Tia nắng của anh
Chương 18: Lựa chọn đối mặt
Mới sáng sớm, tất cả mọi người đều đã có mặt tại sảnh của công ty anh là nơi tổ chức họp báo hôm nay, phóng viên của tất cả các tờ báo đã đứng chờ kín cả khán phòng nơi tổ chức họp báo, máy móc, dụng cụ thu âm thu hình đều đã chuẩn bị xong, khách mời cũng đã được sắp xếp chỗ ngồi ổn định, tất cả đều đang chờ đợi sự suất hiện của anh. Mọi thứ chuẩn bị xong, giọng của người dẫn dắt buổi họp báo vang lên:
– Kính chào tất cả các vị khách mời cùng các bạn phóng viên hôm nay đã có mặt ở đây! Sở dĩ hôm nay chúng ta cùng nhau có mặt ở đây là để chờ đợi câu trả lời thỏa đáng nhất của ngài Chủ tịch trẻ tài năng Cao Thế Bảo về tin đồn đã phủ sóng khắp cả nước trong suốt mấy ngày qua.
Tất cả đều im lặng để lắng nghe từng lời của người dẫn chương trình. Khẽ mỉm cười, nhìn qua tất cả mọi người một lượt rồi người dẫn chương trình tiếp tục lên tiếng:
– Và bây giờ, chúng ta cùng nhau chào đón sự xuất hiện của Chủ tịch Cao Thế Bảo!
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, tay hướng về phía cửa thì cũng là lúc cánh cửa căn phòng được mở ra. Đứng trước cửa, không phải chỉ là một mình anh mà còn có thêm một người nữa đang nắm chặt tay anh, đó là cậu. Hai người nắm tay nhau cùng bước vào bên trong, tất cả các máy quay đều hướng về phía của hai người, vừa quay phim vừa chụp hình, bắt trọn mọi khoảnh khắc khi họ bước từ cửa vào đến hai chiếc ghế lớn được chuẩn bị sẵn ở ngay trung tâm của sân khấu. Hai người ngồi xuống, liền có người chạy ra đưa míc cho anh và cậu, anh đưa micro lên cất giọng:
– Tôi, Cao Thế Bảo, nguyên là chủ tịch tập đoàn thời trang JK, xin được gửi lời chào đến tất cả mọi người đang có mặt ở đây hôm nay!
Anh vừa dứt lời, mọi người đã đồng loạt vỗ tay, giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc anh tiếp:
– Còn người bên cạnh tôi đây, em ấy là Ngọc Hào… Và em ấy là vợ tương lai của tôi!
– Ồ…
Cả khán phòng dường như đều rất ngạc nhiên trong đó có cả cậu, chuyện này anh chưa hề nói trước với cậu. Bắt đầu cả khán phòng nháo nhào lên, phóng viên bắt đầu lên tiếng rối rít hỏi, còn các khách mời thì quay mặt lại với nhau thì thầm bàn tán. Cậu bắt đầu thấy hoảng sợ cái khung cảnh trước mắt, trong lòng đang rất hoảng loạn nhưng vì sợ anh lo lắng nên khuôn mặt cậu cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể. Anh quay qua, nhìn là đủ biết cậu đang rất lo sợ, anh đưa tay qua nắm chặt tay cậu, ngước mặt lên nhìn anh, hai người khẽ mỉm cười. Đợi đến lúc cậu có vẻ thoải mái hơn, anh mới tiếp tục lên tiếng:
– Hôm nay, tôi quyết định mở cuộc họp báo này là để chính thức công bố với mọi người chuyện tình cảm của tôi và Ngọc Hào! Thế nên mọi người có thắc mắc gì xin cứ hỏi trực tiếp tôi đây, tôi sẽ giải đáp tất cả… – Anh dõng dạc từng lời, mặt vẫn không chút cảm xúc.
Tất cả phóng viên bắt đầu chen nhau giơ micro về phía hai người, tranh nhau hỏi tới tấp:
– Vậy là bây giờ anh đã chính thức xác nhận tin đồn mấy hôm nay là thật đúng không ạ?
– Anh thừa nhận mình là Gay (người đồng tính nam) đúng không? Thưa anh?
– Hai người đã bắt đầu chuyện này từ khi nào vậy ạ?
– Thưa anh Cao Thế Bảo, anh phát hiện ra mình là người đồng tính từ khi nào vậy ạ!
– Có phải nó là lí do từ xưa đến nay anh chưa bao giờ có cảm giác với phụ nữ không?
Những câu hỏi cứ dồn đến không có hồi kết, anh dẫn chương trình thấy tình hình có vẻ rối loạn nên vội lên tiếng xoa dịu bầu không khí:
– Nào nào, các bạn phóng viên xin hãy bình tĩnh chút nào! Ngài chủ tịch của chúng tôi sẽ trả lời từng câu một cho quý vị ạ!
Nhóm phóng viên cũng dần bình tĩnh lại, đợi họ ổn định anh mới từ tốn đưa micro lên trả lời:
– Mọi người không cần gấp! Như đã nói, hôm nay tôi mở họp báo là để công bố chuyện chúng tôi đang yêu nhau. Cho nên nói tôi thừa nhận tin đồn này là đúng, và tôi là người đồng tính cũng là chuyện chính xác! Còn chuyện chúng tôi bắt đầu từ khi nào thì, có lẽ là khoảng hơn nữa năm rồi.
Câu trả lời của anh có lẽ là thứ mà nhiều người đang mong đợi nhưng chắc chắn nó không phải là thứ mà các đối tác của anh momg muốn. Họ không mấy hài lòng về đáp án này từ anh, gương mặt họ tỏ rõ sự khó chịu. Các phóng viên không mấy để tâm đến thái độ của những người xung quanh lại tiếp tục với những câu hỏi của mình:
– Chuyện này đã lâu như vậy vẫn không ai biết, vậy lí do gì mà đến bây giờ anh lại quyết định công khai mà không tiếp tục giấu kín nó vậy ạ?
– Thật ra, chuyện này chúng tôi không hề cố ý giấu giếm gì cả! Chúng tôi vẫn yêu nhau, tôi vẫn làm việc, em ấy vẫn đi học, chỉ tại trước giờ chưa ai hỏi tới và cũng chưa ai làm phiền gì đến chúng tôi nên chúng tôi không cần phải nói ra thôi! – Anh vẫn nắm chặt tay cậu, trả lời câu hỏi với gương mặt không mấy cảm xúc.
Với thái độ này của anh, tất cả dường như lại có chút run sợ, họ hỏi nhưng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của anh, một vài người khác dần chuyển hướng qua phía cậu:
– Không biết cậu Ngọc Hào đây có thể cùng trả lời những câu hỏi của chúng tôi được không?
Cậu đột nhiên có chút chột dạ, khẽ quay qua nhìn anh, anh cũng nhìn qua cậu nhưng là với ánh mắt có chút lo lắng. Bỗng cậu nhìn anh mỉm cười rồi gật đầu một cái, anh cũng thấy thoải mái hơn, mỉm cười lại với cậu, nhận được ánh mắt tin tưởng từ anh, cậu quay xuống phía những người đang chờ đợi mình:
– Vâng, đương nhiên là được! Mọi người cứ hỏi tôi sẽ trả lời ạ! – Giọng cậu vang lên không lớn không nhỏ, không quá cứng rắn băng lãnh như anh mà thay vào đó là sự ấm áp ngọt ngào còn có chút lễ phép vốn có của cậu nữa.
Tất cả mọi người có vẻ như bị cuốn hút ngay bởi cậu bé này, giọng nói dịu dàng ấm áp với vẻ đẹp thanh tú ngọt ngào cộng thêm thái độ khiến người khác dễ chịu. Họ dần thoải mái hơn rồi lại tiếp tục với những câu hỏi của mình:
– Vậy cậu có thể cho chúng tôi biết trong mối tình này thì ai là người đã bắt đầu trước không?
Cậu bỗng có chút ngại ngùng, đỏ mặt, đưa micro lên khẽ mỉm cười:
– Dạ, thật ra thì tôi chẳng biết ai là người bắt đầu trước cả! Thậm chí tôi còn chẳng biết là mình đã yêu anh ấy từ khi nào nữa… Chỉ biết là từ khi tôi hiểu được yêu là gì thì tôi đã yêu anh ấy rồi…
Câu trả lời của cậu nhóc đáng yêu làm cho tất cảm đều cả thấy vui vẻ lên hẳn, kể cả những người không thích tin đồn này cũng bất giác mỉm cười. Còn những người từ đầu đã ủng hộ tin đồn này thì thôi rồi, chỉ còn biết ôm nhau mà quắn quéo bởi sự ngọt ngào này. Còn anh, anh vui đến mức không còn nghĩ được gì nhiều chỉ biết cười hạnh phúc rồi quay qua hôn lên môi cậu một cái. Khán vòng bất giác lại như vỡ òa, tất cả mấy ảnh nhanh chóng bắt trọn cái khoảnh khắc ngọt ngào quý giá này, duy chỉ có hai chị em tập đoàn TM là tối sầm mặt lại, Hải Minh nắm chặt tay thành nắm đấm ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn, Thiên Trang ngồi bên cạnh chỉ biết nhẹ nhàng xoa dịu em mình… Những phóng viên bắt đầu quay lại với nhiệm vụ của mình trong không khí náo nhiệt này:
– À! Theo như thông tin chúng tôi vừa mới nhận được thì cậu Ngọc Hào đây là một học sinh ưu tú, suốt mười hai năm học đều là người đứng đầu toàn trường về thành tích học tập… Một người có tiền đồ như cậu, liệu cậu có lo sợ mối qua hệ này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu không?
– Dạ vâng, nói về tiền đồ thì chẳng phải anh Bảo mới là người nên lo lắng hay sao chứ! Anh ấy không lo lắng thì thôi, tôi việc gì mà phải lo ạ… – Cậu đã thoải mái hơn và dần quen với không khí này.
– Được biết gia đình của cậu chỉ là một gia đình tiểu thương nhỏ, họ không phải là người tri thức vậy liệu họ có chấp nhận được mối qua hệ này của hai người không?
– Dạ… Về phần bố mẹ tôi thì… Tuy họ không được học nhiều, nhưng với tôi họ là những người tuyệt vời nhất trên đời này. Họ nhận ra tôi yêu anh Bảo còn trước khi tôi nhận ra nữa kìa! Từ lần đầu tiên chúng tôi thưa chuyện với họ, thì họ đã chấp nhận và ủng hộ ngay lập tức, tôi thật sự hạnh phúc và biết ơn họ rất nhiều…
– Còn gia đình của anh thì sao? Thưa anh Thế Bảo! – Phóng viên lại chuyển về phía anh.
– Gia đình tôi cũng vậy, họ ủng hộ chúng tôi! – Anh trả lời rất thoải mái.
– Chẳng phải dòng họ Cao nhà anh chỉ có mình anh là cháu trai duy nhất hay sao? Họ dễ dàng chấp nhận để cho anh yêu một người đàn ông như vậy sao?
– Đương nhiên là họ không dễ dàng gì để chấp nhận, nhưng so với việc để tôi sống độc thân cả đời thì cho tôi sống hạnh phúc với người tôi yêu không tốt hơn sao?
Buổi họp báo kéo dài cho đến trưa, các câu hỏi vẫn liên tục được đặt ra cho hai người. Anh và cậu cùng nhau thoải mái trả lời tất cả những câu hỏi của phóng viên. Sau khi dường như mọi thắc mắc của cả nước mấy ngày qua được giải đáp thì buổi họp báo mới được kết thúc. Anh và cậu bỏ lại mọi người dưới sảnh cùng nhau lên phòng làm việc của anh để nghỉ ngơi, tất cả các phóng viên cùng khách mời cũng nhanh chóng rời khỏi công ty anh. Trên gương mặt của mỗi người rời khỏi buổi họ báo đều có những chuyển biến rất khác so với lúc sáng, chưa biết thái độ của họ sẽ ra sao nhưng chắc là sẽ không giống nhau, tình hình cả nước mấy ngày tiếp theo dự là cũng sẽ không mấy êm đềm rồi…
Anh và cậu giờ cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện đó, dù sao thì chuyện gì cần làm cũng đã làm rồi nên giờ họ chỉ việc đợi xem cái xã hội này liệu sẽ phản ứng như thế nào về việc này. Hai người mở của bước vào phòng làm việc của anh, cậu vào trước liền chạy lại phía cửa sổ kéo tấm rèm ra là cho cả căn phòng sáng bừng lên.
– A… Thoải mái thật đó! – Cậu vươn vai, mỉm cười vui vẻ.
– Em không mệt sao? – Anh từ cửa đi lại phía cậu, vòng tay ôm lấy eo cậu.
– Dạ, cũng không mệt lắm! Chỉ hơi đói bụng một chút thôi! – Cậu cười cười ngả đầu ra sau tựa vào vai anh.
– Vậy giờ em muốn ăn gì đây hả? – Anh dịu dàng.
– Ưm… Anh muốn ăn cái gì thì em ăn cái đó! – Cậu suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
– Không được! – Anh cười ẩn ý.
– Sao lại không được? – Cậu ngạc nhiên vì câu nói của anh, xoay người lại đối diện với anh.
– Vì thứ anh muốn ăn thì em sẽ không ăn được!
– Anh muốn ăn thứ gì kia chứ… – Cậu vẫn chưa thể hiểu ý anh.
– Em!
Vừa dứt lời, anh chồm đến phía trước ngậm lấy đôi môi cậu bắt đầu hôn. Cậu bé ngây thơ vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị người đàn ông gian xảo kia kéo vào cuộc tranh giành dưỡng khí dây dưa triền miên. Choàng tay lên ôm lấy cổ anh, cậu ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn nồng nhiệt từ anh, nụ hôn tưởng chừng như kéo dài mãi nếu như không có tiếng gõ cửa. Y từ ngoài bước vào:
– Anh, mọi người về hết rồi! Hai người có muốn đi ăn gì không?
– Ừ! Ngọc Hào cũng đói rồi, ta đi ăn thôi! – Anh quay qua nhìn y.
– Dạ, chúng ta đi ăn đi ạ! À… mà anh gọi luôn thằng Lâm đi anh! – Cậu cũng vui vẻ nhanh chóng hướng ứng.
– Được rồi, vậy hai người đến nhà hàng trước đi! Giờ em đến đón Duy Lâm rồi sẽ đến sau!
– Ừ, vậy anh với em ấy đến trước, cậu đến sau nhé! – Anh nắm tay cậu quay đi.
– Dạ…
Rồi anh và cậu nắm tay cùng nhau đi ra xe chạy một mạch đến nhà hàng quen thuộc mà họ hay ăn, còn y thì lái xe đến nhà hắn để đón hắn cùng đến. Đến nơi, anh và cậu lại nắm tay nhau cùng bước vào bên trong, không quá bất ngờ khi mọi sự chú ý đổ dồn lên hai người. Anh và cậu không để ý đến chuyện đó, vẫn tay tay trong tay đi vào vị trí quen thuộc, anh kéo ghế ra cho cậu, hai người vừa ngồi xuống thì đã có phục vụ chạy tới:
– Dạ chào Cao thiếu gia, chào Cao phu nhân! Hôm nay hai người dùng gì ạ!
– Cứ lấy như cũ cho chúng tôi, phần bốn người như mọi khi đó! – Anh ngước lên nhìn người phục vụ.
– Dạ, vậy chúng tôi đem đồ ăn lên bây giờ luôn hay là đợi họ tới luôn ạ!
– À! Nếu vậy thì cậu đợi hai người kia tới rồi hãy đem lên! Cảm ơn!
– Dạ vậy hai vị đợi một chút ạ! – Người phục vụ cuối đầu.
– Được rồi…
Người phục vụ cuối đầu quay lưng đi. Anh cũng quay qua phía cậu, nhìn mặt cậu đỏ bừng vì câu nói của người phục vụ lúc nảy, anh mỉm cười nựng cằm cậu:
– Có gì mà ngại ngùng như vậy, hả!
– Anh có nghe hồi nảy người phục vụ đó gọi em là gì không? – Cậu vẫn còn chút ngại ngùng vì chữ “Cao phun nhân” lúc nảy.
– Chứ không đúng hả? Em sớm muộn gì cũng là vợ của anh còn gì!
– Hứ! Ai thèm chứ!
– Em dám không thèm sao!
Hai người mãi nói chuyện với nhau mà không để ý y và hắn đã đi vào từ lúc nào, hắn nhanh chóng kéo ghế ra cho y rồi cả hai cùng ngồi xuống phía đối diện anh và cậu. Hắn nhìn hai người nhe răng ra cười:
– Hai người hôm nay ngầu lắm đó nha!
– Cậu cũng xem trực tiếp hả? – Anh nhìn hắn mỉm cười.
– Dạ, đương nhiên rồi anh! Em phải xem chứ, mà không phải mình em đâu cả ba mẹ em cũng xem nữa đó! – Hắn vui vẻ trả lời anh.
– Vậy sao! Ba mẹ có nói gì tao không? – Cậu nhìn hắn cười cười.
– Ba mẹ vui lắm, còn nói tao thay họ chúc mừng mày nữa! Họ nói sẽ luôn ủng hộ chuyện của hai người.
– Thật sao! Tao sẽ qua nhà mày chơi với ba mẹ sau. – Cậu vui hẳn lên.
– Ừ, họ mong mày lắm đó!
– Duy Lâm, em định ăn gì? – Y quay qua nhìn hắn.
– Anh ăn gì, em ăn đó! – Hắn cười ôn nhu, dịu dàng nhìn qua y.
– Thôi, anh gọi luôn cho hai đứa rồi! Anh gọi giống như mọi lần hai đứa ăn đó! – Anh nhìn hai người đối diện.
– Dạ, vậy được rồi…
Y vừa dứt lời thì người phục vụ cũng bắt đầu mang đồ ăn lên cho họ, họ cùng nhau vui vẻ ăn hết bữa ăn. Nguyên ngày hôm đó bốn con người này lại quấn quýt bên nhau, chính sự dũng cảm của anh và cậu đã làm động lực cho hắn và y có thể tụ tin hơn để phấn đấu cho tương lai của cả hai. Sở dĩ hắn vẫn chưa dám đứng trước đám đông để công bố chuyện của hắn và y là vì hiện tại hắn vẫn chưa có gì trong tay, chưa thể đứng ra để lo lắng cho cả cuộc đời của người mình yêu. Y dĩ nhiên hiểu hắn đang nghĩ gì, chỉ biết nắm thật chặt tay hắn:
– Anh không có trách em, em không cần phải ấy náy như vậy!
– Em xin lỗi, anh phải chịu thiệt thòi rồi! – Khẽ vuốt khuôn mặt y, hắn nói giọng trầm buồn.
– Anh không thấy thiệt thòi gì cả nên em cũng không được thấy có lỗi nữa! Nghe chưa hả? – Y nhéo mũi hắn cười cười.
– Em biết rồi! Cảm ơn anh! – Hắn mỉm cười hôn lên môi y một cái.
Hắn và y ở một góc vắng ôm nhau hôn nhau nồng nhiệt bỏ mặc tất cả, mặc kệ cả anh đang bị cậu kéo chạy đi lòng vòng khắp nơi trong khu vui chơi giải trí. Chẳng biết hết đêm nay nụ cười của anh và cậu có còn rạng rỡ như vậy nữa không nhưng dù thế nào họ vãn sẽ sống hết mình vì tình yêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!