Tia nắng của anh - Chương 4: Chỉ là hiểu lầm thôi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Tia nắng của anh


Chương 4: Chỉ là hiểu lầm thôi!


Một tuần lại trôi qua, hôm nay lại là chủ nhật. Chỉ tại cậu thân làm lớp phó học tập nên hôm nay cậu không được ở nhà với ba mẹ nữa mà phải giúp cô giáo đi chuẩn bị cho địa điểm học ngoại khóa cho lớp. Trường Ánh Dương mà cậu học là một ngôi trường lớn và có tên tuổi trong cả nước, nên vì thế trường cậu rất chú trọng đến chất lượng học tập của học sinh. Trường cậu xưa nay chưa có bất kì một trường hợp rớt tốt nghiệp nào cũng là nhờ vào phương pháp giảng dạy hợp lí và những quy định được đặt ra nhằm giúp việc học của học sinh vừa không bị nhàm chán, vừa đạt hiệu quả cao. Và trong số những quy định đó thì có một quy định mà có vẻ như được rất nhiều học sinh ưa thích. Đó là trong tất cả các môn học trong thời khóa biểu thì trong một kì học phải có ít nhất 3 buổi học ngoại khóa ngoài trời. Cậu cũng không lạ gì việc này nữa, vì mỗi lần có tiết học ngoài trời như thế này thì cậu cùng ban cán sự lớp đều phải giúp giáo viên chuẩn bị mọi thứ. Hôm nay, cô giáo gọi các cậu đến công viên Thành phố để chuẩn bị cho tiết học ngày mai. Vì cậu không có xe mà công viên lại không gần lắm nên hôm nay Duy Lâm qua đón cậu. Hai người cậu chạy đến trước cổng công viên thì đã thấy Bảo Hân đang chờ sẵn ở đó. Vừa thấy hai cậu, cô liền trách móc:

– Này, hai đứa bây là con trai mà làm gì lề mề vậy hả, tao đứng chờ hơn 30 phút rồi đó!

– Tại thằng Lâm qua đón tao trễ thôi, tao đâu có biết… – Cậu thanh minh.

– Thôi, biết lỗi rồi mà… Tại hồi tối tao chơi game hơi khuya nên dậy trễ tý mà! – Hắn biết lỗi do mình nên chỉ biết cười cười xin lỗi.

– Được rồi, mọi người tới đầy đủ hết chưa? – Cậu hỏi cô.

– Tới hết rồi, đang ở bên trong, chỉ chờ tụi mày thôi đó!

– Rồi, rồi, vậy nhanh nhanh lên đi… Hai đứa bây vô đó đi, để tao đi gửi xe cái đã! – Hắn hối thúc cô cậu.

– Được rồi, nhanh lên đó… vậy tao với mày vô trước đi!

Nói rồi cậu kéo cô đi vô trước, hắn thì dắt xe đi gửi. Vị trí được chọn học cách cổng không xa nên cậu và cô nhanh chóng tới nơi. Cô giáo và các bạn tổ trưởng, tổ phó đang loay hoay, mỗi người một việc. Thấy cô cậu, cô giáo như tìm được cứu tinh, mừng rỡ:

– Ôi, lớp trưởng và lớp phó tới rồi, may quá!

– Xin lỗi cô, tụi em tới trễ! – Cậu lễ phép cuối đầu.

– Không sao, không sao, em mau vào giúp cô xem chỗ này nên làm thế nào! – Cô giáo là người khá dễ tính lại hòa đồng nên cũng không bắt bẻ gì cô cậu cả, chỉ là cô đang không biết phải sắp xếp mọi thứ như thế nào thôi.

– Dạ, cô để em xem. – Cậu chạy lại chỗ cô giáo…

Bảo Hân cũng bắt tay vào việc. Hắn từ cổng chạy vào, nahnh cống tìm đc chỗ mọi người rồi cũng vào làm việc. Việc của cậu là sẽ cùng cô giáo lên kế hoạch cho mọi thứ, cô sẽ là người phổ biến kế hoạch cho mọi người hiểu, và hắn sẽ phải chịu trách nhiệm theo dõi quá trình chuẩn bị để tránh sai sót và nếu có vấn đề gì sẽ báo lại ngay cho cô giáo. Mọi người ai nấy đều được phân công rõ ràng nên mọi việc cũng được hoàn thành khá suôn sẻ và nhanh chống. Xong công việc chỉ khoảng tầm 2 giờ chiều, cô giáo có vệc nên về trước còn các cô cậu thì quyết định ở lại công viên chơi, vì trời. cũng còn khá sớm.

Còn anh, cũng lâu rồi anh chưa dẫn cô cháu gái của mình đi chơi nên hôm nay anh quyết định qua nhà chị mình để đón bé Bảo Ngọc cháu anh đi chơi. Anh vừa vào đến nhà thì cô bé đã chạy ra reo mừng:

– A, cậu ba tới rồi! – Cô bé chạy lại ôm chầm lấy anh.

– Ừ, cậu đây, Bảo Ngọc có nhớ cậu không nào! – Anh ngồi xuống, ôm vuốt ve cô bé.

– Dạ nhớ chứ ạ… Hai tuần rồi cậu không qua đón con đi chơi còn gì. – Cô bé nũng nịu, trông đáng yêu lắm luôn.

– Cậu ba biết rồi, hôm nay cậu qua đón con đi chơi nè, chịu không!

Vừa nói, anh vừa đưa tay nhéo nhẹ muỗi có bé một cái. Cô bé nghe vậy, vui mừng nhay cẫng lên: “Dạ được, dạ được…”. Mẹ cô bé là Cao Hoàng Mai chị gái anh giờ mới từ trong bếp đi ra, thấy hai cậu cháu quấn quýt nhau, vui vẻ hỏi:

– Em mới qua hả Thế Bảo, con bé nó cứ ngóng em từ sáng giờ đó!

– Dạ chị hai, em mới qua.

– Ừ, mà em ăn gì chưa, để chị dọn lên cho em ăn.

– Dạ thôi, em mới ăn trên đường qua đây rồi chị. Thôi giờ chị cho em dẫn con bé đi chơi nha!

– Ừ, vậy em cứ đưa nó đi đi.

– Được, vậy em đi đây, chào chị!

Nói rồi, anh quay qua phía cô bé: “Nào, chào mẹ đi con”. Cô bé ngoan ngoãn quay qua:

– Dạ, thưa mẹ cho con đi chơi!

– Được rồi, con đi với cậu đi! Nhớ chơi vui nha!

– Vậy tụi em đi đây!

Nói rồi, anh quay qua nắm tay dắt cô bé đi. Hoàng Mai nhìn theo bóng lưng hai cậu cháu đi ra, gọi với theo:

– Hai đứa nhớ cẩn thận đó!

– Em biết rồi! – Anh vừa đi vừa nói, vẫn không quay mặt vào.

Chị nhìn theo, môi mỉm cười nhưng nụ cười đó vẫn thoáng qua một chút buồn phiền. Chị cậu là một người phụ nữ công dung ngôn hạnh, vừa hiền lành giỏi dang lại đảm đang tháo vác. Từ nhỏ chị đã thể hiện mình là một người tài năng và rất muốn được thừa kế tập đoàn của gia đình, nhưng biết làm sao chị là phận phụ nữ mà. Thế nên, dù có muốn đến đâu chị cũng đành chấp nhận sống cuộc sống mà gia đình sắp đặt. Cưới chồng rồi sinh con, chị chấp nhận hi sinh để làm trọn nghĩa vụ của một người vợ, người mẹ. Chồng chị cũng là con trai đọc nhất của một gia đình danh giá, lúc đầu vì mến mộ tài năng và sắc đẹp của cô nên anh đã tìm mọi cách để gia đình hỏi cưới bằng được cô về. Khi mới cưới, anh ta cũng rất yêu thương cô, nhưng dạo gần đây, chị phát hiện ra anh có những biểu hiện rất lạ…

Hai cậu cháu anh lên xe, chạy một mạch ra đường cao tốc, trên đường, anh quay qua hỏi cô bé:

– Hôm nay, Bảo Ngọc của cậu muốn đi đâu chơi nào!

– Dạ, đi công viên đi cậu Thành phố đi cậu… Trong đó có tròn cầu tuột vui lắm! – Cô bé cười tít mắt.

– Được rồi, vậy giờ chúng ta đến công viên thôi nào!

Hai cậu cháu nói cười vui vẻ suốt đoạn đường đi. Nói chuyện được một lúc thì như nhớ ra điều gì, cô bé quay qua hỏi anh:

– Uạ, cậu ba ơi…

– Sao con!

– Sao cậu không gọi cậu Tuấn Kiệt đi chơi chung luôn ạ!

– Con muốn có cậu Kiệt nữa à?

– Vâng ạ, hai tuần rồi, con cũng nhớ cậu Kiệt nữa ạ!

– Được rồi, vậy đợi cậu gọi cậu Kiệt.

Nói rồi, anh lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho y. Y vẫn còn đang vùi đầu trong chăn, nghe điện thoại reo mới chui ra với tay lấy điện thoại, định mắng cho kẻ phá giấc ngủ của mình vài câu thì nhận ra số điện thoại goi đến là anh, Cao Thế Bảo cao cao tại thượng nên y không dám manh động, nhất máy lên, giọng vẫn còn ngáy ngủ:

– Alo, anh à, gọi em có gì không?

– Cậu vẫn còn đang ngủ đấy à! – Anh chau mày.

– Bộ anh không biết hôm nay là chủ nhật à! – Giọng y vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

– Ừ thì hôm nay là chủ nhật, mà cậu nhìn thử xem giờ là mấy giờ rồi hả! Đã qua giờ chiều rồi đó! – Anh gằng giọng.

– Cậu ơi, bộ cậu Kiệt không thích đi chơi với con ạ? Cô bé thấy vẻ mặt của anh thì có chút sơ, khẽ hỏi. Anh nhìn qua cô bé, mặt đổi sắc cười hiền:

– Không phải vậy đâu, tại cậu Kiệt còn đang ngủ nên cậu gọi cậu ấy dậy thôi.

Rồi anh lại tiếp tục nói vào điện thoại:

– Con bé Bảo Ngọc nó nói nhớ cậu nên muốn anh gọi cậu ra đi chơi chung, cậu có muốn đi không thì bảo! – Anh nói giọng lạnh lùng, pha chút đe dọa.

– Ấy, ấy… là Bảo Ngọc sao! Đi chứ đi chứ! Anh cho em địa chỉ đi em tới liền. – Y thật sự rất yêu thương con bé, ở điểm này thì anh và Quốc Kiệt rất giống nhau.

– Được rồi, anh và con bé đang trên đường đến công viên Thành phố, cậu chuẩn bị tới đi là vừa. – Giongj anh đã thoải mái hơn rồi.

– Được được, em tới ngay, anh cúp máy đi. – Y khẩn trương.

– Được rồi…

Anh tắt máy, quay qua phía cô bé, xoa đầu cười hiền:

– Cậu Kiệt bảo sẽ qua ngay, giờ cậu cháu mình qua đó trước nha!

– Dạ… – Cô bé cười sung sướng.

Bên trong công viên, ba người các cậu đi lòng vòng chơi hết trò này đến trò khác, đến khi mệt lã người mới ra bãi cỏ ngồi nghỉ ngơi. Duy Lâm lên tiếng:

– Hai bây đợi đây đi, tao đi mua nước uống! – Nói rồi, hắn chạy tít đi.

Cô và cậu vẫn còn đang thở hổn hển, chưa kịp nói câu nào thì hắn đã mất dạng rồi. Đành nghe theo hắn vậy, ở đây đợi hăn quay lại… Hai người vẫn đang nằm trên cỏ, không biết từ đâu có một cô bé đang chạy đuổi theo một con sóc nhỏ, rồi vấp té ngay bên cạnh chỗ hay người. Cô bé òa khóc lên làm hai người giật mình ngồi dậy, thấy cô bé có vẻ đang đau mà lại không thấy ba mẹ cô bé đâu nên cậu vội chạy lại. Vừa đỡ cô bé dậy, cậu vừa lo lắng:

– Này, em có sao không? Có đau lắm không hả?

Cô bé không trả lời, chỉ biết khóc thôi. Chắc một phần vì đau, một phần vì không thấy người thân mình đâu cả nên càng sợ hơn. Biết cô bé đang sợ nên thôi cậu không hỏi nữa, chỉ cố gắng xoa xoa vết thương cho cô bé bớt đau và miệng thì trấn an cô bé:

– Được rồi, anh không hỏi em nữa, để anh xoa chân cho em… Ngoan, nín đi nào!

Cũng may, cô bé nghe lời cậu cũng dần nín không khóc nữa. Vết thương của cô bé cũng chỉ bầm nhẹ, không nặng lắm. Cô bé nín khóc, nhưng giọng vẫn còn thút thít hỏi:

– Anh ơi… em, không thấy cậu ba đâu rồi… anh thấy cậu ba của em không?

Cậu bây giờ không biết nên cười hay nên khóc đây, làm sao cậu biết người mà cô bé này gọi là cậu ba là ai chứ. Cậu đang loay hoay không biết là sao thì từ xa, anh chạy lại, mặt đầy lo lắng, trên trán thì mồ hôi nhễ nhại. Chạy lại chỗ cậu, ôm chầm cô bé:

– Con chạy đi đâu vậy, làm cậu tìm con khắp nơi…

– Tại con thấy con sóc… – Cô bé lại bắt đầu mếu máo.

– Thôi, cậu biết rồi, cậu xin lỗi, xin lỗi con… – Anh ôm cô bé vào lòng vỗ về, anh thở phào nhẽ nhõm

Đợi cô bé hết nấc, anh mới thả cô bé ra, đứng lên, thấy cậu anh có chút bối rối:

– Là nhóc… À không, là cậu sao? Cảm ơn cậu nhiều nhé vì giữ con bé giúp tôi!

– À… à, không có gì đâu… Thì ra, cậu ba của cô bé là anh hả! – Cậu cũng có chút bối rối trước tình huống không thể lường trước này, với lại cậu cũng không thể tin được có một Cao Thế Bảo dịu dàng, có trách nhiệm như thế này.

– Đúng, con bé là con gái của chị hai tôi, hôm nay được nghỉ nên tôi đưa con bé đi chơi. Lúc nảy, tôi đang nghe điện thoại thì con bé chạy mất, tôi chạy đi tìm từ nảy giờ. – Anh giải thích.

– Tôi biết rồi, lần sau anh nhớ cẩn thận, trẻ con nên nó hiếu động vậy thôi…

– Anh ơi, anh đi chơi chung với em đi! – Cô bé bây giờ mới lên tiếng, ngước lên nhìn cậu, đôi mắt trong veo chờ đợi.

Cậu lại rơi vào tình trạng bối rối, không nói nên lời, chỉ biết cười cười. Thấy được sự bối rối của cậu, anh vội chêm vào:

– À, nếu bây giờ cậu không bận cái gì thì cứ đi chung với chúng tôi đi. Con bé chưa bao giờ chơi chung với người lạ đâu, hôm nay nó muốn chơi chung với cậu thì chắc chắn cậu là người rất đặc biệt với nó đó.

– Vậy cũng được, nhưng chúng tôi còn phải đợi Duy Lâm quay lại nữa! – Tính ra thì cậu cũng đang rãnh rỗi nên đi chơi với cô bé đáng yêu này một chút cũng tốt.

– Ừ, chúng tôi cũng đang chờ Quốc Kệt tới. Vậy chúng ta cùng đợi đi.

Nói rồi, anh dắt tay cô bé cùng với cậu đi vào chỗ cô đang ngồi. Bốn người ngồi đợi hai người. Cô bé bỏ tay anh ra, anh chưa hết ngạc nhiên thì cô bé đi lại ngồi cạnh cậu làm anh vàng khó tin hơn. Anh cười khổ nhìn cô cháu bé bỏng đi lại phía cậu. Cô bé vừa ngồi xuống, đã quay qua hỏi cậu:

– Anh ơi, anh tên gì vậy? Em tên Bảo Ngọc… – Cô bé thật sự rất mên cậu.

– Anh tên Ngọc Hào, mà năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? – Cậu xoa đầu cô bé.

– Em được 5 tuổi rồi!

Hai người cứ ngồi nói chuyện vui vẻ mà không hề để ý đến anh và cô đang mắt tròn mắt dẹt nhìn họ, cả hai người đều không thể tin là họ có thể thân thiết với nhau nhanh như vậy. Một lúc sau, hắn và Quốc Kiệt cũng đi đến nơi của các anh. Lần nữa anh lại ngạc nhiên, quay qua, anh hỏi y:

– Ụa, sao cậu lại đi với nhóc này vậy?

– À, lúc nảy trước khi vào, em chạy đi mua nước và chút đồ ăn cho anh và Bảo Ngọc, nên tình cờ gặp Duy Lâm ở đó thôi! – Y giải đáp thắc mắc cho mọi người.

– À Lâm, lúc nảy anh Thế Bảo và bé Bảo Ngọc có rủ tụi mình đi chơi chung luôn, mày có đi được không? – Thấy hắn, cậu liền hỏi.

– Được chứ! Giờ tụi mình cũng đang rảnh… mà… không phải mày…

Hắn hào hứng đồng ý ngay, nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì, hắn ngập ngừng. Không phải cậu không ưa gì cái người tên Cao Thế Bảo kia sao, sao tự dưng giờ lại gọi là “anh Thế Bảo”, đã thế lại còn muốn đi chơi chung nữa chứ. Cũng hiểu được sự ngập ngừng của hắn, cậu nhanh chóng giải thích:

– Lúc nảy, tao mới làm quen được với cô bé này (vừa nói vừa chỉ vào Bảo Ngoc), nên cô bé muốn rủ tao đi chơi chung. Tình nó lại là cháu của anh ấy (lại chỉ vào anh) nên anh Thế Bảo mới muốn chúng ta đi chung.

– À, ra vậy…

Hắn nôm na hiểu được mọi chuyện, và cũng khôn có ý kiến gì thêm. Người không thích anh là cậu, mà giờ cậu lại có thể đồng ý đi cùng nhau thì hắn lấy lí dô gì mà không đi chung.

– Vậy được, chúng ta đi thôi! – Anh lên tiếng.

Mọi người đang chuẩn bị đi thì điện thoại cô reo lên, bắt máy lên cô đi cách xa họ một chút để nói chuyện. Chừng 5 phút sau, cô quay lại, mặt có vẻ như có chút áy náy vừa như có chút tiếc nuối:

– Xin lỗi mọi người, mẹ em mới gọi, nhà có chút việc nên thôi mọi người cứ đi chơi đi, em về trước!

– Nhà mày có chuyện gì vậy, quan trong không? – Cậu có chút lo lắng.

– Hay ba mẹ có chuyện rồi! – Hắn cũng không khá hơn.

– Không phải, không có gì đâu, tại ba mẹ tao có việc bận gấp phải đi xa nên goi tao về để trông nhà và sẵn đưa chìa khóa nhà cho tao thôi! Hai đứa bây cứ làm quá à. – Cô vội giải thích.

– Vậy được, mà mày có cần tao chở về không? – Hắn hỏi vì thường ngày hắn là người chở cô đi học, hắn biết cô ít khi chạy xe.

– Đúng rồi, hay để thằng Lâm chở mày về đi! – Cậu tiếp lời hắn.

– Thôi khỏi, hai đứa bây làm như tao yếu đuối lắm hay gì mà không tự về được, nhà tao cách chỗ này có 15 phút đồng hồ à. Tao tự về được!

– Vậy tùy mày, à mà mày không đi xe phải không, vậy mày lấy xe tao về đi! – Vừa nói, hắn vừa móc trong túi ra chìa khóa xe đưa cho cô.

– Ừ, vậy tao lấy xe mày về… – Cô lấy chìa khóa trên tay hắn, chào mọi người lần nữa rồi mới quay đầu đi.

Đợi cô đi xa rồi mọi người mới tiếp tục bàn về chuyện đi chơi. Họ lai dắt nhau đi lòng vòng công viên chơi hết trò này đến trò khác, mà chỉ có cậu, hắn và cô bé chơi thôi còn anh và Quốc Kiệt thì chỉ tò tò đi theo ba người trẻ này thôi. Khi ba đứa trẻ đang bay trên tàu lượn siêu tốc, thì y mới quay sang hỏi anh:

– Anh với cậu nhóc đó hết hiểu lầm nhau rồi à!

– Không, chỉ tại…

Anh lại từ từ kể cho y nghe câu chuyện lúc nảy. Y chỉ cười, không nói gì. Đợi ba đứa trẻ này leo xuống từ tàu lượn siêu tốc, anh mới lên tiếng hỏi:

– Ba đứa chắc đói rồi nhỉ! Chúng ta đi kiếm gì ăn thôi!

– Dạ cậu ba, chúng ta đi ăn thôi! – Cô bé hai tay nắm tay hai người cậu và hắn kéo đi.

– Khoan đã, mọi người muốn ăn gì? – Anh gọi họ lại.

– Cho Bảo Ngọc chọn đi! – Cả ba người, cậu, hắn và y đồng thanh.

Cô bé cười tít mắt, nhìn ba người, mặt tỏ vẻ suy nghĩ một lúc thì vui vẻ lên tiếng:

– Chúng ta ăn sushi được không ạ!

– Được, vậy chúng ta ta đi thôi!

Bốn người các anh, dắt theo một đứa trẻ 5 tuổi, đi ăn sushi no nê xong lại đi ăn kem, đi xem phim hoạt hình,… ròng rã đến tối mới thôi. Anh lái xe chở cậu và cô bé, còn y thì chở hắn. Anh chở cô bé về nhà chị mình trước, đưa cô bé vào nhà, nào ngờ cô bé cứ quyến luyến cậu không muốn rời. Hại anh và chị anh phải nẳn nỉ, vồ về đủ điều thì cô bé mới cho cậu về. Nhưng cậu đã phải hứa với cô bé rằng tuần sau sẽ lại đi chơi chung như hôm nay nữa.

Anh lại lái xe để đưa cậu về, lúc đầu cậu cũng không đồng ý, cậu bảo cứ để cậu tự về. Nhưng cậu lại không nghỉ đến việc là nhà của chị anh cách nhà cậu khá xa, nên nếu mà cậu từ về thì cũng chắc tới nữa đêm. Vậy nên cậu đành đồng ý để anh chở về mặc dù không thích lắm. Trên xe chỉ có hai người mà lại chẳng ai nói câu nào nên không khí khá ngột ngạt, nhìn qua thấy cậu có vẻ không thoải mái mà lại cứ mãi nhìn ra cửa sổ nên anh mới đành mở miệng hỏi trước:

– Khó chịu chỗ nào sao, trông mặt cậu không được thoái mái?

– À, không có gì đâu, tại anh chạy nhanh quá nên tôi hơi sợ thôi! – Đang mãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ nên tiếng nói của anh làm cậu khẽ giật mình.

– Vậy à, tôi xin lỗi… Tại tôi sợ cậu về trễ ba mẹ sẽ mắng nên tôi mới chạy nhanh!

– Không sao, ba mẹ tôi không khó đến vậy đâu nên anh cứ chạy cẩn thận thôi!

– Vậy được! Mà… hôm nay cảm ơn cậu nhé, con bé rất vui, trước giờ nó không chịu chơi chung với người lạ đâu, cậu và nhóc Duy Lâm là lần đầu tiên tôi thấy đó.

– À, không có gì, con bé dễ thương mà, với lại tôi đi chơi cũng rất vui nên anh không cần khách sáo như vậy!

Trong xe lại chốc chốc rơi vào im lặng. Một lúc sau, như nhớ ra điều gì, cậu quay qua nhìn anh:

– Cho tôi xin lỗi chuyện hôm trước nhé!

– Chuyện gì chứ? – Anh vẫn chư hiểu là cậu định xin lỗi chuyện gì.

– Là chuyện cái hôm tôi mắng anh là vô trách nhiệm ấy, với lại việc cái hôm mà tôi không thèm để ý đến bài giảng của anh nữa… – Cậu ngại ngùng nhận lỗi, có lẽ cậu đã hiểu lầm anh rồi.

– Không có gì, hôm đó cậu nói đúng mà, tôi vốn dĩ là như vậy đó… Tôi trước giờ vẫn không quen với việc phải quan tâm người khác, hôm đó cũng chỉ vì sợ trễ giờ làm nên tôi mới gắt lên với cậu như thế thôi.

– Không đúng, tôi thấy anh rất quan tâm người khác mà, nhìn cách anh chăm sóc cô bé thì ai cũng có thể thấy điều đó! – Cậu đang cãi lại anh để bênh vực anh sao.

– Chắc là do quan hệ máu mủ thôi… – Anh thả nhẹ một câu, khiến cậu lại phải im lặng.

Từ đoạn đó, hai người lại im lặng không ai nói với ai một lời nào nữa. Cuối cùng cũng đến nhà cậu, cậu xuống xe cuối đầu cảm ơn rồi quay vào nhà, anh quay đầu xe lao vuốt đi. Hai người đi hai hướng, nhưng trong đầu lại cùng một suy nghĩ, có lẽ người kia không như mình nghĩ đâu, chắc chỉ là hiểu lầm thôi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN