Tiên Thê Nam Đương
Chương 12: Sính Lễ Gì
Edit: Cinis
Beta: LP
______
“Thái tử, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoa Thành đi theo Phượng Dương thật lâu, thấy xung quanh không có người mới vội vàng nói: “Cái tên Ban Dục kia, hình như anh ta cũng không phải là người phàm đâu.”
“Chắc chắn không phải người phàm, nhưng hiện tại ta cũng không có cách nào xác định anh ta là cái giống gì.” Phượng Dương nói: “Anh ta luôn nói mình là Rồng, thế nhưng trên người anh ta không có mùi đặc trưng của loài Rồng.”
Vừa nghĩ tới việc mình dùng nhiều linh khí như vậy vẫn không làm gì được Ban Dục, Phượng Dương đã tức muốn nổ phổi.
Không biết có phải trời cao phái tên Ban Dục thần kinh này xuống để đối chọi với cậu hay không, lần nào gặp phải y cũng không có chuyện tốt.
Lần thứ nhất hại cậu bị người ta vây xem, lần thứ hai không chỉ bị vây xem mà còn bỏ lỡ một lần được cắt tóc miễn phí, lần thứ ba càng đáng hận, không chỉ hấp thu linh khí của cậu mà còn xé rách cái áo thun dài tay duy nhất còn mặc được của cậu nữa!
Gió thổi vù vù len lỏi vào vết rách trên áo, Phượng Dương không nhịn được run lên một cái, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Cậu vốn không giỏi chịu rét, nửa năm ở trong ngục Huyền Băng dường như khiến cậu càng sợ lạnh thêm.
Hoa Thành nhanh chóng rúc vào cổ Phượng Dương, đáng tiếc cậu nhóc quá nhỏ bé, không đủ để giữ ấm.
Phượng Dương khép lại vạt áo, đi bộ một quãng đường rất xa mới gọi được taxi.
Cậu vốn đã không có nhiều tiền, lần này lại tốn thêm hai mươi bảy đồng.
Trên đường đi, cậu nghĩ mình phải kiếm thêm thật nhiều tiền.
Về nhà, cậu tìm tất cả đồ đạc của bé Phượng Dương, những thứ còn dùng được như sách vở gì đó thì giữ lại, quần áo để lại hai bộ có thể mặc, còn lại đều đốt sạch.
Lửa cậu đốt không giống lửa bình thường, màu sắc đỏ hơn, nhiệt độ cũng cao hơn.
Bất cứ thứ gì gặp phải ngọn lửa này đều sẽ hóa thành tro tàn chỉ trong nháy mắt.
Phượng Dương có thể khống chế ngọn lửa này đốt những thứ mình muốn, tuyệt đối không sai lệch, cũng không có khói bụi.
Hoa Thành nhảy tưng tưng trên mặt đất, tìm xem có con dế nào bị thiêu lẫn vào không, đáng tiếc tìm cả tối mới thấy được một con.
Cậu nhóc nhai ‘rốp rốp’ mấy cái đã ăn sạch, hỏi Phượng Dương: “Thái tử, đêm nay chúng ta phải rời khỏi đây thật à?”
Phượng Dương thay quần áo, thu dọn cặp sách rồi lấy món tráng miệng mẹ Ban cho cậu ra.
Cậu định ăn trong bữa khuya, lát nữa vừa có thể giảm nhẹ hành lí, vừa được no bụng.
“Chắc chắn Ban Dục sẽ tới đây tiếp.
Trước khi chúng ta biết rõ anh ta là cái gì, tốt nhất vẫn nên trốn đi.” Phượng Dương bẻ món tráng miệng thành vụn nhỏ để lên bàn: “Hơn nữa ngươi nói rất đúng, ánh sáng công đức của anh ta quá dày, không chọc nổi đâu.”
“Đáng sợ nhất là anh ta có thể hấp thu linh khí của ngài!” Hoa Thành nói: “Nhưng hình như anh ta luôn có thể xác định được vị trí của ngài, chúng ta đi đâu mới được an toàn?”
“Về trường học.
Lát nữa tra xong chuyện của Đầu trọc chúng ta sẽ về trường luôn.
Bình thường trường học sẽ không cho người lạ đi vào, anh ta muốn đến tìm chúng ta cũng không dễ.” Phượng Dương hỏi: “Ăn no chưa?”
“Ợ~ no rồi.”
“Ra trông cửa đi.” Phượng Dương lấy chiếc áo trong túi ra.
Đó là một chiếc áo bông nho nhỏ màu đỏ, mặt ngoài là vải bông nền đỏ đốm trắng, bên trong hẳn là được may từ đồ giữ ấm của người nhà, vừa mềm mại vừa ấm áp.
Phượng Dương sờ thử rồi tập hợp một ít linh khí vào sợi chỉ trong tay phải, vẽ bùa lên không trung.
Rõ ràng tay cậu không nhúng vào cái gì, nhưng bùa chú cậu vẽ ra lại lóe lên ánh sáng màu bạc, dài bằng một cánh tay.
Phượng Dương búng nhẹ một cái, bùa chú như có thực thể rơi xuống một bên.
Ánh sáng trên bùa chú dần hòa vào nhau rồi biến thành một lốc xoáy màu bạc có đường kính khoảng 70-80 cm.
Phượng Dương nhỏ vào trong lốc xoáy một giọt máu.
Giọt máu đỏ như lửa tan ra cực nhanh, nhuộm toàn bộ lốc xoáy thành màu đỏ tươi.
Trước đây cậu sẽ không tùy tiện làm chuyện này, nhưng hiện giờ cậu cũng cũng không có cách nào tốt hơn cả.
“Phượng Dương – con cháu của tộc Thần Phượng lấy tên của Chiến thần Lạc Yến Trúc mời tướng quân Vạn Hướng tới gặp.”
“… Là ai?” Rõ ràng trong phòng không có người thứ hai nhưng bên dưới lốc xoáy lại truyền ra một giọng nam uy nghiêm: “Kẻ nào lớn gan dám giả mạo tên Chiến thần của tộc Thần Phượng chúng ta!”
“Chú Vạn, là cháu, Phượng Dương.” Phượng Dương nghe thấy giọng nói quen thuộc, lòng bàn tay phải hướng xuống dưới ép xuống lốc xoáy.
Dường như lốc xoáy giống cảm nhận được một loại áp lực nào đó, chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Một người đàn ông tóc dài khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình cao to mặc áo giáp bay lên khỏi lốc xoáy.
Nói chính xác, đó cũng không phải một người, mà là linh hồn của vị đại tướng quân đắc lực nhất trong các tướng sĩ mà mẹ Phượng Dương dẫn dắt khi còn sống.
Sau khi chết ông không đầu thai mà làm việc ở m phủ.
“Cậu nói cậu là thái tử Phượng Dương?” Vạn Hướng nhìn thấy một cậu bé có chút giống Phượng Dương, nhưng vẫn khác với gương mặt nguyên bản của cậu, ánh mắt không ngừng đánh giá.
“Đúng vậy chú Vạn.
Vì một vài nguyên nhân nên bây giờ cháu phải thay đổi thân thể.
Việc này một lời khó nói hết, để lần sau đi.
Lần này cháu mời chú tới là muốn nhờ chú giúp cháu một chuyện.”
“Ngài là thái tử Phượng Dương thì cũng là chủ nhân của thần.” Vạn Hướng thấy trong thân thể của người phàm đối diện thực sự có linh hồn của tộc Phượng Hoàng, hơn nữa chỉ có người có quan hệ huyết thống với tộc Lạc Yến mới có thể sử dụng danh nghĩa của Lạc Yến Trúc kêu gọi ông, chắp tay hỏi Phượng Dương: “Thái tử gọi thần tới có chuyện gì?”
“Cháu muốn nhờ chú tìm giúp cháu một người.” Phượng Dương đốt cái áo bông nhỏ đặt trên bàn, cái áo lập tức hiện ra trên tay Vạn Hướng.
Phượng Dương nói: “Cháu cần tìm chủ nhân của cái áo này, nhưng hiện tại linh lực của cháu bị tổn hại nhiều, chỉ đành nhờ chú điều tra giúp.”
“Thì ra là vậy.” Vạn Hướng nói: “Có ngày sinh tháng đẻ của chủ nhân chiếc áo này không?”
“Có.
Giờ Nhâm Tý ngày Quý Tỵ tháng Mậu Thân năm Đinh Sửu, tên là Trầm Ngọc Châu.” Phượng Dương nói tin tức Đầu trọc cung cấp cho Vạn Hướng: “Cô gái này đi lạc từ khi còn bé, đến nay vẫn không rõ tung tích.
Làm phiền chú Vạn rồi.”
“Thái tử quá lời.
Ngài đợi chút, thần sẽ đi tra ngay.”
Nếu muốn biết nơi nào trên thế gian này ghi chép thông tin của người phàm chi tiết nhất thì chỉ có thể là Địa phủ.
Bởi vì Địa phủ phải tính toán công đức và tội lỗi của một người, quyết định xem kiếp sau họ nên đầu thai đến nơi nào.
Nếu Phượng Dương đã gọi được Vạn Hướng thì tất nhiên sẽ không sốt ruột nữa.
Cậu đi quanh lốc xoáy một vòng, đầu óc lại nghĩ rốt cuộc Ban Dục là cái gì.
Quỷ, chắc chắn không phải, trừ phi nắm giữ quyền lực cao ở m phủ mới có thể xuất hiện ở trần thế bằng hình người.
Nhưng nếu nói là yêu hoặc ma, vậy cũng không phải, bởi vì trên người Ban Dục không yêu khí cũng không có ma lực.
Phượng Dương liếc nhìn bộ quần áo cậu mới thay ra.
Lúc này Vạn Hướng cũng tra ra được thông tin cầnn tìm, quay lại dương gian gặp cậu.
“Làm phiền thái tử đợi lâu, đây là thông tin của người ngài muốn tìm.” Vài trang giấy dày đặc chữ, Vạn Hướng sợ Phượng Dương không xem được nên dùng pháp lực dựng dọc các tờ giấy ông đưa ra khỏi m phủ.
“Cảm ơn chú Vạn, cháu nhớ rồi.” Phượng Dương do dự mở miệng: “Đúng rồi chú Vạn, hai năm nay chú có có nghe nói tộc Rồng có người xuống dương gian không?”
“Không có.” Vạn Hướng nghi hoặc nhìn Phượng Dương: “Sao thái tử lại hỏi vậy?”
“Cháu gặp một kẻ điên, lúc nào cũng nói mình là Rồng.
Lúc đầu cháu không tin, nhưng anh ta có thể hấp thu linh khí của cháu.” Phượng Dương nói: “Hơn nữa lúc nào anh ta cũng có thể tìm được nơi cháu đang ở, dù là bất cứ đâu.”
“Có chuyện như vậy sao?” Vạn Hướng lo lắng hỏi: “Thái tử có biết ngày sinh tháng đẻ của anh ta không? Để thần điều tra thử xem sao.”
“Cháu không biết, chờ cháu tìm được sẽ nhờ chú tra.” Lâu lắm rồi Phượng Dương gặp được người đã chăm sóc cho cậu lúc nhỏ, ít nhiều cũng có cảm giác thân thiết: “Chú Vạn ở m phủ có khỏe không?”
“Làm phiền thái tử mong nhớ, cũng không tệ lắm.
Đợi 170 năm nữa, thần lại có thể trở về Thần giới rồi.” Vạn Hướng nói: “Đúng rồi, thái tử nói mất nhiều linh khí là sao?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, chờ lúc rảnh rỗi cháu sẽ kể với chú.” Phượng Dương thấy quần áo của Vạn Hướng cũ rách, không nói gì nữa, trong lòng thầm nhủ phải thiêu một chút vàng mã cho các tướng sĩ của quân Tê Phượng mới được.
Vạn Hướng thấy Phượng Dương còn có việc cần làm, ông ở dương gian lâu cũng không tiện nên lại chui vào lốc xoáy trở về Địa phủ.
Phượng Dương thấy thời gian ngày càng muộn, vội vàng liên lạc với Đầu trọc.
Lúc này Đầu trọc Thẩm Cường vẫn chưa ngủ.
Không chỉ mình hắn, tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều không ngủ được.
Từ sau khi Thẩm Cường lấy áo bông của em gái đi, mọi người đều hy vọng có thể tìm được.
Tuy nhiều năm như vậy cũng chưa từng thành công, nhưng nhỡ đâu? Lần này tìm được thì sao?
Thẩm Cường ngồi hút thuốc trên sofa, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại di động.
Con trai hắn Thẩm Tòng An bĩu môi: “Con đã bảo rồi, ba đừng đợi nữa, chỉ là bọn bịp bợm giang hồ thôi.
Ba thấy nhà mình đã bị lừa mấy lần rồi? Tiền thì không sao, nhưng ba cũng biết bà nội yêu quý cái áo bông này như thế nào rồi mà.”
Bây giờ trong nhà chỉ còn một mình Thẩm Tòng An cảm thấy không có khả năng tìm được cô út, cho rằng ba mình bị lừa rồi.
Thẩm Cường lườm cậu nhóc: “Mày biết cái gì? Dù chỉ là một chút hi vọng chúng ta cũng phải thử.
Rảnh rỗi ngồi đây nói bậy nói bạ không bằng đi làm bài tập đi!”
Năm nay Thẩm Tòng An mười lăm tuổi, đang học lớp chín.
Vừa nghe đến hai chữ ‘bài tập’ cậu nhóc đã thấy đau đầu: “Không làm! Làm không hết nổi! Một ngày có nhiều bài tập như vậy! Ba đừng nhìn chằm chằm con nữa, cũng đừng nhìn chằm chằm điện thoại di động làm gì.
Chúng ta ai về phòng nấy ngủ đi.
Con dám chắc, vị ‘đại tiên’ mà ba nói kia tuyệt đối sẽ không liên lạc lại với ba đâu, có khi lúc này đã đi đâu lừa người khác rồi, không tin ba cứ…”
Cậu nhóc chưa kịp nói hết câu, điện thoại của Thẩm Cường đã reo lên.
Phượng Dương: “Tìm được người rồi, cho tôi địa chỉ đi.
Tốt nhất hãy gặp mặt nói chuyện ngay trong đêm nay, ngày mai tôi còn phải về trường học.”
Thẩm Tòng An đọc xong tin nhắn: “Con mẹ nó! Nhanh như vậy đã tìm được rồi sao? Ba tin đấy à? Chỉ số thông minh của ba bị thợ cắt tóc cạo sạch lúc cắt tóc rồi phải không?!”
Thẩm Cường vỗ mạnh vào đầu con trai mình: “Thằng ranh con thối tha mày nói cái gì đấy? Chỉ số thông minh của mày thì cao lắm hả? Cao đến mức thi ngữ văn được có ba mươi mốt điểm thôi đúng không?!”
Thẩm Tòng An ôm đầu chạy trối chết.
Hiện giờ không chỉ mình Thẩm Cường bị con trai mình chọc tức chết.
Ba Ban phát hiện từ sau rời khỏi suối nước nóng Tứ hải Long cung, con trai mình còn điên hơn lúc trước.
Cái thằng đần độn này, ông nội quan tâm hỏi một câu sao đột nhiên lại đi ra ngoài, nó thì hay rồi, không gọi ông nội mà lại gọi là “Thừa Tướng Rùa”! Làm ông cụ tức đến mức…
“Ban Dục à, con muốn làm gì vậy hả?” Ông cụ lớn tuổi như vậy mà còn bị cháu nội chọc tức đến phát khóc.
“Không phải ta đã nói rồi sao, ta muốn cưới vợ.” Ban Dục nói: “Hôm nay mọi người cũng gặp em ấy rồi đó.
Em ấy tên là Phượng Dương.
Thừa Tướng Rùa, ngày mai ông hãy chuẩn bị sính lễ giúp ta.”
“Sính lễ gì?” Vương Đan Nhã tò mò hỏi.
“Trước tiên cứ chuẩn bị một trăm viên trân châu đã.” Ban Dục suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp: “Cũng không cần quá to đâu, mỗi viên nửa ký là được rồi.”
“Phụt! Khụ khụ khụ khụ…” “Thừa Tướng Rùa” bị năm mươi ký trân châu dọa sợ, ngất xỉu tại chỗ..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!