Tia nắng của anh - Chương 16: Sẵn sàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Tia nắng của anh


Chương 16: Sẵn sàng


Ánh nắng sớm từ bên ngoài len lõi qua khe cửa, chiếu rọi lên chiếc giường lớn ngay giữa căn phòng, đánh thức một cậu nhóc đang nằm gọn trong vòng tay người yêu. Cậu bị ánh nắng buổi sáng làm làm cho tỉnh giấc, khẽ cựa quậy nhưng không thể được, toàn thân cậu đau ê ẩm khiến cậu không thể nhúc nhích nổi. Bất giác, miệng cậu rên lên một tiếng: “A” làm anh cũng giật mình tỉnh giấc, anh cuối xuống nhìn người đang gối đầu lên tay mình, nhỏ giọng:

– Em dậy rồi à? Sao không ngủ thê chút nữa đi!

– Em dậy sớm quen rồi… – Cậu ngước lên nhìn anh, cũng nói với giọng thầm thì.

– Ừm, mà em còn mệt không? – Vuốt ve mặt cậu, anh lo lắng.

– Em còn đau lắm, không nhúc nhích được luôn! Tại anh hết đó! – Cậu tự nhiên giận dỗi, đánh vào ngực anh nũng nịu.

– A, anh biết rồi, là lỗi của anh… Anh xin lỗi! Bảo bối của anh đau lắm hả! – Hôn lên trán cậu, ạnh dịu dàng dỗ dành người yêu.

Cậu chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, cậu thật sự còn rất đau ở nơi đó và cơ thể cậu thì ê ẩm hết cả, không thể làm gì nổi. Anh có chút đau lòng, cũng tại vì anh không thể kiềm chế nổi bản thân mình nên mới khiến cậu đau đến mức này. Dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu, anh lại nhỏ giọng âu yếm:

– Vậy giờ em muốn nghỉ ngơi thêm không? Hay là muốn xuống nhà ăn sáng?

– Em muốn dậy… – Cậu thât sự không muốn mình phải nằm lì ở trên giường.

– Vậy giờ anh bế em đi đánh răng, rửa mặt rồi xuống ăn sáng… Được không?

– Dạ…

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy, bước xuống giường rồi dịu dàng cuối xuống vòng tay bế cậu lên, mỉm cười hôn lên môi cậu rồi ôm cậu đi vào bên trong nhà vệ sinh. Anh giúp cậu làm mọi thứ, đánh răng, tắm rửa rồi mặc lại quần áo cho cậu, anh cũng tự mình làm mọi thứ. Làm xong cho cả hai, anh lại nhẹ nhàng bế người yêu bé nhỏ tên tay, rồi cả hai cùng nhau đi xuống dưới nhà. Ban đầu cậu không nghĩ gì nhiều, nhưng khi anh vừa bước xuống đến nơi thì toàn bộ người làm trong nhà anh đều đổ dồn ánh mắt về họ, còn che miệng tủm tỉm cười nữa, cậu lập tức đỏ mặt ngại ngùng úp mặt vào ngực anh. Thật ra, người làm nhà anh thấy họ như vậy thì chỉ là vì vui mừng mà cười thôi, từ ngày họ về nhà anh làm cho đến nay thì đây là lần đầu tiên anh đưa người khác về nhà, mà đó chẳng phải là người bình thường, có thể khiến cho anh trở nên dịu dàng, ấm áp lại được vui vẻ và thoải mái hơn. Họ thật sự cảm thấy vui mừng và hạnh phúc thay cho anh nên mới hài lòng mà mỉm cười như vậy, họ đâu biết điều đó sẽ khiến cho đứa trẻ kia trở nên ngại ngùng đến như vậy. Thấy cậu vì những ánh mắt này mà không được tự nhiên, anh liền quay qua nhìn qua một lượt người làm trong nhà mình rồi lên tiếng:

– Không được nhìn nữa!

Mọi người nghe anh nói thì cũng có chút sợ, vội giải tán ra tránh đi nơi khác để cậu được tự nhiên hơn. Đợi họ đi hết, anh mới cuối xuống nói nhỏ với người đang nằm trên tay mình:

– Không còn ai nhìn em nữa đâu!

Nghe anh nói cậu mới nhẹ nhàng quay đầu ra nhìn xung quanh, đúng là không còn ai ở gần đây nhìn vào cậu cả, yên tâm rồi cậu mới trở nên thoải mái hơn. Anh bế cậu lại bàn ăn ngồi xuống, anh đặt cậu ngồi lên đùi mình, ôn nhu hìn cậu anh mỉm cười. Ngồi trên đùi, vòng tay qua cổ anh, cậu nhẹ hàng nói với anh:

– Anh đừng có hung dữ như vậy với mọi người trong nhà nữa…

– Chẳng phải họ làm em không được thoải mái sao?

– Không phải đâu, tại em không quen nên mới ngại như vậy thôi, chứ không phải tại họ… – Cậu nhẹ giọng giải thích.

– Được rồi… Anh nghe em hết! – Anh dịu dàng sủng nịnh.

– Anh ngoan thật đó, đáng khen… – Nói rồi, cậu chồm người hôn anh một cái.

Hai người vui vẻ cùng nhau ngồi ăn hết bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, anh dịu dàng đút cho cậu từng miếng một, có khác gì người chăm trẻ em không chứ! Hết thảy người làm nhà anh tuy không ở ngay phòng bếp để nhìn hai người nhưng họ vẫn còn ở trong nhà để dọn dẹp và họ cũng đã nghe được hết những gì anh và cậu nói với nhau. Họ nhìn nhau, cười hài lòng, đứa trẻ này đúng là của quý mà, vừa hiền lành lễ phép giờ lại còn thêm tấm lòng rộng lượng, bao dung nữa.

Hai người ăn xong bữa sáng rồi cùng ở nhà quấn quýt nhau nguyên ngày hôm đó. Cậu tuy vẫn còn có chút đau nhưng được anh chăm sóc chu đáo, với lại bên anh thật sự vui vẻ và hạnh phúc nên cậu phần nào cũng cảm thấy đỡ hơn. Đến tối, anh mới đưa cậu trở về nhà, sáng mai là ngày cậu bước vào kì thi đại học rồi, thấy cậu về ba mẹ cậu cũng rất vui vẻ, họ thừa biết đêm qua và ngày hôm nay cậu ở đâu, làm gì nên cũng không hỏi nhiều. Biết mai cậu phải dậy sớm để đi thi, nên anh cũng không ở lại lâu, anh về sớm để cậu còn nghỉ ngơi. Trên đương về, anh như nhớ ra điều gì đó lại lấy điện thoại ra bấm số gọi cho cậu, thấy anh gọi cậu bắt máy ngay:

– Em đây…

– À, em tắm chưa?

– Em đang chuẩn bị thôi, anh mới vừa về có năm phút mà!

– Ừ… Mà em còn mệt lắm không?

– Dạ, một chút thôi anh, em ngủ một giấc là hết à!

– Ừm, được rồi! Vậy em lo ngủ sớm đi… Mai anh qua đón em! – Giọng anh dịu dàng.

– Dạ, em biết rồi… Anh về cẩn thận đó!

– Được rồi! Tạm biệt bảo bối… – Anh cúp máy, tiếp tục lái xe về nhà.

Sáng hôm sau, cậu dậy thật sớm như mọi khi để chuẩn bị cho buổi thi quan trọng này. Mẹ cậu cũng đã dậy từ sớm rồi để chuẩn bị cho cậu một bửa sáng thịnh soạn, anh cũng lái xe qua nhà cậu thật sớm, cùng nhà cậu ăn sáng luôn. Trong bữa ăn, vẫn như mọi khi họ trò chuyện thật vui vẻ, xong bữa sáng mẹ cậu còn cho cậu ăn thêm một chén chè đậu đỏ thay cho lời chúc may mắn. Ăn xong cậu tạm biệt ba mẹ rồi cùng anh đi đến trường. Hôm nay, anh nghỉ làm một buổi để ở lại chờ cậu thi xong rồi cùng về, đến nơi thi thì cũng đã có rất nhiều người ở đó rồi. Mọi người ở đây thuộc mọi tầng lớp khác nhau, có người trông giàu có, sang trọng nhưng cũng có người rất cơ cực, thiếu thốn, nhưng họ đến đây đều vì mục đích chung đó là thi hay cổ vũ cho con em mình trong kì thi quan trọng này. Khung cảnh trông thật náo nhiệt và ồn ào trước giờ thi, chiếc siêu xe mà đen bóng loáng của anh như là vật thu hút mọi sự chú ý đổ dồn vào nó, làm xung quanh bất giác trở nên im lặng. Mọi người từ các bậc phụ huynh đến các cô cậu học sinh như cậu đều chăm chăm nhìn vào chiếc siêu xe với một ánh mắt tò mò, liệu ai là người được bước ra từ chiếc xe đó, và họ cũng tự nhiên mà dạt ra hai bên nhường chỗ cho chiếc xe quý giá có số lương giớ hạn trên thế giới tiến vào. Chiếc xe lao vào khoảng trống duy nhất vừa được tạo ra, dừng lại, mọi người xung quanh vẫn chưa thể biết được người bên trong là ai, vì kính xe của anh chỉ để cho người bên trong nhìn thấy bên ngoài, chứ người bên ngoài sẽ không nhìn thấy được bên trong. Dừng xe, anh quay qua cậu, dịu dàng:

– Đông người như vậy, em xuống được không?

– Em thì không sao, em chỉ sợ lỡ họ biết anh… Thì… Thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh thôi! – Cậu bé thật thà, sợ mình sẽ làm cho tên tuổi của anh bị ảnh hưởng.

– Sao có thể như vậy được chứ! Với anh, em quan trọng hơn cái thứ danh tiếng đó, em hiểu không hả! – Nhẹ vuốt mái tóc cậu, anh thì thầm.

Cậu nhóc của anh ngoan ngoãn gật đầu, miệng mỉm mỉm cười.

– Để anh xem thử Duy Lâm đến chưa, chứ để em vào đó một mình anh không yên tâm! – Nói rồi, anh lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho y, y bắt máy ngay:

– Em đây, có gì không anh?

– À, anh chỉ hỏi xem là chồng cậu đến chỗ thi chưa thôi! – Giọng cười cười.

– Anh này… Em cũng đang lái xe đưa em ấy tới đây! À, mà hình như em thấy xe của anh rồi! – Y đang nói chuyện thì nhìn ở đằng trước thấy chiếc xe màu đen quen thuộc, biết ngay là xe anh.

Nghe y nói thì anh cũng bất giác nhìn ra sau, đúng là xe y đang đi tới, chiếc siêu xe màu trắng giống y của anh:

– À, anh thấy xe cậu rồi, cậu lên cạnh chỗ xe anh luôn đi!

– Em biết rồi, đợi em chút! – Nói rồi y cúp máy, lái xe tiến đến cạnh xe anh.

Mọi người lại được một phen kinh ngạc nữa, trước mắt họ giờ không phải là một chiếc siêu xe nữa mà là hai, loại xe này trên thế giới chỉ có khoảng năm chiếc mà nay họ lại được chiêm ngưỡng một lúc hai chiếc tại trước cổng một trường học, nơi sắp diễn ra một buổi thi đại học bình thường. Thật ra thì một vài người trong số họ cũng đã ngờ ngợ nhận ra rằng người lái được chiếc xe này ở trong nước thì cũng chỉ có hai người là anh Cao Thế Bảo và y thư kí quốc dân Quốc Kiệt mà thôi, nhưng điều họ thật sự không biết là hai anh vì sao lại xuất hiện ở đây. Đợi xe y đậu lại ngay cạnh xe mình thì anh mới quay qua nhìn cậu, mỉm cười:

– Hai đứa nó tới rồi, chúng ta vào thôi!

– Dạ… – Cậu ngoan ngoãn nghe lời.

Anh mỉm cười xoa đầu cậu, mở của bước xuống xe rồi đi qua bên phía đối diện mở cửa cho cậu, y và hắn cũng nhanh chóng mở cửa xe bước xuống. Bốn người bước ra từ hai chiếc siêu xe làm cho xung quanh lại thật sự ồn ào, họ bắt đầu xì xầm bàn tán về bốn người:

– Thì ra là Cao Thế Bảo và Quốc Kiệt…

– Đúng là hai người họ thật kìa!

– Thật không thể tin là gặp được Cao Thế Bảo ở đây! – Kèm theo lời nói, vài người còn lấy điện thoại ra để chụp lại hình của họ.

– Nhưng còn hai cậu học sinh kia là ai vậy nhỉ!

– Hai người họ làm gì có anh em hay cháu ở tuổi này…

Anh, y và cả hắn không mấy quan tâm đến những lời này, đơn giản họ chẳng để nó lọt tai, còn cậu thì dù đã nhiều lần nhưng cũng chưa thể quen được, cậu rất để ý đến những lời này nên khó chịu mà cứ cuối cuối đầu lảng tránh. Anh biết thế nào cậu cũng như vậy, nên chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu mà dịu dàng:

– Ngẩng mặt lên mới đi được chứ!

Nghe lời anh, cậu từ từ ngẩng mặt lên, nhưng mặt vẫn còn có vẻ rất khó chịu. Anh khẽ mỉm cười, nhìn cậu ôn nhu:

– Ngoan, không cần để ý…

Nói rồi, anh cũng quay qua bên phía y và hắn:

– Duy Lâm à! Em giúp anh đưa Ngọc Hào vào trong nhé! Anh vào mắc công lại không tiện cho em ấy!

– Anh yên tâm đi, cứ để nó cho em! – Hắn vui vẻ nhận lời ngay.

– Được, cảm ơn em!

Nói chuyện xong với hắn, anh lại quay qua nói với cậu người yêu bé nhỏ của mình:

– Giờ em vào với Duy Lâm nhé! Anh ở ngoài này đợi em!

– Dạ… Vậy em vào trong nhé! – Cậu có vẻ đỡ hơn một chút rồi.

Bên kia, có hai con người đang bắt đầu diễn cảnh chia li đau khổ, hắn nhìn y dịu dàng:

– Giờ em vào thi nhé! Nếu như anh bận việc thì không cần chờ em cũng được! – Vừa nói, hắn lại vừa liếc qua phía anh.

– Không sao, khi nào em thi xong thì anh sẽ đến đón em! – Giọng y cũng dịu dàng không kém, mặt lại pha chút buồn.

– Nhưng công ty anh xa vậy mà…

Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì anh đứng một bên đã vội chen vào:

– Hai cậu thôi đi, diễn không đạt một chút nào hết! Được rồi, sáng nay anh cũng không định đến công ty, nên cậu cứ cùng anh ở đây đợi hai nhóc này thi xong luôn đi…

– Chỉ có anh là hiểu em nhất! – Y cười cười nhìn anh.

– Vậy em cảm ơn nhé, anh vợ…

Hắn nói xong câu đó, không đợi cho ai nói câu nào, đi qua nắm lấy tay cậu kéo đi:

– Vào thôi thằng kia…

Cậu bị hắn kéo đi, chỉ kịp quay lại nói một câu:

– Em vào nhé…

Anh mỉm cười gật gật đầu, còn y thì nảy giờ vẫn đứng đó, ngẩng người ra, tên nhóc của y mới vừa gọi anh là gì vậy chứ! Anh vợ sao… Anh quay qua thấy vẻ mặt này của y thì chỉ biết cười cười trêu ghẹo:

– Nhóc đó gọi không đúng sao hả?

– Anh… – Y ngại đến đỏ mặt.

– Được rồi, vào xe đợi đi, nắng quá!

Nói rồi, anh quay lưng mở cửa xe bước vào, y cũng ậm ực chu chu mỏ theo sau, vào ngồi chung xe với anh luôn. Hai người ngồi trong xe, anh gọi điện về báo cho công ty biết rằng sáng nay anh và y sẽ không đến công ty, có công việc gì thì cứ để đến chiều anh sẽ giải quyết. Cúp máy, anh ngả đầu ra sau tựa vào ghế, tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi, y cũng vậy…

Đâu đó gần cạnh họ cũng có một người chị lái xe đưa em mình đi thi, hai chị em họ tình cờ chứng kiến được cảnh hai đại nhân vật tên tuổi đích thân lái xe đưa người yêu đi thi đại học. Hai chị em mỗi người một trâm trạng, nhưng không ai nói ra lời nào, chỉ tạm biệt nhau rồi cậu trai trẻ cũng bước vào bên trong trường, để lại người chị đứng ngoài nhìn theo. Trong đầu cậu thanh niên giờ chỉ lẩn quẩn một câu nói: “Cao Thế Bảo, anh đợi xem tôi sẽ đạp anh khỏi vị trí đó như thế nào!” Ả đứng ngoài cổng nhìn theo bóng lưng em mình, chỉ biết cười cay đắng: “Hải Minh à, làm ơn hãy sống thật hạnh phúc, vì em, chị không cần hạnh phúc cũng được!”

Nói là nghỉ ngơi, nhưng anh và y cũng chẳng thể yên tâm mà ngủ sâu giấc, chốc chốc hai người lại mở mắt ra nhìn xung quanh một lần. Đến khoảng hơn 11 giờ trưa, hai người mới bắt đầu thấy có lác đác vài cô cậu học sinh đi ra, anh và y vội mở cửa xe bước ra ngoài để đón hai cậu. Cậu với cô và hắn sau khi thi xong thì cũng cùng nhau đi ra, hắn chen vào giữa cô và cậu khoát vai hai người hỏi hang:

– Làm bài được không hả?

– Cũng được, còn mày… – Cậu quay qua hắn.

– Bình thường thôi! – Hắn cười cười.

– Còn mày thì sao? – Cậu nhìn qua cô.

– Cũng được, tụi mình ôn tập nhiều vậy mà! – Cô cũng cảm thấy rất vui.

Cả ba người vui vẻ cùng khoát vai nhau đi ra, cô cười cười nhìn hai đứa bạn của mình hỏi:

– Cuối cùng cũng hoàn thành xong hết việc học hành rồi, tụi bây định khi nào sẽ công khai chuyện tình cảm đây hả?

– Bây giờ… – Cậu có vẻ hơi ngạc nhiên.

– Đương nhiên, bây giờ tụi bây đâu còn là học sinh nữa đâu, việc gì phải e dè như vậy chứ!

– Đúng rồi, đã đến lúc rồi… – Hắn cười.

Ra đến cổng, cô tạm biệt hai người bạn của mình để chạy đến chỗ ba mình đang đợi. Cậu và hắn đứng từ cổng nhìn ra, có thể thấy được rất rõ hai người đàn ông đang đứng đợi mình. Cậu đứng đó, nhìn anh thật lâu, mỉm cười hạnh phúc: “Chắc anh đợi em lâu rồi đúng không” Rồi không nói lời nào, cậu lao ra chạy thật nhanh đến chỗ anh, ôm chầm lấy anh không nói lời nào. Anh rất ngạc nhiên vì hành động này của cậu nhưng anh chỉ im lặng đáp lại cái ôm của cậu, anh dang tay siết chặt cậu trong vòng tay. Xung quanh mọi người lại được một phen ngỡ ngàng, cậu nhóc này thật sự là gì mà lại ôm anh trông có vẻ thân mật đến như vậy chứ, chẳng lẽ đó là mối quan hệ tình cảm mà họ chưa từng nghĩ đến đó hay sao, lập tức họ lấy điện thoại ra chụp lia lịa lại khoảnh khắc chưa từng có này… Lần này, cậu mặc kệ tất cả, buông anh ra cậu vui vẻ:

– Anh, em đói rồi…

– Được, vậy giờ anh đưa em đi ăn! – Anh cười dịu dàng, xoa đầu cậu.

– Hai cậu đi ăn chung luôn không? – Anh quay qua nhìn hai người bên cạnh.

– Dạ, vậy thì chúng ta đi chung luôn đi anh! – Y lên tiếng.

– Vậy chúng ta đi nhanh thôi! – Hắn vui vẻ hưởng ứng ngay.

Vậy là cả bốn người cùng nhau nhanh chóng lên xe, chạy đến nhà hàng quen thuộc để cùng ăn cơm. Ăn xong, y chở hắn về nhà còn anh thì đưa cậu cùng đến công ty luôn. Anh và cậu lại cùng nắm tay nhau đi lên phòng làm việc của anh, nhân viên trong công ty dường như cũng đã quen với chuyện này rồi nên cũng không còn ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào họ như những lần trước nữa mà chỉ nhẹ nhàng cuối đầu chào họ. Hai người cùng nhau bước vào phòng, đóng cửa lại, anh kéo cậu lại chiếc ghế sô pha ngồi xuống, đặt cậu ngồi lên đùi mình rồi anh nhẹ nhàng hỏi:

– Lúc nảy, em không sợ người khác nữa sao? Hửm!

– Không sợ nữa, em lớn rồi… – Cậu tinh nghịch nhìn anh cười cười.

– Vậy em không sợ người khác đưa tin luôn hả?

– Dạ không, có anh rồi, em không sợ nữa! – Cậu vẫn còn rất vui vẻ.

– Thật sao! – Anh nhìn cậu, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, hỏi lại.

– Thật mà, bây giờ chỉ cần anh và mọi người bên cạnh thì em sẽ không sợ gì nữa…

– Cảm ơn em! – Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

– Em mới là người nên cảm ơn anh mới đúng chứ! Cảm ơn anh đã chờ em lâu như vậy! – Cậu cũng đáp lại anh bằng một nụ hôn.

– Chỉ cần là em, anh chờ bao lâu cũng được! – Anh âu yếm vuốt ve gương mặt cậu.

Hai người vẫn còn đang vui vẻ với nhau thì bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, anh quay ra phía cửa gọi:

– Ai đó, vào đi!

– Dạ, em là trợ lí của anh Quốc Kiệt ạ!

Cậu nghe thấy vậy nên vội leo xuống khỏi người anh, để anh bắt đầu vào làm việc của mình. Người ngoài của cũng bước vào, lễ phép cuối đầu:

– Dạ, chào chủ tịch…

– Có chuyện gì không? Sao không nói với Quốc Kiệt! – Anh lạnh lùng.

– Dạ, hiện có một chuyện đang rất gấp nhưng mà vẫn chưa có anh Quốc Kiệt ở công ty nên em mới mạn phép tự mình lên đây ạ!

– Được rồi! Có chuyện gì nói đi! – Anh vẫn giữ nguyên thái độ.

– Dạ thưa chủ tịch! Chuyện là hiện tại hình ảnh của anh và một cậu học sinh nào đó đang được lan truyền khắp nơi ạ! – Cô trợ lí cuối đầu lễ phép.

– Tôi biết rồi! – Anh vẫn rất bình thản với tin tức này.

– Dạ, vậy ngài có cần phải lập tức chặn đứng mọi thông tin này lại không ạ!

– Không cần đâu! Cứ để nó được lan rộng ra đi!

– Dạ… dạ, tôi hiểu rồi… – Cô trợ lí vẫn không hiểu được anh đang nghĩ gì, nhưng cũng chẳng dám làm trái ý anh.

– Được rồi! Cô lui xuống đi! Cứ để tôi lo chuyện này!

– Dạ, xin phép chủ tịch… – Nói rồi, cô trợ lí cuối đầu nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại.

Đợi cô trợ lí của anh đi ra, cậu mới vội chạy lại ngồi cạnh anh, cậu có chút lo lắng:

– Anh ơi, liệu có ảnh hưởng gì đến anh không vậy?

– Không sao, anh sẽ lo được chuyện này! Em không cần phải lo lắng đâu! – Anh dịu dàng xoa đầu cậu.

Cậu ngồi đó, ngoan ngoãn gật gật đầu. Cậu đã quyết định là lần này sẽ để bản thân mình được sống thật phóng túng, không phải e dè hay lo sợ ánh mắt của mọi người xung quanh nữa.

– Vậy giờ anh đi làm đi! – Cậu hối thúc anh.

– Được rồi, em thích làm gì gì cứ làm đi! Anh làm việc đây!

Anh đứng dậy, cuối xuống hôn lên trán cậu một cái rồi đi lại chỗ bàn làm việc ngồi vào để làm nốt phần việc còn lại. Cậu cũng đứng dậy, đi lại chỗ anh, ra sau lưng anh vòng tay qua ôm lấy cổ anh nũng nịu:

– Anh, em đi lòng vòng công ty được không?

– Được, em cứ đi chơi đi! Khi nào chán thì về lại nhé… – Anh dịu dàng.

– Dạ, vậy em đi nhé! – Cậu vui vẻ hôn lên má anh một cái rồi chạy lại mở cửa phòng anh đi ra ngoài.

Anh nhìn theo bóng lưng cậu, khẽ mỉm cười rồi quay lại tiếp tục giải quyết mớ hồ sơ ở trên bàn. Cậu tung tăng chạy đi khắp mọi nơi trong công ty anh, vui vẻ ngắm nhìn tất cả mọi thứ, bỏ lại sau lưng mọi lo lắng, sợ hãi. Mặc kệ ngày mai rồi chuyện của anh và cậu sẽ như thế nào, chỉ cần hôm nay vẫn còn có anh bên cạnh che chở và bảo vệ cho câu, vậy là quá đủ rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN