Tia nắng của anh - Chương 7: Cảm giác lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Tia nắng của anh


Chương 7: Cảm giác lạ


Sáng ra, hôm nay là thứ bảy lớp cậu sẽ có tiết sinh hoạt lớp. Vào lớp các cậu vẫn yên yên ổn ổn vượt qua bốn tiết học, đến tiết cuối cô giáo chủ nhiệm bước vào. Cả lớp đứng dậy chào cô, gật nhẹ đầu rồi cô lại bàn ngồi xuống, cô nhẹ giọng lên tiếng:

– Rồi, như thường lệ… Hân, lên báo cáo tình hình học tập của lớp đi em!

– Dạ! – Cô bước lên làm nhiệm vụ hàng tuần của mình.

Trong lúc cô làm nhiệm vụ của mình thì cậu cũng vậy, cậu ngồi tổng kết sổ đầu bài. Xong việc, cậu đem sổ lên cho cô giáo kiểm tra. Vì nhà cô giáo có việc bận nên hôm nay cô cho lớp cậu về sớm hơn mọi khi đến 20 phút. Vừa ra khỏi lớp thì cậu mới gọi hai người cô và hắn lại hỏi:

– Ê, hôm nay bé Ngọc xuất viện đó, tụi bây có muốn đi vào với con bé không?

– Cũng được, nhưng mà có một xe thôi sao ba đứa mình đi chung được! – Hắn suy nghĩ một lúc.

– Không được, tao không đi được rồi tao có hẹn rồi nên giờ tao phải đi về. – Cô đã có hẹn trước với bạn nên không đi được.

– Vậy thôi, hai bây về trước đi, để tao xem xem có đi được hay không! – Cậu muốn đi nhưng chưa biết bằng cách nào.

– Vậy giờ tao chở con Hân về trước… À, sao mày không thử gọi cho anh Bảo đi, gọi ảnh qua đón mày! – Hắn chợt nhớ ra một người.

– Ừ, để tao xem thử, chứ tao sợ anh ấy bận… – Cậu rất sợ bản thân mình làm phiền đến người khác.

– Chắc anh ấy cũng sẽ đi đón con bé mà, mày cứ thử đi!

– Ừ, được rồi vậy tụi bây về đi…

– Vậy tụi tao về đây… Đi thôi con kia! – Nói với cậu xong, hắn quay qua kéo tay cô.

Hắn và cô vừa quay đi thì cậu cũng lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho anh, vừa đổ chuông thì anh đã bắt máy:

– Tôi đây, có gì không?

– À, bây giờ anh có bận gì không vậy?

– Không có gì quan trọng, tôi đang đến bệnh viện để đón con bé đây!

– Vậy à, vậy anh có thể đến đón tôi cùng đi không? – Cậu có chút vui mừng.

– Không phải bây giờ cậu đang còn học sao? – Anh thắc mắc, chẳng phải 11 giờ 30 thì cậu mới được về sao, giờ mới hơn 11 giờ một chút thôi mà.

– Tại cô giáo bận nên cho chúng tôi về sớm…

– Vậy được, cậu đợi ở trường đi, tôi qua ngay! – Không biết sao anh lại thấy vui vui trong lòng.

– Được, tôi đợi anh chỗ hôm qua nhé! – Cậu cũng thấy trong lòng phấn khởi hẳn lên.

– Ừ, được rồi…

Hai người cúp máy, ai cũng cười nhẹ một cái. Hôm nay tâm trạng thật tốt a…

Anh đến đón cậu rồi hai người cùng nhau đi đến bệnh viện, đến nơi thì chị đã chuẩn bị xong đồ đat, có cả y nữa. Hai người vào phòng vui vẻ chào hỏi mọi người, thấy cậu đi vào, y cười cười rồi hỏi:

– Ngọc Hào cũng đến à em! Vậy không có Duy Lâm sao…

– Dạ, tại em muốn đến để cùng về với con bé. Còn thằng Lâm thì nó cũng muốn đến, nhưng mà nó phải chở con Hân về nên không đến được anh! – Cậu lễ phép trả lời y từng chữ.

– Ừ, anh biết rồi…

– Mọi người chuẩn bị xong hết rồi, vậy ta đi thôi… – Giờ anh mới lên tiếng.

– Vậy được, ta mau đi thôi! – Chị anh hối thúc, chị thật sự chẳng thích ở nơi này chút nào.

Thế là mọi người cùng nhau đi ra về, chị đi phía trước anh và y thì xách đồ, còn cậu thì dắt tay cô bé đi phía sau. Ra đến xe, đang chuẩn bị về, thì chợt y có ý kiến:

– Hay là chúng ta đi ăn luôn đi, từ từ rồi hãy về…

– Cũng được, sẵn ăn mừng bé Bảo Ngọc xuất viện luôn đi! – Anh tán thành ý kiến.

Mọi người cũng chẳng ý kiến, quyết định đi ăn. Cô bé Bảo Ngọc mừng rỡ cười tít mắt, nhìn qua mọi người mọi lượt. Có mẹ, có cậu ba với cậu Kiệt, còn có cả anh Hào,… Nhưng hình như không có anh Duy Lâm, nhìn qua phía y cô bé gọi:

– Cậu Kiệt ơi!

– Hả! Sao con? – Y nghe cô bé gọi liền quay qua.

– Cậu đi đón anh Duy Lâm được không, bữa nay thật nhiều người mới vui… – Cô bé nói với anh mắt chờ mong.

Mọi người dường như cũng không còn quá ngạc nhiên với chuyện này nữa, vì từ lâu cô bé đã xem cậu và hắn là những người thân thiết rồi nên lúc nào cũng muốn đi chung. Mọi người vị vậy như cũng đồng lòng với cô bé, quay qua nhìn y. Y cười cười, nhìn mọi người:

– Được rồi, được rồi… Vậy mọi người đến đó trước đi, em qua nhà chở em ấy rồi qua ngay!

Mọi người cũng nhanh chóng lên xe, anh chở mẹ con chị và cậu đến nhà hàng trước, còn y thì lái xe đến nhà hắn. Trên đường đi, y lấy điện thoại ra gọi cho hắn, bắt máy lên hắn vui vẻ:

– Em đây, anh gọi có gì không?

– Ừ, chuyện là mọi người rủ nhau đi ăn, nhưng mà không có em nên con bé Ngọc nó bắt anh phải đến đón cho bằng được em đến! Vậy giờ em có bận gì không? – Anh nhẹ nhàng từ tốn.

– À, là vậy à… giờ em không bận gì đâu, anh giờ qua đón em luôn à! – Hắn thật ra cũng muốn đến mà.

– Ừ, anh đang chạy đến nhà em đây, em chuẩn bị đi!

– Dạ, em biết rồi…

– Ừ, anh cúp máy đây!

Tắt máy, cậu vui vẻ chạy đi thay quần áo, miệng huýt sáo líu lo, thay đồ xong hắn phóng như bay ra ngoài. Mẹ hắn mới vừa dọn cơm lên thấy hắn vội vã chạy đi đâu đó thì liền gọi với theo:

– Này, tới giờ cơm rồi còn đi đâu vậy con… Lâm à!

– Con đi với thằng Hào một chút mẹ à… Mọi người cứ ăn đi đừng chừa phần con, con ăn ở ngoài luôn ạ! – Từ ngoài hắn nói vọng vào nhà.

Anh đưa mọi người đến một nhà hàng sang trọng, vừa vào thì mọi người ai cũng đã nhận ra anh, bởi đây là nơi anh hay đến ăn, khách hàng ở đây cũng hầu như đều là người sang trọng giàu có nên có nhận ra anh họ cũng chỉ ngồi đó, ngước nhìn anh thôi chứ không làm quá lên. Anh vì vậy nên cũng cảm thấy dễ chịu hơn, mọi người cùng nhau đang đi vào một cái bàn dành cho sáu người ở cạnh cửa sổ. Mọi người đều nhận ra anh và mẹ con chị nhưng duy chỉ có cậu là không ai biết nên bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xào, bàn tán:

– Cậu kia là ai vậy nhỉ?

– Là ai mà có thể đi chung với chị em nhà họ Cao vậy?

– Chắc là họ hàng… Mà không phải nhà họ Cao chỉ có một cháu trai thôi sao!

– Không phải họ Cao, vậy có thể là anh em bên ngoại của Cao Thế Bảo thì sao!

– Anh em phía bên mẹ của Thế Bảo không phải chỉ có anh Quốc Kiệt thôi sao…

-…

Anh với chị thì quá quen vì những thứ soi mói của người khác như thế này, và cô bé thì quá nhỏ để hiểu được những người xung quanh đang nói gì, nên họ không quan tâm đến xung quanh mà cứ đi thôi. Nhưng còn cậu thì khác, từ nhỏ đến giờ, cậu chưa khi nào phải chịu sự soi mói như thế này, cậu chẳng biết phải làm sao nên cứ cuối gằm mặt xuống đất mà đi. Thấy vậy, anh đi lại cạnh cậu nói nhỏ:

– Ngước mặt lên mà đi chứ, như vậy không sợ té sao?

– Bọn họ cứ bàn tán về chúng ta như vậy… – Cậu vẫn chưa ngước mặt lên được.

– Mặc kệ họ đi, họ không làm gì được nên mới đi bàn tán như vậy thôi! – Anh cố làm cho cậu thoái mái hơn.

– Nhưng… – Cậu vẫn không thể mặc kệ đươc.

Anh không nói gì, kéo tay cậu đi thật nhanh đến chỗ bàn, kéo ghế cho cậu ngồi vào bên trong còn anh thì ngồi ngay bên cạnh cậu:

– Tôi ngồi phía ngoài chắn cho cậu rồi, mau ngước mặt lên đi!

Giờ cậu mới từ từ ngước mặt lên, tuy vẫn chưa hẳn là thoải mái nhưng gời cậu cũng đỡ hơn lúc nảy, tiếng bàn tán cũng dần nhỏ dần. Cậu quay qua nhìn anh cười ngại ngùng:

– Cảm ơn anh nhé!

– Không có gì… Cậu cứ thoải mái đi!

Mẹ con chị cũng vào chỗ ngồi, chị ngồi bên trong đối diện với cậu, còn cô bé thì ngồi bên ngoài đối diện anh. Phục vụ bàn thấy các anh đã ngồi vào bàn nên cầm theo thực đơn đi lại chỗ của mọi người, cuối đầu mời gọi món. Anh và chị mỗi người nhận lấy một cuốn thực đơn, anh lật qua một lượt rồi gọi cho mình phần giống như mọi khi, rồi anh quay qua cậu hỏi:

– Cậu muốn ăn gì?

– À, anh ăn gì thì gọi cho tôi giống như vậy luôn đi! – Cậu thật ra rất dễ ăn, thứ gì người khác ăn được thì cậu cũng sẽ ăn được.

– Vậy được…

Anh quay qua phía người phục vụ bảo:

– Vậy cho tôi thêm một phần giống vậy, nhưng nhớ là đừng cho tôm vào! – Anh vẫn còn nhớ là cậu bị dị ứng tôm.

Câu dặn dò của anh làm cho chị anh có chút sững lại, nhưng rồi cũng lắc đầu cho qua, quay qua phía anh phục vụ gọi món cho mình và con gái. Anh phục vụ cuối đầu quay đi, được một lúc thì y và hắn cũng tới. Họ tiến lại chỗ các anh đang ngồi, cô bé thấy hắn thì reo mừng:

– A, anh Lâm…

Hắn cười cười chạy lại cạnh cô bé, kéo ghế ngồi xuống, còn y ngồi cạnh anh. Xoa đầu cô bé hắn dịu dàng hỏi:

– Em đã khỏe hơn chưa?

– Dạ, em khỏe rồi…

– Em giỏi lắm!

Hắn vừa dứt lời thì anh phục vụ lúc nảy lại đến lại cuối đầu chìa cuốn thực đơn về phái hai người. Y chọn đai một món, rồi hắn cũng nhanh miệng gọi theo:

– Cho tôi một phần giống như vậy luôn đi!

Anh phục vụ cuối đầu, nhận lại hai cuốn thực đơn rồi quay đi. Tiếng xì xầm lại một lần nữa rộ lên khi có hắn xuất hiện, lại còn được vào ngồi chung với anh:

– Lại là ai nữa đây nhỉ?

– Chẳng phải hai anh ấy không có bạn bè hay sao chứ!

– Mà trông người này có vẻ trẻ tuổi hơn hai anh ấy…

– Không biết hai cậu này là ai vậy nhỉ, chắc cũng không tầm thường rồi!

-…

Nghe được những lời đó thì hắn lập tức thay đổi thái độ ngay, hắn không như cậu, không cuối đầu sợ sệt mà mặt hắn lại trở nên đỏ phừng phừng tức giận, tay để trên bàn đã thành nắm đấm từ bao giờ. Y ngồi đối diện thấy vậy có chút lo lắng, đưa tay ra nắm lấy nắm đấm của hắn. Hắn nhìn vào mặt y, không nói lời nào. Còn y, y nhìn hắn rồi chỉ lắc nhẹ đầu một cái. Mặt hắn cũng dần dịu lại, tay nới lỏng dần rồi thả ra, y cũng buông tay hắn ra. Hắn đã thấy đỡ hơn rồi. Ngay khi đó thì người phục vụ cũng bắt đầu dọn đồ ăn lên. Mọi người bỏ ngoài tai những lời bàn tán xung quanh, cùng nhau ăn ngon lành bữa ăn. Như mọi khi, ăn xong họ lại cùng nhau đi chơi, ba đứa trẻ lại kéo tay nhau chạy vòng vòng khắp khu vui chơi, còn anh, y và chị thì ngồi lại với nhau. Giờ họ mới có dịp nói đến chuyện của chị khi không có cô bé bên cạnh, anh nhìn chị:

– Giờ chị định như thế nào với anh ta đây?

– Chị cũng chưa biết nữa, con bé còn nhỏ quá, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra… Hôm qua nó còn hỏi chị ba đâu, chị không biết làm sao đành nói là ba nó đi công tác rồi.

– Nhưng nếu bây giờ chị không giải quyết cho xong với tên đó thì chỉ có mình chị khổ thôi. – Anh không chịu được khi thấy chị mình phải chịu đựng như vậy.

– Nhưng mà.. nếu ba mẹ biết… chị sợ! – Chị sợ ba mẹ sẽ lo lắng và sợ cả danh tiếng của gia đình sẽ bị hủy hoại.

– Em tin là dì dượng sẽ hiểu cho chị mà… – Y rất thương chị khi chị phải cố gắng chịu đựng như vậy.

– Thật ra, chị đã nhận ra anh ta có sự thay đổi từ lâu rồi nhưng vì con bé, vì ba mẹ nên chị mới cố không nói ra… Không ngờ anh ta lại được nước làm tới như vậy. – Chị giờ mới nói rõ, thật ra chị đã phải chịu đựng lâu lắm rồi chỉ vì mong con mình có gia đình đầy đủ, chỉ vì không muốn gia đình mình phải mang tai tiếng…

– Chết tiệt! Sao chị lại ngu ngốc chịu đựng như vậy chứ! – Anh thương chị quá mà hóa tức giận.

– Anh bình tĩnh đi, chị có lí do mới làm như vậy mà! – Y luôn là người phải can ngăn anh như thế…

– Chị… Chị xin lỗi hai đứa! – Chị thấy mình có lỗi khi lôi hai anh vào chuyện gia đình mình.

– Chị đừng như vậy mà, đây không phải lỗi của chị… – Y chỉ biết nắm tay chị an ủi thôi chứ không biết làm gì.

– Chị yên tâm đi, nếu chị không dám nói thì để em, em sẽ nói với ba mẹ chuyện này. Chị cứ li hôn với cái tên khốn đó đi… Chẳng tội tình gì mà chị phải chịu đựng như vậy cả! – Anh dứt khoát, không thể để chị phải khổ như vậy nữa.

Chị chỉ im lặng, không nói gì, y cũng không dám có ý kiến, bởi đó là lựa chọn tốt nhất cho chị lúc này= Người tốt như chị xứng đáng có cuộc sống hạnh phúc hơn, và việc đầu tiên để chị đến với hạnh phúc là phải từ bỏ tên đàn ông tệ bạc đó. Thấy ba người các cậu trở lại chỗ mình nên các anh tạm gác qua chuyện này, trên mặt ai cũng vương lại chút buồn phiền. Đưa nhau đi ăn kem xong, họ mới trở về nhà, như cũ, y chở hắn về còn anh thì chở mẹ con chị về nhà rồi mới quay qua phía nhà cậu. Trên đường đi, cậu nhớ đến lúc chiều mặt anh có vẻ không hài lòng chuyện gì đó nên ngập ngừng hỏi:

– Lúc chiều, ba người nói chuyện gì với nhau mà anh có vẻ khó chịu vây?

– Cậu thấy được sao? – Anh không nghĩ cậu nhóc này lại để ý đến nhiều như vậy.

– Tôi đâu phải con nít mà không biết chuyện gì chứ!

Anh không nói gì, chỉ cười một cái. Cậu từ thẹn hóa giận:

– Anh cười gì chứ! Bộ không phải sao!

– Phải, phải… Cậu nói đều phải cả! – Câu nói của anh mười phần thì hết mười phần sủng nịnh.

– Vậy anh có định nói cho tôi biết không? – Cậu có vẻ chưa hết giận a.

Anh lắc đầu, cười cười rồi từ tốn, giọng điệu không cao không thấp kể cho cậu nghe chuyện của chị anh. Cậu ngồi một bên im lặng lắng nghe từng lời anh nói, một lúc mặt lại trở nên buồn buồn. Nhìn gương mặt cậu anh không khỏi buồn cười:

– Giờ chị ấy không sao nữa rồi, cậu không cần phải buồn đến vậy!

– Nhưng làm sao chị ấy có thể chịu đựng được như thế chứ… – Cậu vẫn không thể hết buồn.

– Chị ấy vốn dĩ là người luôn sống cam chịu như vậy. – Anh hạ giọng.

Cậu chỉ biết im lặng, anh lại nhẹ giọng nói tiếp:

– Từ nhỏ, vì ông bà nội tôi không muốn chị chơi với những người không ra gì rồi sẽ ảnh hưởng đến gia đình, nên chị ấy đã không có lấy một người bạn. Đến lớn, chị đã cố gắng học tập thật chăm chỉ để đạt kết quả tốt nhất, nhưng cho dù chị có cố gắng đến mấy thì ông bà nội và ba mẹ tôi cũng chẳng mấy quan tâm chỉ vì chị là con gái. Sau khi tốt nghiệp, chị thật sự muốn được kế thừa cái gia nghiệp này của gia đình tôi, và ai cũng biết chị hoàn toàn có khả năng, nhưng cũng chỉ vì là phụ nữ nên chị không được cho phép thừa kế. Chị không oán tránh mọi người một lời nào, chấp nhận cuộc hôn nhân được sắp đặt, từ bỏ mọi ước mơ, hoài bão của bản thân để làm một người vợ tốt và giờ là một người mẹ…

– Thật quá đáng… – Cậu giờ mới thốt lên ba chữ, làm anh có chút bất ngờ.

– Ai… Gia đình tôi sao?

Cậu chỉ im lặng, không nói gì, có lẽ cậu bị nhiều chuyện rồi, đó là chuyện của gia đình anh mà, cậu có quyền gì mà đánh giá như vậy chứ, đang định xin lỗi thì anh đã cắt lời:

– Cậu cũng biết suy nghĩ của người già mà, là dô ông bà nội tôi thôi… Ba mẹ tôi cũng không muốn chị tôi phải chịu đựng như vậy đâu, nhưng cũng chẳng thể cãi lại lời của ông bà nội… – Ngừng một lúc, quay qua nhìn xem cậu như thế nào, rồi anh mới tiếp:

– Chính vì vậy, cho nên từ khi ông bà qua đời thì ba mẹ tôi cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Hai người chưa từng ép buộc chúng tôi bất kì chuyện gì cả.

– Thì ra là vậy… – Giờ cậu mới hiểu mọi chuyện.

– Ừ, mà sao trông cậu vẫn còn buồn thế?

– Không buồn, chỉ là tội thấy tội chị Mai quá thôi!

Anh không thể nhìn cười được với sự đáng yêu này của cậu nhóc, cậu ngồi một bên mặt thì buồn rười rười, còn anh thì lại nhìn cậu rồi cưởi tủm tỉm một mình…

Về đến nhà, hai người lại trở về với những hoạt động thường ngày, anh như mọi khi, sau khi làm xong công việc, nhìn đồng hồ thì cũng đã gần 22 giờ. Anh nhìn điện thoại nằm trên bàn, không biết có nên gọi cho cậu hay không, gọi thì không biết nên nói gì, mà không gọi thì thật khó ngủ. Một lúc sau, anh quyết định, cầm điện thoại lên gọi cho cậu, vừ đổ chuông thì cậu đã bắt máy ngay:

– Tôi nghe đây!

– À, tôi… Tôi đây! – Không nghĩ là cậu bắt máy ngay như vây, anh chẳng biết phải nói gì.

– Ai mà không biết là anh! Mà có chuyện gì không, sao lúc nảy không nói luôn! – Cậu càng ngày thấy con người này càng lạ, không thể hiểu được.

– À, tôi chỉ muốn hỏi là cậu đã học bài chưa thôi? – Anh cuối cùng cũng tìm được một câu hỏi mà mình cho là hợp lí để hỏi cậu lúc này.

– Bộ anh không biết mai là chủ nhật à? – “Cái tên này, hôm nay sao thế không biết!”

– À… vậy à, vậy ngày mai cậu có định làm gì không? – Anh tiếp tục câu chuyện với một câu hỏi nữa.

– Không có a, ngày mai tôi định sẽ ở nhà phụ bán hàng với ba mẹ! – Cậu vui vẻ.

– Vậy à… Vậy thôi cậu đi ngủ sớm đi! Giờ tôi cũng phải đi ngủ đây! – Anh thật chẳng biết nên nói gì tiếp theo, nên thôi đành cúp máy vậy.

– Vậy được, anh ngủ ngon nhé, giờ tôi cũng đi ngủ!

– Ừ, tạm biệt cậu, ngủ ngon… – Anh cúp máy, leo lên giường, phủ chăn lên đầu, nằm cười một mình.

Cậu tắt máy rồi cũng leo lên giường, phủ chăn lên người rồi ngồi đó, bỗng nhớ đến cách nói chuyện khó hiểu của anh lúc nảy mà cũng bất giác cười lên thành tiếng. Đêm nay, mọi người có lẽ đều đang tấp nập ngoài đường đi chơi, đi ăn hay đi hẹn hò cùng nhau. Nhưng đâu đó lại có hai con người đang nằm trằn trọc mãi trên giường không thể ngủ vì những cảm giác lạ đang xâm chiếm suy nghĩ của bản thân. Tại sao lại vui vẻ đến như thế, tại sao tim lại đập nhanh đến thế khi nghĩ về người kia…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN