Tiền Nhiệm Vô Song - Chương 13: Vậy mà không ham tiền!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Tiền Nhiệm Vô Song


Chương 13: Vậy mà không ham tiền!


Thái độ có thể nói là xoay chuyển 180 độ, làm cho người ta trở tay không kịp.

Hai người quen biết nhau? Tần Nghi và Bạch Linh Lung hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết trước đó hai người này đã tiếp xúc, nhìn thấy thái độ của La Khang An bỗng chuyển biến, dường như đây là chuyện tốt.

Tần Nghi lên tiếng, nói:

“La tiên sinh, từ giờ trở đi, ta giao hắn cho ngươi, hắn sẽ phối hợp toàn diện trong công việc cùng ngươi.”

La Khang An với khuôn mặt vui đến hưng phấn buông Lâm Uyên ra, quay người vỗ ngực cam đoan với nàng, nói:

“Nếu là Lâm huynh đệ, La mỗ không quen cũng sẽ nhanh quen, mọi thứ đều sẽ trở nên tốt đẹp, khẳng định không có vấn đề gì.”

Tần Nghi cùng Bạch Linh Lung lại nhìn nhau, không nghĩ tới sự tình làm coi như thuận lợi, liền đập tiền bộ kia đều không thể dùng tới.

Trong thời gian đi làm buổi sáng, Tần Nghi bề bộn công việc, cần phải xử lý quá nhiều vấn đề thường nhật, vì thế không có dư thời gian ở lại nơi này, nếu không phải vì Lâm Uyên thì nàng đã không chen vào đây, kết quả không cần nói nhiều, lập tức đứng người dậy rời đi, hai tên cận vệ cũng đi theo.

Bạch Linh Lung không nói gì thêm với Lâm Uyên, thay vào đó trao đổi thêm vài câu với La Khang An, nói:

“La tiên sinh, có vấn đề gì thì cứ liên hệ ta.”

“Được rồi.”

La Khang An bày ra vẻ mặt tươi cười.

Bạch Linh Lung không biết mình có ảo giác hay không, cảm giác như phản ứng của La Khang An dường như quái lạ một cách khó hiểu, sắc mặt cũng đỏ hơn hẳn.

Nàng gật nhẹ đầu với Lâm Uyên, sau đó sải bước rời đi.

Lâm Uyên không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cũng bước đi đuổi theo Bạch Linh Lung, hô về hướng phía trước:

“Hội trưởng.”

Tần Nghi ngừng bước quay người lại, chờ hắn chạy tới, hỏi:

“Còn có việc không?”

Lâm Uyên nói:

“Muốn nói chút chuyện riêng với ngươi.”

Tần Nghi đáp:

“Hiện giờ ta có việc cần xử lý, không dư thời gian rảnh, tan ca buổi tối thì đến phòng làm việc của ta.”

Lâm Uyên đã trải nghiệm một lần nên mới không muốn đến phòng làm việc của nàng, nói:

“Không tốn bao nhiêu thời gian của ngươi.”

La Khang An vội vàng chạy tới, kéo lại cánh tay của Lâm Uyên, nói:

“Lâm huynh, hội trưởng còn có nhiều việc nên đừng làm phiền, đi thôi, ta dẫn ngươi đi làm quen nơi này một chút.”

Lâm Uyên đứng im bất động, nhìn chằm chằm về phía Tần Nghi.

Tần Nghi đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ đeo ở cổ tay, quay đầu nói với Bạch Linh Lung:

“Giúp ta đẩy lùi công việc một chút.”

“Được.”

Bạch Linh Lung lập tức thi hành.

“Đi thôi.”

Tần Nghi nghiêng đầu ra hiệu với Lâm Uyên, sau đó quay người rời đi.

Lâm Uyên rút cánh tay thoát khỏi người La Khang An, cất bước đi theo.

La Khang An nôn nóng muốn đuổi theo, nào ngờ bị cặp song sinh già đầu giơ tay cản lại, chưa có sự cho phép của Tần Nghi, không ai có thể chủ động tiếp cận, đây chính là nhiệm vụ của bọn hắn.

“Lâm huynh, ta chờ ngươi ở chỗ này!”

La Khang An đành phải rống lên một tiếng, ánh mắt dõi theo bóng lưng hai người.

Sau khi trở lại phòng tiếp khách, La Khang An dùng hai tay hung hăng xoa mặt một trận, tình trạng có thể nói là chán nản tột cùng, không biết vì cái gì mình lại xui xẻo đến vậy, ở nơi này cũng có thể đụng phải người đi cùng một chuyến thuyền Côn.

Đi cùng thì cũng thôi đi, vấn đề là đối phương thấy được những thứ không nên thấy, rất có thể đá mất bát cơm của y, một khi danh tiếng xấu truyền ra ngoài, sợ rằng lăn lộn ở đâu cũng chẳng dễ dàng.

Hơn nữa y còn nhìn thấy Tần Nghi xử trí người ta, nếu đối phương biết bản thân bị lừa gạt, tình huống chỉ sợ không có đơn giản như đá bát cơm, thay vào đó là chính mình có thể lành lặn rời khỏi thành Bất Khuyết hay không.

Y không biết Lâm Uyên muốn nói cái gì với Tần Nghi, trong lòng bồn chồn không thôi, lúc này cảm giác như tội phạm đứng trước tòa án đợi xét xử.

Trong lúc tinh thần không yên, nhìn sang Chu Lỵ trong màn hình, La Khang An phát ra một tiếng gào thét trong lòng, sau đó đốt lên điếu xì gà, cả người ngã trên ghế, tứ chi giãn ra.

Mới vừa nhìn thấy Chu Ly đi cùng một thuyền ở trong màn hình, trong chớp mắt lại gặp thêm một người khác, thầm nói một câu:

“Không xong rồi, xem ra thành Bất Khuyết không hợp phong thủy với lão tử…”

Tần Nghi trở về phòng làm việc, trực tiếp bước tới ngồi xuống phía sau bàn, lấy ra cây đốt thuốc.

Nàng hít vào một hơi rồi thở ra, tiếp đó nói với Lâm Uyên vừa bước vào một câu:

“Ta khát nước, rót cốc nước cho ta.”

“…”

Lâm Uyên im lặng, ngược lại Tần Nghi nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau cùng, Lâm Uyên quay người đi rót nước cho nàng.

Tần Nghi quay đầu liếc mắt thấy hành động của hắn, khóe miệng nhếch lên một vòng mỉm cười, đợi Lâm Uyên trở lại thì ánh mắt lại cấp tốc liếc ngoài cửa sổ.

Lâm Uyên rót ly nước bưng tới, đặt ở trước mặt nàng.

Tần Nghi dập khói, bưng ly nước lên chậm rãi nhấp hai ngụm, sau đó đặt xuống, hỏi:

“Có chuyện gì nhất định phải nói ở thời điểm này?”

Lâm Uyên hỏi ngược:

“Ngươi xác định La Khang An này từng giao thủ với Bá Vương, đồng thời còn trọng thương Bá Vương sao?”

Tần Nghi đáp:

“Ngươi tìm ta chỉ muốn nói những thứ này?”

Lâm Uyên nói:

“Nếu như ngươi cảm thấy ta không nên hỏi, vậy cứ xem như ta chưa nói gì.”

Tần Nghi hỏi:

“Ngươi muốn nói gì?”

Lâm Uyên đáp:

“Tại Tiên Đô, người có thực lực giao thủ với Bá Vương gần như không có khả năng bị chiêu mộ ra ngoài, ngươi không cảm thấy chuyện này có gì sai sai sao? Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi nên cẩn thận một chút với La Khang An này, tránh cho sau này lại hỏng việc.”

Hắn không phải người thứ nhất có nghi vấn như thế, thành chủ Lạc Thiên Hà cũng từng hỏi như vậy.

Tần Nghi nói:

“Đúng là có vấn đề, y đã bị khai trừ tiên tịch, đồng thời bị đá ra khỏi danh sách Cự Linh Thần Vệ, Bạch Linh Lung tự mình đi tìm người của Thần Vệ hỏi thăm tình hình, mới biết La Khang An vốn dĩ gặp phải chuyện này, chính là vì sau khi y ra tay với Bá Vương, kết quả không quản được cái miệng của mình, nói bản thân trợ giúp Nhị gia đánh thắng Bá Vương, từ đó làm mất mặt mũi của Nhị gia, dẫn đến một người căm ghét. Chỗ này của ta có thể chiêu mộ được hắn, có thể nói là thừa lúc cháy nhà hôi của đi.”

Thật vậy sao? Lâm Uyên nghi ngờ hỏi thêm một câu, nói:

“Ngươi dựa vào đâu biết hắn từng giao thủ với Bá Vương?”

Tần Nghi nói:

“Hiện nay đoạn ghi hình Nhị gia giao chiến với Bá Vương, người tung ra một cước đạp bay Bá Vương, ở chỗ này của ta đã xác nhận nhiều lần, tuyệt đối sẽ không có sai sót, chính là hắn!”

“Đạp bay Bá Vương?”

Lâm Uyên thầm nói một tiếng, không biết đang nghĩ đến điều gì, đồng thời im lặng trầm mặc.

Hắn chưa rõ tình huống hiện giờ, cho nên không tiện nói thêm cái gì, không phải bản thân muốn chèn ép La Khang An, chỉ là trước mắt hắn thấy một vài tình huống dẫn đến cảm thấy La Khang An không quá đáng tin. Hắn vốn không thích nói nhiều, nhưng dựa vào một vài dấu hiệu để suy đoán, Tần Nghi vất vả đào một người từ Tiên Đô như vậy, dường như muốn giao cho trọng trách nào đó cho đối phương.

Hắn lo lắng vị này sẽ gây ra phiền phức cho Tần Nghi, rất muốn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, buông lời thiện ý nhắc nhở với Tần Nghi.

Tần Nghi hỏi:

“Còn chuyện gì không?”

“Không có, đã làm phiền.”

Lâm Uyên cứ như thế tạm biệt, cảm thấy bản thân đã nhiều chuyện.

Tần Nghi nói:

“Không phiền, làm rất không tệ, phát hiện vấn đề thì lập tức báo cáo, rất đáng khen ngợi, tháng này thưởng thêm 100 châu.”

Thưởng thêm 100 châu? Lâm Uyên không còn gì để nói, lập tức xoay người rời đi.

“Chờ một chút.”

Tần Nghi gọi hắn lại, mở ra một cái ngăn kéo, cấm lên một cái điện thoại đặt trên mặt bàn, nói:

“Cầm lấy dùng đi, cho ngươi đấy.”

Lâm Uyên từ chối, nói:

“Không cần, ta đã có.”

Tần Nghi nói:

“Đây là kiểu mới, tiện lợi hơn hẳn các loại xách tay, tinh thể năng lượng bên trong đủ cho ngươi sử dụng 100 năm không hết. Trong đó có lưu số của ta và Linh Lung, ngươi có thể tùy lúc liên hệ với chúng ta.”

Lâm Uyên cảm giác có gì đó sai sai, bản thân chỉ là một nhân viên phổ thông của Tần thị, có cần phải liên hệ trực tiếp với hội trưởng hoặc trợ lý hội trưởng sao?

Hắn muốn giữ khoảng cách với vị này, huống hồ cũng đã đồng ý hứa hẹn với Liễu Quân Quân, không muốn có điều gì không rõ ràng với vị này, cho nên buộc phải buông lời từ chối, nói:

“Không cần, những mặt hàng này thay đổi rất nhanh, 100 năm chỉ đơn giản là lãng phí.”

Không nhận? Tần Nghi hơi nhíu mày, nàng có thể ngồi nhiều năm ở cương vị này cũng chẳng phải loại người ăn chay, ngay tức khắc tìm được một lý do thích hợp, nói:

“Cầm đi, đây là thương hội phân phát cho ngươi. Ngươi thân là trợ thủ của La Khang An, không chỉ đơn thuần là trợ thù, mà còn phụ trách theo dõi hắn thay cho thương hội, một khi phát hiện có gì không đúng, lập tức thông báo cho ta hoặc Linh Lung, từ đó thương hội cũng dễ dàng đưa ra ứng đối… Điều này cũng là một trong các hạng mục công việc của ngươi.”

Lâm Uyên im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc di động một chút, sau cùng duỗi tay ra cầm lấy điện thoại nhét vào túi, cất bước rời đi.

Tần Nghi nói:

“Ta còn chưa có nói xong, nội dung công việc của ngươi còn có một hạng mục.”

Lâm Uyên dừng bước, hỏi:

“Là gì?”

Tần Nghi ngước cầm hướng sang trái phải, ra hiệu nhìn xung quanh căn phòng này, nói:

“Sau giờ tan ca mỗi ngày, ngươi đến quét dọn nơi này một lần.”

Lâm Uyên từ chối thẳng thắn không chút do dự, đáp:

“Thật có lỗi, ta chưa từng làm việc quét dọn, không biết làm nên không làm được.”

Bày ra bộ dáng trông như ngươi muốn chém muốn giết thế nào cũng được.

Nói đùa cái gì thế, nơi này là chỗ nghỉ ngơi của nữ nhân, lại còn có chỗ tắm rửa thay đồ, khẳng định không tránh được việc quét dọn một chút đồ vật nhạy cảm, bảo hắn làm cái này á? Vậy làm thế nào giữ khoảng cách đây?

Tần Nghi nói:

“Ta sẽ tăng lương cho ngươi.”

“Cảm ơn ý tốt của hội trưởng, ta đã quen nghèo hèn, không muốn đụng số tiền lớn như vậy.”

Lâm Uyên vừa nói vừa rời đi.

Tần Nghi chợt buông ra một câu, hỏi:

“Tối hôm qua Liễu di tìm ngươi, có phải đã nói cái gì hay không?”

Mỗi một hành động của nàng khó tránh khỏi tai mắt của Tần Đạo Biên, đồng thời mỗi một hành động của Tần Đạo Biên há có thể tránh khỏi tai mắt của nàng, nàng có thể không biết tối qua đối phương cho người đi tìm Lâm Uyên hay sao?

Lâm Uyên bước chân hơi chững lại, nói:

“Không nói gì.”

Sau đó cả người sải bước rời đi.

Tần Nghi nghe được tiếng đóng cửa, chậm rãi đốt lên điếu thuốc, lẩm bẩm một câu đầy hàm ý, nói: “Vậy mà không ham tiền cơ đấy…”

Sau khi lấy lại tinh thần thì cấm lên chiếc điện thoại của mình, tìm một cái dãy số trong danh sách rồi nhấn gọi, áp sát vào bên tai.

Trong hành lang, trong túi của Lâm Uyên truyền đến tiếng chuông, cả người có hơi hốt hoảng, lấy ra điện thoại di động nhìn xem, phía trên màn hình hiện rõ hai chữ “Tần Nghi”.

Hắn khẽ cau mày nối máy, hỏi:

“Còn phân phó gì sao?”

Tần Nghi đáp:

“Không có gì, thử xác nhận có thể kết nối hay không mà thôi.”

Một câu vừa dứt thì cuộc trò chuyện kết thúc.

Lâm Uyên cầm điện thoại quay đầu nhìn về phía văn phòng của Tần Nghi, sau đó quay đầu lại im lặng rời đi.

Bước chân trở lại căn phòng tiếp khách, đẩy cửa tiến vào trong.

La Khang An quay mạnh đầu sang, thấy hắn trở về thì lập tức đứng lên, nhiệt tình chạy tới như lửa cháy, kéo lấy cánh tay của hắn, mời đối phương ngồi xuống một bên ghế sa lon, nói:

“Lâm huynh đệ, có muốn uống trà không? Lá trà ở nơi này rất không tệ nha.”

Lâm Uyên đáp: “Không cần.”

La Khang An lại lấy ra điếu xì gà đưa cho đối phương, nói:

“Cho ngươi, ta mang tới từ Tiên Đô.”

Lâm Uyên khoát tay, nói:

“Ta không động vào những thứ đồ vật đầy khói bụi này.”

La Khang An đành phải buông xuôi, quay người kéo lấy một cái ghế ngồi đối diện hắn, trên mặt nặn ra một nụ cười, hỏi:

“Lâm huynh, ngươi tìm hội trưởng nói gì vậy?”

Trong lòng y thật sự có chút thấp thỏm.

Lâm Uyên yên lặng theo dõi hành động của y một lượt, chậm rãi nói:

“Không nói gì, cũng chưa nói cái gì. Ta chỉ đơn giản là đến kiếm miếng cơm ăn, nếu như về sau có thể thoải mái dễ chịu một chút, ta nhất định sẽ không nói cái gì cả. La huynh hẳn là hiểu ý của ta đúng không.”

La Khang An khẽ giật mình, sau đó vui vẻ ra mặt, gật đầu liên tục, nói:

“Hiểu, rất hiểu.”

Y đứng dậy, bước sang ngồi bên cạnh Lâm Uyên, đưa tay kề vai sát cánh, nói:

“Chúng ta có quan hệ thế nào? Chính là huynh đệ xuất thân từ Linh Sơn, cho nên phải chiếu cố lẫn nhau, mọi người đều đến kiếm miếng cơm ăn. Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần có ta thì huynh đệ sẽ được thoải mái dễ chịu, tuyệt đối sẽ không có công việc nặng nhọc, huynh đệ chắc chắn sẽ không để bị liên lụy…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN