Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)
Chương 26: Có bản lĩnh em cũng đem quần áo của anh cởi xuống từng món đi
Editor: Yue
Hứa Viễn Hàng cũng không ngạc nhiên khi ba tin nhắn anh gửi đến đều như đá chìm đáy biển, hạng mục thi kiểm tra của anh với Đại Tráng cùng Tiểu Bạch kết thúc tương đối sớm, cả ba người thống nhất không đợi xe buýt của trường đón, sau khi chào hỏi thầy cô mang đội đến đây liền rời đi. Bây giờ, họ đang trên đường trở về từ Học viện Thể dục Miên Thành, bởi vì điểm số không tệ và tâm trạng thoải mái, Tiểu Bạch gật gù đắc ý ngâm nga theo điệu nhạc trong xe.
Đại Tráng ngồi ở ghế phó lái luôn cảm thấy trên người còn rất nhiều sức lực còn chưa dùng hết, thân thể bị dây an toàn siết chặt, không khỏi vặn vẹo qua lại, vô tình nhìn thoáng ra phía sau thì thấy Hứa Viễn Hàng cầm di động, mặt mày giãn ra, bên môi ngậm lấy ý cười, Đại Tráng cảm thấy như vậy quá bất bình thường, không phải chỉ là max điểm thi kiểm tra thể dục thôi sao? Với anh ấy mà nói nó đơn giản như lấy đồ trong túi đúng không?
Đễn nỗi hạnh phúc thành như vậy?
Huống chi anh vẫn là một người từ trước đến nay chưa bao giờ lộ cảm xúc của mình ra ngoài, dáng vẻ này của anh.. khiến Đại Tráng nghĩ đến những con mèo hoang đang phát tình trốn trong một góc tối nào đó ở hẻm Nam. Hình như cũng không khác là bao nhỉ?
Chẳng lẽ thật sự có tình huống gì sao?
Đại Tráng lại cảm thấy rất không có khả năng, hai người thường xuyên ở cùng nhau, nếu anh ấy thật sự có mờ ám, cho dù thần kinh cậu có trì độn như thế nào, cũng không thể một chút cũng không nhận ra được.
Hơn nữa, xét theo sự thờ ơ thiếu kiên nhẫn của anh ấy đối với con gái, thái độ lạnh lùng cách xa hàng nghìn cây số từ chối họ, thì khả năng càng cực kỳ bé nhỏ.
Cho nên, quay lại vấn đề chính, nguyên nhân gì khiến Viễn ca của cậu có tâm trạng bất thường như vậy?
Đại Tráng hắng giọng: “Viễn ca, anh có vẻ tâm tình rất tốt?”
Hứamỗ* khẩu thị tâm phi[1], nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cũng tạm được đi.”
[*Yue: Mỗ:(khẩu ngữ) từ dùng để tự xưng (thường với người ngang hàng hoặc hàng dưới), “chẳng may vợ mỗ mới qua, triều đình cử mỗ phải ra trận]
Tiểu Bạch vẫn luôn như người ngoài cuộc, không khỏi nghi hoặc hỏi:” Tráng ca, chẳng lẽ anh không vui sao? “
Cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi:” Tiếp theo, không cần phải vất vả như vậy nữa. Mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm mà huấn luyện ở cường độ cao. Tất nhiên, việc tập luyện vẫn cần thiết, nhưng phần lớn sức lực của chúng ta nên dành cho các lớp học văn hóa. “
Đại Tráng thở dài:” Nói như kiểu học văn hóa rất đơn giản vậy. “
Tiểu Bạch là người có điểm văn hóa môn tiếng Trung tốt nhất trong ba đứa, mạch suy nghĩ của Đại Tráng bị cậu mạnh mẽ cắt ngang, không nhớ lúc đầu muốn hỏi gì:” Tiểu Bạch, cậu muốn thi trường đại học nào? Học viện Thể dục ở Miên Thành không tệ đâu, cậu mà báo danh chắc chắn sẽ trúng tuyển “.
Thật ra, Tiểu Bạch muốn thi vào Nhạc viện của Đại học A, nhưng lời này cậu nói ra cũng tự mình cảm thấy buồn cười, đành phải cười trừ nói:” Chờ có tổng điểm rồi tính đi. “
Đại Tráng càng nói càng hăng, nghĩ kỹ tương lai thay cho Tiểu Bạch:” Sau khi tốt nghiệp có thể trở thành giáo viên thể dục. Tốt nhất là kiểm tra trường nào có biên chế, tiền lương cao, bảo hiểm xã hội đầy đủ, còn có lương hưu, nếu không thì làm huấn luyên viên thể dục cũng không tệ, hắc hắc hắc dễ dàng tán gái. “
Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng, vành tai đỏ lên, Đại Tráng không nhịn được lại trêu chọc cậu, trong khi Hứa Viễn Hàng thì đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, vẻ mặt lười biếng hài lòng, miệng cười toe toét, ngón tay thon dài gõ gõ vài cái trên đầu gối.
Thời gian trên đường cứ thế trôi đi.
Quay trở lại quán cafe Internet “Một lưới tình thâm”, Hứa Viễn Hàng nhấn công tắc nguồn chính trên tường, bật đèn, bước đến quầy lễ tân lấy hộp dụng cụ trong tủ ra. Hai ngày trước máy có vấn đề, anh dự định xem liệu anh có thể sửa xong nó trong thời gian rảnh của mình hay không.
Đại Tráng thì lưu loát đem giá để vỉ nướng dọn ra ngoài cửa, Tiểu Bạch cũng không nhàn rỗi, giúp đem nguyên liệu thịt nướng trong tủ lạnh ra xếp từng cái một, sau đó dựa vào cột nhà, dùng điện thoại di động gọi một loạt đồ ăn giao tận nhà.
Vừa thi xong, hiếm khi được phóng túng một lần.
Lúc thức ăn được giao đến, Hứa Viễn Hàng cũng đã sửa máy xong, cả ba người ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa uống, vừa nói vừa cười, phần lớn là Đại Tráng cùng Tiểu Bạch nói, Hứa Viễn Hàng lắc lắc chai bia lắng nghe, ngẫu nhiên chèn một hoặc hai câu.
Ăn gần hết, học sinh của trường dạy nghề cũng lần lượt đến đây, khách tới cửa, Đại Tráng đưa Tiểu Bạch đi nướng thịt giúp mình, sau khi Hứa Viễn Hàng dọn bàn xong, liền đến quầy lễ tân ngồi, những người đi vào chào hỏi với anh, gọi Viễn ca, anh chỉ gật đầu như một phản ứng đáp lại.
Họ đều là khách quen và hiểu rõ nội quy nên anh không cần bận tâm quá nhiều.
Trước đây, Hứa Viễn Hàng thường cúi đầu chơi điện thoại, thỉnh thoảng anh cũng chơi game hoặc bán trang bị, nhưng lúc này, anh chạm vào điện thoại rồi mở khóa màn hình, nhìn thấy giao diện WeChat vẫn không có phản hồi, anh lại khóa máy để lên bàn.
Trên mặt vô vị cười một tiếng, trong lòng lại nghĩ, rất tốt.
Đợi chút nữa nhìn thấy cô, nên yêu cầu phần thưởng nào đây?
Cách đó không xa có một âm thanh kỳ lạ, Hứa Viễn Hàng nhìn sang, mấy nam sinh tụ tập lại không biết đang nhìn cái gì, anh nhãn lực rất tốt, từ trong khe hở nhìn thấy một đôi chân trắng như tuyết trên màn hình máy tính không ngừng lắc lư. Liên hệ với biểu hiện trên khuôn mặt của các chàng trai cùng nhịp thở gấp gáp, còn có cái gì không hiểu?
Ở cái tuổi nội tiết tố ngập đầu thì luôn tò mò về chuyện ấy mà trường học không dạy nên chỉ có thể dựa vào loại phương thức này học hỏi tư thế mà thôi.
Rất bình thường.
Hứa Viễn Hàng trước đây đều tập trung vào huấn luyện, anh chưa từng xem loại phim này, khi còn ở trong đội tuyển, huấn luyện viên rất nghiêm khắc, anh không có cơ hội tiếp xúc. Là một chàng trai khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần, nói anh không tò mò.. thì không có khả năng.
Hứa Viễn Hàng không thò lại gần xem, chỉ cần nghe âm thanh cũng đã chút cảm giác, anh thấp giọng văng tục một câu, đang định làm gì đó thì có một đứa trong đám nam sinh kia sắc mặt nghiêm chỉnh ửng hồng lao về phía nhà vệ sinh..
Mẹ kiếp.
Quán cafe Internet chỉ có một nhà vệ sinh.
Anh phải tiếp tục ngồi trên ghế, đợi cho cảm giác mãnh liệt kia từ từ lắng xuống.
Còn kém năm phút liền chín giờ.
Hứa Viễn Hàng hít sâu một hơi đứng dậy kiểm tra lại toàn thân, không có gì bất thường, bước ra khỏi cửa, giao phó vài câu với Đại Tráng, rồi đi về phía nhà mình.
Khi cơn gió buổi tối mùa xuân thổi qua, cả cơ thể của anh càng nóng hơn, anh đang băn khoăn không biết có nên đi tắm nước lạnh hay không, ai ngờ Trì Vân Phàm đã đến rồi, người đang đứng trong sân nhỏ, nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Viễn Hàng vô thức thẳng lưng, trong đầu hiển hiện lên chiếc váy ngủ màu tím nhạt, xương quai xanh tinh xảo và cánh tay trắng nõn mà anh nhìn thấy đêm đó.. Anh mạnh mẽ quay đầu đi chỗ khác ho khan hai tiếng, mục đích đánh vỡ cái ý nghĩ đáng khinh bỗng nhiên nổi lên kia, nhưng chính chủ liền ở ngay trước mặt, cộng thêm nhìn thấy một ít hình ảnh trong quán net “quạt gió thêm củi”, hai thứ hợp lại khiến cả người như ở bờ vực sắp sụp đổ, anh cố nén cảm xúc:” Cậu vào ngồi trước đi, tôi hơi lạnh, đi chạy vài vòng đã.”
Mau nóng đến bùng nổ.
Trì Vân Phàm nhìn anh bỏ chạy như thế này, có phần không thể giải thích được, nhiệt độ không quá thấp, cô chỉ mặc một chiếc áo phông mà thôi, vậy mà anh lại cảm thấy lạnh sao?
(Continue)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!