ra. Ra lại phòng khách thấy mẹ và anh vẫn đang còn nói chuyện gì đó nên cậu cũng yên tâm nghĩ là họ không để ý gì đến biểu kiện của mình. Cậu lại đến chỗ bàn ngồi xuống, giờ mẹ cậu mới quay qua nói với cậu:

– Hiếm khi có khách quý như vậy đến nhà chơi, nên giờ con ở nhà với cậu ấy để mẹ ra chợ mua đồ về nấu cơm…

– Dạ mẹ… Vậy mẹ đi cẩn thận ạ! – Cậu đồng ý ngay.

– Con cứ ở nhà chơi, cô đi một chút rồi về! – Bà quay qua nói với anh rồi quay người đi ra.

– Hay cô để con lái xe chở cô đi! – Anh vội đứng dậy.

– Thôi thôi… Không cần đâu, chợ ở ngay gần đây thôi, con không cần tốn công vậy đâu! – Bà xua tay từ chối, thực ra thì chợ cách nhà cậu không xa, đi bộ chừng năm phút là tới rồi.

– Vậy cô đi cẩn thận ạ! – Anh cuối đầu.

Bà đi ra tới cửa thì như nhớ ra chuyện gì đó, bà quay lại bảo cậu:

– À, Hào à, hay là con gọi thằng Lâm với con Hân qua luôn đi cho đông vui.

– Dạ, vậy con gọi thêm một người nữa luôn nha mẹ!

– Ừ, bạn con thì con cứ gọi tới luôn đi con! – Bà rất thích sự đông vui.

– Dạ, con biết rồi!

Rồi mẹ câu quay đi, cậu cũng bắt đầu lấy điện thoại ra, bấm số của hắn gọi rồi bảo hắn qua chở luôn cả cô nữa. Tắt máy, cậu quay qua nói với anh:

– Anh goi cho anh Quốc Kiệt luôn đi, có thằng Lâm chắc anh Kiệt sẽ qua đó!

– À, ừ… Tôi biết rồi đơi một chút! – Thì ra người cậu nói là sẽ gọi thêm là y sao, anh có chút ngạc nhiên.

Anh lấy điện thoại ra bấm bấm số, rồi chợt quay qua nói với cậu:

– À, mà cậu ấy đâu có biết nhà cậu đâu!

– Ừ ha… Giờ vậy đi, anh đợi tôi một lát, để tôi gọi cho thằng Lâm nói nó chờ anh Kiệt qua đón rồi chỉ đường qua đây luôn! – Cậu nghĩ một lúc.

– Vậy được, cậu gọi đi…

Cậu lại bấm số gọi cho hắn, một lúc sau hắn mới bắt máy:

– Gì nữa vậy, tao đang thay đồ đây!

– À, tại tao có gọi anh Kiệt qua nữa, mà anh Kiệt lại không biết nhà tao, nên bây giờ mày đợi anh Kiệt qua đón rồi chỉ đường đến nhà tao luôn nha! – Cậu nói liền một hơi.

– Ừ, biết rồi… – Hắn vừa thay đồ xong.

Chờ cậu nói xong thì anh mới bấm gọi cho y, y bắt máy:

– Anh lại định rủ em đi đâu nữa sao?

– Cậu thông minh lên nhiều rồi đó!

– Ha ha… Vậy hôm nay đi đâu vậy anh!

– Qua nhà của Ngọc Hào. – Anh ngắn gọn.

– Ơ, nay anh qua tới nhà em ấy luôn rồi à? – Y nói với giọng có ý cười.

– Kệ anh, giờ cậu có qua không? – Anh từ ngại hóa giận.

– Dạ, có chứ! Tất nhiên là em sẽ qua, anh cho em địa chỉ của nhà em ấy đi.

– Thôi, địa chỉ nhà cậu ấy khó tìm lắm, giờ cậu qua nhà Duy Lâm đón cậu ấy đi, rồi cậu ấy chỉ đường cho!

– Dạ, vậy được, em qua ngay…

Y nhanh chóng lái xe đến nhà hắn. Hắn đã đứng sẵn ở ngoài cổng đợi y. Y dừng xe ngay trước mặt hắn, vừa leo lên xe hắn đã cười cười:

– Anh, hôm nay bên nhà thằng Hào có gì vui hả anh?

– Sao anh biết được, em là bạn thân thân của của em ấy em còn không biết sao anh biết!

– Cũng đúng ha! – Hắn gật gật đầu.

– Mà có cả anh Bảo ở bên đó nữa… – Y nói.

– Ồ, hai người đó dạo này thân thiết quá anh nhỉ! – Hắn tủm tỉm.

– Em cũng thấy vậy nữa hả? – Thật ra anh cũng thấy vậy từ hôm cậu đến nhà anh rồi.

– Dạ, từ hôm chúng ta ở nhà của anh Bảo là em đã thấy lạ rồi. – Hắn cũng giống như y.

– Chúng ta giống nhau quá đó… – Y cười vui vẻ.

– À anh, ngã tư phía trước anh quẹo phải nha! – Hắn cũng không quên chỉ đường cho y.

– Ừ… Anh biết rồi!

Hai người đi được một đoạn nữa thì thấy cô đã đứng chờ sẵn ở ngay trên đường, đó là trước nhà cô. Y dừng xe cho cô lên rồi cả ba cùng chạy đến nhà cậu.

Khi họ đến nơi thì mẹ cậu cũng đã đang nấu đồ ăn dưới bếp. Cô chạy xuống phụ giúp bà một tay, còn những người đàn ông này thì phụ giúp ba cậu khiêng vài thứ ở ngoài cửa tiệm, còn cô bé thì cứ chạy lăn xăn hết trong bếp lại lên nhà, hết trong nhà lại ra cửa tiệm. Nấu xong bữa ăn thì mẹ cậu gọi họ vào cùng nhau ngồi vào bàn cùng nhau ăn cơm. Trong bửa cơm họ nói cười vui vẻ, những món mẹ cậu làm tuy không phải sơn hào hải vị gì nhưng nó thật sự rất ngon, rất quý đối với anh và cả với y. Hai người các anh từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có khi còn chưa nhìn thấy được những món ăn bình thường này bao giờ nhưng hôm nay họ lại ăn rất ngon lành. Có lẽ đây là lần đầu tiên hai người ăn nhiều đến như vậy, ăn ngon đến như vậy. Hôm nay, có lẽ lại nhờ cậu và người nhà của cậu mà anh lại nhận ra được một điều: “Cuộc sống đơn giản chỉ cần ăn đủ no, mặc đủ ấm, cùng người mình yêu thương sống bình bình an an qua ngày đã là hạnh phúc lắm rồi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN