Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)
Chương 25-2: Đêm nay, chờ tôi
Editor: Yue
Thông thường sau bài kiểm tra định kỳ 100 mét, Hứa Viễn Hàng luôn hoàn toàn xứng đáng với vị trí đứng đầu, sau bài kiểm tra, Đại Tráng thở hồng hộc chạy tới: “Viễn ca, anh cuối cùng đã trở lại!”
Ngày mai là kỳ thi tuyển sinh đại học của ban thể dục, Đại Tráng còn tưởng rằng anh sẽ đăng ký thi lại kìa.
“Đậu xanh rau má!” Đại Tráng kinh ngạc trợn to hai mắt, “Viễn ca, tay anh bị sao thế?
Bị thương sao, nghiêm trọng như vậy? Thuốc bột rải khắp nơi.
Hứa Viễn Hàng cố ý đưa tay lên, một ít kem đánh răng trên đó đã trở nên vón cục, thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Đại Tráng, anh cúi đầu cười cười:” Không có việc gì, bị ong đốt một chút. “
” Thật không? “Đại Tráng nhìn chằm chằm tay anh xem xét lại,” Ong đốt, mà thoa thuốc.. Đến nỗi này? “
Còn tưởng rằng nghiêm trọng đến muốn luôn cắt cổ tay, hứ, lãng phí biểu cảm của cậu ta.
Hứa Viễn Hàng đưa qua một cái nhìn” Con m* nó cậu thì biết cái quái gì “, nhàn nhạt thốt ra hai chữ:” Đến nỗi. “
Cậu có biết ai đã thoa cái này cho anh không? Nói ra thì cậu hâm mộ chết mất.
Tất nhiên là Đại Tráng không biết. Sự chú ý của cậu đổ dồn vào hai bóng người ở đằng xa, mắt lộ ra vẻ hâm mộ, cảm khái nói:” Quả nhiên, người giàu chỉ chơi với người giàu. “
Hứa Viễn Hàng khẽ giật giật khóe miệng, không thèm để ý bản thân mình đã hóa thân chanh tinh.
Đại Tráng còn nói:” Em cảm thấy Cao Ngạn Thần rất xứng đôi với nữ thần của em, trai tài gái sắc, lại đều là phú nhị đại.. “
Hứa Viễn Hàng như bị đâm trúng bí mật nào gì, theo tầm mắt của Đại Tráng nhìn lại, đó không phải là Trì Vân Phàm cùng Cao Ngạn Thần đang sóng vai sánh bước bên nhau dưới gốc cây bông gòn sao? Trong mắt của anh nổi lên tia lạnh lẽo, quanh mình lập tức trở nên lạnh bức người, Đại Tráng giống như người không còn chút khát vọng sinh tồn nào, còn đang thao thao bất tuyệt:” Gia đình bọn họ không chừng đã sắp đặt hôn sự cho bọn họ rồi. “
Bắp chân đột nhiên tê rần, Đại Tráng lảo đảo tiến lên một bước, nhìn sắc mặt khó coi của Hứa Viễn Hàng, cậu kỳ quái hỏi:” Viễn ca, có chuyện gì vậy? “
Vừa rồi không phải còn ổn sao?
Hứa Viễn Hàng bẻ các đốt xương ngón tay vang lên tiếng” Rốp rốp “:” Lâu lắm rồi chưa đánh người, có chút tay ngứa. “
Đại Tráng thấy tình hình không tốt cho mình, lập tức bỏ chạy.
Vừa chạy vừa tự hỏi mình đã chọc tức Viễn ca ở đâu vậy?
Nghĩ, mãi, không, ra, luôn!
Hứa Viễn Hàng vẻ mặt âm trầm nhìn về hướng hai người rời đi, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, Cao Ngạn Thần? Phù hợp với cô ấy?
Đại Tráng mắt to mà mù phải không?
Rõ ràng anh là người phù hợp nhất với cô.
Tối hôm qua cô còn tự thân giúp anh thoa thuốc, Cao Ngạn Thần từng có đãi ngộ này sao?
Ha hả.
Phần tiếp theo của các hạng mục kiểm tra là đẩy tạ cùng nhảy tam cấp *, Hứa Viễn Hàng đều hoàn thành vô cùng xuất sắc. Anh chọn 400 mét cho hạng mục kiểm tra kỹ thuật chuyên môn của mình. Con số này gợi lên một đoạn hồi ức không quá vui sướng của anh. Mà bây giờ nhớ tới, cảm giác đã hoàn toàn khác biệt.
(*Yue: Nhảy tam cấp. Môn điền kinh nhảy ba bước liền. Xem video cuối bài để biết thêm)
” Lỡ thua thì sao? “
” Tùy ý cậu xử trí. “
” Hôn cậu cũng được à? “
Nếu là lúc ấy thật sự thắng, anh nhất định hôn cô không chút do dự.
Suy đi nghĩ lại.
Lần trước không được, có thể tìm cơ hội tiếp theo mà phải không?
Bên này, giáo viên vẫn coi mọi người như những đứa trẻ mẫu giáo, lần thứ N nhấn mạnh:” Sáng mai 6 giờ các em tập trung ở cổng trường, đến Học viện thể dục Miên Thành trước 6 giờ 40 phút. Chúng ta sẽ làm bài thi kiểm tra thể chất ở môn thể dục điền kinh, buổi chiều thi kiểm tra kỹ thuật chuyên môn các hạng mục riêng biệt.. Nếu các em bị thương và cần đeo nẹp cổ tay hay khuỷu tay, chúng nhất định phải có màu đen tuyền. Chỉ được phép mang tất dài thuần sắc trắng.. “
Hứa Viễn Hàng cúi xuống nhặt chiếc áo khoác trên mặt cỏ, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấp vào giao diện WeChat và gửi một tin nhắn–
” Nếu tôi đạt điểm tuyệt đối trong bài thi kiểm tra thể dục ngày mai, có khen thưởng gì không? “
Cùng một thời gian, Trì Vân Phàm trong lớp nghe thấy tiếng điện thoại rung, cô nhìn một chút rồi khóa màn hình lại.
Vừa định cất lại vào ngăn kéo, điện thoại lại rung lên.
Hứa Viễn Hàng:” Nếu cậu không trả lời, tôi coi như cậu đã đồng ý. “
Trì Vân Phàm:”… “
Đã quá quen với việc anh thỉnh thoảng trêu chọc cô, trên thực tế chỉ là sấm to mưa nhỏ, Trì Vân Phàm liền không để tâm đến hai tin nhắn này, không ngờ 4 giờ rưỡi chiều ngày hôm sau cô lại nhận được tin nhắn của Hứa Viễn Hàng, lần này là một tấm hình.
100 mét đạt 20 điểm, đẩy tạ đạt 20 điểm, nhảy tam cấp đạt 20 điểm, 400 mét đạt 40 điểm.
Max 100 điểm.
Thể dục thể thao là điểm mạnh của anh nên Trì Vân Phàm không bất ngờ với kết quả này.
Hứa Viễn Hàng lại gửi một tin nhắn thoại khác.
Vừa tan học, Lạc Thiêm Đăng đang ngồi bên cạnh cô, một số bạn học cũng đang đi xung quanh, Trì Vân Phàm bấm vào tin nhắn, điện thoại kề sát lỗ tai, nghe được giọng nói trầm thấp lại tùy ý nói:
” Đêm nay, chờ tôi.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca: Vợ ơi, đêm nay, chờ anh. Đến hôn em.
(Đã đạt thành tựu ngủ ghế sô pha của vợ, chừng nào mới có thể ngủ trên giường của cô ấy đây)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!