Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 84: Giết Người
Thế sự có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, không phải do ý chí con người quyết định.
Nếu có thể, Cố Trường Thanh tuyệt đối sẽ không để người của Thiên Thần cung, công khai xuất hiện tại học viện Tẩy Nguyệt.
Nếu có thể, Đường Kiếp cũng sẽ không mong muốn ở trước của học viện Tẩy Nguyệt hô hào.
Nếu có thể, Đường Kiếp cũng sẽ không nguyện ý nhờ Ngô Hạnh đi mua thuốc.
Nếu có thể, Đường Kiếp thậm chí không nguyện ý đi Vệ gia làm nô bộc.
Trừ phi trời sinh đã ưa thích mạo hiểm, nếu không đại đa số kỳ tích và hành động vĩ đại, đều được xây dựng trên cơ sở bất đắc dĩ và bị ép buộc phải mạo hiểm một phen.
– Đúng thế. Lúc này Đường Kiếp cũng thở dài: – Đáng tiếc Tẩy Nguyệt phái vẫn không chú ý tới ta. Vị Cố Ưng chủ của các ngươi làm không tồi, để loại bỏ sự được sự chú ý của Tẩy Nguyệt phái, chắc gã ta cũng tốn không ít tâm tư suy nghĩ?
– Mỗi khóa nhập học, Cố Ưng chủ đều liệt kê trước một đám học tử khả nghi, chính vì vậy Cố Ưng chủ đã tốn không ít tiền, đáng tiếc vẫn bị người dùng một tiếng “có trộm” liền dễ dàng phá hủy. Trang Thần lạnh lùng nói: – Khiến cho Tẩy Nguyệt phái và Thiên Thần cung đánh đúng chỗ, ngươi quả là giỏi tính toán.
Đường Kiếp mỉm cười: – Các ngươi cũng không đoán được sao? Nhưng cuối cùng các ngươi cũng không thể xác nhận được.
– Đúng. Trước kia không thể xác nhận được, nhưng bây giờ thì có thể xác nhận được rồi. Thuật kiếm trong tay Trang Thân chỉ thẳng vào Đường Kiếp, gã cười ha ha nói: – Bây giờ người còn có thể chạy đi đâu?
Đường Kiếp hừ lạnh nói: – Ta cần phải chạy sao? Câu đó dành cho người mà thôi. Trên người của hắn, cũng đã xuất hiện một vòng bảo vệ màu thủy lam.
Trang Thân ánh mắt đột nhiên trở lên sắc bén: – Lại còn dám ngoan cố chống lại, quá mức ngu xuẩn.
Đoản kiếm màu tím trong tay giương lên, một đạo kiếm quang bổ về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp giơ kiếm lên chặn, lạnh giọng trả lời: – Kẻ ngu xuẩn là ngươi chứ? Ngươi nghĩ rằng ta nói cho ngươi biết những chuyện này, người còn có thể tiếp tục sống không?
– Nực cười, chỉ dựa vào ngươi? Trang Thân quát lên, đoản kiếm màu tím lại giương lên, lúc này trên thân kiểm xuất hiện một ngọn lửa màu tím, tập kích về phía Đường Kiếp.
Chỉ nghe thấy “âm” một tiếng, ngọn lửa màu tím bốc cao, xuyên qua tầng hào quang, công kích mạnh mẽ, đánh vào người Đường Kiếp, cả người hắn bị vây trong ngọn lửa màu tím, khiến hắn phải lăn lộn trên mặt đất.
Trang Thân cười lớn đi tới: – Uy lực từ Tử cực hỏa kiếm của ta như thế nào?
Đường Kiếp vẫn lăn lộn trên mặt đất, ngọn lửa màu tím trên người hắn cháy một hồi rồi mới tắt, khiến cho trên người hắn lưu lại không ít vết bỏng.
Đường Kiếp đau đớn kêu lên một tiếng: – Uy lực quả nhiên không tệ, người tu luyện không phải Dương Cốc Tử Diệm quyết của Tây Nguyệt phái, mà chính là Thiên Hỏa quyết của Thiên Thần cung?
Trang Thân ngây người, không ngờ lúc này Đường Kiếp còn có tâm tư nói chuyện đó, hừ một tiếng: – Nếu đã là ám tử của Thiên Thần cung trà trộn vào học viện, tất nhiên là phải tu Dương Cốc Tử Diệm quyết, học chính là Diệm Kiếm Thuật, lấy Tử Diệm quyết làm nền móng, sau đó kết hợp với Tử Hỏa Kiếm. Khi dùng thì uy lực của Diệm Kiếm Thuật sẽ tăng thêm một bậc, mà ngay cả tốc độ thi pháp cũng sẽ nâng lên nhiều. Lồng Thủy Quang của ngươi có thể ngăn được kiếm của ta, ngưng lại chặn không nổi Tử cực hỏa. Nói, binh giám ở đâu?
Trang Thân chĩa kiếm vào Đường Kiếp lạnh lùng nói.
– Chỉ có chút trình độ như vậy, mà cũng dám tới đây để giết ta? Đường Kiếp ngược lại thấp giọng hắc hắc cười: – Thiên Thần cung sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?
– Cái gì? Trang Thân lại ngẩn người lần nữa.
Đường Kiếp từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn vết thương do ngọn lửa lúc nãy để lại, đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy lành lại.
Tại sao có thể như vậy?
Trang Thần quả thật không dám tin vào đôi mắt của mình.
Đường Kiếp xoay xoay cổ, lạnh lùng nói: – Lại nói cho người biết một chuyện, Tàng Tượng Kinh có công hiệu luyện thể, trước khi tiến vào Linh Đài có thể hấp thu linh khí rèn luyện thân thể. Xem ra hiện tại, tố chất của thân thể ta không tệ, có thể chưa đạt được tới cấp độ cao của luyện thể Thoát Phàm, nhưng vết thương do binh khí bình thường gây nên thì cơ bản không thành vấn đề, các tiểu pháp thuật bình thường cũng không có tác dụng lớn. Đương nhiên, trong tay ngươi có Tử Hỏa Kiếm, uy lực lớn hơn nhiều, chỉ có điều ta lại có Lồng Thủy Quang, hai thứ đó kết hợp cũng coi như đủ dùng. Cho dù có phải chịu một chút thương tổn, nhưng cũng may là tốc độ phục hồi của Tàng Tượng Kinh khá nhanh. Cho nên, nếu muốn bắt ta, ngươi còn phải dùng thêm sức lực.
– Tàng Tượng Kinh? Luyện thể? Trang Thần ngạc nhiên nhìn về phía Đường Kiếp, sau đó gã cười ha hả: – Hóa ra đây là sức mạnh của ngươi. Không ngờ Tàng Tượng Kinh lại có tác dụng to lớn như vậy, di bảo của Binh Chủ quả nhiên phi phàm. Tốt, rất tốt. Người càng lợi hại, tức là di bảo của Binh Chủ càng có giá trị, công ta lập được sẽ càng lớn.
Nói xong mặt gã trở nên dữ tợn, Tử Hỏa Kiếm lại một lần nữa cháy lên ngọn lửa hừng hực, hung mãnh chém về phía Đường Kiếp.
Ta nói rồi, thế này chưa đủ. Đường Kiếp lật tay vung kiếm lên nghênh tiếp, vừa tránh được công kích của Tử Hỏa Kiếm, lại vừa đâm một kiếm về phía Trang Thân.
Trên tay Trang Thân đột nhiên xuất hiện một tấm khiên, ngăn trở công kích của Đường Kiếp.
Trang Thân sau đó bay vọt lên, đánh trúng vào người Đường Kiếp, đồng thời cũng phá vỡ vòng bảo hộ quanh người hắn, cuồng nộ hét lên: – Vậy nếu có thêm phiên Nguyên Khí thì sao hả?
Khiên Nguyên Khí của gã xuất ra vô cùng nhanh, dễ nhận thấy giống như Đường Kiếp vậy, gã cũng luyện tập hàng trăm nghìn lần rồi.
Đường Kiếp bị gã đá bay lên, sau đó rơi xuống đất. Trang Thân tay xuất ra một lá bùa chỉ vào người Đường Kiếp: – Phi kiếm phù.
Chỉ thấy lá bùa kia hóa thành một thanh linh kiếm, bay về phía Đường Kiếp.
Thấy Đường Kiếp không tránh được, Lồng Thủy Quang lại lần nữa xuất hiện. Thanh kiếm kia bay đến đâm vào Lồng Thủy Quang, tiếp tục xuyên qua vòng hào quang, đâm vào ngực Đường Kiếp. Cùng lúc đó Đường Kiếp gầm lên, mạnh mẽ đánh ra một quyền, đánh thắng vào thanh kiếm kia, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, thanh kiếm hóa thành vô số mảnh bùa rồi biến mất, trên tay Đường Kiếp cũng chảy ra một tia máu tươi.
Một Lồng Thủy Quang, và một quyền này, khiến trong lòng Trang Thân chấn động, thất thanh kêu lên: – Hóa ra người đã sớm có chuẩn bị.
Gã khổ luyện Khiên Nguyên Khí vì có Thiên Thần cung trợ giúp, nên tự nhiên muốn luyện tập trước pháp thuật bảo mệnh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể hành động. Nhưng Lồng Thủy Quang của Đường Kiếp có thể xuất ra nhanh như vậy, có phần khó lường, điều này cho thấy đối phương cũng đã sớm chuẩn bị cho trận đánh này.
Đường Kiếp chậm rãi đứng lên, nhìn Trang Thân nói: – Chuyện này có gì kỳ quái chứ? Ta nói rồi, ta không biết được Thiên Thần cung có tới hay không, nhưng ta tất nhiên sẽ có sự chuẩn bị cho kết quả xấu nhất Huống hồ kết quả này vẫn chưa phải là rất tồi tệ.
Trang Thân cười ha hả: – Ngươi đang nói đùa sao? Người cho rằng chỉ dựa vào Lồng Thủy Quang, là có thể chống đỡ được Thiên Thần cung ta?
– Tại sao không thể? Đường Kiếp hỏi lại: – Ngươi có biết điểm mấu chốt, quyết định thắng bại của một trận chiến là gì không?
– Đương nhiên là thực lực. Thanh kiếm trong tay Trang Thần lại tiếp tục chém về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp quay kiếm lại nghênh đỡ, kéo dài giọng nói: – Thực lực quả thật rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả là quyền chủ động. Ai nắm được quyền chủ động, thì người đó sẽ giành chiến thắng. Thiên Thần cung rất mạnh, ta tất nhiên đánh không lại. Nhưng đánh không lại ngươi, thì ta có thể không đánh a.
– Cái gì? Trang Thân ngẩn người.
– Vẫn chưa hiểu? Đường Kiếp cười lạnh nói: – Đây là nhà của ta, là sân nhà của ta, chỉ có ta mới có thể quyết định ai có thể vào, ai không thể vào. Cho nên là ta đang lựa chọn đối thủ.
Hét to một tiếng, Đường Kiếp lại chém xuống một đường kiếm sấm sét.
Liên tục ba nhát, đều chém mạnh vào Tử Hỏa Kiếm của Trang Thân. Không ngờ đánh cho gã liên tiếp lui về sau, cánh tay cầm kiếm nhức mỏi, nhưng càng khiến gã chấn động là lời nói của Đường Kiếp.
Hắn đang lựa chọn đối thủ. Hắn là người nắm giữ chủ động.
Bây giờ Trang Thân mới ý thức được, tại sao Đường Kiếp lại tự tin như vậy. Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã nắm được diễn biến của mọi chuyện.
Quyền chủ động trong tay hắn, đánh hay không đánh, đánh với ai, đều do hắn định đoạt.
Khi hắn quyết định ra tay, tức là hắn đã nắm chắc được thắng lợi trong tay.
Nhận ra điều này, khiến cho Trang Thân hoảng sợ. Lúc đó kiếm của Đường Kiếp vẫn tiếp tục chém về phía Trang Thân, mười hai chiêu Túng Kiếm không ngừng được triển khai. Hai người bọn họ chẳng qua là mới tiến vào tiên lộ, chỉ dùng pháp thuật chiến đấu thì chưa đủ tư cách. Bởi vậy đề cùng lựa chọn một con đường, đó là dùng pháp thuật tăng cường sức chiến đấu của bản thân, chiến thuật thực dụng, ở toàn bộ học viện đều là hiếm thấy đấy.
Điều này khiến cho công kích của bọn họ giống như cao thủ đối đầu, chỉ là có thêm rất nhiều quang diễm sắc thái, thoạt nhìn thì hoa lệ hơn nhiều.
Đường Kiếp có Lồng Thủy Quang, mười hai chiêu Túng Kiếm lại thêm Tàng Tượng thể, Trang Thân thì có Khiên Nguyên Khí, Diễm Hỏa Kiếm và Tử Hỏa Kiếm. Hai người đều luyện qua pháp thuật chiến đấu, bởi vậy thực lực của hai bên không phân cao thấp.
Lúc này dưới sự công kích, chỉ nghe phịch một tiếng, Lồng Thủy Quang của Đường Kiếp bị phá vỡ, Khiên Nguyên Khí của Trang Thân cũng nổ tung
Sau đó hai người lại đồng thời xuất ra lá chắn, tiếp tục xông vào đánh nhau, kết quả vẫn là đánh ngang tay.
– Khốn khiếp. Trang Thân gào thét một tiếng.
Cho tay vào túi, từ trong túi Giới Tử lấy ra một vật, ném vào trong không trung, kim quang lóng lánh, một bộ chiến giáp màu vàng xuất hiện, tự động bám vào người Trang Thân.
– Thiên Thần Giáp? Không tồi, không tồi. Đường Kiếp không hề sợ hãi, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười vui sướng. Thiên Thần cung nổi danh nhất chính là Thiên Thần Giáp, có pháp thuật tương quan, cũng có thuật khí riêng biệt, pháp bảo chính là chỉ phòng ngự dũng mãnh. Trang Thần là học tử mà Thiên Thần cung an bài trà trộn vào học viện Tẩy Nguyệt, tất nhiên không thể học tâm pháp của Thiên Thần cung, nhưng gã lại mang theo một thuật khí – Giáp Thiên Thần.
Mặc dù là cấp thấp nhất, nhưng khả năng phòng ngự chỉ sợ vượt xa Khiên Nguyên Khí.
Bây giờ thì không thể nói là Thiên Thần cung keo kiệt, ngay cả pháp bảo cũng không cho Trang Thân. Mà là bảo khí càng cao cấp, linh lực tiêu hao lại càng lớn, linh đồ bình thường dùng pháp bảo, thường thường đều một kích liền đem toàn bộ linh khí trong người rút cạn, cho nên thà rằng sử dụng thuật khí bình thường còn tiện lợi hơn. Ít nhất thuật khí cấp Thiên Thần Giáp này, Trang Thân mặc lên người, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lúc này bảo giáp đã ở trên người, mặt Trang Thân lộ ra vẻ dữ tợn tàn khốc: – Đường Kiếp, người thật sự nghĩ rằng ta chỉ có một thanh kiếm sao?
– Đương nhiên, ta biết. Ngoài dự đoán của gã, Đường Kiếp trả lời: – Thiên Thần cung nếu đã phái ngươi tới, nhất định phải nắm chắc ngươi có khả năng đối phó với ta. Ta và người đều là học tử cùng năm, nếu như người không có quân bài bí mật nào, thì dựa vào cái gì mà thắng ta chứ? Nhưng ngươi có biết hay không, ta chờ chính là chờ cái này.
– Cái gì? Trang Thần lại lần nữa kinh ngạc.
Chỉ có trong một lát, mà Đường Kiếp khiến gã kinh ngạc vô số lần.
Khuôn mặt Đường Kiếp từ tươi cười cuối cùng chuyển sang lạnh lẽo: – Nếu như ngươi không có gì mà đến, ta cần gì phải để ý tới ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta rảnh rỗi mạo hiểm lớn như vậy, chỉ để giết một tiểu tốt của Thiên Thần cung? Không, ta muốn chính là người mang theo pháp bảo đến. Giết người đoạt bảo mục đích không phải giết người, mà đoạt bảo mới là mục đích thật sự. Vì trận chiến này, ta đã dùng hai bình Hồi Linh Đan, hao tốn vài trăm linh tiền, còn ngừng hơn một tháng tu luyện để khổ luyện pháp thuật. Đổ bao nhiêu vốn liếng vào, nếu người mang theo quá ít pháp khí để đấu tới ta, thì ta không thể vui vẻ được.
Nói xong Đường Kiếp chắp tay niệm quyết pháp, một bóng đen mãnh liệt bổ nhào về phía Trang Thân.
Bóng đen như sét, mãnh liệt bổ nhào về phía người Trang Thân, cắn lên cánh tay gã.
Giáp Thiên Thần tuy rằng lực phòng ngự vô cùng cường hãn, nhưng chỉ che chắn được vùng ngực và bụng, tay chân thì lại không có năng lực phòng ngự gì.
Một phát cắn này, Trang Thụ lập tức hiểu rõ, chỉ cảm thấy có một dòng điện đánh vào người mình. Giáp Thiên Thần mặc dù lực phòng ngự mạnh mẽ, nhưng đối với công kích của lôi điện lại yếu nhất. Dòng điện này khiến toàn thân gã run lên, thân thể bị kìm hãm lại. Lúc này gã mới nhìn rõ, thứ cắn mình rõ ràng là hình nộm một con sói.
– Con rối chiến? Trang Thần kinh hô lên: – Ngươi không có linh dẫn thuật, làm sao mà khống chế được nó? – Ngươi đoán xem. Đường Kiếp lớn tiếng trả lời, đồng thời vứt thanh kiếm xuống đất.
Bỏ kiếm dùng quyền.
Hung hăng hướng đánh mạnh một quyền, vào Giáp Thiên Thần trên người Trang Thân, khiến cho bộ ngực gã đội lên một trận đau đớn. Trang Thân lập tức biết chuyện không tốt rồi.
Giáp Thiên Thần của gã dù sao chỉ là cấp thuật khí, không có tác dụng gì lớn đối với lôi điện và lực va chạm mạnh mẽ.
Đường Kiếp có kiếm không dùng, ngược lại dùng nắm đấm, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị, nhằm thẳng vào nhược điểm của Giáp Thiên Thần.
Ba năm nay hắn trường kỳ tránh né Thiên Thần cung, nên nhiều chuyện của Thiên Thần cung đều hiểu biết rõ ràng. Giáp Thiên Thần lại là thứ đồ nổi danh nhất của Thiên Thần cung, nên tất nhiên hắn càng phải hiểu rõ phải đối phó với nó thế nào.
Khi trúng một quyền này, gã bị hất bay lên, Đường Kiếp lại đuổi theo, vung khuỷu tay, dùng cùi chỏ đánh vào mặt Trang Thần.
Một kích này nếu đánh trúng, mặt Trang Thân có thể bị đập nát.
Ngay sau đó Trang Thần hét to một tiếng, lại lần nữa cho tay vào túi, lấy ra một sợi dây ném vào trong không trung. Sợi dây kia như linh xà cuốn vào người Đường Kiếp, trói chặt người hắn, khiến hắn ngã mạnh xuống đất.
Một chiêu đã thành công, Trang Thân bật cười ha hả: – Cảm thấy dây trói tiên của ta thế nào? Đường Kiếp, giao Binh Giám ra, đỡ phải chịu nỗi đau sưu hồn.
– Sưu Hồn thuật? Mặc dù bị trói chặt trên đất, Đường Kiếp lại không hề tỏ ra kinh hoàng, chỉ trào phúng nhìn Trang Thân: – Người làm được điều đó sao?
– Ta đương nhiên không biết, nhưng ta có thứ này. Trang Thần từ trong túi lấy ra một vật.
Sưu Hồn phù.
Trang Thân đắc ý nói: – Đây là thứ Ưng chủ đặc biệt tới Thiên Thần cung xin về, chính vì để đối phó với loại người như ngươi. Tử Phủ Đại Năng tự tay luyện ra, giá trị xa xỉ, ngươi có thể hưởng thụ nó, cũng coi như không uổng công sống trên cõi đời này.
Nhìn đến Sưu hồn phù, Đường Kiếp mỉm cười: – Túi Giới Tử của ngươi đúng là túi bách bảo, xem ra bọn họ cho người không ít thứ tốt. Tử Hỏa Kiếm, túi Giới Tử, Giáp Thiên Thần, dây trói tiên, Sưu Hồn phù, tuy rằng đều là cấp thuật khí, nhưng hiệu quả không rồi, ồ đúng rồi còn có trận đồ ngăn cách, thật đúng là bỏ ra không ít vốn, tuy nhiên
Hắn còn chưa dứt lời, con rối chiến hình sói đột nhiên cúi đầu với Trang Thân, vù vù vù, ba cây đinh Thấu Xương bắn về phía Trang Thần.
Trang Thần kinh hãi, thân mình lóe lên, hai chiếc đinh Thấu Xương đánh vào Giáp Thiên Thần trên người gã, rồi rơi xuống, còn một chiếc bay sượt qua cánh tay gã.
Chỉ bị trầy chút da, nhưng Trang Thần lại phát hiện không có cách nào điều động được linh khí. – Bế Linh tán? Trang Thần kinh hãi, con rối hình sói lại lần nữa gầm thét xông về phía gã, sừng nhọn trên đỉnh đầu đâm tới.
Trang Thân không do dự, lấy từ trong túi ra một lá bùa nhỏ, dự theo gió tung ra, từ trong lá bùa nhảy ra một vật, gặp gió liền to lên, cũng là hình dáng một con sói, đang đánh nhau cùng con rối chiến.
– Luyện thú? Nhìn thấy con sói kia xuất hiện, tầm mắt Đường Kiếp liên ngưng lại.
Luyện thú là sở trường của Thú Luyện Môn, am hiểu nhất là bắt giữ dã thú luyện chế thành thú chiến đấu. Thú Luyện Môn và Thiên Thần cung quan hệ thân thiết nhiều thế hệ, trong tay Trang Thân có vật này cũng không kỳ quái. Chỉ có điều hiện tại hai người này, một người bị thuật khí trói buộc, một người lại trúng Bế Linh tán. Không ngờ cuối cùng lại là cuộc chiến của con rối và luyện thú, lại tỏ ra có chút quỷ dị.
Trang Thân mặc dù trúng Bế Linh tán, tuy nhiên người vẫn có thể hoạt động. Ngay sau đó gã từ trong túi, nhanh tay lấy ra một viên thuốc cho vào miệng, dược tính của Bế Linh tán liền bị giải.
– Tị Độc Đan (thuốc tránh độc).
Ngay lúc đó, Đường Kiếp lăn một vòng trên đất, cả người liền lập tức biến mất.
Sau đó Trang Thân liền cảm thấy khung cảnh trong mắt bị đảo lộn, không thể nhận rõ bản thân đang ở nơi nào. – Ảo trận? Trang Thân cả kinh kêu lên.
– Đúng vậy. Thanh âm của Đường Kiếp trong mây mù vang lên: – Y Y lại đây, giúp ta cởi trói.
Từ trong con rối có một bóng người nhỏ bé bay ra, chính là YY.
Chả trách Đường Kiếp không có thuật dẫn linh cũng có thể khống chế được con rối chiến, hóa ra là vì vật nhỏ này ở bên trong.
Không có Y Y, con rối kia cũng lập tức dừng lại, cũng may luyện thú kia cũng bị ảo trận mê hoặc, tạm thời không gây phiền toái cho bọn họ. Trang Thần dựa theo âm thanh chém tới một kiếm, nhưng lại chỉ chém vào khoảng không, phía sau tất cả đều trống rỗng không có điểm cuối.
Thanh âm của Đường Kiếp lại lần nữa vang lên: – Cố Ưng chủ của các ngươi không tồi, chỉ có điều gã vẫn phạm vào hai sai lầm. Sai lầm thứ nhất chính là, các ngươi quên mất Hư Mộ Dương là ai.
– Hư Mộ Dương? Nghe thấy tên này, trong lòng Trang Thân chấn động.
– Đúng. Hư đại ca, Trận đạo đại sư Huynh ấy có thể giao Binh Giám cho ta, vậy thì tại sao không thể truyền trận đạo cho ta chứ? Từ chỗ âm thanh phát ra, có một thanh kiếm, đâm thắng vào gáy Trang Thân. Trang Thân phản ứng cũng nhanh, đánh mạnh ra một chiêu, thanh kiếm bén nhọn kia xuyên qua lưng gã, tạo thành tia lửa trên giáp Thiên Thần.
Một kiếm không có tác dụng, Trang Thân phản kích đâm lại, một đạo lửa từ Tử Hỏa Kiếm bay ra, đánh thẳng vào người Đường Kiếp, lá chắn trước ngực Đường Kiếp lại xuất hiện, đỡ được một chiêu này.
Trang Thần chỉ vài không trung hét lên: – Trở về.
Không ngờ dây trói tiến lại bay trở lại tay Trang Thân. Tiểu Y Y sợ hãi thét lên một tiếng, Trang Thân vung tay ra, dây trói tiên một lần nữa trói chặt Đường Kiếp lại.
Đường Kiếp lại một lần nữa ngã xuống. Y Y tiếp tục luống cuống tay chân cởi trói cho hắn, đồng thời kêu to: – Đáng ghét, đáng ghét, ngươi có thể không nhanh như vậy liền bị gã trói lại?
– Vậy ngươi có thể đừng để cho gã đoạt lại sợi dây không? Đường Kiếp tức giận đáp lại.
– Vô dụng thôi, vì đó là đồ của gã, trừ phi người có thể xóa bỏ ấn phù gã lưu lại trên đó, nếu không hắn chỉ cần thi thuật, là có thể đoạt trở về, đại ngu ngốc. Y Y tức giận dậm chân hét lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!