Tia nắng của anh
Chương 14: Tình yêu là gì?
– Hai cậu phát cẩu lương cho ai đấy!
– Em phải trả lại những gì anh và Ngọc Hào đã làm với em chứ! – Y chu chu mỏ đáp lại anh.
– Cậu… Nay có người bảo vệ rồi nên không cần anh nữa, biết trả treo với anh rồi đúng không, hả!
– Ây! Em đâu dám chứ! – Y nhìn anh cười cười.
– Cậu đợi đấy! Anh sẽ trừ lương cậu ba ngày nghỉ này!
– Anh à… Anh đừng tàn nhẫn vậy chứ!
Bốn người họ lại rộ lên cười, cậu giờ mới thả tay anh ra, đi lại bên giường của hắn, nhìn nhìn hắn rồi nói:
– Mày đúng là khỏe thật, lành lại hết rồi này!
– Đương nhiên! – Hắn cười cười.
– À, mà mày làm thủ tục cho tao chưa? – Hắn lại chợt nhớ ra việc lúc sáng bác sĩ nói.
– Rồi, tao với anh Bảo làm thủ tục xuất viện cho mày rồi!
– Vậy là giờ tao được xuất viện rồi đó hả!
– Ừ, nhưng mà nếu mày không muốn về thì có thể ở thêm! – Cậu nhìn hắn có vẻ như vẫn còn muốn được nằm ở đây mà nũng nịu.
– Đến mày mà cũng biết chọc ghẹo người khác nữa hả?
– Tao đâu có chọc, mày đúng là muốn vậy mà!
Y ngồi một bên hắn, tay bê tô cháo đưa qua cho hắn:
– Em tự ăn đi, để anh đi soạn đồ cho em!
– Dạ… – Hắn nhận lấy tô cháo từ tay y, ngoan ngoãn ngồi ăn hết.
Y đứng dậy đi thu dọn đồ đạt cho hắn, đợi hắn ăn xong rồi cả bốn cùng nhau đi về. Anh lái xe chở họ về công ty luôn. Người trong công ty lại lần nữa được một phen ngỡ ngàng, lần này không phải là hai người, anh và cậu hay anh và y, mà hôm nay là những bốn người. Nhưng điều quan trọng hơn hết, đây là bốn người đàn ông với sắc vóc hơn người. Từ trước giờ, người trong công ty anh chỉ được chiêm ngưỡng nhan sắc cao lãnh của anh hay nhan sắc dịu dàng của y, và gần đây là vẻ đẹp ngọt ngào của cậu, còn hôm nay họ lại được chiêm ngưỡng thêm vẻ đẹp quyến rũ pha chút tinh nghịch của hắn. Anh nắm tay cậu, hắn nắm tay y, bốn người cùng nhau sải bước đi lại chỗ thang máy, đi lên phòng anh. Họ bước vào phòng, rồi cùng nhau đi lại bàn ngồi xuống, anh nhìn qua y và hắn đang ngồi ở phía đối diện mình, ôn tồn bảo:
– Anh hỏi hai đứa này, giờ hai đứa có tính nói chuyện này cho gia đình biết không?
– Em… Em thì không sao! Em chỉ lo Duy Lâm còn đang học thôi! – Y nhẹ nhàng trả lời anh.
– Dạ, em sẽ nói chuyện này với ba mẹ sớm thôi… – Hắn thật sự cũng có chút lo lắng, vì hắn chưa thật sự chuẩn bị tinh thần cho việc này.
– Em không cần phải vội, anh hiểu… – Y ngồi một bên nắm chặt tay hắn.
– Anh chỉ hỏi vậy thôi, chứ anh không có hối thúc gì hai đứa đâu! – Anh vẫn nhẹ giọng nói với hai người.
– Dạ, em cũng đã có suy nghĩ về chuyện này suốt mấy ngày nay rồi ạ! Có cơ hội là em sẽ thưa với ba mẹ ngay ạ! – Hắn thật sự cũng muốn mình được như anh, đường đường chính chính bên cạnh và bảo vệ cho người mình yêu.
– Mày yên tâm đi, tao sẽ giúp mày thưa chuyện với ba mẹ! – Cậu giờ mới lên tiếng.
– Được, thật may khi có mày cạnh tao! – Hắn nhìn cậu với ánh mắt cảm kích.
– Mày cứ thoải mái mà lợi dụng tao đi! – Cậu cười cười.
– Này là mày nói nha!
Ngày hôm đó, bốn người họ quay quần bên nhau vui đùa thật vui vẻ, đến tối mới cùng nhau trở về. Anh lái xe đưa từng người về nhà của họ rồi mới về nhà của mình, người anh đưa về cuối cùng vẫn là cậu. Trước khi xuống xe, họ vẫn như thường lệ hôn nhau chào tam biệt rồi mới xuống xe.
Bốn người họ cứ như thế, bên nhau sống hạnh phúc với tình yêu của đời mình… Các cậu rồi cũng bước vào giai đoạn khá quan trọng của năm học, đó là thi học kì một. Cậu và hắn bắt đầu lao vào việc ôn tập, và thời gian họ giành cho tình yêu của mình có lẽ là ít hơn trước, mỗi ngày sau khi học, họ liền về nhà của nhau để ôn thi. Có hôm cô và hắn sẽ đến nhà cậu, có hôm cậu và hắn sẽ đến nhà cô rồi cũng có lúc nhà hắn trở thành nơi để họ ôn tập. Hôm nay, là ngày cuối cùng họ ôn tập để chuẩn bị cho một đợt thi kéo dài khoảng năm ngày. Sau khi ôn tập xong, đang định đi về thì như nhớ ra việc gì đó, cô và cậu bèn nán lại nhà hắn. Hắn cũng lễ phép gọi ba mẹ mình ra phòng khách ngồi xuống để có việc cần thưa. Ba mẹ hắn lúc đầu cũng rất ngạc nhiên vì sự thật thì từ xưa nay hắn chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, thế rồi họ cũng đi ra bàn nơi ba người cô, cậu và hắn đang ngồi, ngồi xuống để nghe việc mà hắn muốn nói, mẹ hắn lên tiếng hỏi trước:
– Sao, ba đứa có gì muốn nói với ba mẹ sao?
– Dạ… thật ra, có việc này khá qua trọng con muốn nói với ba mẹ! – Hắn vẫn còn đang rất lo lắng.
– Có gì thì cứ nói đi! Thanh niên mười tám tuổi đầu rồi có gì mà cứ ấp úng, ngại ngùng là sao! – Ba hắn giờ cũng vào cuộc rồi.
– Ba mẹ hứa là đừng giận nó nhé! Được không ạ! – Cậu giờ mới dám lên tiếng.
– Mấy đứa cứ nói đi, ta còn phải xem đó là chuyện gì đã! – Ba hắn lên tiếng làm cho cả ba có chút sợ hãi.
– Dạ, thật ra là con có việc muốn thú nhận với ba mẹ! – Hắn hít thở thật sâu một cái rồi mới mở lời.
– Thú nhận sao… Con gặp việc gì thế? – Mẹ hắn tự dưng có chút không yên tâm.
– Dạ… Thật ra, thật ra con… Con là người đồng tính! – Hắn khó khăn lắm mới nói được hết câu.
– Đồng tính sao! – Mẹ hắn thật sự không tin vào tai mình.
– Dạ, đúng như vậy ạ! – Hắn khẳng định chắt nịch lại.
– Đó là sự thật sao? – Ba hắn giờ mới có thể mở miệng được vì bị bất ngờ quá độ.
– Dạ… là sự thật ạ!
– Làm sao con biết được chuyện đó, hả! – Mẹ hắn vẫn chưa thể tin được.
– Thật ra, con đang yêu một người ạ!
– Con có người yêu sao, đó là ai vậy chứ!
– Dạ… Anh ấy lớn hơn con mười tuổi, hiện đang làm thư kí riêng của chủ tịch Cao Thế Bảo! – Hắn nói với giọng có vẻ tự hào.
– Cao Thế Bảo… Không lẽ là trợ lí Quốc Kiệt sao? – Ba hắn cũng như ba cậu, ông thường xuyên xem tin tức nên người như anh và y thì ông thừa biết, không những biết mà còn rất ngưỡng mộ nữa.
– Đúng ạ… Chính là anh Quốc Kiệt ạ!
– Nhưng làm sao con có thể quen biết được cậu ấy chứ! – Mẹ hắn giờ càng lúc càng thấy ngạc nhiên.
– Thật ra anh Thế Bảo là người giảng dạy lớp con môn Hướng nghiệp, còn anh Kiệt là trợ giảng của anh Bảo.
– Làm sao hai đứa có thể yêu nhau được hả!
– Chuyện đó dài lắm, con sẽ kể cho ba mẹ nghe sau!
– Con nghĩ chúng ta có thể chấp nhận được chuyện này sao! – Ba hắn lên tiếng, giọng có chút nghiêm nghị.
– Con… con… – Hắn bỗng cảm thấy ba mình lúc này thật đáng sợ.
– Thưa ba, đây không phải là việc xấu đâu ạ, ba đừng vội phản đối ạ! – Cậu lên tiếng nói đỡ cho hắn.
– Sao con có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này như vậy hả Ngọc Hào! – Ba hắn quay qua cậu.
– Dạ, xin ba đừng trách con… Thật sự con cũng như thằng Lâm… – Cậu cũng có chút sợ.
– Giống thằng Lâm, nghĩa là sao chứ? Con nói rõ xem!
– Dạ, con cũng là người đồng tính, và… Anh Thế Bảo chính là người yêu của con!
– Thật… thật sao? – Mẹ hắn lần nữa trở nên bàng hoàng.
– Đó là sự thật đó mẹ, hai đứa nó và hai anh ấy đang yêu nhau đấy ạ! – Cô từ này giờ im lặng lắng nghe, thấy cậu và hắn đang bị dồn vào thế khó nên mới lên tiếng giải cứu.
– Chuyện này… Được bao lâu rồi! – Ba hắn cũng không thể giữ được thái độ cứng rắn như lúc đầu.
– Dạ con với anh Bảo được gần nửa năm rồi, còn thằng Lâm với anh Kiệt thì mới khoảng một tháng nay thôi ạ!
– Thật không thể tin nổi mà! – Bà thật sự không thể tiếp nhận được những chuyện này.
– Mấy đứa con có suy nghĩ kĩ những chuyện này chưa hả? – Ông bây giờ không biết nên làm gì nữa.
– Dạ ba mẹ cứ tin tụi con, tụi con vẫn học tập chăm chỉ, không vì chuyện này mà tụi con xao nhãng việc học đâu ạ… – Cậu nhẹ nhàng.
– Với lại, đồng tính cũng không là chuyện gì xấu xa đâu ạ, tụi con vẫn là người bình thường thôi, cũng là người tốt và có ích. Tụi con vẫn sẽ không làm bất cứ điều gì gây ảnh hưởng xấu đến bất kì ai đâu ba mẹ à! – Hắn cũng tiếp lời cậu.
Ba mẹ hắn nghe được những lời này từ miệng của hai người cũng trở nên dễ chịu hơn, ông bà thật sự không biết mình có nên đồng ý và chấp nhận chuyện này hay không. Nhưng hắn như vậy, cứ cho là ông bà chịu chấp nhận đi, vậy còn mọi người xung quanh thì sao, liệu các cậu có thể sống bình thường được như lời các cậu nói hay không. Ông bà thật sự lo lắng về chuyện đó, rồi như nghĩ ra được điều gì quan trọng, mẹ hắn quay qua nhìn cậu:
– Ngọc Hào à! Chuyện này ba mẹ con đã biết chưa vậy?
– Dạ, cả ba mẹ con và ba mẹ anh Bảo đều biết và chấp nhận tụi con rồi ạ!
– Vậy sao…
Nghe được câu trả lời này của cậu, ông bà bất giác im lặng một lúc, có lẽ là họ đang suy nghĩ. Ông bà càng nghĩ thì tự dưng lại càng thấy thương hắn, thương cho đứa con trai mới lớn của mình đã gặp phải trở ngại lớn như vậy trong đời. Tại sao ba mẹ cậu có thể thấu hiểu và chấp nhận cậu được mà ông bà lại không, ông bà sợ đó sẽ là lỗi lầm khó sửa đổi. Nhìn hắn, ông bà tự dưng lại thấy rất đau lòng, vừa lo lại vừa thương. Nhìn hắn một hồi lâu, ba hắn mới lên tiếng:
– Thôi, chúng ta không làm khó con nữa! Ta chỉ lo con không thật sự hiểu được việc này thôi… Nhưng hôm nay, nếu như con nói mình đã suy nghĩ kĩ rồi thì ta không còn gì để nói. Con cũng đã đủ tuổi để được phép làm điều mình muốn rồi, nên thôi… Cứ làm những gì con muốn đi…
– Ba… Thật sao ba! Con cảm ơn ba! – Hắn mừng rỡ, miệng rối rít.
– Thật! Nhìn cách mấy đứa nghiêm túc ôn thi mấy ngày hôm nay, ta tin mấy đứa thật sự biết suy nghĩ rồi! – Ông ôn tồn.
– Tụi con thật sự cảm ơn ba! – Cậu cũng thật sự rất vui mừng.
– Muốn cảm ơn thì mấy đứa hãy cố sống cho tốt vào, được chứ! – Mẹ hắn giờ mới có thể mở lời.
– Dạ… Tụi con hứa!
– À, còn chuyện này nữa… Đợi mấy đứa thi xong thì con hãy đưa người yêu của con đến đây! Dù gì cũng là đàn ông, phải làm sao cho con người ta cảm thấy thật yên lòng. – Ông nhẹ giọng nói với con trai những điều mà mình tâm đắt nhất.
– Dạ, con biết rồi thưa ba… Con cảm ơn ba mẹ! – Hắn đang hạnh phúc như vỡ òa.
Còn gì hạnh phúc hơn khi việc mình làm được những người mình yêu thương nhất tin tưởng và ủng hộ chứ. Hắn lấy đó làm động lực để thúc đẩy mình cố gắng thật nhiều, và ông trời thật không phụ lòng người, hắn trải qua kì thi cuối kì vô cùng suôn sẻ và đạt kết quả rất tốt. Đương nhiên, kết quả của hắn sẽ không bằng được như cậu, như cô, nhưng đó là kết quả tốt nhất của hắn từ trước đến giờ. Điều đó đã đủ khiến cho hắn và ba mẹ hắn rất vui và hài lòng rồi. Sau kì thi thì họ sẽ được nghỉ một tuần để chuẩn bị cho cuộc chạy nước rút của quãng đời học sinh…
Kì nghỉ ngắn này quả là một cơ hội tốt để cho những chàng trai của chúng ta thực hiện lời hứa hẹn với ba mẹ mình. Hôm ấy, ngày thi cuối cùng của học kì một, anh đến đón cậu và đưa về đến nhà cậu. Anh cùng cậu đi vào nhà, ngồi xuống bàn rồi nhẹ giọng thưa chuyện với ba mẹ cậu:
– Dạ, thưa cô chú! Chuyện là ba mẹ con muốn được gặp mặt cô chú ạ!
– Vậy à! – Mẹ cậu vui vẻ.
– Dạ, ba mẹ con đã muốn gặp nhà mình cũng lâu rồi, mà tại con muốn đợi Ngọc Hào thi xong luôn mới thưa chuyện này với cô chú!
– À… Được, tốt thôi, chúng ta luôn sẵn sàng! – Ba cậu cũng đang rất mong chuyện này.
– Dạ, vậy tốt quá rồi ạ… Vậy thứ năm tuần này được không ạ!
– Được… Chúng ta thì hôm nào cũng được cả, con cứ sắp xếp đi!
– Dạ, vậy con cảm ơn cô chú ạ! Để con nói với ba mẹ con chuẩn bị…
Và cũng ngày hôm ấy, hắn đã thực hiện lời hứa hẹn của mình với ba mẹ. Hắn gọi điện cho y:
– Anh…
– Ừ, anh đây!
– Anh đã chuẩn bị chưa…
– Có chuẩn bị rồi, nhưng mà anh… Anh vẫn thấy lo lắm! – Y và hắn đã nói trước chuyện này rồi, nhưng đến hôm nay y vẫn còn đang rất lo lắng.
– Không sao đâu! Có em rồi mà, với lại ba mẹ em hiền lắm… Không làm khó con dâu đâu… – Hắn nói giọng cười cười.
– Hứ! Ai đồng ý cưới em mà con dâu chứ!
– Không cưới em thì anh định cưới ai chứ! Hả!
– Kệ anh…
– Được rồi, anh thoải mái hơn chưa! Anh đến đi, em ở nhà đợi anh! – Hắn nói với giọng dịu dàng nhất.
– Vậy được, anh đang trên đường tới… Đợi anh một lát! – Nói rồi y tắt máy, y đang lái xe.
– Ừ, vậy anh đi cẩn thận nhé!
Hắn tắt máy đi vào bên trong phòng khách nhà mình, ngồi xuống. Ba mẹ hắn cũng đang ngồi ở bàn, thấy hắn vừa nói chuyện điện thoại xong quay qua hỏi hắn:
– Con nói chuyện với ai đó!
– Dạ là anh Kiệt đó!
– A, thế à… Vậy khi nào thì cậu ấy tới? – Mẹ hắn nghe đến y thì có chút khẩn trương.
– Ảnh đang trên đường tới đó ạ!
– Từ từ… Không vội, cứ để cậu ấy từ từ tới… Giờ đang giữa trưa mà! – Ba hắn rót ly trà, uống một ngụm.
– Dạ…
Một lúc sau, y cũng đã tới nhà hắn, y xuống xe đi vào đến cổng, nhìn ngôi nhà mà y đã đi qua rất nhiều lần nhưng hôm nay sẽ lần đầu tiên y bước vào, hít thở một cái rồi đi đến bấm chuông… Bên trong nhà, vừa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên hắn đã đứng dậy:
– Chắt là anh ấy đến đó! Để con ra mở cửa!
Nói rồi, hắn vội chạy ra cửa luôn. Ba mẹ hắn ngồi đó nhìn theo bóng lưng hắn chỉ biết lắc đầu cười cười, con trai của họ lớn thật rồi, đã có thể vì một người mà thay đổi nhiều thế. Từ một tên nhóc nghịch ngợm, tính tình nóng nảy cục súc không nghĩ nhiều đến việc học trở thành một cậu thanh niên ôn hòa dịu dàng đến lạ, còn biết cố gắng phấn đấu trong việc học nữa. Nhìn thấy được sự thay đổi này của hắn, ông bà càng tin tưởng hơn vào sự chọn lựa lần này của con mình. Hắn chạy ra tới cổng, lập tức mở cửa ra, thấy y hắn liền lao đến ôm chầm lấy y:
– Em nhớ anh quá…
– Nè, đây là nhà em đó… Lỡ ba mẹ em thấy thì sao hả! – Y vội đánh vào lưng hắn mấy cái.
– Không sao đâu! Ba mẹ em ở trong nhà hết rồi… – Hắn vẫn giữ chặt y trong tay.
– Vậy ta vào trong trước đi, người khác thấy lại nói này nọ đó! – Y vẫn còn rất ngại ngùng.
– Em không quan tâm! Em rất nhớ anh!
– Gớm, cậu dẻo miệng vừa thôi… Ngày nào cũng nói chuyện điện thoại với nhau còn gì! – Y đành chịu thua cái tên nhóc này.
– Vậy anh không nhớ em sao… Hửm…
– Ngày nào cậu cũng làm phiền tôi như thế, có thời gian để nhớ sao… – Y nói với giọng vờ trách móc.
– Vậy… Anh không nhớ em thật hả! – Hắn thả y ra, chu mỏ giận dỗi.
– Em bớt làm nũng đi đó! Còn phải làm lá chắn cho anh nữa… – Y nhéo nhéo tai hắn.
– Tuân lệnh anh!
Hai người vẫn đang mải mê tâm tình mà quên mất là ba mẹ hắn đang ngồi trong nhà đợi, bà ngồi bên trong nói vọng ra:
– Phải cậu ấy không Lâm… Sao lâu vậy?
– Dạ… Tụi con vào ngay đây!
Hắn nói với mẹ mình rồi quay qua đưa tay nắm lấy tay y dắt vào trong nhà. Vào đến bên trong, thấy ba mẹ hắn, y lễ phép cuối đầu:
– Con chào cô chú!
– Ừ, ngồi đi con! Nhìn ở ngoài đời mới thấy con thật sự rất đẹp trai đó! – Mẹ hắn cười cười nhìn y.
– Dạ… Con cảm ơn cô! – Y nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
– Con nói chú nghe xem, tại sao con lại yêu thằng Lâm nhà chú vậy? – Ba hắn đợi y ngồi xuống ngay ngắn rồi mới hỏi.
– Dạ… Con cũng không biết nữa chú! – Y cười ngại ngùng.
– Cô hỏi việc này, nếu có gì không thoải mái con cũng đừng giận nhé! – Mẹ hắn giọng dịu dàng.
– Dạ, cô cứ nói đi ạ, con sẽ trả lời!
– Từ nhỏ con sống chung với gia đình của cậu Thế Bảo, vậy còn ba mẹ của con…
– Chuyện lạ… Ba mẹ con đã chia tay nhau từ lúc con vừa mới sinh, rồi ba con bỏ đi biệt sứ, còn mẹ con thì không lâu sau đó sinh bệnh rồi qua đời. Từ đó dì và dượng đưa con về nuôi con cho đến bây giờ ạ… – Y ngồi đó, kể lại chuyện đời mình, giọng có chút run run.
Hắn ngồi bên cạnh, đưa tay nắm chặt tay y, tim hắn khẽ nhói lên một cái. Người hắn yêu đã phải trải qua nhiều sự bất hạnh như vậy sao, vậy mà hắn trước giờ chưa từng biết, hắn trách bản thân mình sao quá vô tâm…
– Cảm ơn con… – Ba hắn chợt nhẹ giọng.
– Không… Không đâu ạ! Con mới là người phải cảm ơn…
– Con chú, chú biết mà… Nó hư lắm, có lẽ nhờ con mà nó mới được như bây giờ!
– Dạ, thật ra nhờ có em ấy nên cuộc sống của con mới trở nên hạnh phúc như bây giờ chú ạ!
Ông bà ngồi đó, nhìn hai người ngồi cạnh nhau tay nắm chặt tay, chỉ biết mỉm cười, không biết nên nói gì với hai đứa trẻ này. Hai người hắn và y nhờ có nhau mà trở nên tốt hơn, cuộc sống nhờ có nhau mà hạnh phúc hơn, bậc làm cha làm mẹ như ông bà không phải chỉ cần nhìn thấy con mình như thế thôi hay sao…
Lại lần nữa ta phải nhắc đến thứ sức mạnh kì diệu của tình yêu. Nó không chỉ khiến ta thấy thăng hoa hơn trong cuộc sống, mà đâu đó tình yêu chính là nguồn động lực cho ta phấn đấu để trở nên tốt hơn. Tình yêu còn là thứ thuốc với sức mạnh phi thường, xoa dịu đi những nỗi đau của mọi người, giúp họ vượt qua được những khó khăn và bất hạnh của bản thân để có cuộc sống hạnh phúc hơn. Vậy mới nói, con người không thể sống mà không có tình yêu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!