Tia nắng của anh
Chương 2: Lại là nhóc nữa sao?
– Hôm nay là chủ nhật, sao con không ngủ thêm đi! Dậy sớm làm gì?
– Dạ thôi không cần, dậy sớm cho khỏe người, ngủ nhiều mệt lắm ạ!
Vừa nói cậu vừa đi lại giúp ba khiêng máy thứ linh tinh ra ngày trưng cho khách thấy. Thấy cậu, ba cậu cũng cười cười:
– Con trai lớn rồi, có được ngày nghỉ sao không đi đâu chơi đi, mấy cái này ba mẹ làm cũng được.
– Dạ không cần, con cũng đâu có bạn bè gì nhiều, chỉ có thằng Lâm với con Hân thôi. Mà chắc chút nữa tụi nó cũng kéo nhau qua đây à. Với lại do mới vào học nên con mới còn rảnh để giúp ba mẹ được chứ vài tháng nữa là con sẽ học nhiêu hơn nên không phụ ba mẹ được nhiều nữa đâu.
– Được rồi, được rồi thằng nhóc này… Ông chỉ biết cười cho qua.
– Ba mẹ à… tụi con tới rồi đây!
Đó là tiếng gọi của hắn, chưa thấy người đã nghe tiếng, Duy Lâm và Bảo Hân từ ngoài đường chạy vào, miệng rối rít gọi: “Ba mẹ à, để tụi con giúp cho”
– Ba thấy không, tụi nó tới rồi đó.
– Ụa, hôm nay hai đứa tới chơi hả! Vào đây, vào đây… hôm nay đông vui thế này, vậy đi, hai đứa vào chơi phụ ba với thằng Hào một chút để mẹ chạy ù ra chợ mua cái gì ngon ngon về nấu ăn một bửa cho vui nha!
Mẹ cậu niềm nỡ, bà cũng vui lắm khi hắn và cô và hắn tới chơi. Ba người các cậu chơi thân với nhau cũng rất lâu rồi, cậu với Hân thì chơi với nhau từ hồi còn nhỏ lận, còn với Duy Lâm thì đến năm lớp 6 cô và cậu mới biết và chơi chung, nhưng cả ba đều rất thân nhau như vậy, họ đều gọi ba mẹ của nhau là ba mẹ cho nên ba mẹ của cả ba cũng xem họ như con ruột của mình vậy.
– Vậy để con đi với mẹ nha! Hân lên tiếng.
– Ừ, cũng được, vậy ta đi thôi…
Duy Lâm nhìn theo cô và mẹ câu, gọi với theo: “Hai người đi cẩn thận”, rồi quay vào bên phía cậu và ba, cười cười:
– Ba vào nghỉ đi, mấy cái này để con với thằng Hào khiêng được rồi ạ!
– Được rồi, cảm ơn con, vậy ta vào trước nhé – Ông vỗ vai hắn rồi quay lưng đi vào bên trong.
Ngày chủ nhật của họ trôi qua vui vẻ và ý nghĩa như vậy đó, không ồn áo, khoa trương nhưng thật yên bình và hạnh phúc biết bao.
Kết thúc một tuần làm việc, anh về nhà vẫn như thường lệ, làm mọi việc một cách máy móc như một con rô bốt đã được lập trình sẵn. “Thật vô vị” anh đôi khi cũng tự thốt lên với chính mình điều đó. Chủ nhật của anh hôm nay cũng vậy, thât vô vị, mẹ anh gọi điện bảo anh qua nhà cùng ăn cơm, anh cũng đồng ý qua. Ngồi trông bàn ăn cả nhà anh nói chuyện với nhau chẳng quá năm câu. Người nhà làm xong đồ ăn, chạy lên cuối đầu kính cẩn gọi:
– Mời ông bà và cậu chủ xuống dùng bửa!
Ba người ngồi ở phòng khách, người thì xem ti vi, người thì đọc báo, người thì ngồi cầm điện thoại bấm bấm, nghe gọi thì đứng dậy vào bàn ăn. Chẳng cười, chẳng nói, ba anh hỏi:
– Công việc vẫn ổn chứ Thế Bảo?
– Dạ vâng, vẫn ổn!
– Vậy được, thế còn…
– Thôi, hai người đừng bàn chuyện công việc nữa, ăn cơm thôi! – Mẹ cậu chen ngang lời ông.
– Vậy thôi, ta ăn thôi.
Thế là chẳng ai nói với ai câu nào, nhạt nhẽo ăn hết bữa cơm, rồi ai lại làm việc nấy. Ba mẹ cậu từ lâu đã không có ý muốn can thiệp vào quá sâu chuyện riêng tư của anh nên họ cũng không áp đặt nhiều thứ cho anh, phần lớn công việc của anh đều do anh tự quyết định. Duy chỉ có một việc mà mẹ anh thường hay nhắc đến nhưng đến nay, anh vẫn chưa chịu làm đó là lấy vợ sinh con. Đàn ông dù có tài giỏi đến đâu nhưng không có gia đình, con cái thì sự nghiệp đó rồi sẽ trao lại cho ai… Mẹ anh lo lắng nhất cho anh chỉ có mỗi một chuyện đó thôi. Thấy anh lại định làm việc riêng nên bà gọi lại hỏi:
– Này con trai, con còn định để cho chúng ta phải chờ bao lâu nữa đây? Năm nay con đã 30 rồi đấy, sao còn chưa chịu đụng đến chuyện yêu đương vậy hả?
– Con chưa nghĩ tới chuyện đó đâu, chắc ba mẹ sẽ còn phải chờ hơi lâu đó! – Anh không nóng không lạnh đáp.
Mẹ anh hiểu tính con mình, cũng chẳng muốn nói thêm, ngán ngẩm lắc đầu. Mặc kệ anh vậy, có nói nữa cũng chẳng được gì. Ngày chủ nhật của anh rồi cũng trôi qua, anh lại về nhà, làm xong mọi việc, leo lên giường, bóc điện thoại lên gọi cho Quốc Kiệt, đầu dây bên kia bắt máy:
– Em nghe đây!
– Mai lịch trình của anh có gì đặc biệt không?
– Có, bộ anh quên rồi hả, anh có nhận làm người giảng dạy môn Hướng nghiệp cho trường Ánh Dương mà.
– Vậy hả, anh quên mất, vậy mai mấy giờ anh dạy?
– Là tiết cuối đó anh, 10 giờ 30 phút.
– Được rồi, cảm ơn cậu, tạm biệt…
– Được rồi, chào anh… ngủ ngon!
Cúp máy, anh kéo chăn, tắt đèn, ngủ.
Một tuần mới lại đến, cậu vẫn đến trường với sự tự tin và thải mái nhất có thể, cùng hai đứa bạn thân yên ổn trải qua bốn tiết học, chỉ còn một tiết nữa là được về, đang trong giờ giải lao chuyển tiết, cậu vươn vai ngáp nhẹ một cái. Thật mong chờ tiết học mới này mà, không biết doanh nhân nào sẽ là người dạy lớp cậu môn này. Trông lúc ba người các cậu đang bàn tán về việc người dạy môn Hướng nghiệp thì từ ngoài cửa chạy vào là một tên béo, mồm mép lanh lẻo:
– Ê, ê, tụi bây biết người dạy Hướng nghiệp cho lớp mình là ai không?
– Ai thế? Ai thế? – Cả lớp nháo nhào lên.
– Là doanh nhân nổi tiếng nhất hiên nay Cao Thế Bảo đó…
– Thật không vậy, tao không nghe nhầm chứ! Tao được người đàn ông nổi tiếng nhất thế giới dạy học luôn sao!
– Không tin đợi lát nữa sẽ rõ…
Ở chỗ của cậu cũng khá xôn xao, cậu nghê đến cái tên đó, vừa có chút quen lại vừa có chút không quen, hình như là có nghe qua rồi mà lại không nhớ là nghe ở đâu, nghe khi nào. Cậu thắc mắc, quay qua cô hỏi:
– Ê mày, sao tao nghe cái tên này quen quen, mà không biết là đã nghe ở đâu rồi á!
– Mày là người tối cổ hả thằng kia, anh Cao Thế Bảo mà mày cũng không biết hả! Ảnh là chủ tịch của tập đoàn JK là tập đoàn thời trang lớn nhất thế giớ đó, hơn nữa ảnh còn là một người tài sắc vẹn toàn, đẹp trai không góc chết, vừa tốt nghiệp cấp 3 xong đã đảm nhận vai trò chủ tịch rồi đó!
Cô ngồi đó luyên thuyên mọi thứ mà mình biết về anh, cậu chỉ nhẹ cảm thán một câu: “Có người tài giỏi đến như vậy trên đời sao? Sao giờ mình mới biết ta”. Cậu quay xuống chỗ Duy Lâm:
– Ê, mày có biết người đó là ai không?
– Có biết, anh ta nổi tiếng đến vậy mà, chỉ là không điên cuồng như con ngồi kế bên mày thôi… – Hắn nhìn cô cười cười.
– Kệ tao mày!
Cô quay xuống liếc hắn một cái, rồi tiếp tục quay lên luyên thuyên về anh. Chỉ có cậu là im lặng xị mặt xuống “Mình tối cổ thật hả ta!”
Trong lúc cả lớp đang nhốn nháo thì từ ngoài cửa, hai người đàn ông nhan sắc tuyệt mĩ, khí chất cao quý ung dung bước vào. Cả lớp giật mình, tản ra, ai về chỗ nấy, ổn định lại chỗ ngồi, lớp học bỗng im lặng không một tiếng động nhỏ, đến cả có thể nghe được tiếng ruồi bay. Hàn khí từ người anh tỏa ra, làm ai nấy cũng cảm thấy có chút lạnh sau gáy. Duy chỉ có cậu là há hốc mồm từ nảy giờ. Người trước mặt cậu là ai đây, là Cao Thế Bảo người người hâm mộ đây sao, chẳng phải đây là ông chú vô tâm, thiếu trách nhiệm mà cậu gặp phải tuần trước sao! Anh lên tiếng phá tan dòng suy nghĩ của cậu:
– Chào các em, tự giới thiệu, tôi là Thế Bảo, chủ tịch của JK. Tôi sẽ là người chịu trách nhiệm giảng dạy các em môn Hướng nghiệp trong năm nay.
Anh giõng dạc từng từ, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực khiến tất cả đều phải im lặng, cố gắng nghe từng từ anh nói, không dám bỏ sót bất kì chữ nào. Vừa dứt câu, anh chỉ tay về phía Quốc Kiệt, nói tiếp:
– À, còn đây là Quốc Kiệt, anh ấy sẽ là trợ giảng của tôi trong suốt thời gian tôi giảng dạy các em.
– Chào các em, anh là Quốc Kiệt, mong các em cố gắng để chúng ta cùng nhau vượt qua môn học này nhé!
Y tiếp lời anh, cùng là giọng nói trầm ấm nhưng anh thì đầy uy quyền còn Quốc Kiệt cậu thì lại ôn nhu hiền hòa. Hai người nói giống cũng giống nhưng khác cũng rất khác. Sau màn tự giớ thiệu của hai anh, cả lớp đồng loạt vỗ tay không ngớt, chỉ riêng cậu là ngồi yên không nhúc nhích. Thấy lạ, hắn và cô cùng đồng thanh thắc mắc:
– Hào, mày bị gì mà ngồi đơ ra vậy?
– Tụi bây biết anh ta là ai không? – Cậu vừa nói, mắt vẫn không rời khỏi người anh.
– Mày không nghe à, thì là Cao Thế Bảo đó… – Cô khó hiểu.
– Ý tao không phải vậy! – Cậu cố giải thích.
– Chứ ý mày là gì? Nói lẹ coi, mày làm tao khó chịu lắm rồi đó! – Hắn chau mày hối thúc cậu.
– Anh ta chính là cái ông chú nhà giàu khó ưa mà tao kể cho bây nghe tuần trước đó…
– Hả, mày nói thật hả! – Hai người không tin vào những gì mình nghe thấy.
– Tao lừa hai tụi bây làm cái gì! – Cậu chắc nịch từng chữ.
– Không thể nào! Anh Thế Bảo của tao sao lại là một người như vậy được chứ!
Cô cố gắng ra sức bảo vệ hình tượng của anh, nhưng có vẻ không được rồi, bạn cô chưa bao giờ nói dối mà. Cô đau lòng đến chết mất, hu hu… Hắn cũng tin cậu, vì nhìn cậu là biết cậu chẳng nói dối rồi:
– Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong mà! Nhìn vậy ai mà nghĩ là người sống không ra gì như thế chứ!
Anh lại bàn ngồi xuống còn y thì từ từ đi xuông phía cuối lớp, là chỗ của nhóm cậu, anh lại chỗ hắn, nhẹ giọng nói:
– Em cho anh ngồi chung được không, tại cả lớp chỉ có mỗi chỗ của em là trống thôi!
– À, à… được, anh cứ tự nhiên đi! (Vừa nói, hắn vừa lúng túng nhích vào bên trong một chút chừa chỗ cho anh ngồi) – Vì cậu vẫn còn đang nghĩ đến việc mà cậu nói nên không hay rằng Quốc Kiệt đang đi xuống nên có chút giật mình.
Đợi Quốc Kiệt ổn định xong chỗ ngồi, anh lại tiếp tục:
– Hôm nay là ngày đầu tiên, tôi sẽ không dạy bất cứ cái gì cả, tôi chỉ muốn hôm nay chúng ta làm quen nhau thôi, được chứ!
Cả lớp nồng nhiệt vỗ tay hưởng ứng lời nói của anh, kể cả Quốc Kiệt, duy chỉ có ba người các cậu là ngồi im, không nhúc nhích, y ngồi kế bên, thấy lạ quay qua hỏi hắn:
– Sao mấy đứa không vỗ tay?
– Không đáng! – Hắn chỉ ngắn gọn như vậy thôi.
– Tại sao? Y vẫn không hiểu lắm.
– Anh đi hỏi anh ta đấy, xem anh ta có làm gì sai không!
– Được rồi, anh không muốn làm mọi chuyện phức tạp hơn, tùy mấy đứa vậy! – Y cho qua chuyện nhưng thật ra trong lòng vẫn chưa hiểu gì.
Phía trên bục giảng lại vang lên tiếng của anh:
– Các em có thể cho tôi biết mặt của ban cán sự lớp không, lớp trưởng, lớp phó và cả các tổ trưởng nữa!
Anh dứt lời thì đồng loạt ban cán sự lớp đứng lên, cô, cậu và hắn cũng từ từ đứng lên, anh bỗng giật nhẹ mình, cậu nhóc kia là ai, sao trông quen quá vậy. Rồi anh hỏi từng người về vị trí của họ trong lớp, đến chỗ cậu:
– Em nữ, em là gì?
– Em là lớp trưởng ạ! – Cô lễ phép trả lời.
– Được rồi, cảm ơn em, thế còn em nam bên cạnh?
– Lớp phó học tập.
Đây là câu trả lời cục súc nhất từ trước giờ của cậu với người khác, nó làm mọi người xung quanh hơi bị ngạc nhiên, cả cô, cả hắn, cả Quốc Kiệt và anh. Anh thắc mắc không biết mình đã làm gì sai với nhóc này sao chứ! Ụa, mà sao nhóc đó nhìn quen quen nhỉ! Nhưng chẳng để lộ bất cứ điều gì ra ngoài, anh lại tiếp:
– Được rồi, cảm ơn em! Em nam cuối cùng kia thì sao?
– Lớp phó lao động.
Cũng như cậu, câu trả lời không mấy thiện cảm của hắn làm cho anh cảm thấy rât khó hiểu, và khó chịu trong người. Giữ thái độ tự tin nhất, anh tếp tục với một số câu hỏi nhỏ cho lớp, và nói một đôi chút về mình khi bằng tuổi các cậu. Suốt tiết học, cậu không nhìn lấy anh thử một cái.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu hết giờ, anh ngừng nói, quay lại bàn ngồi, chờ cậu mang sổ đầu bài lên kí. Cậu mang sổ lên, để trước mặt anh không nói lời nào, mắt nhìn xuống bàn, vẫn không thèm nhìn anh. Đến giờ, anh mới có ý giả đáp thắc mắc của mình trong suốt 45 phút qua, anh hỏi câu:
– Bộ tôi có là gì sai với em à?
– Không có, chú chẳng làm gì sai với tôi cả… Chỉ là tôi không thích kiểu người vô tâm, thiếu trách nhiệm như chú thôi.
– Vô tâm, thiếu trách nhiệm? Là sao… À, không lẽ đúng là nhóc rồi, là cái nhóc tuần trước ngã ra đường nằm chắn trước xe tôi phải không! – Anh đã nhớ ra chuyện hôm đó và nhớ ra cậu luôn rồi, hèn gì cứ thấy cậu quen quen.
– Chú còn nói được như vậy, đúng là ông chú khó ưa!
Nói rồi cậu cầm cuốn sổ đầu bài trên tay quay lưng đi về lại chỗ ngồi. Anh nhìn theo bóng lưng cậu, lửa cháy phừng phừng trong lòng, vẫn không thể tin được, sao có thể, sao nhóc đó có thể gọi anh là “Ông chú” như vậy chứ! Anh già đến mức như vậy sao, thằng nhóc đó, thật không thể tha thứ mà. Mới gặp anh có hai lần mà lại làm anh khó chịu đúng hai lần, nhóc đó là ai chứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!