Tia nắng của anh
Chương 5: Ngày tuyệt vời...
– Ê, hai đứa bây kể tao nghe hôm qua có gì vui đi! Nhanh lên!
– Có gì đâu, thì tụi tao chỉ đi chơi lòng vòng trong công viên, rồi sau đó đi ăn, đi xem phim rồi về thôi… – Hắn không mặn không nhạt trả lời.
– Không phải, tao không hỏi tụi bây làm gì, mà ý tao là tụi bây với hai người kia có xảy ra chuyện gì không á! – Cô lại càng thêm khẩn trương vì hắn trả lời không đúng ý cô.
– Chuyện gì là chuyện gì, thì như thằng Lâm nói đó, tụi tao chỉ đơn giản là đi chung vậy thôi chứ không có gì đâu. – Giờ cậu mới lên tiếng nói rõ.
– Không phải mày rất ghét anh Thế Bảo sao, đi chơi chung vậy mà không xảy ra chuyện gì hết à? – Đây mới là điều cô muốn biêt.
– Đúng đó, tao cũng muốn biết vì sao mày lại đồng ý đi chơi chung với anh ta, qua nay tao cũng đang thắc mắc, chẳng phải mày không ưa anh ta sao! – Hôm qua nghe cậu nói thì hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cậu đi thì hắn cũng đi chung vậy thôi chứ cũng không biết vì sao cậu lại đồng ý đi.
– Thì tại hôm qua tao giúp bé Bảo Ngọc nên con bé nó mến tao và muốn tao đi chơi chung, mà tao thấy con bé cũng đáng yêu nên tao đi thôi, có gì đâu! Với lại tao cũng đâu phải ghét anh ta đến mức đó, chỉ là hôm đấy thấy khó chịu với cái thái độ của anh ta thôi!
Cậu từ tốn giải thích rõ từng chữ cho cô và hắn nghe, chưa hết ý, cậu còn bồi thêm:
– Mà hôm qua, nhìn cách anh ta quan tâm đến cháu mình tao mới thấy, có lẽ do tao quá vội khi đánh giá anh ta rồi. Tao nghĩ anh ta không đến mức như tụi mình nghĩ đâu!
– Chắc là vậy rồi, tại hôm qua lúc chở tao về, anh Quốc Kiệt cũng có nói là anh ta không tệ như chúng ta nghĩ đâu. Anh ta chỉ là kiểu người không muốn can thiệp vào việc riêng của người khác thôi, dù việc đó tốt hay xấu. – Hắn cũng nói luôn suy nghĩ của mình về anh cho cậu nghe, việc là hôm qua Quốc Kiệt cũng giải thích cho hắn hiểu việc hôm đó và có nhờ hắn nói hộ với cậu một tiếng.
– Ừ, tao cũng thấy vậy, nên hôm qua tao có xin lỗi anh ta rồi! – Cậu thú nhận.
Cả ba định tiếp tục câu chuyện thì hai người bọn anh đi vào. Cả lớp nháo nhào chạy về chỗ ngồi, ba người các cậu cũng ổn định lại chỗ ngồi, anh và y bước vào lớp đứng ngay ngắn trên bục giảng, cả lớp đứng dậy chào anh, anh mỉm cười khẽ gật đầu rồi đi lại bàn giáo viên ngồi xuống. Cả lớp ngồi rôi Quốc Kiệt lại như cũ, xuống cuối lớp ngồi chung với hắn. Anh bắt đầu bài giảng, cả lớp như bị bị anh cuốn vào từng lời từng chữ, ngổi im phăng phắc. Hôm nay, nhóm của cậu cũng vậy, ngồi im lặng và lắng nghe từng chữ anh nói. Nhìn thấy vậy, anh và cả y đều cảm thấy rất thoải mái.
Bốn lăm phút trôi qua, tiếng chuông vang lên anh lập tức ngừng giảng, đi lại bàn ngồi đợi cậu mang sổ đầu bài lên. Như thường lệ, cậu mang sổ đầu bài lên để trên bàn cho anh kí. Nhìn cậu, anh khẽ gật đầu, vừa kí vào sổ vừa nhỏ giọng:
– Cảm ơn cậu!
– Cảm ơn chuyện gì? – Cậu không hiểu mình đã làm được gì mà anh lại cảm ơn như vậy.
– Vì hôm nay, cậu đã nghe tôi nói! – Anh nói, trong lòng cảm thấy rất vui.
– À, anh là thầy giáo nên việc tôi nghe giảng là đương nhiên mà, sao lại cảm ơn… – Cậu có chút ngạc nhiên về con người này, lại còn biết đến cảm ơn cơ đấy.
– À, tôi biết rồi… Mà cậu cho tôi số điện thoại của cậu được không? Để có gì khi cần biết gì về lớp thì tôi sẽ hỏi cậu – Anh thoải mái cười nhẹ.
– Được, vậy anh đưa máy đây, tôi bấm số cho! – Cậu cũng khá thoái mái vì hầu như thầy cô nào khi dạy cũng đều xin số của cậu để khi cần thì sẽ nói cho cậu để cậu báo lại cho cả lớp.
Anh đưa điện thoại cho cậu, điện thoại anh không hề có khóa nên cậu chỉ cần mở lên và thao tác bấm số của mình vào máy anh rồi ấn nút gọi, điện thoại cậu rung lên. Xong viêc cậu chỉ cười, không nói gì định quay đi thì anh chợt nhớ ra chuyện gì anh gọi với theo cậu:
– Mà cậu nhớ lời hứa với con bé Bảo Ngọc chứ?
– Tôi biết rồi… – Cậu quay lại, trả lời anh ngắn gọn.
Ngày đầu tuần trôi qua tốt đẹp. Anh trở lại với công việc thường ngày, cậu cũng vậy. Mọi thứ cứ diễn ra như quy luật nó vốn có chỉ có khác một điều là trong cuộc sống của anh có thêm một cậu nhóc đặc biệt, còn trong đời cậu xuất hiện thêm một người tên Cao Thế Bảo. Những ngày sau đó, anh và cậu có liên lạc với nhau để hỏi về tình hình học lực của từng người trong lớp cậu để anh có thể lựa cách giảng dạy thuyết phục và đạt hiêu quả cao hơn. Cậu thấy đó là việc cần thiết nên cũng rất nhiệt tình giúp đỡ anh, cậu còn dành cả một buổi tối để phân loại ra ai học tốt môn nào, kém môn nào cho anh dễ dàng nắm rõ tất cả.
Cuối tuần lại đến, nhưng hôm nay anh không đưa cậu và Bảo Ngọc đi chơi nữa, mà anh đưa hai người qua nhà ba mẹ mình để cùng ăn cơm. Sở dĩ có chuyện như vậy là do chị anh có kể cho ba mẹ anh nghe về cậu, người mà làm cho cô cháu gái chưa từng chơi với người lạ của họ phải quyến luyến. Ba mẹ anh nghe chị kể, cũng cảm thấy rất tò mò về cậu, nên mới bảo anh là cuối tuần này phải đưa cậu qua nhà chơi rồi cùng ăn cơm. Mới sáng sớm chủ nhật, anh chạy qua nhà chị đón cả hai mẹ con chị qua nhà ba mẹ anh để họ ở đó rồi mới chạy qua nhà cậu để đón cậu. Chuyện là đêm hôm qua, anh cũng đã có gọi nói với cậu là hôm nay sẽ đưa cậu qua nhà ba mẹ anh để cùng ăn cơm. Ban đầu cậu cũng từ chối vì nghĩ thật ra thì hai người cũng chưa thân quen đến mức có thể đến nhà của nhau chơi như vậy, nhưng anh bảo là do ba mẹ anh mời nên cậu cũng đành chấp nhận. Cậu vốn là người lễ độ nên từ chối người lớn một việc gì đó cậu không thể làm được.
Ngủ dậy, vệ sinh cá nhân xong, cậu xin phép ba mẹ qua nhà bạn chơi, rồi đi ra ngoài đầu đường đợi anh đến đón. Cậu vừa ra tới nơi thì anh cũng vừa chạy xe tới, hai người nhanh chóng lao xe đi chạy đến nhà ba mẹ anh. Hai người vừa đến nơi thì cô bé đã chạy ra đón, nhưng không phải là lao ra ôm anh như trước mà là ôm cậu:
– A… Anh Hào đến rồi! Em nhớ anh lắm đó!
– Có thật không, anh cũng nhớ Bảo Ngọc nữa… – Cậu ngồi xuống, ôm cô bé đáng yêu vào lòng.
Hai người cậu cứ âu yếm nói chuyện mà quên mất có bốn cặp mắt đang nhìn chăm chăm vào mình, được một lúc như mới chợt nhớ ra, cậu vôi đứng dậy cuối đầu:
– Con xin lỗi, con chào hai bác, em chào chị!
– Không sao, không sao… mau vào nhà thôi nào! – Mẹ anh vui vẻ gọi họ vào.
Cả nhà cùng ngồi vào bàn nói chuyện vui vẻ, cậu tuy có hơi ngại một chút nhưng nhờ người nhà của anh cũng khá thân thiện nên chỉ một lúc cậu đã cảm thấy thoải mái hơn. Mẹ anh nhìn qua cậu mở lời trước:
– Con tên là Ngọc Hào đúng chứ?
– Dạ con là Ngọc Hào ạ! – Cậu lễ phép.
– Con vẫn còn đi học hả? – Mẹ anh lại tiếp
– Dạ con hiện đang học lớp mười hai, trường Ánh Dương ạ!
– À, vậy con với thằng Bảo nhà bác sao mà quen biết nhau vậy, chứ thằng này từ trước giờ bác chưa thấy nó kết bạn với ai cả, chỉ thấy nó với thằng Quốc Kiệt chơi với nhau thôi! – Bà cũng khá ngạc nhiên, không nghĩ con trai mình lại chơi chung với một cậu nhóc nhỏ tuổi như thế này.
– Dạ…
Cậu còn chưa kịp trả lời thì anh đã vội chen ngang:
– Mẹ à, mẹ hỏi gì mà nhiều vậy! Mẹ quên là con có nói con hiện đang giảng dạy môn Hướng nghiệp cho trường Ánh Dương sao!
– À, à… đúng rồi, mẹ quên mất, vậy thôi mẹ không hỏi nữa…
Bà quay qua nhìn cậu, cười cười bảo:
– Xin lỗi con, làm con không thoải mái rồi!
– Dạ không sao đâu ạ… – Cậu vẫn giữ thái độ lễ phép, cười cười.
– Vậy tốt rồi, hôm nay con ở đây ăn cơm rồi chơi với chúng ta cả ngày luôn nha! – Bà cũng thật sự bị cậu làm cho quý mến rồi, trên đời vẫn còn có đứa bé lễ phép, ngoan ngoan như này sao.
– Dạ… – Cậu hơi ngại nhưng cũng đồng ý vì cậu vốn không thể từ chối được còn gì.
Hôm nay nhờ có cậu mà gia đình anh trông giống một gia đình hơn hẳn, không còn mỗi người mỗi việc nữa mà thay vào đó là quay quần bên nhau, nói cười rôm rả. Cỏ lẽ hôm nay là ngày gia đình anh nói chuyện với nhau nhiều nhất từ trước đến giờ. Nói được một lúc, như nhớ ra điều gì, ba anh lên tiếng bảo anh:
– Thế Bảo, con mau gọi thằng Quốc Kiệt qua đây luôn đi, hiếm khi nhà mình đông đủ như vậy, gọi nó qua cùng ăn cơm luôn đi con!
– Dạ, đợi con một chút!
Anh lấy điện thoại trong túi ra, đang bám số điện cho y thì cô bé Bảo Ngọc đang ngồi giữa anh và cậu lên tiếng:
– Cậu ba ơi!
– Hả, sao con… – Anh quay qua.
– Cậu ba bảo cậu Kiệt chở anh Duy Lâm qua nữa nha! – Mắt cô bé long lanh.
– À, ờ… được rồi, để cậu bảo với cậu Kiệt.
Anh ngạc nhiên đến không thể thốt nên lời, con bé lại còn nhớ đến Duy Lâm nữa sao. Hai cậu nhóc này đặc biệt thật đó, vì người làm cho cô cháu gái bảo bối của anh nhớ đến như vậy trên đời này ngoài gia đình anh ra thì nay không phải chỉ có thêm cậu mà còn có cả hắn nữa. Nói rồi anh cũng bấm số gọi cho y. Đầu dây bên kia lên tiếng:
– Em nghe đây anh.
– Hôm nay cậu dậy sớm nhỉ! – Giọng anh như có chút giễu y.
– Tại em biết thế nào anh cũng sẽ gọi em vào sáng chủ nhật, nên thôi em dậy sớm ngồi đợi điện thoại của anh vậy! – Giong y cũng mỉa mai không kém.
– Sao, giờ dì với dượng gọi cậu qua ăn cơm này, cậu có qua không thì bảo!
– Dì dượng gọi em qua à? Được, được, em qua ngay… – Y có vẻ khẩn trương, từ nhỏ y đã lớn lên cùng anh vậy nên y cũng xem như do một tay ba mẹ anh nuôi lớn, ông bà thương yêu y như con còn y thì xem họ như ba mẹ ruột vậy.
– Khoan đã… – Giờ anh mới nhớ ra việc mà cô bé nhờ anh.
– Sao nữa anh?
– Cậu chạy qua nhà nhóc Duy Lâm đón nó qua đây luôn nha, con bé Bảo Ngọc muốn có cả nhóc đó nữa.
– Sao, Duy Lâm á… mà em vẫn chưa có số điện thoại của nhóc đó nữa, sao gọi được! – Lúc đầu y hơi ngạc nhiên nhưng khi nghe là do cô bé muốn vậy nên y cũng hiểu phần nào. Hôm đó y cũng thấy cô bé quấn quýt hai nhóc đó như thế nào mà.
– À, vậy cậu đợi anh tí, để anh bảo Ngọc Hào đọc số của Duy Lâm cho cậu.
– Bộ có Ngọc Hào ở đó sao anh? – Y sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại.
– Ừ, anh đón cậu ấy qua đây từ sáng rồi, mà có gì qua đây rồi nói, giờ anh đưa máy cho cậu ấy đọc số của Duy Lâm cho cậu.
– Dạ anh…
Nói rồi, anh đưa máy qua cho cậu bảo:
– Cậu đọc số của Duy Lâm qua cho Quốc Kiệt đi, để có gì tới nơi còn gọi.
Cậu khẽ gật đầu, cầm điện thoại lên, giọng điệu lễ phép:
– Alo anh Quốc Kiệt, là em đây, giờ em đọc số của thằng Lâm cho anh nha…
– Ừ, em đọc đi, anh nghe!
– Dạ là…
– Rồi, cảm ơn em, nói với anh Bảo là anh cúp máy luôn nhé, anh đi luôn đây! – Giọng y trởn nên nhẹ nhàng, ôn nhu hơn hẳn.
– Dạ, vậy tạm biệt anh.
Nói rồi cậu cũng tắt máy, đưa máy cho anh, cậu bảo:
– Anh ấy kêu anh ấy đi luôn nên cúp máy rồi.
– Được rồi.
Anh nhận lại điện thoại từ tay cậu bỏ lại vào túi rồi nư nhớ ra điều gì, anh lại bảo:
– À, mà cậu có nên gọi điện thoại nói trước cho cậu Duy Lâm đó một tiếng không! Để không chừng cậu ấy lại bận mất.
– Đúng rồi ha… vậy để tôi gọi nói với nó xem sao!
Cậu lấy điện thoại bấm số hắn, chuông reo một lúc hắn mới bắt máy:
– Tao đây, mới sáng sớm gọi tao chi vậy? – Giọng hắn vẫn còn ngáy ngủ.
– Mày còn ngủ à!
– Hôm nay là chủ nhật mà cái thằng này…
– Được rồi, được rồi, vậy hôm nay mày có bận gì không? – Cậu không thèm đoi co với mấy tên chưa tỉnh ngủ.
– Không có, chỉ bận ngủ thôi…
– Vậy được, vậy có muốn đi chơi không?
– Đi đâu?
– Mày có đi không, có tao nữa này…
– Thì đi…
– Vậy mày dậy ngay đi, thay đồ, anh Quốc Kiệt đang qua đón mày đó…
– Sao, là anh ta qua đón tao à… – Giờ thì có vẻ như hắn tỉnh ngủ rồi, giọng cũng lớn hơn.
– Ừ, anh Kiệt đang qua đó, mày lo chuẩn bị đi. – Cậu không muốn nói nhiều trong điện thoại.
– Rồi, tao biết rồi, dậy luôn đây! – Hắn xuống giường đi vào nhà vệ sinh…
Cậu cúp máy, nhìn gia đình anh cười cười. Đợi anh và cậu nói chuyện điện thoại xong thì người nhà anh mới lại lên tiếng, mẹ anh lại hỏi:
– Ụa, Duy Lâm là ai vậy con?
Lần này không đợi anh nói, cậu đã lên tiếng trước:
– Dạ, nó là bạn của con ạ!
– Bạn con sao? Vậy sao con bé cũng biết cậu ấy vậy? – Bà đang không hiểu lắm về chuyện này.
– Dạ do tuần trước tụi con có đi chơi chung với nhau rồi ạ!
– À… – Bà hiểu ra nên không hỏi nữa.
Cả nhà anh lại rôm rả nói chuyện, chừng 30 phút sau thì y và hắn cũng tới. Y lái xe vào trong nhà xe để rồi cùng với hắn đi vào nhà. Hắn không khỏi ngạc nhiên, không biết đây là đâu và tại sao mình lại ở đây, rõ ràng Ngọc Hào bảo là đi chơi mà, ở đây thì chơi gì chứ. Đang hoang mang không hiểu gì, thì y từ phía sau đi tới, vỗ vai cậu:
– Em sao vậy, làm gì mà nhìn mặt khó hiểu thế?
– Ụa, hôm nay chúng ta tới đây chi vậy anh?
– Chứ Ngọc Hào không nói với em hả?
– Dạ không, nó chỉ kêu em đợi anh qua đón thôi chứ nó không nói là đi đâu hết đó!
– Vậy sao! Ờ, thì hôm nay ba mẹ anh Bảo gọi anh qua chơi, rồi con bé Bảo Ngọc nó đòi là phải đón em qua chung luôn này.
– Ụa anh, vậy thằng Hào nó cũng ở đây hả anh?
– Hình như vậy, nảy anh có nói chuyện với cậu ấy để xin số của em. Hình như là cậu ấy cũng đang ở trong nhà ấy!
– À, vậy là hôm nay chúng ta chơi ở đây à?
– Ừ… mà sao vậy, không vui hả?
– Dạ không, chỉ tại em thấy hơi ngai thôi!
– Không sao đâu, có Ngọc Hào nữa mà!
– À, dạ… vậy chúng ta vào thôi anh…
– Ừ, vào thôi!
Hai người một trước một sau cùng nhau đi vào trong. Thấy hai người, cả nhà anh lại náo nhiệt lên, cô bé lại mừng rỡ chạy lại chỗ hai người, ôm chầm hắn:
– Anh Duy Lâm, hôm nay anh ở đây chơi nha!
– Được rồi, anh sẽ ở đây chơi với em cả ngày luôn được chứ! – Giọng hắn đầy diu dàng, đồng ý với cô bé đáng yêu.
– Dạ được… – Cô bé cười tít mắt sung sướng…
Ba mẹ anh từ trong đi ra, thấy hai người thì ba anh cười vui vẻ:
– Hai đứa tới rồi à, mau vào nhà đi!
Hắn nghe tiếng người lớn nên liền đứng dậy cuối đầu lễ phép:
– Con chào hai bác, con là Duy Lâm…
– Được rồi, vào đi hai đứa!
Mọi người cùng nhau đi vào bên trong, đúng giờ cơm nên cùng vào bàn ngồi ăn cơn luôn.Trong bàn ăn, họ nói cười vui vẻ, có lẽ đây là bữa ăn rộn ràng nhất của gia đình anh từ xưa đến nay. Ăn xong họ lại cùng nhau chơi Uno, cùng nhau xem phim, rồi lại nói chuyện vui vẻ về mọi thứ linh tinh trên đời,… Đến tối, Họ tạm biệt ba mẹ anh rồi ra về. Ban đầu anh cũng định như hôm trước, sẽ chở mẹ con chị về trước rồi mới chở cậu về sau. Nhưng ba anh anh bảo không cần phải tốn công như vậy, anh cứ chở cậu về thôi còn mẹ con chị Hoàng Mai thì cứ để cho tài xế riêng của nhà ông đưa về. Vì như vậy cũng thuận tiện nên mọi người đồng ý, anh lái xe chở cậu, y chở hắn, còn chị và cô bé thì để tài xế của ba anh chở về. Ngày hôm nay, đối với tất cả mọi người là một ngày tuyệt vời, nó khiến cho một người như anh cảm thấy yêu quý gia đình mình hơn. Nhờ hôm nay anh mới biết là không phải xưa nay ba mẹ anh không quan tâm anh mà chỉ là vì ba mẹ anh im lặng để cho anh cảm thấy thoải mái nhất có thể mà thôi. Hôm nay, cũng là ngày anh thấy ba mẹ mình cười nhiều nhất, đúng là xưa nay anh quá vô tâm với gia đình mình rồi. Có lẽ tất cả cũng là nhờ cậu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!