Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn - Chương 58: Kết thúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn


Chương 58: Kết thúc


Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Giải trí Tân Á là một trong những công ty lâu năm trực thuộc tập đoàn Trung Minh, có thể làm chủ tịch Tân Á, vậy thì quan hệ giữa vị Vạn Lý Vô Vân giám đốc Trung Minh và chủ tịch Trung Minh rất rõ ràng.

Càng rõ ràng hơn là, người trước mắt này khẳng định không chỉ là chủ tịch Tân Á.

Vào giờ phút này, những câu mắng kinh điển từ trước đến giờ đã không còn đủ để biểu đạt nội tâm chịu tổn thương nặng nề của mọi người, trong lòng bọn họ đều có cùng một suy nghĩ: Cố ý, tuyệt đối là cố ý, tách Tân Á ra rồi đặt lên phía trước, nói không phải cố ý thì ai tin?

[Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi lại cảm thấy “đậu má” “trâu bò” lại có giá trị biểu đạt ít ỏi như vậy.]

[Lạnh lạnh lạnh, quả thực là rất lạnh, chuyện này còn cái gì để bàn nữa? Cũng đã đóng đinh lên nắp quan tài luôn rồi.]

Trong đám fan đang ôm đầu khiếp sợ của Giang Cảnh Bạch, có người ngoi lên đăng bài cảm khái.

[Cmn ngày hôm trước tui mới vừa viết đồng nhân bá tổng và mỹ nhân, bây giờ cán bộ kỳ cựu thật sự biến thành bá tổng rồi??? Có ai viết đồng nhân cho tui không? Tui không muốn bá tổng, chỉ cần cho tui năm mươi vạn là được rồi.]

[Hơi quá đáng! Đã nói là cùng làm fan, cán bộ kỳ cựu đoạt chồng tôi không nói, bây giờ còn muốn làm ba ba tôi! Tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu như tôi kêu là ba ba, vậy thì tháng sau mua nhà có thể cho tôi nhiều điểm chiết khấu một chút không?]

Bất động sản là ngành trụ cột của tập đoàn Trung Minh, đây là doanh nghiệp hàng đầu ngành bất động sản trong nước, bao phủ rộng khắp, trong đám ăn dưa ngày hôm nay có không ít người đã từng mua nhà của Trung Minh, mọi người cũng chi không ít tiền cho các chuỗi giải trí của Trung Minh, đây cũng là nguyên nhân mọi người thường trêu đùa gọi Trung Minh là ba ba.

[Trời ạ, đột nhiên nhớ lúc tôi chúc cán bộ kỳ cựu tân hôn hạnh phúc hắn có nhấn thích cho tôi, có lẽ đây là cơ hội được tiếp xúc với phú ông duy nhất trong cuộc đời.]

[A, tui thì không giống như vậy, tui đã sờ được tay nhỏ chồng của triệu phú, chỉ cần thái thái vẫn còn dự sự kiện, tui vẫn có thể tiếp tục sờ!!]

Phía dưới kèm theo một tấm hình, chính là ảnh chụp chung của Giang Cảnh Bạch và fan tại Lễ hội mùa hè, anh trai này nói sờ tay nhỏ là đã từng nắm tay chụp ảnh chung với Giang Cảnh Bạch.

Cách nói này thật đỉnh, những fan đã đi triển lãm tranh nhau noi theo, sau đó có người còn xách vị ngoài mặt thì chúc tân hôn hạnh phúc, trên thực tế lại muốn dùng ốp lưng đôi với Giang Cảnh Bạch ra.

[Chuyện đến nước này vẫn phải nói một câu: trâu bò, góc tường bá tổng cũng dám đào, anh trai kia có lẽ tởn tới già.]

Người qua đường trước đó cũng không biết việc này, nghe fan tình cảm dạt dào miêu tả xong cùng ha ha ha lên.

Haha xong lại thuật lại đầu đuôi câu chuyện một lần, có người không nhịn được @ giải trí Tân Á : [Haiz tôi nói chứ, công ty của các người đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy, thật muốn đổi nghề làm công ty mai mối sao? Ký hợp đồng với minh tinh chuyên đi cọ nhiệt độ người ta thì không nói, chồng của ông chủ mình mà cũng không nhìn ra???]

Người khác bình luận: [Không không không, nhân viên cũng rất oan ức, tự nhiên lại đụng phải người không biết xấu hổ]

Lời này đã nhắc nhở mọi người, trò hay này là nhờ phúc của ai, vì vậy đội quân mạnh mẽ quay đầu, đồng loạt tràn vào trang chính Tuyết Hồng, các kiểu mỉa mai chửi bới nhiều vô số, thậm chí không hề lặp lại.

Bên Tuyết Hồng im re, lúc trước còn vênh vang đắc ý liếm chó, giờ một cái rắm cũng không dám thả, chắc chắn là đều bị dọa sợ rồi.

Tin tức lan truyền toàn bộ weibo trong chưa đầy bốn tiếng.

Giang Cảnh Bạch bị Nam Việt quản thúc thành thật chơi game hơn ba giờ, chờ khi phong ba gần lắng xuống mới được phép vào weibo xem một chút, những lời chửi bới đã không còn một câu, mọi người thu dọn sau chiến tranh rất tốt, người bình thường chắc chắn sẽ không thể giải quyết việc này triệt để như vậy.

Du thuyền lúc này cũng đã gần đến bến tàu.

Nhìn thấy Giang Cảnh Bạch đại khái xem xong rồi, Nam Việt bước xuống giường, chuẩn bị thay quần áo khác.

Sau khi tỉnh lại hắn vẫn luôn lười nhác ở trên giường cùng Giang Cảnh Bạch, giờ hai người vẫn còn mặc đồ ngủ.

Nam Việt mới vừa đứng vững, đã nghe phía sau truyền đến tiếng động, ngay lập tức bả vai nặng trịch, cả người thanh niên treo lên.

Cảm giác có chỗ để ỷ lại quá tuyệt, thật lâu trước đây Giang Cảnh Bạch có tưởng tượng ra rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ sẽ vui như thế này.

Mắt y sáng lấp lánh, trong khoang ngực như có đầy lời nói muốn cùng Nam Việt, nhưng nếu như nhất định phải nói ra, dường như y không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cảm ơn.

Hai chữ cảm ơn sắp sửa bật ra, Nam Việt đột nhiên nghiêng đầu nhìn y, trong ánh mắt tràn đầy nhắc nhở.

Giang Cảnh Bạch đúng lúc ngậm miệng, chớp mắt nhìn người đàn ông hai lần, sau đó hôn lên mặt hắn một cái, đổi giọng: “Yêu anh.”

Nam Việt bị y chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đi thay quần áo, chuẩn bị lên.”

“Vânggg.” Giang Cảnh Bạch cười cười, đi theo Nam Việt xuống cuối giường, cùng lấy quần áo để thay.

Rèm cửa trong phòng đã sớm được điều chỉnh thu lên, phía sau lớp thủy tinh của cửa sổ là một vùng xanh biếc óng ánh sáng.

Giang Cảnh Bạch thay quần áo xong, tiện thể thưởng thức cảnh biển bên ngoài một chút, nói với Nam Việt: “Trước khi ra biển em còn tưởng rằng sẽ gặp được cá heo đó.”

Cá heo là loài có tập tính xã hội, thường sẽ tụ thành bầy đi theo những con thuyền.

“Rất muốn xem cá heo?” Nam Việt liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.

“Cũng không phải rất muốn, chỉ là lúc trước có nhìn thấy trên internet nói, tỉ lệ cá heo xuất hiện ở vùng biển này rất lớn.” Giang Cảnh Bạch nói, “Hơn nữa có thuyết pháp rằng, nếu gặp cá heo trên biển, ước nguyện rất dễ dàng ứng nghiệm.”

Nam Việt nở nụ cười.

“Em thấy trong hoạt hình,” Giang Cảnh Bạch cho là hắn cười mình trẻ con, giải thích, “Trên weibo cũng có rất nhiều người chia sẻ ảnh cá heo hồng để cầu may đó.”

Nam Việt ngoắc ngoắc tay kêu y lại: “Nguyện vọng của em là gì, nói một chút đi, anh dễ làm nó ứng nghiệm hơn cá heo mà.”

Giang Cảnh Bạch nghe lời dừng lại, cũng cười: “Muốn ăn kem ở phố Tứ Bình.”

Phố Tứ Bình là một con phố cổ trên đảo, bây giờ nó đã trở thành phố đi bộ để ngắm cảnh, cả người dân địa phương và khách du lịch từ những nơi khác đều thích đến, dọc đường có rất nhiều cửa hàng, đương nhiên không thể thiếu quán ăn các loại, kem Giang Cảnh Bạch nói đã được đề cử trên internet không ít lần.

Nam Việt cầm lược chải đầu cho Giang Cảnh Bạch: “Anh còn tưởng em muốn xem kịch sân khấu tháng 9 ở B thị.”

Nửa năm trước Giang Cảnh Bạch cũng từng chuyển phát thông tin của vở kịch này, không cảm thấy kỳ quái, thuận miệng trả lời: “Muốn thì muốn…”

Thế nhưng không cướp được vé.

Nửa câu sau không nói ra, Giang Cảnh Bạch rất nhanh đã hiểu được ý trong lời nói của Nam Việt, quay đầu nhìn sang.

Đáy mắt Nam Việt lộ ra ý cười, hai tay xoay đầu Giang Cảnh Bạch trở lại.

“Sao đột nhiên anh lại nói với em cái này?” Giang Cảnh Bạch không quay đầu lại được, tốc độ nói không tự chủ tăng nhanh một nửa.

Dùng phong cách xử sự của Nam Việt, nếu đã nhắc tới chuyện này thì tuyệt đối sẽ không chỉ nói ngoài miệng.

Nam Việt thành thục buộc tóc lại giúp y, ngậm miệng không đáp.

Tóc tai đã xong, Giang Cảnh Bạch vội vàng xoay người lại, mắt đầy trông mong nhìn hắn, rất giống một bạn nhỏ đang đòi kẹo.

Nam Việt nhịn cười gõ lên trán y một cái, trực tiếp bước ra cửa.

Giang Cảnh Bạch nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi, vội vã theo sau, vừa đi vừa nắm cánh tay người đàn ông năn nỉ: “Nam Việt —— “

Nam Việt, Nam Việt, Nam Việt.

Bất kể Nam Việt có đáp hay không, kết quả đều giống nhau.

Biết mình có thể đến xem kịch, tâm trạng Giang Cảnh Bạch vui như muốn bay lên. (nếu đã đọc trọn bộ trên web reup thì hãy fl mình trên wp: dphh___)

Bây giờ là cuối tuần, còn là thất tịch, du khách trên đảo đông đúc vô cùng, đa số là các cặp đôi, hai người đi taxi đến gần phố Tứ Bình, xuống xe đi bộ dần dần.

Giang Cảnh Bạch được toại nguyện, đi đến quán kem, Nam Việt xếp hàng, Giang Cảnh Bạch thì đứng bên người hắn, vừa đứng vừa nhìn menu được treo ở phía trước.

Y đọc sơ qua menu cho Nam Việt một lần, hỏi: “Anh muốn ăn vị gì?”

Nam Việt không thường ăn đồ ngọt, vốn dĩ không định ăn, nhưng vừa nghe Giang Cảnh Bạch hỏi, trầm mặc hai giây, cuối cùng vẫn đưa ra một đáp án.

Kem ở cửa hàng này được làm thủ công, phần bánh hình nón truyền thống được thay thế bằng một chiếc bát viền hoa nhỏ, hai viên tròn tròn chen chúc trong bát, vị khác nhau thì trang trí khác nhau, tạo hình rất đặc biệt, nhìn cực kỳ vui tai vui mắt.

Giang Cảnh Bạch múc một muỗng nhỏ đưa vào trong miệng, mềm mềm dẻo dẻo, đúng là ăn ngon.

Y vừa mới nuốt xuống đã nghe thấy cô gái bên cạnh nói với bạn trai mình: “A a a sao vừa tới tay là anh ăn vậy chứ, em còn chưa kịp chụp hình đó!”

Tay cầm muỗng của Giang Cảnh Bạch khựng lại, nghĩ đến chuyện 3 phút trước mình định chụp hình kỷ niệm với Nam Việt, rồi nhìn viên kem mím môi một cái.

Trước khi đồ tới tay thì suy nghĩ rất là đẹp đẽ, tới tay rồi chỉ nghĩ ăn đầu tiên.

Nam Việt cười khẽ, đưa phần kem của mình cho Giang Cảnh Bạch, nâng lên hơi cao, vừa vặn che đi chỗ hổng trên viên kem của y: “Chụp không?”

Giang Cảnh Bạch thấy thế sửng sốt một chút, cong môi mở camera điện thoại: “Chụp.”

Chụp xong rồi ăn, đi sâu vào phố cũ, dọc đường cây cỏ xanh um, hai người cũng khó tìm được chỗ chụp ảnh chung.

Đi dạo qua những cửa tiệm, Giang Cảnh Bạch bị những sợi dây buộc tóc Hán phục treo ở trên giá gỗ hấp dẫn, trong đó có một sợi cực kỳ tinh tế, rất giống dây buộc tóc của nhân vật nữ chính trong một bộ truyện tranh quốc phong, sửa đổi hoa văn một chút là có thể dùng.

Không phải là y chưa từng cos nhân vật nữ, chỉ là số lần khá ít mà thôi, mặc đồ con gái cũng không phải vì trong lòng có công chúa hay thích mặc nữ trang, chỉ đơn giản là thưởng thức nhân vật.

Giang Cảnh Bạch dừng chân, có chút ngượng ngùng khi chọn phụ kiện của con gái trước mặt Nam Việt.

Y đang muốn đi tiếp, Nam Việt lại đè vai y lại, ngón tay chỉ dây cột tóc bên cạnh: “Muốn cái này?”

Khoé miệng Giang Cảnh Bạch giật giật, cười cũng không được, không cười cũng không xong, y nhìn dây cột tóc, lại nhìn Nam Việt.

Không cần y gật đầu Nam Việt gỡ dây cột tóc xuống: “Còn muốn cái nào nữa?”

Tuy là Nam Việt vẫn luôn biết, nhưng mà đứng trước mặt hắn thừa nhận mình mặc đồ con gái… tai Giang Cảnh Bạch hơi hồng, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Lúc nãy y liếc mắt chỉ chú ý đến một sợi trong đó, không nhìn kỹ, giờ nghe Nam Việt nói như vậy, tầm mắt di chuyển lên giá gỗ.

Giang Cảnh Bạch đánh giá mấy cái, không nhìn ra chút khác biệt biệt nào, đang muốn lắc đầu lại thấy đối diện giá gỗ có một đôi chị em dáng dấp tú lệ.

Hai người mặc Hán phục, màu sắc khác nhau, trên áo có thêu những câu thơ, thiết kế rất độc đáo, thu hút người nhìn.

Giang Cảnh Bạch không khỏi nhìn bên kia vài lần, không đợi y thấy rõ nội dung bài thơ là gì, người đàn ông đứng bên cạnh đã bước đi.

“… A,” Giang Cảnh Bạch vội vàng đuổi theo, “Nam Việt, chờ em.”

Nam Việt không quay đầu lại, giọng điệu lạnh lùng: “Không đợi.”

Nói thì nói như thế, nhưng cái tay không cầm dây cột tóc lại nắm chặt cổ tay Giang Cảnh Bạch, không đợi nhưng cũng không để Giang Cảnh Bạch ở lại chỗ đó.

Giang Cảnh Bạch bị hắn dắt đi vài bước mới phản ứng được, cười nắm lại: “Chẳng qua là em thấy quần áo các cô ấy mặc rất đẹp.”

Nam Việt đương nhiên biết, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Giang Cảnh Bạch ý cười không giảm, nắm tay Nam Việt càng chặt hơn.

Trước quầy tính tiền chỉ có bọn họ là đàn ông.

Lúc xếp hàng chờ đợi, Giang Cảnh Bạch nhìn gò má lạnh lùng nghiêm nghị của Nam Việt, lòng bàn tay bị nhiệt độ của người đàn ông bao trùm ấp áp vô cùng.

Y cảm thấy những áp lực trong vòng dần nhạt đi, lại nghĩ đến những câu đánh giá nhiệt tình trong quá khứ.

“Thay vì ‘vẫn luôn biết’, tôi càng thích lý giải từ này.”

“Nó có nghĩa là, anh nguyện ý đi vào thế giới của em, tiếp nhận cuộc sống của em, ngắm nhìn những khoảnh khắc tỏa sáng của em, cũng không sợ chạm đến phần sâu thẳm tối tăm nhất trong em.”

“Và em chấp nhận anh, hai ta thành một chỉnh thể.”

May mắn là, y không bỏ qua Nam Việt.

Không bỏ qua ái tình ôn nhu này.

Tác giả có lời muốn nói:

Cũng hy vọng xem đến đây, mỗi vị tiên nữ đều có thể gặp được người nguyện ý bao dung mình.

Hoàn chính văn

Đối với những bạn đã đọc truyện trên web reup, mấy bạn mò lên wp nhấn follow mình nho (dphh___), đây là chuyện sau cùng mà mí bà có thể làm để an ủi tui đó ㅇㅅㅇ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN