Tia Nắng Cuối Đường
Phần 26: Cuối
TIA NẮNG CUỐI ĐƯỜNG
Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư
Chương cuối
Tôi nhìn Thịnh, hoảng loạn, sợ hãi, toàn thân như không còn chút sức lực nào nữa. Toàn thân anh máu chảy ướt đẫm, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, cảm thấy mình sắp không thở nổi. Cả người tôi đờ đẫn, bàng hoàng mất mấy giây rồi như bừng tỉnh ôm con lao về phía anh. Người cảnh sát thấy vậy liên ngăn lại. Tôi nhìn người cảnh sát, giọng lạc đi:
– Tôi là vợ anh ấy.
Thấy tôi nói như vậy người cảnh mới vội đưa tôi lên xe cứu thương. Mấy người y tá nhận ra Thịnh liền đưa anh đến bệnh viện của anh. Tôi hoảng loạn đến mức không nhớ nổi mình ôm con đến bệnh viện thế nào. Cả khu cấp cứu ồn ào, chỉ một lúc sau bác sĩ của tất cả các khoa cũng đều có mặt.
Anh được đưa vào phòng cấp cứu, lúc bấy giờ tôi mới được nghe cảnh sát nói Bình bị một nhóm người bắt. Vì để cứu con nên Thịnh đã không màng tính mạng lao tới. Đám người kia đã đâm anh mười mấy nhát dao, trong đó có một nhát dao trên đầu. Cảnh sát vẫn đang ở lại khám nghiệm hiện trường, đã bắt được hai tên trong số bốn tên ấy.
Những lời cảnh sát nói khiến tai tôi ù đi. Bên trong trưởng khoa đang trực tiếp cấp cứu cho Thịnh, ngoài hành lang đầy những máu chảy. Tôi bế con, cả người đờ đẫn, nhìn qua ô kính nhỏ chỉ thấy anh nằm trên giường lạnh lẽo. Mái tóc anh đang được cạo một bên để phẫu thuật, trưởng khoa trực tiếp cạo tóc cho anh.
Cả hành lang bệnh viện rất đông y tá, bác sĩ tập trung. Mấy người y tá thi thoảng lại chạy từ trong phòng cấp cứu ra lấy mấy bịch máu. Một người y tá nhìn tôi rồi nói:
– Cô đừng đứng ở đây, ra ghế ngồi chờ.
Tôi như kẻ mất hồn, bế con ra ghế. Cả chiếc áo Bình đang mặc thấm đẫm máu, đều là máu của Thịnh. Tôi đưa tay chạm lên áo con, rồi ôm chặt con vào lòng. Bình cũng rất hoảng sợ liên tục hỏi:
– Mẹ ơi, bố đâu?
Thế nhưng con có hỏi bao nhiêu câu tôi cũng không trả lời nổi, không thể nói nổi ra bất cứ lời nào. Bên trong kia trưởng khoa lẫn các y tá bác sĩ đều đang ra sức cho cuộc phẫu thuật. Tôi ngồi lặng yên nhìn trân trân vào lớp cửa giống như ngăn cách tôi và anh bởi một khoảng không mênh mông.
Khi đang ngồi tôi nghe tiếng bước chân chạy trên hành lang, ngước mặt lên cũng thấy mẹ của Thịnh chạy tới, phía sau còn có cả Hưng – giám đốc của tôi. Tôi bất giác ôm con chặt hơn, mẹ anh lao tới phía mấy người y tá bác sĩ hỏi:
– Con trai tôi sao rồi?
– Bác sĩ Thịnh vẫn đang cấp cứu bên trong. Bác ra ghế ngồi đợi.
Mẹ anh nhìn vào bên trong, gương mặt cũng thất thần rồi túm lấy tay người cảnh sát đang đứng chờ nói:
– Vì sao? Vì sao nó lại bị thương?
Người cảnh sát thuật lại mọi chuyện, còn nói anh bị đâm mười mấy nhát, có một nhát trên đầu, một nhát vào gần tim. Mẹ anh nghe xong đột nhiên khuỵ xuống rồi bật khóc. Hưng thấy vậy liền đỡ mẹ lên ghế ngồi ra sức an ủi:
– Mẹ, anh Thịnh vẫn đang phẫu thuật bên trong, mẹ đừng khóc, các bác sĩ ở đây sẽ cố gắng hết sức cứu anh ấy.
Thế nhưng mấy lời an ủi hoàn toàn không có tác dụng. Mẹ anh chợt lao về phía tôi gào vừa khóc vừa chửi bới la mắng:
– Là cô, tất cả là vì cô nó mới thành ra như vậy.
Tôi bị bà đánh, hai tay bà cào cấu lên mặt tôi thành mấy vết máu rỉ, thế nhưng tôi hoàn toàn không cảm nhận được đau, vẫn ngồi thẫn thờ như vậy, chỉ đưa tay lên ôm con vào lòng bảo vệ con. Bình thấy thế sợ hãi khóc toáng lên, nước mắt lã chã rơi ướt cả áo tôi. Hưng liền túm lấy mẹ, lôi ra, cả mấy người y tá cũng ngăn lại rồi nói:
– Bác, ở đây là bệnh viện, bác sĩ Thịnh đang cấp cứu trong kia, bác làm loạn thế này sẽ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật.
Mẹ anh ngồi sụp xuống ghế, tuy không đánh tôi nữa nhưng vẫn nhìn tôi rít lên:
– Cô cút đi! Cút khỏi đây cho khuất mắt tôi.
Tóc tai tôi bị bà túm giờ rũ rượi xuống, mặt còn có mấy vết cào. Nếu là sáng nay có lẽ bà nói gì tôi cũng nghe. Nhưng giây phút này tôi như con thú đầy vết thương chồng chất chỉ kiên định đáp:
– Cháu không đi đâu cả. Cháu ở đây chờ anh ấy.
Mẹ anh gằn giọng:
– Cô dám cãi lại lời tôi? Cô đi ngay cho tôi.
– Cháu sẽ không đi! Bác muốn làm gì cứ làm, cháu sẽ không đi đâu cả.
– Cô!!! Tôi hỏi lại lần nữa, cô có đi không?
Tôi nhìn mẹ anh, chưa bao giờ cảm thấy mình bình tĩnh như vậy, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nói rất rõ ràng:
– Bác thương con trai bác thế nào thì con trai bác cũng thương con trai của anh ấy như vậy. Anh ấy vì bảo vệ con trai mới bị thương nên cháu và con trai anh ấy sẽ không đi đâu, không có ai có quyền đuổi chúng cháu đi, cháu và nó sẽ chờ anh ấy ở đây, không đi đâu cả.
Mẹ anh thấy tôi nói có lẽ rất tức giận. Tôi mặc kệ, chỉ ôm con rồi lại ngồi lặng lẽ như vậy. Mấy người y tá nhìn tôi, lại nhìn vào trong bất chợt rơi nước mắt. Một người y tá thương tình đi về phía Bình, trước kia Bình làm phẫu thuật y tá cũng quen mặt rồi. Hôm nay mấy người cũng đã biết Bình là con trai của Thịnh. Y tá nhìn Bình khẽ hỏi:
– Bình, con có đói không? Cô lấy sữa cho con nhé?
Bình vẫn ôm tôi, ngước đôi mắt lên đáp lại:
– Con không đói, con muốn bố thôi.
Câu nói của Bình khiến cô y tá không kìm được quay mặt đi lau nước mắt. Bên cạnh tôi tôi bỗng thấy mẹ anh cũng đưa tay lên quệt ngang mắt. Trên hành lang bất chợt có tiếng bước chân, tôi nhìn lên mới thấy cái Hiền đang đi vào, cả người nó quần áo lấm lem, gương mặt cũng đờ đẫn. Khi đến nơi, thấy Hưng và mẹ anh đang ngồi ở đó, nó hơi khựng lại. Nhưng rồi nó nhanh chóng hướng mắt về tôi nói:
– Tao vừa ở đồn cảnh sát về. Cảnh sát bắt được cả bốn tên rồi. Bình, ra đây mẹ Hiền thay quần áo cho.
Cả người Bình toàn máu, tôi buông ra để cái Hiền thay quần áo cho con. Thay xong con lại rúc vào lòng tôi. Cái Hiền cũng ngồi bên cạnh, lâu lâu tôi lại thấy giám đốc của mình nhìn về nó, trong ánh mắt có vài tia thống khổ. Thế nhưng trong hoàn cảnh thế này tôi thực sự không thể nghĩ được gì. Cái Hiền ngồi cạnh tôi cứ liên tục an ủi, nhưng mấy lời an ủi đó tôi cũng chẳng nghe được.
Ca phẫu thuật kéo dài ba tiếng đồng hồ, tôi và con cũng ngồi như vậy suốt ba tiếng, sắc trời từ chiều tà đổ dần thành bóng đen. Khi đang ngồi cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, tôi định bế con đứng lên thì trưởng khoa cũng ra. Ông đứng giữa tôi và mẹ Thịnh rồi nói:
– Ca phẫu thuật… ca phẫu thuật cũng coi như xong. Chỉ là vết thương ở não…
Nói rồi tôi bỗng thấy trưởng khoa khóc, mắt ông đỏ lên lấy tay lau nước mắt, rõ ràng ở đây còn có cả mẹ anh, thế nhưng ông lại quay sang tôi nói:
– An, cháu đừng lo, các bác sĩ chuyên khoa não sẽ cố gắng hết sức.
Tôi nhìn trưởng khoa, đôi mắt vẫn ráo hoảnh không đáp chỉ gật đầu. Lần đầu tiên tôi thấy trưởng khoa khóc, sinh ly tử biệt ông đã chứng kiến nhiều vậy mà lần này lại khóc. Thế nhưng tôi lại không khóc nổi, một giọt cũng không! Trưởng khoa thấy tôi như vậy, vội xoay người quệt nước mắt rồi đi ra khỏi hành lang. Lúc này bên cạnh mẹ Thịnh chợt khóc lớn, vừa khóc vừa ôm lấy Hưng. Hưng ngồi bên cạnh khẽ vỗ vỗ lên vai mẹ rồi nói:
– Mẹ đừng khóc, anh ấy không sao đâu, mọi người ở đây sẽ cố gắng hết sức cứu anh ấy mà.
Thế nhưng mẹ anh vẫn khóc, vừa khóc vừa nói:
– Nếu nó có mệnh hệ gì mẹ sẽ không sống nổi mất. Mẹ không sống nổi mất.
Tôi nghe tiếng bà khóc, dù rằng bà không thích tôi, thế nhưng lòng tôi lại quặn lên đau đớn. Con trai bà nằm kia, có người mẹ nào không xót thương?
Trưởng khoa đi một lúc lại quay lại. Ca phẫu thuật lại tiếp tục. Tôi không biết thời gian đã trôi thế nào, chỉ là bản thân lại thấy nó chậm đến đáng sợ. Từng tích tắc trôi qua, tôi cứ ngồi đó như một pho tượng. Cái Hiền ngồi bên cạnh khẽ nói:
– An. Đưa chìa khoá nhà để tao về nhà lấy đồ mang đến đây.
Tôi nhìn cái Hiền rút chìa khoá trong túi ra đưa cho nó. Hưng ngồi bên cạnh cất lời:
– Anh đưa em đi.
Thế nhưng cái Hiền liền đáp:
– Không cần! Tôi tự đi.
– Khuya rồi, để anh đưa.
– Tôi đã bảo không cần rồi! Tôi tự bắt xe đi.
Tôi nhìn cái Hiền, nó cầm chìa khoá đi ra khỏi hành lang, bên kia tôi cũng nghe tiếng Hưng thở dài. Bình đang ngồi trong lòng tôi, thấy cái Hiền đi liền chạy theo gọi:
– Mẹ Hiền ơi.
Tôi không biết vì sao con lại gọi Hiền, cũng không biết con nói gì chỉ thấy khi cái Hiền đi khuất con cũng quay lại sà vào lòng tôi. Lúc này tôi mới sực nhớ ra con chưa ăn gì cả, suốt một khoảng thời gian tôi không mở miệng nổi giờ mới yếu ớt hỏi:
– Bình, con đói không? Mẹ mua gì cho con ăn.
Thế nhưng thằng bé chỉ lắc đầu đáp:
– Con không đói, con chờ bố.
Hưng ngồi bên kia khẽ cất lời:
– Bình! Con muốn ăn gì chú mua cho.
– Con không muốn ăn gì, con muốn bố.
Hưng thấy Bình trả lời như vậy vẫn đứng dậy đi xuống dưới mua cho Bình một bát cháo. Dưới sự dỗ dành của y tá và Hưng con cũng ăn hết bát cháo ấy. Thế nhưng con vẫn không ngủ, ngồi vào lòng tôi, đôi mắt to tròn nhìn về phía phòng phẫu thuật. Bình mới ba tuổi, có lẽ con chưa hiểu được bố nằm trong kia là vì sao, con chỉ hiểu con cần bố, muốn gặp bố thôi. Tôi đưa tay xoa lên mái tóc con, cảm thấy thời gian như ngừng lại, cảm thấy phía bên trong kia im ắng đáng sợ vô cùng.
Cuối cùng, rất lâu sau khi cái Hiền mang đồ đến cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra. Các y bác sĩ đi ra ngoài, trên chiếc giường sắt lạnh lẽo Thịnh được đẩy ra ngoài. Cả người anh cắm đầy những dây truyền, một bên đầu được cạo sạch. Tôi bế con đứng dậy loạng choạng lao tới. Trưởng khoa nhìn tôi, cúi đầu, nước mắt lại rơi nói:
– Các bác sĩ cũng cố gắng rồi, chỉ là vết thương ở não rất nặng. Tình hình không được khả quan lắm, cậu ấy không biết có tỉnh lại không, cũng có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Trong vòng hai mươi tư giờ nếu tỉnh được lại là tốt nhất, còn không…
Câu nói trưởng khoa vừa nói ra cũng như một nhát búa đập vào người tôi, một cảm giác như tê liệt toàn thân. Tôi bị đả kích, suýt chút nữa đã đổ ra. Mẹ anh thì khuỵ hẳn xuống túm lấy chân trưởng khoa khóc nấc lên:
– Trưởng khoa, ông phải cứu nó, nó là học trò cưng của ông mà, ông nhất định phải cứu nó.
– Chị Dương, đứng lên đi, chúng tôi cũng đã cố gắng rồi, giờ tỉnh lại hay không phụ thuộc ở cậu ấy nữa.
Mẹ anh lại càng khóc lớn, cảm tưởng như câu nói ấy khiến bà gục ngã. Hai tay bà buông thõng xuống nền đất lạnh lẽo. Tôi nhìn trưởng khoa khẽ nói:
– Cháu muốn vào thăm anh ấy.
– Cậu ấy đang được đưa sang phòng chăm sóc đặc biệt rồi, có y tá sẽ ở đấy túc trực
– Trưởng khoa, cháu muốn vào thăm anh ấy.
– Nhưng…
– Cháu muốn vào thăm anh ấy.
Tôi như kẻ mất hồn cứ lặp đi lặp lại mấy câu nói ấy. Trưởng khoa có lẽ thương tình cuối cùng cũng gật đầu dẫn tôi sang phòng chăm sóc đặc biệt. Thế nhưng tôi cũng không được vào tận nơi chỉ được đứng bên ngoài nhìn.
Cả người anh đầy vết thương được băng lại, hai mắt nhắm nghiền, đôi tay buông thõng. Tôi nhìn qua lớp kính, trưởng khoa bên cạnh khẽ nói:
– Cháu gái, nếu cháu muốn khóc thì khóc đi, đừng cố nín nhịn như vậy sẽ không tốt đâu. Có thể… cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi, cháu đừng lo.
Tôi vẫn nhìn vào trong, trống rỗng vô hồn. Phía sau có tiếng bước chân của bà Dương, của Hưng, và cả của Hiền đang bế Bình.
Tôi đứng như vậy, không rơi một giọt nước mắt nào. Anh đã chờ tôi suốt bốn năm năm nay, tôi cũng sẽ ở đây chờ anh, cho dù là một ngày, hai ngày hay cả đời này tôi cũng sẽ chờ. Anh nói anh yêu tôi nhưng tôi lại chưa kịp nói với anh lời yêu. Tôi cũng yêu anh, tôi cũng muốn dành tất cả để yêu anh. Dưới chân Bình khẽ túm lấy chân tôi rồi nói:
– Mẹ ơi.
Tôi cúi xuống nhìn con, thấy con đang cầm một chậu hoa đồng tiền nhỏ trên tay. Chưa kịp trả lời con đã nói:
– Bố bảo… bao giờ hoa nở mẹ sẽ về.
Tôi nghe con nói không hiểu ý con. Con lại nói tiếp:
– Mẹ ơi! Bao giờ hoa nở bố sẽ tỉnh lại.
Tôi nhìn xuống chậu hoa đồng tiền trên tay Bình, con mở to đôi mắt nhìn tôi, gương mặt nhỏ bé giống hệt Thịnh, tôi bỗng cảm thấy mình không thở nổi rồi lồng ngực như muốn vỡ tung ra. Trong một khoảnh khắc tôi đã không kìm nén được, một giọt nước rơi xuống mái tóc Bình, rồi hai giọt, ba giọt không khống chế nổi thi nhau rơi xuống. Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, tôi thật sự không nín nhịn nổi nữa rồi. Cảm giác đau thương, tâm can phế liệt tê dại. Tôi đã tưởng mình đau đến mức không khóc nổi, vậy mà khi nghe con nói tôi mới cảm nhận nỗi đau thương tột cùng đang trào lên. Hai chân tôi khuỵ xuống nền đất lạnh lẽo, nước trên má lã chã rơi thành hàng. Mỗi ngày tôi đi vắng Thịnh đều an ủi con rằng chờ bao giờ hoa nở tôi sẽ về. Bông hoa này đã nở rồi tàn biết bao nhiêu lần. Anh phải yêu thương con cỡ nào, yêu thương tôi cỡ nào tôi cũng không thể nói được nổi. Cổ họng tôi đắng ngắt, nước trên má ướt đẫm, tôi vừa khóc vừa ôm lấy bông hoa đồng tiền trên tay vừa khóc tu tu. Tiếng khóc như xé tan khoảng không mênh mông rộng lớn. Tôi đã thật sự không còn chịu đựng được nữa, tôi đã thật sự suy sụp, gục ngã rồi. Anh đã chờ đợi tôi, không phải bốn năm năm mà là cả một khoảng thời gian dài đằng đẵng, anh đã chờ tôi cả tuổi thanh xuân, vậy mà tôi còn chưa kịp nói với anh rằng tôi yêu anh. Nước mắt tôi lã chã rơi lên tóc con, trượt cả vào chiếc chậu hoa nhỏ bé, trượt lên cả cánh tay rồi rơi xuống đất. Mới chỉ hôm qua thôi, đến hôm nay anh đã nằm kia vô tri vô giác. Tôi đã trải qua ngàn vạn khổ đau, bi thương, cứ ngỡ rằng bất cứ nỗi đau gì mình cũng chịu được, thế nhưng tôi thật sự không chịu nổi rồi. Cảm xúc dồn nén vỡ ra như muốn bóp nghẹn trái tim, đau đến mức không thể nào thở nổi, nước mắt vẫn rơi lã chã hai hàng. Mấy người y tá nhìn tôi thương hại, đến ngay cả mẹ anh cũng nhìn tôi, rồi khóc tu tu. Bình thấy tôi khóc liền nói:
– Mẹ ơi, mẹ đừng khóc.
Nói rồi nó lại quay sang bà Dương, tuy ánh mắt vẫn sợ hãi nhưng rồi vẫn can đảm nói:
– Bà đừng khóc, hoa nở bố Thịnh sẽ tỉnh
Bà Dương nghe Bình nói, hơi khựng lại rồi nước mắt lại rơi xuống khoé miệng. Trưởng khoa thấy tôi khóc nhiều như vậy liền nói:
– Cháu gái, hay cháu về nghỉ ngơi đi, ở đây có người chăm sóc rồi.
Tôi ngước lên nhìn, để mặc nước mắt vẫn chảy thành dòng nghẹn ngào đáp lại:
– Cháu ở đây chờ anh ấy tỉnh.
– Nhưng… nhưng biết khi nào cậu ấy mới tỉnh?
– Không sao đâu, cháu chờ đến bao giờ anh ấy tỉnh thì thôi. Một ngày anh ấy chưa tỉnh cháu chờ một ngày, cả đời anh ấy chưa tỉnh cháu chờ cả đời.
Trưởng khoa nghe đến đây cũng tháo cặp kính lau nước mắt. Mấy người y tá cũng bật khóc. Cái Hiền đỡ tôi dậy rồi nói:
– Được rồi, đứng đây chờ cũng được nhưng phải ăn chút gì đã.
Tôi đứng dậy, cố gạt nước mắt đứng lên nhìn anh. Anh vẫn nằm như vậy, chỉ có tiếng máy móc đang kêu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Cái Hiền kéo tôi ra ghế, đưa cho tôi hộp cơm rồi nói:
– Ăn đi. Ăn rồi tắm đi còn lấy sức mà chăm anh Thịnh.
Tôi nhìn hộp cơm không nuốt nổi, thế nhưng giờ tôi vẫn phải cố ăn. Anh còn nằm kia, tôi phải mạnh mẽ lên. Bên kia bà Dương và Hưng cũng được chị Huyền mua cơm cho. Cơm khô khốc, chỉ ăn được một chút tôi cũng không ăn được nữa. Ăn xong tôi đứng dậy đi tắm qua cho Bình. Gió bên ngoài thốc vào từng cơn. Tôi bế con qua hành lang bệnh viện, cố gắng gượng tắm qua cho con rồi bế con vào đưa cho cái Hiền rồi cũng tắm qua. Tắm xong tôi quay trở lại thấy bà Dương và chị Huyền không còn ở đó nữa. Bình ngủ trên tay cái Hiền, Hưng ngồi bên cạnh, tiếng cái Hiền hơi rít lên:
– Anh đừng tưởng tôi không biết chuyện này có sự nhúng tay của anh.
Tôi đang định bước tới nghe cái Hiền nói thì khựng lại. Phía bên kia gương mặt Hưng đầy đau khổ đáp:
– Hiền. Anh thật sự không hề biết chuyện này. Anh Thịnh là anh trai ruột của anh, sao anh lại hại anh ấy chứ?
– Anh lúc nào cũng giỏi nguỵ biện. Hôm nay tôi đến đồn cảnh sát, cảnh sát nói bọn người ấy đã khai ra, chủ mưu là Phạm Nhất Hùng, đó không phải bố ruột anh còn gì? Anh còn nguỵ biện cái gì?
Hưng nhìn Hiền, mắt nhắm nghiền lại, thở dài:
– Vì sao em lại không bao giờ chịu tin anh?
– Vì anh là loại người không đáng tin.
– Anh thật sự không hề làm chuyện này, anh xin em đấy, anh thật sự không hề hại anh trai mình. Anh không quan tâm người khác tin anh hay không, nhưng em cần phải tin anh. Thật sự anh không như vậy.
– Như vậy hay không cũng chẳng sao, ít nhiều cũng liên quan đến anh. Anh tưởng tôi không biết bố anh vì sợ bà Dương chia tài sản cho Thịnh nhiều hơn, giờ lại có cháu đích tôn là Bình nên làm như vậy hòng muốn tài sản thuộc về anh nhiều hơn sao?
– Hiền! Vì sao em lại thế này với anh? Vì sao em lại liên tục đẩy anh xa ra như vậy? Rốt cuộc là vì sao?
– Chẳng vì sao cả, đừng hỏi vì sao, ngay từ đầu tôi chỉ lợi dụng anh thôi, chẳng có chút tình cảm nào cả.
Hưng lắc đầu, gương mặt lộ rõ sự thất vọng xen lẫn bất lực. Cuối cùng anh ta không nói câu gì nữa, bước chân nặng nhọc xoay người bước đi. Đợi anh ta đi khuất tôi mới vào ghế ngồi. Hành lang bệnh viện chẳng có ai, chỉ có tiếng máy móc, mọi người cũng đều về khoa làm việc cả rồi. Tôi ngồi cạnh cái Hiền, còn chưa kịp nói gì cái Hiền đã nói:
– Hôm nay ở đồn công an, đám người kia đã khai, chủ mưu là bố của Hưng. Ông ta sợ bà Dương có cháu nội, sợ thằng bé sẽ nhận được cổ phần nên định bắt cóc làm hại thằng bé, không ngờ Thịnh đến kịp. Cuối cùng anh ấy mới bị thương như vậy.
Tôi nghe một hồi chưa kịp load hỏi lại:
– Bố của Hưng… không phải bố anh Thịnh sao?
– Không! Là bố dượng! Hưng và Thịnh là hai anh em cùng mẹ khác cha, bố của anh Thịnh mất từ lúc anh ấy được một tuổi.
– Sao… sao mày biết chuyện này?
– Hưng nói!
– Mày với anh ta…
– An! Đừng hỏi mối quan hệ này.
Nghe cái Hiền nói tôi cũng lờ mờ đoán được ra. Chỉ là tôi quá bất ngờ, không thể tin Hưng và Thịnh là anh em ruột thật, mà còn là anh em cùng mẹ khác cha. Cái Hiền lại nói:
– Ông Hùng theo dõi mày từ lâu rồi cũng nên. Ông ta là người chủ động liên hệ với con Ngọc, con Ngọc… cũng dính líu đến vụ này.
Cái Hiền thở dài ôm Bình. Trong đáy mắt là nỗi buồn khó tả. Giờ tôi đã hiểu vì sao bà Dương lại dùng ánh mắt sắc lẹm kia nhìn nó. Bà không chấp nhận tôi… đồng nghĩa với không chấp nhận nó.
– Bà Dương chắc sau vụ này sẽ làm căng thôi. Bà ấy với ông Hùng ly hôn mấy năm rồi. Khổ thân nhất là anh Thịnh, hiền lành…
Cái Hiền nói đến đây thì ngừng lại ôm mặt. Giống như nó đang phải chịu một nỗi bất lực tuyệt vọng. Tôi nhìn cái Hiền, không biết nói thế nào cảm thấy xót thương nhưng lại không mở nổi lời. Cả tôi và nó đều đang tuyệt vọng cùng cực. Tôi ngồi cạnh nó rất lâu, Bình vẫn đang nằm ngủ. Nhìn con tôi mới sực nhớ ra liền đi xuống phòng trưởng khoa, định rằng nhờ cho Bình ngủ một đêm, mai được vào rồi tôi và con sẽ ở lại phòng chăm sóc Thịnh. Khi tôi bế Bình xuống phòng trưởng khoa chợt nghe tiếng bà Dương cất lên:
– Thằng bé đó thực sự là con trai thằng Thịnh? Sao cái Huyền nói không phải, sao nó nói nó làm xét nghiệm ADN rồi không phải, còn vừa đưa cho tôi bản xét nghiệm.
– Chính cậu ta mang mẫu máu đi xét nghiệm, bản ADN cậu ta chính tay xét nghiệm chứ không phải do cô gái đó. Đứa bé đó thật sự là cháu nội chị, là con trai cậu Thịnh. Có lẽ do Huyền tráo đổi kết quả chứ kết quả chính xác là con trai cậu Thịnh đấy.
– Tôi…
– Tôi cũng đoán chị nghĩ nó không phải cháu chị mới hành xử như vậy! Nhưng thật sự là cháu ruột chị. Tôi vốn định không nói vì không muốn xen vào chuyện gia đình chị, có điều cậu ấy còn nằm kia, không biết…
Trưởng khoa nói đến đây thì giọng cũng lạc đi, rất lâu mới nói tiếp:
– Không biết tỉnh lại được hay không, thế nên tôi nói với chị, để chị biết cậu ấy có một cậu con trai.
Tôi nghe đến đây chợt có tiếng cạch cửa. Bà Dương bước ra, nhìn tôi đang bế Bình thì sững lại. Tôi hơi lùi người khẽ nói:
– Trưởng khoa, có thể cho cháu để thằng bé ngủ nhờ một hôm không?
– Được! Đưa vào phòng tôi nằm. Hôm nay tôi trực, bên ngoài lạnh lắm, cho nó vào đây.
Bà Dương nhìn thằng bé, đôi mắt đỏ mọng lên. Bà nhìn đến tận khi tôi mang nó vào phòng. Thằng bé ngủ say, cả ngày mệt nhoài, ám ảnh nằm trong giường của trưởng khoa ngủ. Đắp chăn cho con xong tôi liền quay lên phòng chăm sóc đặc biệt. Ngoài hành lang, cái Hiền cũng đã không còn ở đó. Tôi lặng lẽ nhìn qua lớp kính, bất giác nước mắt lại rơi lã chã. Cây hoa đồng tiền đặt trên cửa sổ phía ngoài. Hoa chưa nở, anh cũng vẫn nằm yên không hề mở mắt. Tôi bỗng nhớ ánh mắt tuyệt vọng của anh lần gặp lại khi tôi đang mang bầu. Bỗng dưng tôi lại khóc lớn hơn, cảm thấy mình đã làm tổn thương anh quá nhiều. Không phải một lần hai lần mà quá nhiều lần. Không phải một năm hai năm mà cả một cuộc đời. Lúc nào anh cũng vui vẻ, hiền lành như vậy, lúc nào cũng chịu đựng tất cả nỗi đau một mình. Tôi càng thấy mình không chịu nổi, tim như bị bóp nghẹn, đau không thở nổi. Vì sao anh lại yêu tôi nhiều như vậy? Vì sao anh lại hi sinh nhiều đến thế?
Ban nãy nghe cái Hiền nói con Ngọc có liên quan đến việc này. Thế nhưng giờ đây hận thù chồng chất cũng đã chẳng còn quan trọng nữa. Tôi không còn quan tâm bất cứ điều gì, điều duy nhất tôi chỉ mong anh tỉnh lại thôi. Tôi đưa tay chạm lên chiếc dây chuyền.
– Sau này nếu như lúc nào anh không ở cạnh, anh đi công tác hoặc đi đâu đó, nếu nhớ anh thì bỏ ra ngắm coi như anh ở cạnh hai mẹ con.
Mấy ngày trước tôi cứ nghĩ đây chỉ là câu nói bình thường. Thế nhưng giờ đây khi anh nằm kia, tôi mới cảm nhận được đau thương tận cùng. Hai tay tôi bấu lên sợi dây chuyền khóc nấc lên. Đến khi người y tá ra ngoài thấy tôi khóc liền an ủi:
– Chị đừng lo, anh ấy hiền lành như vậy nhất định sẽ tỉnh thôi.
Thế nhưng câu an ủi ấy càng khiến tôi thấy tệ. Người y tá lại nói:
– Chân chị bị thương rồi.
Lúc này nhìn xuống, tôi mới thấy chân mình chảy máu. Hình như lúc nãy bế Bình xuống dưới, không biết vì sao mà chân lại chảy máu. Người y tá đưa bông thấm cồn cho tôi. Tôi cúi xuống, chạm lên chân bỗng dưng chợt nhớ lại lần trước tôi bị thương, cũng ở bệnh viện này, anh đã tỉ mẩn nhặt cho tôi từng hạt cát. Thế nhưng giờ đến ngay cả nhìn tôi anh cũng không thể. Nước mắt trên mặt tôi chảy xuống chân xót vô cùng. Tôi ngồi nhặt từng hạt cát trong vết thương, hoá ra anh yêu tôi nhiều hơn tôi đã tưởng, yêu nhiều, rất nhiều chỉ là tôi nhận ra đã quá muộn. Lau xong tôi lại đứng dậy bán tay lên cửa nhìn anh. Chỉ một lớp kính thôi lại thấy giống hai thế giới, vĩnh viễn chẳng chạm được tới. Tôi đứng rất lâu rồi loạng choạng ngồi xuống ghế. Lúc này cũng phát hiện ra bà Dương cũng đang ngồi ở đó.
Tôi với bà không ai nói với ai câu nào. Cả hai đều đờ đẫn, ngồi lặng lẽ như vậy. Bà không thích tôi cũng được, ghét tôi cũng không sao, chỉ cần anh tỉnh lại, chỉ cần anh tỉnh lại thôi dù bà đối xử thế nào tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần anh tỉnh lại, tôi sẽ cố chấp bảo vệ tình yêu này.
Tôi và bà ngồi đó cả đêm, nhìn sắc trời dần sáng, ánh mặt trời ban sớm xuyên qua tầng mây mỏng, phủ ánh vàng nhàn nhạt lên những tòa nhà. Có lẽ bà cũng thật sự giống tôi, thù hận chông chất hay ghét bỏ đã chẳng còn quan trọng, có lẽ bà cũng không còn mong gì chỉ mong Thịnh tỉnh lại. Cuối cùng khi trời sáng, trưởng khoa cùng các bác sĩ đi khám lại cho Thịnh cả hai mới đứng dậy.
Anh vẫn chưa tỉnh, trưởng khoa gọi tôi và bà Dương vào nói:
– Mười hai giờ đồng hồ trôi qua rồi, nếu trong vòng hai tư giờ cậu ấy không tỉnh thì khả năng tỉnh lại vô cùng thấp. Hai người có thể thay nhau vào thăm cậu ấy, có thể nói chuyện, kích thích não bộ để cậu ấy tỉnh lại.
Bà Dương nghe vậy liền đi vào trong, tôi đứng ngoài nhìn. Vì ở bên ngoài không nghe được bà nói gì, chỉ thấy bà liên tục khóc, khóc đến mức áo cũng ướt đẫm.
Tôi không dám nhìn, nhưng cũng không dám đi đâu cứ đứng mãi như vậy đợi. Anh còn đợi tôi cả mấy năm ròng rã, tôi đợi một chút cũng không sao cả. Đến khi bà Dương ra ngoài tôi cũng bước vào. Lúc này đây, ngồi trước mặt anh, nhìn thấy anh lại càng thấy thương xót vô hạn. Tôi cầm lấy tay anh, cánh tay đầy những dây dợ, áp lên má mình. Mùi hương thoang thoảng xộc lên mũi, tôi bỗng thấy mũi cay xè, đôi mắt lại ầng ậc nước rồi chảy trượt qua tay anh. Khi đang khóc trưởng khoa cũng bế Bình lên, thấy con tôi cũng nghẹn ngào nói:
– Con trai, vào gọi bố đi.
Thằng bé thấy vậy đi vào, không dám chạm lên người anh mà chỉ bám ở thành giường gọi tên:
– Bố Thịnh ơi, con Bình này.
– Bố Thịnh ơi, mở mắt ra.
Tôi nghe con gọi, nước mắt lại càng chảy dài khẽ nói:
– Anh mở mắt ra đi. Mở mắt ra nhìn em với con, tỉnh lại đi anh.
– Mở mắt ra đi anh, tỉnh lại đi, em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
Tôi vừa khóc vừa gọi tên, còn kể chuyện cho anh nghe. Thế nhưng, bất chấp những nỗ lực của tôi và con anh vẫn hôn mê. Trưởng khoa liên tục đi ra đi vào, bác sĩ y tá cũng sốt ruột. Hôm qua thời gian trôi rất chậm, thế nhưng hôm nay lại trôi rất nhanh. Vì bà Dương phải lên đồn công an giải quyết việc nên tôi và Bình ở trong phòng bệnh mãi.
Có điều dù cố gắng ra sao, đến tận chiều tối Thịnh vẫn không hề tỉnh lại. Cái Hiền thi thoảng đi qua, nó thông báo với tôi bên công an đã tóm được con Ngọc lẫn ông Hùng. Thế nhưng giờ tôi đã thật sự không còn quan tâm, tôi chỉ mong Thịnh tỉnh lại, đó là điều mà tôi đánh đổi cả sinh mệnh cũng chấp nhận. Nhưng… rốt cuộc anh vẫn không hề tỉnh lại.
Suốt mười mấy tiếng ròng rã mọi sự cố gắng của cả tôi, bà Dương, và Bình đều như muối đổ biển. Tôi tưởng tôi, bà Dương và Bình thay nhau cố gắng nói chuyện với anh anh sẽ tỉnh thế nhưng đến tối anh vẫn nằm im như vậy. Từng phút từng giờ trôi qua anh vẫn sống nhưng lại không hề mở mắt mà chỉ duy trì sự sống bằng máy móc. Tôi cố gắng nhắc mình mạnh mẽ, vậy mà khi thấy anh không tỉnh trong lòng tôi lại đau đớn tột cùng. Đến khi trưởng khoa vào thăm khám, khẽ lắc đầu:
– Có lẽ cậu ấy không tỉnh lại được nữa, sắp hai mươi tư giờ rồi…
Sự mạnh mẽ của tôi cuối cùng cũng bị gục ngã. Nếu anh không tỉnh, tôi thật sự không biết phải sống nốt quãng đời còn lại thế nào. Tôi nhìn trưởng khoa bất chợt đờ đẫn bật cười:
– Không, anh ấy sẽ tỉnh lại, chú thấy không, hoa đồng tiền sắp nở rồi, anh ấy sắp tỉnh rồi.
Trưởng khoa thấy tôi đau khổ đến điên dại liền nói:
– Cháu gái đừng như vậy…
Tôi đứng dậy nhìn anh, lại cười, nhưng nước mắt đã chảy ướt má. Bên ngoài bà Dương cũng khóc hai chân khuỵ thẳng xuống, đôi mắt đã thật sự tuyệt vọng, tôi đứng dậy, lại cười như điên dại, liên tục nói:
– Hoa đồng tiền sắp nở rồi, chú yên tâm, anh ấy sẽ tỉnh…
– Cháu à, cháu về nghỉ ngơi đi.
– Không, cháu ở đây chờ chú ạ, hoa sắp nở rồi, anh ấy sắp tỉnh rồi, chú đừng khóc, anh ấy sẽ tỉnh lại thôi chú ạ.
Trưởng khoa nghe tôi nói liên tục lau nước mắt, thế nhưng tôi vẫn cười, chỉ là nụ cười méo xệch, đôi mắt đẫm lệ. Tôi chờ cười đến khi không còn cười nổi nữa bỗng cảm thấy đầu óc tối sầm lại rồi cuối cùng kiệt sức mà ngất đi. Trong bóng đêm mịt mù cảm thấy mình đã thật sự không còn chút sức lực nào để cố gắng nữa.
Khi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trong căn phòng trắng toát. Mở mắt ra cũng thấy mẹ tôi đang ngồi ôm Bình liền bật dậy hỏi:
– Mẹ! Sao mẹ lại ở đây? Anh Thịnh…
– An! Con đừng ngồi dậy như vậy, từ từ thôi… con đang mang bầu đấy.
Tôi nghe xong choáng váng hỏi lại:
– Mẹ nói vì cơ?
– Con đang mang bầu, sáu tuần rồi, có tim thai rồi.
– Có… có bầu… sáu tuần sao mẹ?
– Ừ… sáu tuần rồi.
Tôi nghe xong bất giác đưa tay xuống bụng, tôi mang bầu con của anh rồi. Ngàn vạn lần tôi không thể tin tôi lại mang bầu trong lúc này. Thế nhưng đây lại là sự thật, có nghiệt ngã, bi thương vẫn là sự thật. Tôi thương Bình, thương đứa bé trong bụng mình, và hơn cả thương anh đến vô hạn, muốn gào lên khóc nhưng âm thanh nghẹn lại ở cổ chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ. Tôi nhìn mẹ, bám lên thanh giường xỏ dép khẽ hỏi:
– Mẹ, mấy giờ rồi.
– Mười một giờ đêm rồi.
Mười một giờ đêm rồi, hơn hai tư tiếng rồi. Trong giây lát tôi như bừng tỉnh bật cười nói:
– Mẹ, con phải sang gặp anh Thịnh, con phải nói với anh ấy chuyện này.
Mẹ tôi thấy tôi như vậy ánh mắt đầy thương tâm nói:
– An. Con đừng như thế này. Thịnh bên kia có bác sĩ chăm sóc rồi… con… nằm xuống nghỉ một lúc đã.
– Không, con muốn sang gặp anh ấy…
– An! Con…
– Con xin mẹ, cho con sang gặp anh ấy… con cầu xin mẹ…
Mẹ tôi thấy tôi như vậy không còn cách nào đành để tôi đi sang phòng Thịnh. Lúc này bà Dương cũng đang ngồi cạnh anh, liên tục xoa bóp cho anh. Tôi mặc kệ, đi về phía anh, còn dắt tay Bình vào, đã chẳng còn quan tâm gì nữa ngồi xuống bên cạnh anh vừa khóc vừa nói:
– Thịnh, em có bầu rồi, Bình có thêm em rồi, sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Tỉnh lại đi anh, em xin anh.
Thấy tôi khóc, cả mẹ tôi và bà Dương đều quay mặt đi. Tôi cầm tay anh, cầm cả bàn tay nhỏ bé của Bình nghẹn ngào:
– Em hối hận lắm, em thật sự hối hận, hối hận vì chưa kịp nói yêu anh, hối hận vì chưa từng hỏi anh đã trải qua những khổ cực gì. Em xin lỗi, xin lỗi vì chưa từng hiểu anh, xin lỗi vì để mọi sự vất vả anh gánh mà không hay biết gì, xin lỗi anh… xin lỗi anh rất nhiều.
– Giờ em nói em yêu anh có còn kịp không? Còn kịp nữa không? Anh tỉnh lại đi, em xin anh. Anh để ba mẹ con em bơ vơ như vậy sao? Tỉnh lại đi… em có bầu rồi… tỉnh lại đi…
Bình cũng cầm tay anh, khẽ gọi:
– Bố, bố.
Bà Dương bên cạnh cũng chợt khóc nấc lên:
– Con trai, hai mươi sáu tiếng rồi, con tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi con, con giận mẹ chuyện gì mà không tỉnh lại chứ? Tỉnh lại đi con. Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi.
Tiếng bà khóc rất to, lại đầy thương tâm, bà lại níu tay Thịnh nói:
– Con định thế này đến bao giờ? Tỉnh lại đi, con trai, mẹ sai rồi, mẹ sai thật rồi. Con trai, con giận mẹ cũng được nhưng con định để cho mẹ con nó thành mẹ goá con côi sao? Rốt cuộc sao con cứ nằm mãi thế này? Làm sao hả con? Mẹ phải làm sao đây?
Tất cả mọi người đều khóc, tất cả y tá bác sĩ cũng đứng khóc. Tôi cầm tay anh, để mặc nước mắt trượt dài giọng lạc đi:
– Em yêu anh. Xin lỗi… vì đã để anh phải chờ đợi câu này muộn đến vậy.
Đột nhiên có tiếng Bình cất lên:
– Mẹ ơi… bố khóc…
Tôi hơi khựng lại, còn tưởng Bình nói liên thiên nhưng mở mắt ra thấy từ khoé mắt anh một giọt nước đang chảy. Tất cả y tá bác sĩ cũng ngừng bặt lại, tiếng trưởng khoa cất lên:
– Mi mắt cậu ta động đậy
Tôi cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại, lấy tay đặt lên ngực, vì mi mắt của Thịnh quả thực đang động đậy, hai hàng mi dài khẽ run rẩy, như thể anh đang gắng mở mắt vậy. Bình liên tục túm lấy anh gọi:
– Bố Thịnh, bố Thịnh
Tôi nhìn hàng mi của anh khẽ động đậy, rồi cặp mắt anh từ từ mở ra, chỉ trong vẻn vẹn nửa giây, vậy mà dường như tôi thấy như cả một thế kỉ đang trôi qua, từ khoé miệng anh khẽ mấp máy:
– An!
Rõ ràng là tiếng của anh mà tôi lại ngỡ mình đang mơ. Bình ngước lên nhìn tôi cười nói:
– Mẹ ơi! Hoa nở rồi!
***
LỜI TÁC GIẢ: đây là chương cuối, là chương dài nhất truyện! Tất nhiên đến đây mọi người cũng đoán kết có hậu rồi, nhưng vẫn còn nhiều hẫng hụt vì còn nhiều vấn đề chưa giải quyết được ví dụ về con Ngọc, hoặc sự chấp nhận của bà Dương thế nào hay về lý do vì sao anh Thịnh lại bị gài bẫy vào động mụ Hoa… Thế nên sau chương cuối sẽ có ba ngoại truyện, trong đó hai ngoại truyện về diễn biến tiếp theo, và một ngoại truyện nội tâm anh Thịnh. Ngoại truyện là quyền lợi của những người đóng phí vào nhóm, thế nên ai muốn mua ngoại truyện inbox tớ nhé, ph í 50 ng àn ạ. Còn bên ngoài không có điều kiện chờ hai tháng nữa tớ sẽ đăng! Cảm ơn mọi người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!