Tia nắng của anh - Chương 15: Món quà đặc biệt (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Tia nắng của anh


Chương 15: Món quà đặc biệt (H)


Sau buổi ra mắt với gai đình hắn, y phải quay trở lại công ty để làm việc. Hắn có rất nhiều thứ muốn nói với y, nhưng không thể chỉ vì thế mà làm gián đoạn công việc của y, nên thôi hắn đành chờ thêm chút nữa. Tối đó sau tan ca, y định lái xe về nhà nhưng vừa lái xe từ nhà xe ra khỏi công ty thì đã thấy hắn đang đứng ngay trước công ty, hình như hắn đang đợi y. Y vội lái xe lại chỗ của hắn, bấm còi gọi hắn, hắn nghe tiếng còi thì giật mình quay qua:

– A, anh… Anh tan ca rồi à!

– Ừ, em đợi anh hả? Em mau lên xe đi! – Y lo lắng.

Hắn ngoan ngoãn mở cửa xe, leo lên ngồi bên cạnh y, miệng cười cười. Y vẫn chưa hết lo lắng, nhìn hắn ngây ngốc:

– Em đợi bao lâu rồi, sao lại không gọi cho anh!

– Không sao đâu, cũng chưa lâu lắm… Tại em sợ phiền anh làm việc…

– Tên ngốc này, dù có việc gì thì chỉ cần em gọi là anh sẽ nghe mà! – Y có chút đau lòng vì tên nhóc này.

– Anh… – Hắn không nói nên lời.

– Mà em có việc gì vậy? Sao lại phải đến tận đây để chờ anh hả?

– Em… Em, muốn nói về chuyện của gia đình anh… – Hắn ngập ngừng.

– Gia đình anh thì có gì đâu, em muốn nói gì…

– Tại sao, anh chưa bao giờ kể cho em nghe chuyện của ba mẹ anh?

– Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, anh sợ em lo nên anh mới không nói…

– Mọi chuyện liên quan đến anh, với em đều quan trọng cả, anh hiểu không? – Hắn đưa tay sờ má y, giọng dịu dàng.

– Nhưng bây giờ, em còn nhiều chuyện cần để quan tâm hơn mà… Đúng không! – Y nắm lấy bàn tay hắn đang trên má mình, khẽ vuốt ve.

Hắn cười hiền, nhìn y, giọng nói ấm áp lại lần nữa vang lên:

– Anh có yêu em không hả… Quốc Kiệt!

– Tên ngốc này, anh không yêu em thì yêu ai chứ! – Y đánh vào ngực hắn thùm thụp.

– Hứa với em, từ giờ có gì anh cũng phải kể với em, nhé…

– Anh biết rồi!

Hắn chồm người lên phía trước, hôn lên môi y, y ngồi yên đón nhận nụ hôn của hắn. Hắn ngậm lấy môi người yêu đưa lưỡi ra nhẹ nhàng liếm liếm, y dịu dàng mở miệng ra đón lấy lưỡi của hắn. Lưỡi hắn tinh nghịch khám phá khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng y, kéo lấy lưỡi y cùng lưỡi mình quấn lấy nhau. Hai người bỏ mặc mọi thứ xung quanh, cứ ngồi đó mà triền miên trao nhau dư vị của tình yêu, mãi đến lúc cả hai như hết dưỡng khí thì mới luyến tiếc rời môi nhau ra. Sợi chỉ bạc vẫn còn vươn lại trên môi cả hai, y ngồi đó mặt đỏ ửng nhìn hắn rồi ngại ngùng nhéo má hắn:

– Cậu chỉ giỏi mấy việc như thế này thôi!

– Em yêu anh…

Y nhón người hôn nhẹ lên môi hắn thay cho câu trả lời. Hắn mỉm cười hạnh phúc nhìn y. Rồi hai người cùng nhau đi ăn, ăn xong rồi y lái xe đưa hắn về nhà, thật vui vẻ, thật ấm áp và thật hạnh phúc…

Thật may mắn và thật hạnh phúc khi những chàng trai của chúng ta đã lần lượt vượt qua được ngưỡng thử thách đầu tiên khó khăn nhất để cùng nhau gìn giữ và xây đắp thứ tình yêu đặc biệt của đời mình. Cuộc gặp mặt của gia đình anh và gia đình cậu cũng đã được diễn ra hết sức vui vẻ, cả hai bên đều hài lòng về anh và cậu. Ngay từ lần đầu gặp mặt, họ đã có ấn tượng rất tốt đẹp về nhau, ba mẹ anh tuy là người giàu có quyền quý nhưng lại rất khiêm nhường và giản dị, còn ba mẹ cậu tuy là người không mấy giàu có, không mấy quyền quý nhưng lại là người có hiểu biết cộng với đức tính hiền lành chịu khó. Hai bên gia đình rất hài lòng về nhau, họ thật sự mong sẽ sớm có ngày được trở thành người nhà của nhau…

Trải qua kì nghỉ ngắn này, cậu và hắn lại trở về với việc học của mình. Vào học kì hai này có một điều khiến họ cảm thấy rất buồn, đó là sẽ không còn môn Hướng nghiệp trong thời khóa biểu của các cậu nữa. Anh và y sẽ không còn đến lớp các cậu vào mỗi thứ hai nữa, họ thật sự không hài lòng về điều này, nhưng cũng đành cố gắng thôi… Thời gian thắm thoát trôi, tình yêu cũng ngày càng lớn dần, thứ họ trao nhau bây giờ không đơn giản chỉ là sự yêu thương, tin tưởng và bảo vệ nhau, mà đâu đó thứ họ giành cho nhau còn là sự ham muốn về thể xác… Anh vì yêu thương và trân quý cậu nên không bao giờ đòi hỏi điều đó, anh sẽ cố chờ cho đến khi cậu thật sự sẵn sàng.

Đến nay, cậu và hắn cũng đã vừa mới trải qua kì thi quan trọng nhất của đời mình rồi. Thi tốt nghiệp xong, các cậu lại được nghỉ thêm một thời gian nữa để chuẩn bị cho kì thi lớn khác đó là đại học. Cả ba mẹ cậu và ba mẹ hắn hay ba mẹ cô đều không can thiệp vào sự lựa chọn của họ trong việc học này, họ để cho các cậu có quyền tự do chọn lựa trường và ngành nghề mà mình muốn. Hôm lớp các cậu cùng nhau tụ họp một buổi cuối cùng trước khi thi đại học, cậu với cô và hắn cũng như mọi hôm, ngồi túm tụm lại với nhau để tám chuyện. Cô nhanh nhảu nói trước:

– Ê, tụi bây yêu đương sao rồi hả…

– Sao là sao… Vẫn bình thường thôi! – Cậu chưa hiểu rõ lắm ý của cô.

– Ý tao không vậy vậy…

– Chứ ý mày là gì hả? – Hắn cũng thắc mắc.

– Thì là chuyện đó đó…

– Chuyện gì? – Cậu ngây thơ vẫn không thể hiểu được chuyện cô muốn nói.

– À… Tao hiểu ý con Hân rồi! – Hắn cười cười vỗ vai cậu.

Hắn quay qua nhìn cô, nhếch miệng cười ẩn ý:

– Chuyện đó thì… Tao với anh Kiệt đã có làm vài lần rồi…

– Thật hả! Mày đúng là quá ghê gớm đó nha! – Cô nhìn hắn với ánh mắt có chút ngưỡng mộ pha với chút tò mò.

– Tao mà lại… – Hắc đắc ý.

– Hai đứa tụi bây nói cái gì vậy hả? – Cậu vẫn không hiểu được thứ mà hai con người cạnh mình đang nói.

– Mày không hiểu thật sao… Là chuyện mà những người yêu nhau sẽ làm đó! – Hắn cố giải thích.

– Mệt mày quá! Mày nói thẳng luôn đi!

– Là chuyện ân ái đó, cái thằng này!

– Chuyện… Chuyện đó… – Cậu bất giác đỏ mặt lên, miệng ấp úng không nói nên lời.

– Sao, hiểu rồi đúng không? Vậy… Mày với anh Bảo đã… – Hắn bắt đầu tò mò.

– Sao, sao… Mày còn nguyên không hay là đã… – Cô cũng nháo nhào lên.

– Tụi bây, nhiều chuyện quá đó!

– Nhiều chuyện gì chứ, chúng ta là bạn thân mà không phải sao! – Hắn khoát vai cậu.

– Nhưng… Nhưng…

– Có gì phải ngại chứ, hả! Không lẽ mày với anh Bảo vẫn chưa sao?

Cậu chỉ khẽ gật đầu một cái thay cho việc thừa nhận việc hắn nói, cậu với anh thật sự vẫn chưa một lần nào đi quá giới hạn. Nhưng cậu trước giờ vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện này và cậu cũng không biết là liệu anh có từng nghĩ đến chuyện này hay không. Quay qua phía hắn, cậu ngập ngừng:

– Vậy… Mày với anh Kiệt đã làm… Làm rồi hả?

– Đương nhiên là làm rồi. Tao với anh ấy đều đã đủ tuổi rồi còn gì!

– Nhưng, tao chưa từng nghĩ đến chuyện này…

– Là mày chưa nghĩ thôi, còn anh Bảo thì sao?

– Tao… Tao cũng không biết nữa!

– Mày suy nghĩ cho anh ấy đi, anh ấy sống độc thân ba mươi năm rồi, chắc chắn anh ấy đã phải kiềm chế rất lâu rồi… Giờ lại yêu phải một tên ngốc như mày, chắc anh ấy còn phải kiềm chế bản thân mình nhiều hơn nữa. – Hắn ngồi bên cạnh, khoát vai cậu giảng giải.

– Thật vậy sao? – Cậu thật sự ngốc đến vậy sao.

– Chứ sao! Tao đây còn không thể chịu được huống hồ gì anh ấy! Nhưng có điều anh Kiệt khác mày, anh ấy hiểu được!

– Nhưng tại sao anh ấy không nói ra chứ!

– Mày ngốc thật hay là giả bộ ngốc vậy hả? Đương nhiên là do anh ấy tôn trọng mày rồi, làm sao anh ấy có thể mở miệng nói ra chuyện đó với một đứa trẻ như mày chứ!

Cậu ngồi đó, chỉ im lặng mà không nói gì thêm, cậu đang suy nghĩ. Đúng là cậu có chút vô tâm trong việc này rồi, cậu yêu anh mà lại chưa từng nghĩ cho anh trong việc này. Có lẽ cậu nên thay đổi rồi…

Mấy ngày nay cậu đã phải ôn thi rất vất vả, còn anh thì cứ phải chạy đi chạy về từ công ty tới nhà cậu rồi từ nhà cậu về nhà mình. Nhìn anh như vậy cậu đau lòng lắm chứ, nhưng không biết phải làm sao, chỉ biết cố gắng học thật tốt để không phụ lòng anh cũng như ba mẹ. Sau khoảng thời gian ôn thi miệt mài, hôm nay còn hai ngày nữa là cậu bước vào kì thi nên cậu đã quyết định sẽ ngừng việc ôn tập lại để giữ tinh thần thoải mái nhất trước khi thi. Được nghỉ ngơi, cậu lập tức xin phép ba mẹ để đến nhà anh chơi, ba mẹ cậu cũng vui vẻ đồng ý ngay, bởi nhìn thấy cảnh anh vì lo lắng cho cậu mà phải cất công đi đi về về như vậy ông bà cũng thấy rất thương. Mới sáng, anh đã lái xe qua nhà để đón cậu, hai người cùng nhau về nhà anh. Cậu đến nhà anh, đây chỉ mới là lần thứ hai thôi, lần trước thì chưa kịp gặp bất kì ai trong ai trong nhà anh cả, nên hôm nay cũng xem như là lần đầu người nhà anh được gặp mặt cậu rõ ràng. Cậu cùng anh nắm tay nhau bước vào nhà, người làm nhà anh vội chạy ra cuối đầu chào hỏi:

– Dạ, cậu chủ mới về!

– Em ấy là người của tôi, từ nay thấy em ấy cũng như là thấy tôi! – Anh nghiêm giọng nói với hết thẩy người làm trong nhà mình.

– Dạ… Chúng tôi biết rồi thưa cậu!

Người làm nhà anh cuống cuồng rối rít, rồi quay qua cậu cuối đầu kính cẩn:

– Dạ, thưa cậu mới tới ạ…

Cậu tự dưng có chút hoảng, cậu trước giờ đâu có quen với việc được đối đãi đặc biệt như vậy, cậu thật sự không quen, cậu vội xua xua tay:

– Dạ, mọi người đừng khách sáo như vậy ạ, cứ gọi con là Ngọc Hào thôi được rồi!

– Cậu đừng nói vậy… Đó là nghĩa vụ của chúng tôi!

– Không đâu ạ, mọi người cứ xem con như con cháu trong nhà mình thôi! – Cậu vẫn còn không quen với sự đối đãi này.

Mọi người cũng dần cảm thấy thoải mái hơn với cậu, họ bất giác yêu thích cậu ngay lần đầu gặp mặt, quả là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu.

– À, mà hôm nay mọi người cứ nghỉ ngơi đi ạ, để con nấu cơm cho… – Cậu muốn hôm nay mình sẽ tự tay làm cho anh một bữa cơm.

– Mấy hôm nay em mệt rồi, hay là cứ để họ làm đi! – Anh nói với cậu, giọng quan tâm lo lắng.

– Không sao đâu, em không mệt, mấy nay anh lo cho em như vậy! Hôm nay, anh phải để em đền đáp chứ!

– Dạ, vậy đâu được, đây là công việc của chúng tôi mà! – Người làm nhà anh cũng tiếp vào.

– Chỉ hôm nay thôi ạ… Mọi người cứ để con làm cho ạ!

Họ đang rất bối rối, không biết nên phải làm sao, từ chối cậu bé này thì không nỡ, nhưng nếu đồng ý thì cũng thật khó, làm sao họ có thể để cho cậu xuống bếp để làm công việc đáng ra là của mình như vậy. Thấy được sự lúng túng của họ, cộng thêm việc thấy cậu thật sự muốn như vậy nên anh mới quay qua họ:

– Nếu em ấy muốn nấu thì mọi người cứ để cho em ấy làm đi!

– Vậy, còn chúng tôi…

– Hôm nay mọi người cứ nghỉ ngơi đi, muốn đi chơi cũng được! – Anh đang cảm thấy khá thoải mái.

– Thật sao ạ… Vậy cảm ơn cậu! – Họ vui vẻ lui xuống.

Đợi họ đi hết, anh mới quay qua cậu, giọng khác hẳn lúc nảy:

– Em biết nấu ăn thật hả!

– Đương nhiên là biết, anh đợi đó mà xem! – Nói rồi cậu nhanh chân đi vào bếp.

Cậu đi đến bên chiếc tủ lạnh khổng lồ của nhà anh, mở ra lấy một số thứ cần thiết ra, đem lại kệ bếp để xuống rồi quay qua với tay lấy chiếc tạp dề đeo vào, bắt đầu gọt gọt cắt cắt… Thao tác cậu làm rất nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. Anh đứng phía sau, ngắm nhìn bóng lưng cậu, thật sự sự có chút ngạc nhiên, anh không nghĩ cậu lại còn biết cả những việc này. Anh đi đến, ôm cậu từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu, anh nói giọng nghi hoặc:

– Em, biết làm mấy thứ này từ khi nào vậy? Hửm!

– Là nhờ anh đó… – Cậu nói mà tay vẫn còn đang gọt củ khoai.

– Nhờ anh! Là sao? – Anh vẫn chưa hiểu lắm!

– Anh có biết là từ cái hôm anh đến nhà em là mẹ của em đã phải cất công chỉ dạy cho em nấu ăn không hả! Mẹ bảo em phải học nấu ăn để mai này về làm dâu còn nấu ăn cho nhà chồng đó! – Cậu chu mỏ lên nụng nịu.

– Thật hả! Vậy là anh phải cảm ơn mẹ rồi! – Anh cười cười.

– Mẹ ai chứ!

– Thì mẹ em rồi cũng là mẹ anh mà! Không phải sao!

Rồi hai người cứ quấn quýt, cùng nhau loay hoay ở dưới bếp. Cậu thì thoăn thoắt xoay qua xoay lại làm mọi thứ, còn anh thì chỉ biết lăn xăn bám theo sau lưng cậu, lúc thì đưa cho cậu cái dao, lúc thì đưa cho cậu hủ đường, khi thì giúp cậu nếm đồ ăn,… Nhìn cảnh tượng trước mắt, ai mà chẳng nghĩ đây là một cặp vợ chồng son chứ, trông họ thật đầm ấm và hạnh phúc biết bao. Nhưng cũng thật may mắn khi không có ai ở đây để thấy được hình ảnh này, nếu không thì Cao Thế Bảo anh còn gì là hình tượng nữa chứ!

Họ cùng nhau ăn bữa cơm, cậu chỉ làm vài ba món rất đơn giản nhưng anh ăn rất ngon lành. Ăn xong, cậu bảo anh đi lên trên phòng khách ngồi đợi, còn mình thì dọn dẹp rửa chén, anh đòi phụ nhưng cậu lại không chịu, cậu cứ đòi để mình tự làm. Anh đành chịu vậy, đi lên trên phòng khách ngồi trên chiếc ghế sô pha ngay giữa nhà mà ánh mắt vẫn cứ hướng xuống bếp, ngắm nhìn cậu. Một lúc sau, cậu dọn dẹp xong mọi thứ rồi nhẹ nhàng từ bếp đi lên, anh ngồi đó nhìn cậu từ từ tiến lại gần mình, miệng khẽ mỉm cười tay bất giác dang ra. Cậu cũng chẳng lạ gì nữa với hành động này của anh, rồi cũng như thói quen cậu tiến đến lao vào vòng tay anh, ngồi lên đùi anh, tay vòng qua ôm lấy cổ anh. Anh dịu dàng nâng cằm cậu lên, nhẹ đặt lên môi cậu một nụ hôn, cậu ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của anh. Rời môi cậu ra, anh thì thầm:

– Cảm ơn em!

– Em vẫn còn một thứ này cho anh! – Cậu lém lỉnh.

– Còn nữa sao? – Anh có chút ngạc nhiên.

– Anh nhắm mắt lại đi!

Anh ngoan ngoãn nghe lời cậu, nhắm mắt lại chờ đợi. Cậu nhìn anh, khẽ mỉm cười một cái rồi từ từ nhắm mắt, nhón người trao cho anh một nụ hôn nồng cháy nhất. Mặc dù, anh vẫn chư hiểu việc cậu muốn làm là gì, nhưng anh vẫn thừa sức để làm chủ trong việc này, anh đưa tay cố định cổ cậu, môi và lưỡi anh lại bắt đầu hoạt động. Ngậm lấy môi cậu, anh nhẹ nhàng liếm mút, đưa lưỡi vào bên trong miệng cậu anh khám phá mọi ngóc ngách. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, đưa đẩy, lần này anh kết thúc nụ hôn trước khi cậu ra hiệu. Cả hai cùng thở hổn hểnh, anh nhìn vào mắt cậu, nói với giọng thì thầm:

– Ý em là sao đây hả?

– Em… Em đã sẵn sàng rồi! Em muốn cho anh! – Cậu nhẹ nhàng thốt lên câu nói mà suốt mười tám năm qua cậu chưa từng nghĩ là mình có thể nói được.

– Em có hiểu mình đang nói gì không? Hửm!

– Đương nhiên là em hiểu!

– Em chắc chứ!

Cậu chỉ im lặng, khẽ gật đầu thay cho sự đồng ý. Anh dường như chỉ chờ có bấy nhiêu, cậu vừa gật đầu là anh đã lập tức lao vào cậu như một con mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày. Chiếm lấy đôi môi cậu anh mạnh mẽ khoái đảo khắp nơi, cậu ngồi trên người anh, hoàn toàn bị thất thế miệng chỉ có thể vang lên những âm thanh thật gợi tình:

– Ưm… Ưm, a a…

Anh như được cổ vũ tinh thần nên càng lúc càng tham lam hơn, từ trên mặt anh chuyển qua ngậm lấy tai cậu, cậu bị tác động vào vùng nhay cảm làm cơ thể co rút lại, miệng vẫn thoát ra những âm thanh cổ vũ anh. Bỏ tai cậu ra, anh chuyển dần xuống cổ cậu, ngậm lấy từng mẫu da thịt quý giá trên người cậu, anh nhẹ nhàng cắn để lại những dấu đỏ chủ quyền. Đôi tay anh cũng không còn ngoan ngoãn yên vị trên eo cậu nữa mà đã dần chuyển đi khắp nơi trên cơ thể cậu, đưa tay cởi phăng chiếc áo cậu ra, ném xuống sàn nhà. Lúc này, cậu mới nhận thức được việc mình đang làm là đang ở phòng khách, cậu thở hổn hểnh ghé vào tai anh:

– Anh… Vào phòng đi…

Anh nghe theo cậu, nhấc bổng cậu lên, anh xoay người đi về phòng mình, không biết anh nhìn đường bằng cách nào trong khi vẫn đang còn cắm mặt vào cơ thể cậu, anh bế cậu đi lên đến phòng mình mở cửa ra, rồi bước vào trong thả cậu xuống chiếc giường to lớn của mình. Cậu bé nằm gọn trên giường đợi chờ anh, anh đứng bên cạnh giường tự cởi áo mình ra để lộ ra cơ thể rắn chắc, rồi anh nhẹ nhàng nằm xuống, đè thân thể to lớn cao trên mét tám lên người cậu, hôn lên môi cậu, anh thì thầm:

– Giờ em có hối hận cũng không còn kịp đâu…

– Chỉ cần là anh, em sẽ không hối hận!

Câu nói của cậu như nguồn sức mạnh thôi thúc anh, anh bắt đầu hôn lên khắp cơ thể cậu, từ mắt mũi môi cổ rồi lần xuống ngực cậu. Ngậm lấy một bên nhủ hoa của cậu, nhẹ nhàng cắn mút, bên còn lại anh dùng tay xoa nắn, cậu nằm đó hưởng thụ sự đê mê do người yêu mang lại. Hai tay anh, một tay bận xoa nắn ngực cậu, tay còn lại thì lần mò xuống phía dưới kiếm tìm thứ quý giá nhất của cậu. Tạm ngừng mọi việc mình đang làm, anh nhanh chóng cởi bỏ hết những gì còn sót lại trên cơ thể của hai người. Mọi thứ trên người của anh và của cậu lộ hết ra trước mắt của nhau, cậu ngại ngùng đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn hình ảnh này của cậu anh chỉ khẽ mỉm cười, cuối xuống hôn lên môi cậu. Tay anh bắt đầu sờ đến phân thân của cậu, nhẹ nhàng vút ve, ban đầu cậu còn ngại ngùng nhưng được một lúc thì cậu đã bị anh kéo vào cuộc hoang dại, tay cậu bấu lấy vai anh, miệng rên rỉ:

– A… A… Anh, a… Anh nhanh chút…

– Em đẹp lắm đó! – Ghé vào tay cậu, anh thì thầm.

Nói rồi anh lại lần mò xuống phía dưới, kéo dài nụ hôn từ cổ, xuống ngực, xuống bụng rồi tìm đến phân thân của cậu, anh ngậm lấy. Cậu giật nảy mình cuối xuống nhìn anh, tay cậu nắm lấy vai anh ngăn lại:

– Anh… Bẩn lắm…

– Là của em thì sao mà bẩn được chứ!

Dứt lời, anh lại ngậm lấy thứ đó của cậu tiếp tục công việc. Cơ thể cậu nhận được thứ khoái cảm lạ đầu đời, khiến nó không thể nằm yên được, cậu ngọ ngoạy trên giường, miệng vẫn liên tục vang lên những âm thanh gợii tình. Đên lúc cậu gần như không chịu đựng được nữa, cơ thể cậu co giật liên hồi, miệng cậu vội vã hối thúc anh:

– Anh… A… Em, em muốn ra…

Anh bỏ mặt lời cậu nói, vẫn im lặng, không nói lời nào, miệng vẫn còn ngậm phân thân của cậu, lưỡi vẫn còn hoạt động rất nhiệt tình. Cậu không kiềm lại được nữa, co người bắn hết tất cả vào miệng anh, anh vẫn không nói gì, nhẹ nhàng nuốt hết tất cả vào. Cậu hoảng hốt, ngăn anh lại:

– Đừng anh…

Anh nuốt hết những gì cậu bắn ra, ngước mắt lên nhìn cậu, anh khẽ mỉm cười:

– Rất tốt, rất ngọt…

Nói rồi, anh chồm người lên, vẫn không bỏ lỡ một khắc nào, anh hôn từ bụng cậu hôn lên đến ngực, rồi lại đến môi cậu. Họ lại trao nhau một nụ hôn nóng bổng, hai cơ thể không mảnh vải che thân quấn lấy nhau, đến khi cả hai hết dưỡng khí, buông môi nhau ra, anh thì thầm:

– Em sợ đau không?

Cậu lắc lắc đầu, anh mỉm cười rồi nắm lấy tay cậu đưa xuống khúc côn thịt đang cương cứng của mình, lúc đầu cậu còn có chút sợ, định rụt tay lại nhưng anh vẫn giữ chặt tay cậu. Cậu cũng không phản kháng nữa, đưa tay nắm lấy phân thân của anh trong tay, cậu rụt rè vút ve. Anh nằm đó, hưởng thụ cảm giác khoái lạc do cậu người yêu bé nhỏ đem lại, miệng khẽ hít hà, cậu cũng có chút ngượng ngùng, đánh nhẹ vào ngực anh, anh chỉ khẽ bật cười rồi cuối xuống hôn cậu. Anh lại bắt đầu đưa tay xuống, lần tìm cúc hoa của cậu, anh nhẹ nhàng giúp cậu khếch trương, cậu khẽ rên lên:

– Á… Anh nhẹ chút…

– Em ngoan đi! Chút sẽ hết đau thôi!

Cậu ngoan ngoãn im lặng ngay, chỉ khẽ rên lên vài tiếng, còn tay cậu vẫn đang hoạt động. Anh không thể chịu đựng thêm lâu hơn nữa, nhìn cậu anh khẽ cười:

– Anh bắt đầu nhé!

– Dạ…

Cậu bé nhỏ thật ngoan ngoãn, nằm dưới thân anh rên rỉ, anh ban đầu còn rất nhẹ nhàng vì anh sợ cậu chưa quen nên sẽ rất đau. Đợi khi cậu đã quen dần với việc có phân thân của anh trong mình thì anh mới động mạnh hơn, lúc đầu cậu có chút đau rát tay cứ bám chặt lấy vai anh miệng phát ra những tiếng rên gợi tình. Lúc này, anh đâu còn nghĩ được đến việc gì nữa, chỉ biết đem hết những kiềm chế của bản thân trong suốt thời gian qua xả hết lên trên người cậu. Cả căn phòng to lớn của anh giờ chỉ còn vang lên âm thanh của sự va chạm xát thịt cùng với tên rên rỉ phát ra từ miệng cậu, tiếng hít hà hổn hểnh từ anh. Thật quyến rũ, thật gợi tình… Nguyên đêm hôm đó, anh hành cậu suốt mười mấy hiệp mà không hề biết mệt mỏi, còn cậu thì như không còn chút sức lực nào, mệt lả người nằm bất động trên giường. Đến khi anh hành cậu chán chê rồi thì mới đứng dậy, bế cậu vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cả hai rồi bế cậu ra giường, hai người vẫn không mặc quần áo như vậy nằm ôm nhau ngủ cho đến sáng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN