Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn - Chương 59: Phiên ngoại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn


Chương 59: Phiên ngoại


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Diệp Hạ(dphh___)

Từ khi vào thâm đông, không trung sương mù dày đặc.

Giang Cảnh Bạch dựa lưng vào đệm mềm, mắt nhìn ra cửa sổ, trong lòng bị tầng sương bên ngoài đè nén, đồng thời cảm giác được ánh mắt của người đàn ông bên cạnh khoá chặt mình.

Một việc lặp lại đi lặp lại nhiều lần, sẽ làm người ta dễ sinh ra tâm lý chán ghét.

Giang Cảnh Bạch nuốt nước bọt, chuẩn bị dũng khí.

Y vừa muốn lên tiếng, Nam Việt đã duỗi tay gõ vào đầu gối y, nhắc nhở: “Đừng cong chân nhiều như vậy, không tốt.”

Giang Cảnh Bạch đang ngồi nâng chân trong phòng tập thể hình, lời nói đã vọt tới bên miệng lập tức nghẹn lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Nam Việt nhìn thấy, cười nhẹ, vỗ vỗ lên đầu gối y cổ vũ: “Chỉ còn một chút nữa thôi, kiên trì thêm lát nữa.”

Giang Cảnh Bạch nghe vậy, nhấc mí mắt nhìn đối phương.

Cực kỳ không tình nguyện.

Nam Việt nhịn cười, làm bộ không nhìn thấy tin tức y truyền đạt, biểu tình bình tĩnh đối diện y.

Giang Cảnh Bạch để bàn đạp ép chân xuống mức thấp nhất, cặp chân dài nghẹn khuất ngọ nguậy trong không gian chật hẹp, uyển chuyển nói: “…… Hôm nay anh tăng tạ lên rồi.”

Ý của lời này là, nếu đã tăng trọng lượng tạ rồi, vậy thì nghỉ sớm một chút cũng không phải lười biếng, không bằng hôm nay tạm dừng ở đây, ngày khác tập tiếp.

Nam Việt vừa nghe dứt câu là đã có thể hiểu tâm tư Giang Cảnh Bạch, bị ám chỉ muốn bật cười.

Hắn kèm đối phương rèn luyện không phải mới một hai ngày, ban đầu chỉ nửa dụ nửa dỗ dẫn người tập mấy hạng mục nhẹ nhàng, ý muốn chậm rãi cải thiện thể chất của Giang Cảnh Bạch, cũng không trông cậy vào y có thể chính thức luyện ra cái gì.

Nhưng sau này có một đêm hai người rất có hứng thú, vật lộn xong rồi, Giang Cảnh Bạch mệt mỏi đến nỗi khóc cũng không còn sức để khóc, Nam Việt lại vẫn long tinh hổ mãnh như cũ, khi chăm sóc người còn có thể thuận miệng cổ vũ vài câu.

Đều là đàn ông, trạng thái sau khi xong việc lại cách biệt như trời với đất, bị trêu đùa nhiều lần, Giang Cảnh Bạch càng nghĩ không phục, sau đó nói muốn tập thể hình cùng với Nam Việt, quyết tâm rửa mối nhục xưa.

Nam Việt tự nhiên cầu mà không được, sắp xếp lịch tập cho y đâu vào đấy.

Giang Cảnh Bạch vốn đã sợ vận động, các loại hạng mục này với y mà nói giống như khổ hình, ban đầu còn có thể cắn răng chịu đựng vì mục tiêu rửa mối nhục xưa, chờ khi đã hiểu thế nào là “lấy trứng chọi đá”, muốn chạy cũng đã muộn, huấn luyện viên nghiêm túc tẫn trách đã không định buông tha y.

“Hai lần cuối cùng,” Nam Việt bị đôi mắt kia nhìn làm trầm mặc vài giây, quyết tâm không lui bước, “Làm xong về nhà.”

Chân Giang Cảnh Bạch cong lên, không cam lòng nói: “Thật sự là em không thích ứng được……”

Nói còn chưa dứt lời, Nam Việt đến gần khom người xuống, bóp chặt cằm y lắc nhẹ: “Tuần trước em nói với anh thế nào?”

Tuần trước…

Giang Cảnh Bạch theo nhắc nhở tìm về ký ức, nuốt nửa câu còn lại vào.

Tựa như học sinh tiểu học đảm bảo lần sau sẽ không tái phạm, tuần trước Giang Cảnh Bạch lười biếng bị Nam Việt phát hiện cũng nhanh miệng bảo đảm như vậy.

Nam Việt thấy y đã nhớ lại, thu tay cười hỏi: “Kiên trì làm xong hay là tiếp tục chơi xấu?”

Chơi xấu???

Giang Cảnh Bạch theo bản năng muốn phản bác, hé miệng lại cảm thấy hình như chuyện vừa nãy mình làm có hơi giống chơi xấu thật, y thành thật ngậm miệng lại, nhận mệnh mà bắt đầu điều chỉnh hô hấp, thong thả đẩy bàn đạp lên.

Giờ thân hình Giang Cảnh Bạch đã được Nam Việt nuôi đến rắn chắc hơn rất nhiều, chỉ có một tầng cơ bắp mỏng nhưng hình dạng cực kỳ cân xứng xinh đẹp, đường cong cơ thể theo động tác toát ra sức hút mạnh mẽ, rất câu dẫn.

Nam Việt không lên tiếng đứng ở một bên, ánh mắt lướt qua mặt Giang Cảnh Bạch.

Hai mắt đào hoa vì vận động mà trở nên sáng trong, đôi lông mày bởi vì dùng lực mà thoáng nhăn lại, nhìn rất có khí chất.

Đáng tiếc khí chất này không kiên trì được quá ba phút.

Giang Cảnh Bạch đẩy bàn đạp, bắp đùi nhanh chóng run lên, biên độ chấn động lập tức đánh tan khí chất.

Nam Việt tháy rõ ràng, phát ra vài tiếng cười nhẹ.

Giang Cảnh Bạch căng mặt, trực tiếp quay đầu qua liếc mắt đối phương một cái.

Y run chân không phải vì không có sức, hoàn toàn là bởi vì tầm mắt Nam Việt cứ quét tới quét lui trên người y, thật giống như keo nước dính chặt không buông, làm người ta rất thẹn thùng.

Nam Việt rất nể tình mà ngừng cười, lại nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Giang Cảnh Bạch, khóe miệng lại câu lên: “Một lần.”

“Em biết.” Giang Cảnh Bạch hầm hừ nhăn mày.

Nam Việt lòng tràn đầy suиɠ sướиɠ: “Anh nói, chỉ cần làm một lần là được.”

Giang Cảnh Bạch sửng sốt, nửa tin nửa ngờ mà nhìn về phía Nam Việt, được đáp án khẳng định lập tức thay đổi ánh mắt: “…… Không tốt lắm đi, tuần trước em còn đảm bảo sẽ tập đầy đủ.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hai chân lại ngừng lại.

Nam Việt thấy Giang Cảnh Bạch được tiện nghi còn làm dáng khoe mẽ, bất đắc dĩ cười lắc đầu, tiến lên kéo tạ lại, chủ động chia sẻ một phần áp lực giúp Giang Cảnh Bạch.

Hắn dùng ánh mắt bảo Giang Cảnh Bạch xuống dưới: “Anh nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy chuyện trong nhà nên nghe em, dù gì cũng sắp đến tết rồi, bây giờ không thể làm em ‘hận’ anh được, không may mắn.”

Giang Cảnh Bạch “phụt” cười ra tiếng, theo thói quen nắm tay Nam Việt, cùng hắn đi đến phòng tắm.

Hôm nay hai người đến phòng tập thể hình ở tầng cao nhất tập đoàn Trung Minh, cửa ải cuối năm ở trước mặt, Nam Việt bận hơn lúc trước rất nhiều, hôm nay ở đây cũng là do công việc.

Giang Cảnh Bạch được rảnh rỗi sớm hơn hắn một chút, không chờ Nam Việt đến đón đã đến đây ở cùng đối phương.

Kết quả y vạn lần không ngờ, Nam Việt bận như vậy cũng không quên đốc thúc y rèn luyện thân thể, thật là tận trách.

Đi qua cửa sổ, Giang Cảnh Bạch lơ đãng liếc mắt ra bên ngoài một cái.

Dưới lầu là một khu phố thương mại khá thịnh vượng, phần lớn cửa hàng đều trang trí màu đỏ và vàng lấy may.

Tuy rằng còn một khoảng thời gian nữa mới đến Tết Âm Lịch, nhưng đâu đâu cũng đã có mùi vị năm mới.

Mấy năm rồi? Giang Cảnh Bạch thầm nghĩ, hình như đã lâu rồi mình không chờ mong Tết Âm Lịch đến như bây giờ.

Tưởng tượng cảnh trừ tịch(giao thừa) năm nay một chút, Giang Cảnh Bạch không khỏi nắm tay Nam Việt càng chặt hơn, y còn chưa kịp dùng lực, bàn tay khô ráo to lớn kia đã giành trước một bước, dùng sức nắm chặt tay y.

Giang Cảnh Bạch thu hồi tầm mắt, đáy mắt tất cả đều là ý cười chói lọi.

Xem ra người muốn tết mau đến không chỉ có một mình y.

*

Hai người tắm rửa xong rời công ty, Nam Việt lái xe, Giang Cảnh Bạch ngồi ở ghế phụ, cầm ly trà sữa ấm nóng uống mấy ngụm.

Nam Việt muốn y tập thể hình là vì nâng cao tố chất thân thể, không ngại y ăn đồ nhiều calo, còn nhắc Giang Cảnh Bạch ăn hộp bánh quy mình mới mua.

Giang Cảnh Bạch lấy ra, mở đóng gói, cứ theo lẽ thường đưa Nam Việt ăn một miếng trước, sau đó mới tự mình ăn.

Ngày mốt là tiểu niên*, bây giờ có mấy ngày lành tháng tốt để cưới xin, bọn họ về nhà có đi qua khách sạn có dựng chữ “Hỉ” trên đường.

(Ngày 23 tháng chạp (ÂL) được gọi là “tiểu niên” 小年 [xiǎo nián], tức tính đến ngày này, được coi như là đã hết năm, và từ ngày “tiểu niên” đến đêm “trừ tịch” 除夕 [chú xī] (tức đêm giao thừa) là tiến hành các hoạt động để tiễn năm cũ và đón năm mới. Đây cũng là ngày ông Công ông Táo)

Giang Cảnh Bạch nhai bánh nhìn nhìn, trong mắt hoàn toàn không có chút hâm mộ nào.

Lúc trước Nam Việt hứa hẹn sẽ tổ chức hôn lễ muộn, Giang Cảnh Bạch khuyên can mãi mới làm Nam Việt không vui mà gác xuống ý nghĩ này.

Công việc bình thường đã chiếm mất thời gian ở cùng nhau của hai người, nếu như thật sự làm hôn lễ, Nam Việt chắc chắn sẽ tự chuẩn bị mọi thứ, lấy vòng giao thiệp của Nam gia, chỉ sợ là lập danh sách cũng mất mấy ngày.

Tiên sinh nhà mình mệt mỏi, Giang Cảnh Bạch đau lòng.

Khi một người thật sự cảm nhận được sự trân trọng của nửa kia đối với mình, tất cả những nghi thức đã trở nên không còn quan trọng. Nói không ngoa, mỗi một ngày sau khi kết hôn đều là nghi thức, hai người đàn ông cũng không cần những nghi thức nhỏ này nữa.

Nhưng mẹ Nam lại rất tiếc nuối chuyện hôn lễ, cứ thở dài vài ngày liên tiếp, cuối cùng không cam lòng kéo theo ba Nam, làm một buổi tiệc rượu từ thiện, làm từ thiện nhiều ít không quan trọng, chủ yếu là muốn mượn cơ hội khoe con trai mới của mình.

Đáng thương Giang Cảnh Bạch không biết gì, bị mẹ Nam lừa đi qua, vẻ mặt ngốc nghếch bị vợ chồng hai người một trái một phải kẹp lại, chờ khi Nam Việt vừa xong việc chạy về trình diện, y đã trở thành nhân vật chính đêm đó.

Nghĩ đến đây, Giang Cảnh Bạch nhịn không được cười hai tiếng.

Giao lộ phía trước nhảy đèn đỏ, Nam Việt lạnh lùng nhìn về phía y: “Sao? Nghĩ đến chuyện ngày mai bỏ anh ra ngoài vui đến vậy à?”

“Hửm?” Giang Cảnh Bạch nhất thời không phản ứng kịp, nhìn Nam Việt hồi lâu mới phản bác, “Nào có, sao anh nói lời này giống oán phu vậy.”

Quê Giang Cảnh Bạch ở một thôn nhỏ, nơi đó có tập tục đi bày tỏ lòng kính trọng đối với những người thân đã khuất vào buổi sáng 24 tháng chạp, số lần Giang Cảnh Bạch ăn tết ở quê có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng năm nào cũng sẽ về quê thăm mẹ mình một chuyến.

Nam Việt giơ tay sửa cổ áo cho y, không biết đây đã là lần thương lượng thứ mấy: “Chờ anh nửa ngày được không? Tối mai anh đi với em.”

Tập đoàn thường tổ chức cuộc họp cuối năm vào ngày mai, Nam Việt không thể không tham dự, thật sự không đuổi kịp kế hoạch của Giang Cảnh Bạch.

“Không được đâu, chờ anh bận xong rồi đi, tới đó đã hơn nửa đêm, chắc chắn là lạnh muốn chết.” Giang Cảnh Bạch rõ ràng là đau lòng Nam Việt cuối năm quá mệt mỏi, lại cố ý đứng trên lập trường của mình nói chuyện, nói xong mới trấn an đối phương, “Phong tục của thế hệ trước mà thôi, không cần quá để ý, thanh minh năm sau đi cũng được. Chiều em sẽ về, tối mình qua nhà ba mẹ ăn cơm.”

“Ba mẹ” này tự nhiên là chỉ ba mẹ Nam Việt.

Nam Việt khuyên không được, chỉ có thể làm như trưởng bối bất lực với đứa nhỏ phản nghịch trong nhà, thở dài một hơi.

“Anh họp xong thì nhớ về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, mau chóng điều chỉnh trạng thái tinh thần lại,” Giang Cảnh Bạch chớp chớp mắt với hắn, “Lúc trước anh đã hứa sẽ chơi với em mấy ngày tết, đến lúc đó cũng không thể lấy gương mặt mệt mỏi ra chơi cho có lệ với em nha.”

Nam Việt nghe vậy cười, ngón tay nhéo chóp mũi y: “Đồ không có lương tâm, ai dám làm vậy với em?”

Giang Cảnh Bạch đập tay hắn một cái, cắn ống hút cười rộ lên.

*

Gần đây Nam Việt vẫn luôn rất bận, hai người không có cơ hội làm nhiều, tưởng rằng phải đợi thêm mấy ngày nữa, kết quả hôn chúc ngủ ngon xong lại lau súng cướp cò, ngay lập tức đổi kế hoạch.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã qua 9 giờ, Nam Việt đã đến công ty, chỉ còn một mình Giang Cảnh Bạch mơ mơ màng màng nằm trên giường lớn.

Y ngáp một cái, xoay người lấy di động qua, thấy tin nhắn Nam Việt gửi, mỉm cười.

Đừng thấy Nam Việt lãnh đạm như vậy, kỳ thật dính người vô cùng, vì không tìm được đề tài để nói chuyện, nên cứ báo hành trình cho Giang Cảnh Bạch từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Nếu Nam Việt rời đi trước y khi tỉnh, không chỉ nhắn tin nhắc nhở y ăn cơm sáng, mà đến công ty rồi cũng sẽ báo cho y, xem báo cáo cũng báo với y, chuẩn bị mở họp cũng báo với y.

Mà hôm nay Nam Việt chỉ nói cho y biết cơm sáng là gì, đặt ở đâu, ngoài ra không đề cập đến chuyện khác.

Nếu là người khác, lúc này tám phần sẽ sinh ra tâm lý chênh lệch, nhưng Giang Cảnh Bạch đã quá quen thuộc với Nam Việt, biết người đàn ông là bởi vì mình không đợi hắn mà giận dỗi, chỉ cảm thấy buồn cười.

Y cười click mở bàn phím, không cần nghĩ ngợi mà đánh một hàng chữ gửi qua: [Cảm ơn chồng, hôm nay cũng yêu anh nhiều.]

Giang Cảnh Bạch không thường nói ngọt như vậy, nhưng chỉ cần nói ra là kiểu gì cũng dỗ được Nam Việt.

Quả nhiên, không bao lâu sau Nam Việt đã trả lời: [Ừm, anh cũng yêu em.]

Giang Cảnh Bạch nghẹn cười, chọn một nhãn dán ôm ôm làm nũng.

Nam Việt thuần thục gửi qua nhãn dán ôm lại, tiếp đó lại gửi qua một tấm ảnh chụp bàn làm việc, máy tính đang sáng lên cùng chồng văn kiện chất đầy, thậm chí còn chụp dính thân ảnh trợ lý đang báo cáo.

[Anh vất vả rồi] Giang Cảnh Bạch đổi tư thế, [Bận gì cũng phải ăn cơm trưa đúng giờ nhé]

Hôm nay không thể ăn cơm cùng Nam Việt.

Lát sau Nam Việt trả lời: [Chờ anh ba tiếng, sẽ xong sớm thôi]

“Nửa ngày” đổi thành “ba tiếng”, đây là đang cố gắng ép mình hoàn thành công việc sớm.

Giang Cảnh Bạch: [Không nghe, không đợi, em muốn rời giường rửa mặt.]

Nam Việt lại bị từ chối lần nữa, trả lời một nhãn dán gấu nhỏ quay lưng giận dỗi, biểu cảm cực kỳ ủy khuất, đó cũng trộm của Giang Cảnh Bạch.

Giang Cảnh Bạch cười cười, lại dỗ người đàn ông thêm hai câu, không quấy rầy công việc của hắn nữa, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

Y rất hoài nghi là hôm qua Nam Việt có ý định trả thù y, dù chỉ làm một lần, nhưng lực độ đó dường như muốn đâm xuyên cả dạ dày y.

Nếu đổi thành Giang Cảnh Bạch nửa năm trước, phỏng chừng sẽ không bao giờ muốn lên giường nữa, mà y bây giờ ngoại trừ cảm thấy eo có hơi mềm, cũng không cảm thấy khó chịu chỗ nào.

Giang Cảnh Bạch buông di động, nhắm mắt tham ngủ thêm một lát nữa, lúc này mới lười biếng xuống giường.

Y chỉ định ở quê một buổi tối, đồ cần mang đi rất ít, trước đó Nam Việt đã giúp y chuẩn bị hết trong một cái túi nhỏ.

Lộ trình tổng cộng năm giờ, Giang Cảnh Bạch theo thói quen xuất phát lúc 12 giờ trưa, lúc xuống xe vừa lúc chập tối, ăn cơm chiều xong là có thể ngủ ngay, không cần tiếp xúc nhiều với người trong nhà.

Gần tết khó tránh khỏi kẹt xe, tự đi hay đi xe khách đều không bằng đi xe lửa tiết kiệm thời gian, Giang Cảnh Bạch đi xe lửa đến huyện thành như trước, sau đó bắt giao thông công cộng đi đến thôn.

Tuy nói là ở nông thôn, nhưng mấy năm gần đây đã phát triển hơn rất nhiều, trừ bỏ giao thông không thuận lợi, hoàn cảnh có thể so với những huyện vùng ngoại thành, nhà cũ cách cửa thôn không xa, Giang Cảnh Bạch xuống xe ở cửa thôn, chậm rãi đi về phía trước.

Đây là một con đường xi măng khá rộng, hai bên có cây dương rất cao, cành khô trụi lủi, có hơi hoang vắng hiu quạnh, nhưng bên trên có mái vòm, làm bức tranh này cũng không đến nỗi quạnh quẽ.

Cổng vòm màu đỏ rực, trên đỉnh có trang trí đôi long phượng, chính giữa dán một hàng chữ to màu vàng: Chúc mừng chú rể Giang Vĩnh Kiệt và cô dâu XXX tân hôn đại hỉ, bách niên hảo hợp.

Giang Vĩnh Kiệt đúng là em trai cùng cha khác mẹ của Giang Cảnh Bạch.

Dân gian cho rằng, chư thần đều sẽ lên trời vào ngày tiểu niên, sáu ngày sau đó không kiêng kỵ gì, làm gì cũng đại cát đại lợi, ngày Giang Vĩnh Kiệt kết hôn chính là ngày tiểu niên.

Giang Cảnh Bạch không ngốc, kết hôn vào tiểu niên tuyệt đối là trong nhà cố ý, bọn họ biết rõ Giang Cảnh Bạch sẽ không tham gia hôn lễ, nhưng y nhất định sẽ về nhà tế bái mẹ ruột của mình vào tiểu niên, mặc kệ y về nhà vì mục đích gì, chỉ cần có thể về, nhà bọn họ sẽ đỡ mất mặt trước mặt bạn bè thân thích.

Sở dĩ Giang Cảnh Bạch khăng khăng không cho Nam Việt theo tới, chính là vì ngày mai là ngày Giang Vĩnh Kiệt kết hôn.

Làm hỉ sự, thân thích tất nhiên phải tề tụ, phần lớn dân quê đều thích khua môi múa mép, con gái nhà này làm sao, con trai nhà nọ làm gì, chuyện gì cũng đều có thể dặm mắm thêm muối.

Trước kia Giang Cảnh Bạch đã từng chịu nghị luận, y không muốn Nam Việt cũng trở thành đề tài trên bàn cơm, Giang Cảnh Bạch không quan tâm mình như thế nào, nhưng Nam Việt thì không được, dù cho những tin đồn nhảm nhí đó có lẽ sẽ không truyền đến tai hai người, nhưng cũng tuyệt đối không được.

Giang Cảnh Bạch đứng ở cổng vòm thứ nhất, móc điện thoại ra nhìn thời gian, năm giờ hai mươi phút, phỏng chừng Nam Việt vẫn còn đang làm việc, y không định gọi điện thoại, chỉ nhắn tin báo bình an.

Vừa mới viết được nửa câu, Nam Việt đã gọi điện thoại tới.

Giang Cảnh Bạch cười, nhận điện thoại, vừa đi vừa nói chuyện: “Em vừa xuống xe, đang muốn cho nhắn tin cho anh này, anh đã hết bận rồi sao?”

“Ừm, cũng sắp hết rồi.” Trong giọng nói của Nam Việt xen kẽ một ít tiếng đánh phím nhẹ, “Sao lại đến trễ như vậy? Kẹt xe?”

Giang Cảnh Bạch đáp: “Không kẹt xe, chỉ là ở đây không có taxi, đi giao thông công cộng nên trễ chút.”

Taxi và giao thông công cộng ở đây không phổ biến như ở thành phố lớn. Trong tết, phần lớn xe taxi đều không muốn chạy đến nông thôn, không thể đón những hành khách khác trên đường đi không nói, thời gian chạy về cũng đủ để kiếm thêm vài đơn, mất nhiều hơn được. Mà giao thông công cộng ở đây cũng vì muốn tìm nhiều khách hơn, cố ý chạy chậm.

Nếu có cách nào thuận tiện hơn, Giang Cảnh Bạch cũng tuyệt đối sẽ không ở lại qua đêm trong thôn, nhưng thật sự là không có xe, phong tục các nơi lại bất đồng, ở đây tế bái chung vào 8-9 giờ sáng, nếu nghỉ ngơi ở khách sạn trong huyện, hôm sau có lẽ sẽ đến muộn.

“Vậy sao em không để Tất Phương đưa em đi?” Nam Việt bị chọc tức đến bật cười.

Tất Phương là tài xế chuyên dụng của Nam Việt, cũng khá thân quen với Giang Cảnh Bạch.

“Chỗ xa như này kêu hắn theo tới làm gì?” Giang Cảnh Bạch nói.

Tháng trước vợ Tất Phương vừa phát hiện có thai lần hai, nôn nghén rất nhiều, lúc Tất Phương đón Giang Cảnh Bạch thường thường nói đến chuyện vợ mình vất vả ra sao, Giang Cảnh Bạch biết hắn đau lòng, không muốn phí nhiều thời gian của hắn.

“Anh cũng đừng lo lắng quá, đừng xem em là trẻ con nữa, trước kia em cũng ngồi xe như thế này mà, không cần đón đưa đâu.” Giang Cảnh Bạch bị gió thổi đến híp híp mắt, “Anh làm việc đi, trước khi ngủ em lại gọi cho anh.”

Nam Việt: “Video.”

“Được,” Giang Cảnh Bạch cười, “Trước khi ngủ chúng ta gọi video.”

Treo điện thoại, Giang Cảnh Bạch bắt đầu bước nhanh hơn.

Sáng mai phải đón dâu, trong nhà đã chuẩn bị hết thảy từ sớm, vừa vào cửa, đập vào mắt chính là một chữ “Hỉ” đỏ rực.

Lúc Giang Cảnh Bạch đến, Giang Vĩnh Kiệt đang đưa mấy điếu thuốc cho nhóm sư phó đến giúp, cậu còn chưa chuyền xong, giương mắt liền thấy một thanh niên thân hình cao dài chậm rãi đi tới, gương mặt dịu dàng xinh đẹp hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh chung quanh.

Giang Vĩnh Kiệt ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười vui vẻ, không rảnh lo lễ tiết gì, vội vàng đưa hộp thuốc cho người đứng gần, sau đó nhấc chân chạy đến trước mặt Giang Cảnh Bạch, cẩn thận kêu: “Anh, anh về rồi.”

Giang Cảnh Bạch không nói chuyện, chỉ cười nhẹ.

Trong lòng Giang Vĩnh Kiệt biết lý do làm quan hệ của anh trai mình và trong nhà thành như vậy, chắc chắn có một phần là vì những việc hỗn đản mình làm khi còn nhỏ, vì vậy chỉ cần Giang Cảnh Bạch trở về, cậu đều đi theo làm tùy tùng tận lực đền bù, chưa bao giờ dám cho rằng thái độ của đối phương không tốt, hôm nay cũng đi theo Giang Cảnh Bạch một tấc không rời.

Trong sân, Giang Dân Sinh và Thôi Hà đang hứng thú bừng bừng mà nói chuyện với hàng xóm về con dâu sắp vào cửa.

Giang Vĩnh Kiệt giương giọng: “Ba, mẹ, anh về rồi!”

Những người đứng trong sân đồng thời quay đầu, ánh mắt nhất trí rơi xuống trên người Giang Cảnh Bạch.

“Đã về rồi,” Đã lâu không thấy con trai về nhà, vui sướng nơi đáy mắt Giang Dân Sinh cũng không phải giả, “Đi đường thế nào? Có kẹt xe không?”

Giang Cảnh Bạch trầm mặc một lát, đáp ngắn gọn: “Vẫn tốt.”

Thôi Hà vốn còn có hơi xấu hổ, nghe Giang Cảnh Bạch nói như vậy, nhếch miệng thân thiện: “Ngồi xe lâu như vậy, dù không kẹt xe thì chắc cũng rất mệt rồi, đừng vội xếp đồ, chúng ta ăn cơm trước đi, dì đã cố ý hầm canh bồ câu, rất thơm.”

Đang làm trò trước mặt hàng xóm, bà sợ Giang Cảnh Bạch không phản ứng mình, nói xong liền đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm.

Đúng thật là Giang Cảnh Bạch cũng không định để ý bà, xách túi lên lầu hai.

Ngôi nhà vẫn giống lúc y còn đi học, vẫn là nhà kiểu nông thôn điển hình, cầu thang xi măng ở bên ngoài, lầu một là khu vực hoạt động chủ yếu. Từ lúc học cấp hai Giang Cảnh Bạch đã bắt đầu trọ ở trường, hàng năm không trở về nhà, bởi vậy chỉ có phòng ngủ của y ở lầu hai.

Giờ y đã trưởng thành, mẹ kế Thôi Hà cũng không dám lạnh nhạt y như lúc nhỏ nữa, căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ từ trước đó, đệm chăn cũng là đồ mới.

Giang Cảnh Bạch mở túi ra, quần áo và đồ dùng hằng ngày đã được Nam Việt phân loại gọn dàng, tìm đồ rất nhanh.

Y lấy cục sạc ra, mới vừa cắm điện thoại vào, giây tiếp theo cửa phòng đã bị gõ vang từ bên người.

Giang Cảnh Bạch mắt điếc tai ngơ, đi mở điều hòa.

Người gõ cửa do dự một chút, chỉ có thể đứng ở ngoài nói vọng vào: “Xuống lầu ăn cơm đi, trời lạnh, đợi lát nữa đồ ăn cũng sẽ lạnh.”

Là Giang Dân Sinh.

Giang Cảnh Bạch chỉnh đến độ ấm thích hợp: “Con ăn rồi.”

Tuy rằng tiểu niên năm nào y cũng về nhà, nhưng chưa bao giờ cùng ngồi ăn cơm với họ, lần nào cũng giải quyết ở quán ăn gần đó.

Giang Dân Sinh cũng biết điều này, không miễn cưỡng, ông nắm then cửa, cuối cùng vẫn không dám vặn ra, cách cửa nói: “Con, người kia, người kia……”

Tư tưởng của ông vẫn còn lạc hậu, vẫn chưa chấp nhận hôn nhân đồng tính hoàn toàn, nói không ra ba chữ “chồng của con”, đơn giản lược qua: “Sao cậu ta không về với con?”

“Bận.” Giang Cảnh Bạch lời ít ý nhiều.

“…… Vậy các con, như thế nào?”

“Khá tốt.”

Hai người không thể câu thông được, Giang Dân Sinh đành phải đáp một câu “Vậy là tốt rồi”, đang muốn rời đi, đúng lúc này Giang Cảnh Bạch lại mở cửa ra.

Trong lòng Giang Dân Sinh nhảy dựng, dừng động tác xoay người lại, ông vốn tưởng rằng Giang Cảnh Bạch muốn nói với mình chuyện gì, không ngờ đối phương trực tiếp đưa cho ông một tấm thẻ ngân hàng.

Là thẻ cũ, mặt ngoài hơi mòn.

Giang Dân Sinh nhận ra tấm thẻ này, mí mắt giật giật: “Con đưa thẻ cho ba làm gì?”

Thẻ này là Giang Dân Sinh làm cho y lúc y vào đại học, phí sinh hoạt mỗi tháng, tiền học phí mỗi năm đều sẽ đúng giờ chuyển vào trong thẻ, không quan tâm Giang Cảnh Bạch có đồng ý dùng số tiền này hay không.

“Hơn nửa năm trước, vào tháng sáu ba có chuyển vào thêm tám vạn, vừa vặn hai mươi vạn tròn.” Giọng điệu Giang Cảnh Bạch bình tĩnh, ánh mắt càng là lạnh nhạt.

Giang Dân Sinh nghe hiểu ý tứ, khoé môi giật giật: “Là cho con, ba không cần.”

“Đây là lần cuối cùng con đến nơi này, cầm đi.” Giang Cảnh Bạch nói.

Giang Dân Sinh bắt đầu hoảng hốt: “Sau này con không tới viếng mồ mả cho mẹ con sao?” Ông không tin.

“Con chỉ nói đây là lần cuối cùng đến nơi này, không liên quan gì đến mẹ hết.” Giang Cảnh Bạch mặc kệ ông có nhận hay không, dùng sức nhét vào túi ông.

Không muốn nhìn Giang Dân Sinh phản ứng như thế nào, Giang Cảnh Bạch lưu loát đóng cửa lại, ngồi lên mép giường, gió ấm từ điều hòa thổi vào mặt.

Y bắt đầu hồi tưởng, tại sao mình và Giang Dân Sinh lại như thế này?

Từ rất nhỏ Giang Cảnh Bạch đã biết Thôi Hà chỉ là mẹ kế của mình, loại chuyện này không cần người trong nhà nói y biết, ai ở gần đó cũng đều đang bàn tán, dần dà y nghe được.

Có lẽ là sợ miệng lưỡi của người khác, ban đầu Thôi Hà đối xử với Giang Cảnh Bạch rất tốt, thậm chí còn vượt qua đứa con trai cưng của bà, thẳng đến khi Giang Vĩnh Kiệt bắt đầu ghen tỵ, hết thảy biểu hiện giả dối dần sụp đổ.

Giang Cảnh Bạch rất tin vào câu: ‘tâm tư ganh ghét của trẻ con còn khủng bố hơn so với người trưởng thành, hư hỏng cũng hơn cả người trưởng thành’, đến bây giờ y vẫn còn nhớ lúc Giang Vĩnh Kiệt gào khóc nói dối, nói Giang Cảnh Bạch đánh nó như thế nào, bắt nạt nó như thế nào, cũng nhớ Giang Dân Sinh đã tát mình đau như thế nào.

Giang Vĩnh Kiệt được ngon ngọt, sau đó càng thêm làm càn, Giang Cảnh Bạch ngược lại lại bị chụp mũ là tuổi nhỏ mà đã âm ngoan.

Khi đó Giang Cảnh Bạch chỉ cho rằng Giang Vĩnh Kiệt là đầu sỏ gây tội, khi hiểu chuyện hơn chút mới hiểu ra, kỳ thật tất cả mọi người đều không thích mình.

Thôi Hà không hiền tuệ mỹ mạo bằng mẹ Giang Cảnh Bạch, con trai ruột cũng kém Giang Cảnh Bạch mọi mặt, trong lòng bà đã sớm có bất mãn, nhưng vướng áp lực đạo đức cùng dư luận, nên vẫn gắng gượng xem Giang Cảnh Bạch như con trai mình, mà chuyện náo loạn của Giang Vĩnh Kiệt vừa lúc cho bà một lý do phát tiết hợp lý, dù đã biết rõ là giả, nhưng cũng chính là “cơn mưa đúng lúc” mà bà hằng ao ước.

Chuyện này như một cơn mưa rào khủng khiếp với một đứa trẻ, nhưng người duy nhất Giang Cảnh Bạch có thể dựa vào là Giang Dân Sinh lại không che chắn giúp y.

Giang Dân Sinh cũng không phải là một người ba rất tệ, nhưng ở trong mắt Giang Cảnh Bạch, cũng tuyệt đối không xứng với một từ “tốt”, ông biết mình tái hôn quá sớm, có lỗi với vợ trước, có lỗi với con trai lớn, nhưng sĩ diện của đàn ông từ trong xương cốt làm ông không muốn nhìn thẳng vào tội lỗi mình. Nói ông không làm tròn trách nhiệm của một người ba, chi bằng nói ông trước sau đều lựa chọn trốn tránh, ông rất hy vọng nhìn thấy một chút xấu xa nào đó trên người Giang Cảnh Bạch, như vậy mới có cớ, mới có thể giải thích hành vi của mình một cách hợp lý.

Hồi tưởng lại những chuyện thật lâu trước kia một lần, Giang Cảnh Bạch mười ngón giao nhau, móng tay phải hung hăng ấn vào mu bàn tay trái.

Y đối với Giang Dân Sinh chưa tới mức hận, nhưng cũng không thể trái lương tâm lừa bản thân tha thứ cho ông ta.

Giang Cảnh Bạch càng nghĩ càng khó thở, như là có một tầng vách ngăn ở cổ họng, y đang muốn đứng dậy tìm chuyện khác để dời lực chú ý, điện thoại ở đầu giường đột nhiên rung lên.

Giang Cảnh Bạch nhìn qua, là Nam Việt gọi video tới.

Y hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, bò lên giường nhận cuộc gọi, màn hình nhanh chóng hiện lên gương mặt sắc bén của người đàn ông.

Rõ ràng trước khi nhận cuộc gọi đã sắp xếp lại cảm xúc, nhưng không biết vì sao, vừa thấy gương mặt Nam Việt, Giang Cảnh Bạch lại cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

Nam Việt xuyên qua màn hình nhìn y không hề chớp mắt: “Xảy ra chuyện gì, sao em lại nhìn anh như vậy?”

Y nhìn hắn như thế nào?

Giang Cảnh Bạch thu ánh mắt, cằm chống lên gối đầu: “Nhớ anh có tính là xảy ra chuyện không?”

Nam Việt không trêu đùa, hơi mỉm cười: “Tính, đây chính là chuyện rất quan trọng.”

“Anh bận đến bây giờ mới về nhà sao?” Giang Cảnh Bạch thấy hắn đang ngồi trong xe, “Ăn cơm chưa? Có phải là mệt lắm rồi đúng không, trước khi ngủ thì đi ngâm mình một lát, về nhà cũng đừng xem văn kiện nữa.”

“Ăn rồi, không phải rất mệt, anh sẽ nhớ ngâm mình, đã xong việc lúc năm giờ, em yên tâm.” Nam Việt đáp lại từng câu một, nhưng cố tình không trả lời câu hỏi đầu tiên của Giang Cảnh Bạch.

Giang Cảnh Bạch không nhận thấy khác thường, theo lẽ thường làm nũng với hắn một hồi, lúc kết thúc cuộc gọi mới phát hiện trước đó Nam Việt đã gửi vài tin nhắn qua, nhưng lúc ấy y đang miên man suy nghĩ, không chú ý đến thông báo, khó trách đối phương lại gọi qua trước giờ hẹn.

Nói chuyện cùng Nam Việt xong, Giang Cảnh Bạch cảm thấy tâm trạng đã thoải mái hơn, ngày mai cần phải dậy sớm, tới giờ liền ngoan ngoãn chui vào ổ chăn nằm xuống, chúc Nam Việt ngủ ngon, nhắm mắt không bao lâu đã ngủ say.

*

Ngày hôm sau vừa đến năm giờ, đoàn xe đón dâu chính thức xuất phát.

Giang Cảnh Bạch bị âm thanh pháo nổ bùm bùm đánh thức, y cố gắng căng mí mắt nhìn thời gian, kéo chăn qua đỉnh đầu, nhưng muốn ngủ nữa cũng không ngủ được, chỉ có thể nửa tỉnh nửa mơ nhắm mắt dưỡng thần.

Đến sáu giờ rưỡi, Giang Cảnh Bạch giãy giụa ngồi dậy, chậm rì rì xuống giường chuẩn bị thay quần áo.

Ngĩa trang ở gần rừng trúc phía đông, cũng không xa lắm, đi bộ hơn mười phút là tới.

Giang Cảnh Bạch mua sủi cảo chiên trên đường đi, lại mua thêm hai túi tiền vàng mã, y quen thuộc tìm được mộ của mẹ, ngồi xổm trên mặt đất dùng nhánh cây khô đào một cái lỗ nhỏ, sau đó đặt giấy tiền vào bên trong, châm lửa.

Y không tin quỷ thần, bao năm qua đều im lặng đốt giấy tiền, im lặng nghỉ ngơi một lát, cuối cùng im lặng rời đi.

Nhưng hôm nay Giang Cảnh Bạch lại đột nhiên rất muốn nói chuyện, y nhìn hàng chữ trên bia mộ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con kết hôn rồi.”

Gió buổi sáng vừa lạnh vừa lớn, thổi bay những lọn tóc của Giang Cảnh Bạch.

Giấy tiền đã đốt xong, Giang Cảnh Bạch xác định lửa đã hoàn toàn tắt, xoa xoa tay đứng lên, cười lưu lại một câu: “Chờ thanh minh con sẽ dẫn anh ấy đến đây.”

Nói xong y quay đầu bước đi, trở về đường cũ.

Khi Giang Cảnh Bạch về đến nhà, đoàn xe đón cô dâu cũng vừa đến.

Một đoàn xe Audi màu đen, ước chừng khoảng mười hai chiếc, nhìn từ xa rất hoành tráng, con đường nhỏ trước nhà chen đầy người, Thôi Hà không kiềm chế được, đứng ở cửa lớn vui cười với vài người phụ nữ trung niên.

Giang Cảnh Bạch ở trong đám người cực kỳ nổi bật, lúc vào cửa có rất nhiều người đều đang nhìn y.

Người đứng bên cạnh Thôi Hà lập tức bỏ qua đề tài cũ: “Con trai lớn về nhà mà sao không nói để tiếp đón, đã lớn như vậy rồi mà vẫn không thích chị sao?”

Giang Cảnh Bạch còn chưa đi xa, Thôi Hà không dám nói loạn, bà nhíu mày khoát tay không nói gì.

“Không phải nó kết hôn rồi sao? Sao đối tượng lại không theo về cùng?” Người còn lại tiếp chuyện, “Chắc là hôn nhân không được tốt rồi.”

Thôi Hà nhìn bóng dáng Giang Cảnh Bạch: “Tôi nào biết được đâu.”

“Chắc là vậy rồi, hai tên đàn ông kết hôn không thể có con, không có con thì hôn nhân sao được củng cố? Nói hết yêu lập tức hết yêu.”

“Đúng vậy, dù giờ đồng tính luyến ái đã được hợp pháp, cũng có pháp luật bảo hộ, cũng không ai cảm thấy đồng tính luyến ái không tốt, nhưng nếu sau khi kết hôn ở chung không hài hòa, vậy những ngày sau đó cũng thật thảm.”

Thôi Hà không biết tình huống hôn nhân của Giang Cảnh Bạch, cũng biết đối phương ưu tú hơn con trai mình nhiều, khẳng định đối tượng không tệ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bà thích nghe người khác suy đoán cuộc sống của Giang Cảnh Bạch không như ý, thậm chí còn đúng lúc châm ngòi thổi gió hai câu, làm đề tài cứ tiếp tục, dường như chỉ cần có người nói như vậy, Giang Cảnh Bạch sẽ thật sự không bằng con trai bà.

Âm thanh nói chuyện của họ bị tiếng ồn ào che lấp, Giang Cảnh Bạch không nghe rõ, nhưng lúc y lên lầu lại nghe thấy tiếng kinh hô của một người trẻ tuổi: “Đậu mòe! Hai chữ M*, là Maybach kìa!!”(EDIT/HOÀN) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 59: Phiên ngoại

Maybach???

Giang Cảnh Bạch nghe vậy dừng chân, lúc y đi vào còn nghe thấy người qua đường nói đoàn xe của Giang Vĩnh Kiệt đều là Audi, sao lại lòi ra một chiếc Maybach?

Y có dự cảm, thầm nghĩ không thể nào, vội vàng trở lại ngoài cửa, nhìn về phía bên kia đường.

Đoàn xe của Giang Vĩnh Kiệt vừa qua khỏi đầu cầu, tiếp theo đó chính là một chiếc Maybach 62S đen bóng.

Mặc dù Giang Cảnh Bạch mù xe, nhưng cũng không thể nào quên được một chiếc xe đã thấy hơn trăm lần, đây tuyệt đối là một chiếc xe trong gara nhà bọn họ.

Tâm tình y lập tức có hơi phức tạp, một nửa vui vẻ một nửa bất đắc dĩ, đầu còn hơi đau đau, người nọ ngoài miệng đồng ý với y sẽ nghỉ ngơi thật tốt, kỳ thật đã lén theo y đến đây.

Đại đa số người đều mê siêu xe, mười hai chiếc Audi ở một nơi như vậy đã đủ làm người hâm mộ, càng miễn bàn là một chiếc siêu xe chân chính.

Người xem náo nhiệt tức khắc quên đi đoàn xe, lực chú ý đều đặt lên chiếc Maybach.

Maybach cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, không lái qua giống đoàn xe đằng trước, mà là giảm tốc độ, vững vàng ngừng lại ở bãi đất trống ở cửa phía nam.

Thôi Hà vừa mới lấy chuyện kết hôn của Giang Cảnh Bạch làm đề tài đã sớm dừng miệng, sửng sốt nhìn qua, căn bản không thể biết mình có quen người nào có thể lái chiếc xe này.

Bà còn chưa lấy lại tinh thần, một người đàn ông tráng niên đã bước xuống từ ghế lái của chiếc xe, người đàn ông vừa bước xuống đã ngay lập tức vòng ra phía sau mở cửa ra.

Nhìn tư thế này, ắt hẳn người này chỉ là tài xế.

Mọi người lại sôi nổi chờ mong nhìn ghế sau, chỉ có Giang Cảnh Bạch đứng yên tại chỗ với vẻ mặt bất lực.

Cửa xe mở, Nam Việt thong dong bước ra, trong chiếc áo khoác ChesterField màu xám đậm là một bộ vest tinh xảo, dáng vẻ kia quả thực giống hệt như người mẫu xuống nông thôn đi catwalk.

Tay Giang Cảnh Bạch cắm vào túi, trên cổ quàng một chiếc khăn nhung, đối diện với Nam Việt vài giây liền nhịn không được giáo huấn: “Anh biết ở nông thôn lạnh như thế nào không? Mặc ít như vậy lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ?”

Người ở bốn phía nhìn Nam Việt rồi lại nhìn Giang Cảnh Bạch, bị câu trách cứ thình lình này làm kinh ngạc.

Nam Việt không coi ai ra gì mà đi đến trước mặt y, giải thích: “900gram*, không lạnh.”

(*900gram là trọng lượng áo khoác của anh Việt, ý là áo dày nên không lạnh)

Giang Cảnh Bạch đưa tay sờ sờ vạt áo, yên tâm, lúc này mới lo lắng hỏi: “Anh theo tới cũng không nói với em một tiếng.”

“Nói với em làm gì? Chắc chắn em sẽ bắt anh đi làm về.” Nam Việt nắm lấy tay y, “Bao tay đâu?”

“Trên lầu.”

“Sao lại không mang?”

“Không tiện, em cắm vào túi cũng giống vậy.”

“Xong việc hết chưa? Xong rồi thì chúng ta về nhà.”

Hai từ “về nhà” nặng nề đập vào lòng Giang Cảnh Bạch, y không khỏi cười cười: “Xong thì xong rồi, thế nhưng em vẫn chưa dọn đồ.”

“Không vội, em đi dọn đi,” Nam Việt không đề nghị giúp y, mà móc điện thoại ra, “Anh ở ngoài chờ em, sẵn tiện gọi một cuộc điện thoại.”

Giang Cảnh Bạch gật đầu, chạy lon ton lên lầu.

Hai người tư thái thân mật, tốc độ đối thoại cực nhanh, không hề cho người khác cơ hội chen vào, khi Giang Cảnh Bạch đi rồi, những người khác mới có thể nói chuyện.

Giang Dân Sinh nghe nói đoàn xe đã đến liền đi ra, vốn ông đang nói chuyện cùng bạn, thấy thế chần chừ tiến lên hỏi: “Cậu là……”

Lời này nói trúng mấu chốt, người chung quanh nhanh chóng dựng lỗ tai lên nghe.

Nam Việt không nhìn ông, cũng không trả lời, chỉ cúi đầu ấn ấn trên màn hình, rõ ràng là nói với Giang Cảnh Bạch mình muốn gọi điện thoại, lại nửa ngày cũng chưa nhấn được một dãy số.

“Ông hỏi gì vậy? Nhẫn kết hôn cậu ấy đeo là một đôi với Cảnh Bạch kìa, cậu ấy là ai còn cần phải hỏi sao?” Thôi Hà cố gắng kéo kéo khóe miệng, ra vẻ thoải mái giải vây giúp Giang Dân Sinh.

Giờ bà đã rõ ràng, Giang Cảnh Bạch đúng là rất lãnh đạm, thế nhưng người đàn ông trước mặt này hoàn toàn là kiểu người lãnh khốc vô tình, loại người như vậy phải tận lực tránh tiếp xúc, lỡ như chọc tới, có lẽ hậu quả không đơn giản chỉ là mất mặt như vậy.

Liếc nhìn thấy Giang Cảnh Bạch đã vào phòng trên lầu hai.

Nam Việt cất di động, thình lình hỏi Thôi Hà: “Nghe nói các người dùng bốn vạn đi mua quan hệ, cho tên Giang cái gì Kiệt đó một vị trí ở Khoa học kỹ thuật Xuyên Lập.”

Biểu tình của Giang Dân Sinh cùng Thôi Hà lập tức cứng đờ.

Những người chung quanh nghe được lời này, biểu tình cũng thay đổi, có thổn thức, có bĩu môi, có vui sướng khi người gặp họa.

Đôi khi bọn họ cũng thích âm thầm so sánh con trai nhà mình với nhà người khác, năm trước Thôi Hà còn khoe Giang Vĩnh Kiệt giỏi giang như thế nào, có thể vào công ty lớn thực tập, thì ra đều là dùng tiền đi cửa sau.

Mặt Thôi Hà đỏ lên ngay lập tức, bà há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng không dám nói lời phản bác nào.

Nam Việt cười một cái, đôi mắt nặng nề nhắm ngay bà: “Tôi cho rằng cậu ta không có năng lực đó, bà thấy sao?”

Hắn cười còn không bằng không cười, lúc này tâm Thôi Hà đã triệt để lạnh lẽo.

Bà hoàn toàn không nghi ngờ những lời người đàn ông này nói, như vậy là chuyện Giang Vĩnh Kiệt vào làm chính thức đã không còn hy vọng, dựa vào bản lĩnh của con trai bà, có thể tranh thủ một chút thế lực ở huyện thành đã là được tổ tiên phù hộ.

“Tôi biết bà muốn để con trai đến thành phố lớn phát triển, nhưng những lời kế tiếp của tôi, bà nhất định phải nhớ cho kỹ.” Tốc độ nói của Nam Việt không nhanh không chậm, ngữ điệu cũng nhẹ, nhưng lại áp bức nhân tâm, “Đừng nhắc đến em ấy một chữ nào nữa, nếu không đừng nói là con trai bà, mà cháu trai bà cũng đừng hòng ra khỏi nơi này.”

“Em ấy” là nói ai, căn bản không cần lắm lời.

“Nếu muốn biết tôi có thể làm được hay không, bà có thể thử xem.”

Vừa dứt câu, không gian im bặt, chỉ có tiếng ríu rít nho nhỏ của những người không biết gì bên ngoài.

Không chỉ có Thôi Hà, phàm là những người từng nói xấu sau lưng Giang Cảnh Bạch đều vô thức cắn chặt răng, lúc này bọn họ rất ăn ý, lời này của người đàn ông không chỉ đơn giản là nói cho Thôi Hà nghe, mà còn nói cho tất cả bọn họ nghe.

Mấy người này đang bị sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, người đàn ông cao lớn trước mặt đột nhiên thay đổi biểu cảm, nở một nụ cười cực kỳ tương phản, nhấc chân đi lên phía trước.

Giang Cảnh Bạch vừa mới xách túi xuống cầu thang, ngay lập tức túi đã vào tay Nam Việt.

Đoàn xe đón dâu lúc này đã đến trước cửa, vốn nên tắc đường giờ lại không có bao nhiêu người, đại bộ phận tâm tư của mọi người đã không còn đặt lên người cô dâu chú rể nữa.

Giang Cảnh Bạch cùng Nam Việt trước sau vào xe, tài xế vòng xe qua đoàn xe dừng ở bên đường, sau đó tăng ga chạy xa.

“Anh đã sớm biết chuyện này?” Chuyện Giang Cảnh Bạch nói là hôn sự của Giang Vĩnh Kiệt.

Nam Việt mặt không đổi sắc nhìn qua: “Chuyện gì?”

Giang Cảnh Bạch nghiêng đầu cười cười.

Chắc chắn là Nam Việt đang giả ngu, nếu như hắn thật không biết thì sao có thể cố ý đổi chiếc Macan Giang Cảnh Bạch tặng thành Maybach của mình, đây rõ ràng là muốn thị uy giúp Giang Cảnh Bạch, làm đám người ba hoa ở quê biết y không phải dễ bắt nạt.

Trên thực tế Nam Việt không chỉ có thị uy, hắn còn dùng cả uy hiếp, đáng tiếc Giang Cảnh Bạch không biết chuyện gì.

“Anh chỉ là đến đón em về nhà.” Nam Việt nói rất tự nhiên.

Giang Cảnh Bạch cười hỏi hắn: “Vậy anh đến đây lúc nào?”

“Ngày hôm qua, lúc đến thì đã quá muộn, em cũng đã ngủ nên không nói cho em, anh ở huyện P một đêm, sáng nay mới đến đây.”

“Vậy chẳng phải là anh không được nghỉ ngơi sao?” Giang Cảnh Bạch nhíu mày.

“Yên tâm, anh ngủ rất ngon.” Nam Việt kéo tay y qua xoa xoa.

Giang Cảnh Bạch được hắn xoa tay, đầu ngón tay tràn đầy nhiệt độ cơ thể của người đàn ông.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời cực kỳ đẹp, bóng của những vòm cung ven đường hắt vào cửa kính xe, xẹt qua những lời chúc.

Nam Việt càng nhìn càng thấy ba chữ “Giang Vĩnh Kiệt” không vừa mắt: “Cái tên này thật khó nghe, thích hợp sống ở mấy năm 80 hơn.” Nói xong lại nắm chặt tay Giang Cảnh Bạch, “Vẫn là tên của em đẹp, rất là nghệ thuật.”

Giang Cảnh Bạch không nhịn cười được: “Nào có nghệ thuật gì, tên của em là do lúc mẹ đi ngang qua bờ sông thuận miệng lấy.”

Đây là lần đầu tiên Nam Việt nghe Giang Cảnh Bạch nhắc đến ngọn nguồn tên mình, hứng thú nhìn về phía y.

“Em nghe chủ nhiệm hồi tiểu học nói,” Giang Cảnh Bạch giải thích, “Trước kia mẹ em là giáo viên tiểu học, lúc bà biết mình có em là vào mùa đông, đó là một buổi sáng có tuyết rơi nhẹ. Trùng hợp đêm đó mặt sông kết băng, lúc bà đi ngang qua thấy trắng xoá một mảnh, chờ khi đến trường học hứng thú hừng hực nói với đồng nghiệp, bà phải đặt cho con mình cái tên kêu Cảnh Bạch.”

(Tên anh Bạch là 江景白: trong đó 江 là sông, 景 là cảnh vật, 白 là trắng xoá)

“Tân tuyết sơ tễ, dạ hàn chưa tiêu*, còn chưa đủ nghệ thuật sao?” Nam Việt dùng lòng bàn tay chạm lên chóp mũi y, ” ‘Người cũng như tên’, quả thật không sai.”

(*Mình không tìm được thông tin của câu này nên tự dich là: Hoa tuyết vừa rơi, sương đêm chưa tán, nhé :3 đọc cho nó hoa mỹ)

Tuyết rơi trên mặt băng mà cũng có thể nói thành một câu hoa mỹ như vậy.

Giang Cảnh Bạch không hề che giấu bội phục nơi đáy mắt mình, Nam Việt cũng cực kỳ hưởng thụ, độ cong nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng.

“Nói đến tiểu học em lại nghĩ đến hồ lô ngào đường ở cổng trường vào mùa đông.” Giang Cảnh Bạch hoài niệm, “Khi đó kẹo hồ lô đều được cắm trong rơm rạ, một vòng đỏ đỏ lớn, rất đẹp.”

Đối với trẻ con ngày ấy mà nói, kẹo hồ lô mùa đông đỏ đỏ được xưng là màu sắc mê người nhất.

“Trước kia có một loại kẹo hồ lô dùng táo để làm, quả táo vừa to vừa nặng, nước đường bọc xung quanh, cầm ở trong tay rất có cảm giác thành tựu, đáng tiếc bây giờ không hay nhìn thấy.”

Giang Cảnh Bạch mới vừa nói xong, một chiếc xe ba bánh chất đầy kẹo hồ lô lướt qua cửa sổ xe.

Nam Việt cùng Giang Cảnh Bạch nhìn thoáng qua, dứt khoát mở miệng: “Dừng xe.”

Tài xế Tất không hổ là tài xế chuyên nghiệp, nhanh chóng nhấn phanh, nói dừng là dừng.

“Em chỉ hồi ức một chút thôi, không có muốn ăn!” Giang Cảnh Bạch không kịp bắt lấy cánh tay Nam Việt, dở khóc dở cười xuống xe theo đối phương, cuối cùng vẫn là mua hai xiên kẹo hồ lô.

Đầu dưới que kẹo khá nhọn, Nam Việt không trực tiếp đưa kẹo cho y, mà cầm chúng trong tay, cẩn thận gập đầu nhọn lại.

Giang Cảnh Bạch sóng vai đi cùng Nam Việt, luôn cảm thấy màu đỏ của hai que kẹo này còn sống động ấm áp hơn trong ký ức.

Nếu cả đời y thật sự giống như tên, là tân tuyết sơ tễ, dạ hàn chưa tiêu, một mảnh trắng xoá, vậy thì người đàn ông bên cạnh y nhất định sẽ là thứ màu sắc duy nhất này, mãi không chia lìa.

Hoàn toàn văn

Tada, mình đã hoàn bộ này ngay Tết Dương Lịch nè!! Okay tạm biệt CP Golden Retriever ở đây nhó, hẹn gặp lại mọi người ở bộ tiếp theo

(*’∇`*)

(EDIT/HOÀN) Tiên sinh vẫn không chịu ly hôn - Chương 59: Phiên ngoại

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN