Tiền Nhiệm Vô Song - Chương 12: Trợ thủ!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Tiền Nhiệm Vô Song


Chương 12: Trợ thủ!


Đáng tiếc là người được Bạch Linh Lung ủy nhiệm nghênh tiếp, không cho các cô nương cơ hội bắt chuyện với Lâm Uyên.

Vẫn là cô nương tiếp tân ngày hôm qua, lập tức bước lên nghênh đón, nói:

“Lâm tiên sinh, trợ lý Bạch đang chờ ngài, mời đi theo ta.”

Lâm Uyên nhẹ gật đầu, trực tiếp bước theo sau nàng.

Cô nương kia quay đầu biểu lộ một cái mặt quỷ với các cô nương tiếp tân còn lại, đồng thời nhận lại được cái biểu môi khinh thường của bọn họ.

Hai người tiến vào bên trong, dùng cầu thang nội bộ đi lên trên, cô nương kia chủ động giới thiệu một chút về bản thân, nói:

“Lâm tiên sinh, ta là một trong các trợ thủ của trợ lý Bạch – Tô Xảo Lâm.”

Lâm Uyên gật đầu, đáp:

“Ngươi tốt.”

Hắn bảy tỏ thái độ không quá bắt chuyện, vị Tô cô nương này cũng không tiện lại nói thêm chuyện gì.

Hai người rời khỏi cầu thang đi thẳng đến phòng của Bạch Linh Lung, Tô Xảo Lâm gõ cửa tiến vào, đồng thời thông báo một tiếng, nói:

“Trợ lý Bạch, người đã đến.”

Bạch Linh Lung ngồi phía sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Uyên đứng ngoài cửa, lập tức bỏ dở công việc trên tay rồi tiến tới, chủ động rời khỏi vị trí để nghênh tiếp, đồng thời ra hiệu với Tô Xảo Lâm, người sau cũng biết ý lui ra.

Tô Xảo Lâm nhìn thấy hai lần thái độ nghênh tiếp của Bạch Linh Lung, tin chắc Lâm Uyên không phải dạng người bình thường.

Bạch Linh Lung cũng không có dẫn Lâm Uyên đến gặp Tần Nghi, trước tiên giải thích một chút, nói:

“Hội trưởng đi kiểm tra các ban phòng theo thường lệ, cần phải chờ thêm một lúc mới có thể gặp.”

Cô nàng vốn phải đi cùng nhưng vì chờ hắn, cho nên mới ngồi ở chỗ này.

Lâm Uyên nói:

“Ta tới làm việc, không cần gặp cũng không đủ tư cách gặp mặt nói chuyện với hội trưởng, có yêu cầu gì thì ngươi trực tiếp giao phó là được rồi.”

Không có tư cách? Chuyện không nên làm thì ngươi cũng đã làm! Bạch Linh Lung thầm cười khổ, không có mời hắn đi vào ngồi, thay vào đó đưa tay ra hiệu mời, nói:

“Đi theo ta.”

Lâm Uyên không biết phải làm gì, cũng không biết muốn đi đâu, cứ như vậy theo sau mà thôi…

Trong một căn phòng tiếp khách, La Khang An với bộ dáng phong lưu phóng khoáng ngồi tựa trên ghế, hai cái chân bắt chéo gác lên trên bàn, kẹp lấy một điếu xì gà trong tay, nhìn chăm chú vào màn hình.

Trong màn hình đang có một buổi phát sóng trực tiếp, thông báo thành lập đài truyền thông thành Bất Khuyết.

Dưới sự ủng hộ của thành chủ Lạc Thiên Hà, đài truyền hình được gây dựng rất nhanh.

Tổng vụ Hoành Đào đang phát ngôn chậm rãi, đài truyền hình này là do hắn ta phụ trách.

Thực chất hắn chỉ là người phụ trách trên danh nghĩa, người quản lý truyền thông chân chính là Chu Lỵ ở bên cạnh, Hoành Đào chỉ đơn giản là đến khai màn giúp Chu Lỵ.

Đương nhiên, vào những thời điểm quan trọng, hắn ta cũng có thể nắm quyền tạm thời.

Đành chịu, mặc dù Chu Lỵ có xuất thân là người của thành Bất Khuyết, nhưng danh tiếng của nàng ở nơi này quá nhỏ bé, một khi Chu Lỵ là người quản lý, khẳng định không thể kìm hãm các thế lực trong thành Bất Khuyết, từ đó sinh ra một vài phiền phức không đáng có. Ngược lại Hoành Đào đứng ra thì câu chuyện lại khác, ít nhất không ai dám làm loạn trong thành Bất Khuyết.

Lúc này Hoành Đào phía trong màn hình đang nhiệt liệt giới thiệu cùng với đề cử Chu Ly cho người xem, không ngừng khen ngợi các lời như tuổi trẻ tài cao, đây rõ ràng đang muốn nói cho mọi người biết, phía sau Chu Lỵ có chỗ dựa là hắn ta.

Chuyện này hoàn toàn không phải nói chơi, Hoành Đào nhắc đến chiến sự loạn lạc ở Tiên Đô, Chu Lỵ chính là người mạo hiểm ghi chụp lại hình ảnh Chiến Thần Dương Chân quyết đấu với mười ba Thiên Ma.

La Khang An ngậm điếu xì gà hút mạnh hai hơi, hai con mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang tươi cười phía trong màn hình, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Trước đó y nghe nói thành Bất Khuyết chuẩn bị thông báo thành lập đài truyền hình, cho nên mới mở màn hình xem thử, không nghĩ tới thấy được người quen.

Không ngờ cô nàng ngồi cùng một chiến thuyền Côn với mình lại không phải người bình thường, thật đúng là tuổi trẻ tài cao, ngay cả tổng vụ Hoành Đào của thành Bất Khuyết cũng đang nâng đỡ cho nàng.

Thời điểm trên thuyền Côn, y đã giới thiệu rõ bản thân, lại còn ám chỉ mình là người có tiền, nhằm ra vẻ với ý đồ trêu ghẹo Chu Lỵ, ngược lại cô nương này chưa bao giờ đề cập đến bối cảnh của mình, thật đúng là sâu không lường được mà!

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Hoành Đào có thể đứng ra khua chiêng gõ trống vì Chu Ly, đã nói rõ phía sau nàng chính là phủ thành chủ.

La Khang An thầm cảm thấy có chút may mắn, may mà lúc ấy mình không có làm loạn, nếu như thật sự làm chuyện gì vượt quá giới hạn với Chu Lỵ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, sợ rằng bản thân vừa mới xuống thuyền Côn đã bị bắt giữ ngay tức khắc, về sau có thể bình yên rời khỏi thành Bất Khuyết hay không cũng là một vấn đề..

Y cũng cảm thấy rất chán nản, chán nản vì cô nương này thấy được bộ mặt thiếu đẹp mắt của mình, lại còn bị dọa đến mức ôm lấy bắp đùi của người ta, kết quả bản thân bị đạp cho mấy cước.

Vạn nhất mai sau gặp lại, thật sự quá mất mặt xấu hổ.

Y sợ nhất là cô nương này phun ra những lời không nên, chỉ có thể tự thầm nhắc nhở với lòng mình, cố gắng tránh gặp mặt với cô nương này.

Bất quá y không thể không thừa nhận, Chu Lỵ phía trong màn hình, dào dạt sắc xuân xanh tươi, có thể nói là rất đẹp mắt.

Đồng thời cảm thấy tiếc nuối, nếu như cô nương này không nhìn thấy một màn kia, thật tốt biết bao nhiêu.

Tiếng đập cửa vang lên, La Khang An dùng chất giọng thờ ơ, nói:

“Vào đi.”

Cửa mở, có người bước vào, y quay đầu nhìn sang thấy Bạch Linh Lung, hai chân lập tức thả xuống rồi đứng lên, thuận tay tắt luôn âm thành trong màn hình, chỉ còn lại hình ảnh, cười nói:

“Trợ lý Bạch, cuối cùng cũng gặp được ngươi.”

Bạch Linh Lung biểu hiện có lỗi, đáp:

“Để cho La tiên sinh đợi lâu.”

La Khang An hỏi:

“Trợ lý Bạch, bảo ta ngồi chờ ở chỗ này, không biết có gì giao phó?”

Bạch Linh Lung nghiêng người, nhường ra vị trí Lâm Uyên đứng phía sau, nói:

“Dẫn một người đến gặp ngươi. Vị này chính là Lâm Uyên, đây là trợ thủ mà thương hội sắp xếp cho ngươi.”

Cô nàng quay đầu lại nói với Lâm Uyên:

“Lâm tiên sinh, vị này chính là cựu Cự Linh Thần Vệ của Tiên Đô – La Khang An, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là trợ thủ của hắn.”

Lâm Uyên chuyển ánh mắt nhìn La Khang An một chút, nhìn thấy người này có chút quen mắt, trước đó hắn đã cảm thấy khá quen tai khi Tần Nghi đề cập đến cái tên này, hóa ra chính là vị này.

Hắn nhớ tới một màn phát sinh trên thuyền Côn, trong đầu cảm thấy có chút nghi hoặc, con hàng này thế mà có thể trọng thương người kia hay sao?

Trong lòng nghĩ bản thân không nên biểu lộ cái gì, chủ động đưa tay ra, nói:

“Ngươi tốt.”

La Khang An lại không có đưa tay ra, thay vào đó kẹp lấy điếu xì gà hút hai hơi, thở ra một ngụm khói, hỏi:

“Trợ thủ? Trợ thủ cái gì? Trợ thủ ở phương diện nào?”

Bạch Linh Lung liếc thấy Lâm Uyên đang đưa tay nhưng không có hồi đáp nên từ từ buông xuống, trong lòng cô nàng cảm thấy có chút tức giận với thái độ ngạo mạn của La Khang An.

Nhưng cô nàng cũng không thể nói ra quan hệ giữa Tần Nghi và Lâm Uyên, có lẽ rất đúng với một câu từng nói của Tần Nghi, người bản lĩnh thường có những hành động ngông cuồng.

Bạch Linh Lung điều chỉnh lại cảm xúc, nói ra:

“Đương nhiên là ở phương diện công việc, hắn sẽ tham gia toàn diện vào các vấn đề liên quan đến công việc.”

La Khang An dâng lên một ý cười nhạt trên mặt, hỏi:

“Trợ lý Bạch, ngươi thấy ta có nhu cầu này không?”

Bạch Linh Lung nói:

“Trong khoang người lái có một vị trí của trợ thủ.”

La Khang An cười ha hả, nói:

“Ta không giống người khác, một mình đã có thể ứng phó, không cần trợ thủ.”

Bạch Linh Lung không thể không nhắc nhở y, nói:

“La tiên sinh, đây là hội trưởng đích thân sắp xếp.”

La Khang An hỏi:

“Hắn là người nào trong Tần thị, là người thân của hội trưởng hay sao?”

Bạch Linh Lung đáp:

“Chuyện này không liên quan tới ngươi.”

La Khang An lập tức phản bác:

“Trong lúc ta làm việc, thích nhất có một không gian tự mình phát huy, nhiều người chỉ khiến ta bị phân tâm, điều này khiến toàn thân không thoải mái. Vì thế làm phiền trợ lý Bạch thay ta nói với hội trưởng một tiếng, ta không thể tiếp nhận sắp xếp của nàng, làm vậy cũng là vì muốn tốt cho thương hội. Nếu như trợ lý Bạch không tiện, ta có thể đích thân nói với hội trưởng.”

Y thật sự không thích có thêm người ngoài xuất hiện trong khoang thuyền Cự Linh Thần, bởi vì y không muốn hình tượng của bản thân bại lộ trước đối phương, từ đó đập nát bát cơm của chính mình.

Lâm Uyên không nói gì, chỉ bình thản nhìn vị này.

Bạch Linh Lung khẽ nhíu mày, không ngờ ngay cả một chút thương lượng mà vị này cũng chẳng cho.

“Muốn tìm ta nói cái gì?”

Đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói kèm theo uy áp của Tần Nghi, đồng thời có tiếng giày cao gót cạch cạch vang lên.

Ba người quay đầu nhìn lại, Tần Nghi rất nhanh xuất hiện ở cửa ra vào, ánh mắt sáng ngời đảo quanh phòng, cất bước chân tiến vào.

Trên người nàng đã mặc bộ trang phục khác, bộ âu phục nhỏ màu tím bó sát người, dưới chân mang một đôi giày cao gót đen, phô bày toàn bộ đặc điểm của một cặp chân dài.

Ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ ngực đầy đặn, eo nhỏ chân dài.

Tóc dài được cột thành đuôi ngựa, cả người toát ra khí chất thành thục, mới sáng sớm đã rất có tinh khí thần cùng với sức hút, rất đúng với nhân vật đại biểu của Tần thị.

Đẹp mắt! Ánh mắt của La Khang An lập tức bị hấp dẫn bởi thần thái của Tần Nghi, trong mắt lóe lên một tia khác thường, tranh thủ dập tắt điếu xì gà trong tay.

Tần Nghi trực tiếp đi phía sau đầu bàn bên kia rồi ngồi xuống, cùi chỏ đặt lên mặt bàn, mười ngón giao nhau, hỏi lại lần nữa:

“Muốn tìm ta nói cái gì?”

Hai tên hộ vệ song sinh, một trái một phải đứng phía sau lưng nàng.

“Hội trưởng…”

La Khang An gượng cười, dáng vẻ rất xoắn xuýt.

Y có mấy phần thèm nhỏ dãi với loại phụ nữ như Tần Nghi, thêm vào một chút e ngại.

Trước đó y nhận biết Tần Nghi không được bao lâu, đối phương đã thẳng tay xử lý một người trước mặt mình.

Thực chất là Tần Nghi cố ý làm thế, bởi vì trong lúc nói chuyện thì hành động của vị này có phần thiếu đứng đắn, nàng muốn tránh họa không đáng có, cho nên cố ý ra đòn phủ đầu với La Khang An, mục đích là cảnh cáo!

Bạch Linh Lung đi đến bên cạnh Tần Nghi, nhanh chóng nói lại chuyện vừa xảy ra một lần.

Tần Nghi nghe xong, nghiêm mặt nói:

“La tiên sinh, đây là sắp xếp của thương hội, thương hội tự có suy nghĩ cho chính mình, không phải hành động chỉ vì một cá nhân, hy vọng ngươi có thể đáp ứng.”

La Khang An nói:

“Hội trưởng, ta cũng là muốn tốt cho thương hội…”

Tần Nghi đánh gãy lời nói, đáp:

“Có thể hiểu. Thói quen đều tích lũy từ hành động hằng ngày, vấn đề này không phải là lý do, lâu ngày sẽ thích ứng ngay thôi. Ta hy vọng sẽ không có người công khai từ chối sắp xếp của thương hội, làn gió này không thể kéo dài, trong quá trình rèn luyện, ngươi có ý kiến gì thì cứ nói ra. Ý của ta là thế, ngươi đã rõ chưa?”

Nàng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm.

La Khang An vừa đưa lời tới miệng đã bị chặn lại bởi cái nhìn chằm chằm kia, bộ dáng như bị mắc nghẹn.

Tần Nghi nói:

“Cũng phải nói, các ngươi đều xuất thân từ học viện Linh Sơn, có thể xem là huynh đệ cùng trưởng thành từ một gốc, hai bên có thể hiểu biết rõ hơn về nhau.”

La Khang An biểu lộ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Lâm Uyên, nói:

“Ngươi cũng là học viên Linh Sơn?”

Học viên Linh Sơn phần lớn tốt nghiệp đều được cấp tiên tịch gia nhập vào Tiên Đình, ngược lại La Khang An là người bị cắt bỏ tiên tịch, khai từ ra khỏi danh sách của Tiên Đình, cho nên có chút không rõ tình huống trước mắt của vị này.

Trước đó bị đối xử lạnh nhạt, Lâm Uyên chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

Tần Nghi lập tức răn dạy, nói:

“Lâm Uyên, điều chỉnh lại thái độ làm việc của ngươi đi.”

Sau đó nàng nghiêng đầu ra hiệu cho hắn bước tới, chủ động hạ thấp tư thái với La Khang An.

Nàng có mục đích là hy vọng Lâm Uyên có thể học tập từ trên người La Khang An, đương nhiên sẽ không muốn Lâm Uyên gây phản cảm cho La Khang An.

Hiện giờ Lâm Uyên không có cách nào đối phó với người phụ nữ này, lập tức chủ động bước đến trước mặt La Khang An, thầm nghĩ qua được cửa ải trước mắt này rồi tính tiếp, một lần nữa đưa tay ra, nói:

“La tiên sinh, chúng ta đã từng gặp mặt, đi cùng một chuyến thuyền Côn, ngươi, ta, còn có cả nàng nữa…”

Hắn giơ tay chỉ về hướng cô nương trong màn hình, nói:

“Thời điểm tới đây, ba người chúng ta ngồi cùng một chỗ.”

Giọng nói cùng với ánh mắt đầy ý nghĩa sâu xa.

Mọi người lần lượt nhìn về phía Chu Lỵ bên trong màn hình.

La Khang An bỗng quay mạnh đầu nhìn lại Lâm Uyên, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh, một tên nam nhân có tinh thần sa sút với tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, mặc áo khoác bằng da, sau đó chậm rãi ăn khớp với người nam nhân trước mặt.

Y không khỏi trừng mắt lên nhìn, nhìn thấy ánh mắt chứa đầy ý nghĩa sâu xa kia, đột nhiên cười ha hả, cầm lấy bàn tay của Lâm Uyên, ra sức lắc lắc, sau đó giang hai cánh tay ôm lấy cả người Lâm Uyên, vỗ vỗ phía sau lưng đối phương, giọng nói đầy nhiệt tình:

“Hóa ra là ngươi à, hóa ra là lớp trẻ của Linh Sơn, tất cả mọi người đều xuất thân từ Linh Sơn, mọi chuyện dễ nói, dễ nói!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN