Tiên Thê Nam Đương - Chương 13: Không Làm Bài Tập
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Tiên Thê Nam Đương


Chương 13: Không Làm Bài Tập


Edit: Cinis
Beta: LP
_________
Phượng Dương không hề biết linh khí của mình có ảnh hưởng lớn như thế nào với Ban Dục.

Sau khi gửi tin nhắn cho Đầu trọc Thẩm Cường, cậu lập tức đi đến địa chỉ mà Thẩm Cường nhắn lại.
Lại mất tiền đi taxi!
Có điều Thẩm Cường rất biết cách cư xử.

Khi hắn biết Phượng Dương sắp tới đã chủ động đi xuống tận cổng khu nhà đón cậu, hơn nữa còn tranh trả tiền xe.

Mặc dù lúc xuống tầng, hắn cũng nghi ngờ cậu tìm nhanh như vậy, liệu người này có thực sự là em gái hắn không? Người đã đi lạc gần hai mươi năm, vậy mà thằng nhóc này mất không tới hai ngày đã tìm được rồi.
“Nói ở chỗ này à?” Phượng Dương đeo balo trên vai, xác thêm một cái túi đứng ở cổng khu nhà hỏi.
“Sao thế được, cậu lên tầng với tôi đi.

Bố mẹ tôi biết cậu tới đều đang chờ ở phòng khách cả rồi.” Thẩm Cường lo lắng nói: “Nhưng mà người anh em, có chuyện tôi phải hỏi cậu, đừng trách tôi nói thẳng nhé.”
“Cứ nói đi.”
“Cậu có chắc chắn không? Tôi thì không sao, quan trọng là bố mẹ tôi thật sự rất muốn tìm lại được em gái tôi.

Bao nhiêu năm qua hai người họ kiên quyết không chịu từ bỏ.

Đây là lần đầu tiên có người dám khẳng định có thể tìm được con bé, lỡ như không phải thật, tôi lo hai người họ không chịu nổi.”
“Yên tâm, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy đâu, nói tìm được thì chắc chắn là tìm được rồi.” Phượng Dương nói: “Có điều bây giờ em gái anh không tên là Trầm Ngọc Châu nữa.

Sau khi cô ấy bị người ta lừa bán thì đã đổi tên thành Lữ Tiểu Hồng, lát nữa tôi sẽ nói rõ sau.”
Thẩm Cường cảm thấy những lời Phượng Dương nói không giống bịa đặt nên cũng an tâm phần nào.

Hắn dẫn Phượng Dương vào trong nhà.

Hai ông bà cụ nhà họ Thẩm đã chờ sẵn trên sofa.

Hai người đứng ngồi không yên, vừa hy vọng thực sự tìm được con gái, lại vừa lo lắng nhỡ người tìm được không phải là thật, thì lại phải thất vọng thêm một lần nữa.
“Tòng An, cháu đi lấy chút hoa quả với đồ uống ra đi.” Bà cụ thấy cháu nội rảnh rỗi không bận làm bài tập nên sai cậu nhóc đi làm chút việc.
“Ôi bà nội, đừng lấy vội, đó là…” Thẩm Tòng An muốn nói đó chỉ là thằng lừa đảo mà thôi! Chúng ta vừa mất thời gian vừa mất tiền, bây giờ còn phải mất cả đồ ăn thức uống nữa, quá lỗ vốn! Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của ông bà nội cậu lại không thể nói ra khỏi miệng, đành nhấc mông đi tới tủ lạnh chọn lựa mất nửa ngày, cuối cùng lấy mấy hộp sữa chua ra, tất cả đều sắp hết hạn.

Cậu nhóc tin chắc vị khách sắp tới là một kẻ bịp bợm!
Thẩm Tòng An vừa bày đồ ăn xong thì Phượng Dương và Thẩm Cường cũng đến.
Bà cụ nghe thấy tiếng động ở cửa, lập tức đứng bật dậy dò hỏi: “Đại Cường, đón được người ta chưa?”
Mắt bà cụ không còn rõ, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được hai bóng người ở cửa.
“Vâng ạ.” Thẩm Cường đáp một tiếng.
“Con mẹ nó, còn trẻ vậy sao?” Thẩm Tòng An thấy Phượng Dương, nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng không lớn hơn con bao nhiêu, vẫn còn đang đi học đúng không? Đeo cặp sách…”
“Câm miệng!” Tôn Tinh Tinh vợ Thẩm Cường lườm cậu nhóc: “Về phòng làm bài tập đi.” Tuy rằng bà ấy cũng muốn nói, vị ‘Đại tiên’ này thật trẻ tuổi.
“Bắt cậu ấy về phòng cũng không học vào đầu được được, tôi thấy cho cậu ấy ngồi đây cũng được.” Phượng Dương cười nói: “Một lúc nữa còn phải nhờ cậu ấy viết vài thứ.

Có giấy bút không?”
“Người anh em cứ ngồi đi, đừng khách khí.” Thẩm Cường là người duy nhất từng chứng kiến bản lĩnh của Phượng Dương, hơn nữa Phượng Dương nói đã tìm được người rồi, nên thái độ của hắn đối với Phượng Dương không giống những người khác.

Hắn cũng không biết tại sao, dường như sau khi Phượng Dương thay đổi kiểu tóc thì khí chất đã hoàn toàn thay đổi.

Vốn trên người cậu vẫn luôn ẩn hiện một loại áp lực mờ ảo, hiện giờ hình như loại áp lực này càng ngày càng tăng lên.
“Tòng An, cháu lấy giấy bút đi.” Ông cụ nói.
“Vâng.” Thẩm Tòng An nhìn Phượng Dương, thầm nghĩ sao anh biết tôi học không vào? Nếu không phải sợ anh lừa người nhà tôi, tôi đã vào phòng học từ lâu rồi!
Phượng Dương có thể đoán được ý nghĩ của Thẩm Tòng An, nhưng với cậu mà nói cậu ta chỉ là một đứa trẻ, nghĩ gì cũng không quan trọng.

Cậu ngồi xuống ghế đối diện hai ông bà cụ chờ Thẩm Tòng An lấy giấy bút ra mới bắt đầu nói.
Hóa ra sau khi Thẩm Ngọc Châu đi lạc đã bị bọn buôn người bắt cóc.

Mặc dù lúc đó cô còn nhỏ nhưng rất xinh xắn đáng yêu, tuổi còn nhỏ nên bọn buôn người cảm thấy có thể bán với giá cao, nhanh chóng đưa cô đến một vùng núi xa xôi cách thành phố Bàn Vân hơn một ngàn km.

Gia đình này vốn muốn mua một cô gái lớn tuổi một chút về làm vợ cho đứa con trai ngốc nhà họ.

Thế nhưng khi ấy trong tay bọn buôn người không có ai thích hợp cả nên đành đưa Thẩm Ngọc Châu vừa bắt được tới.
Người nhà này vốn không muốn mua, cảm thấy Ngọc Châu còn quá nhỏ, nuôi thêm mười mấy năm tốn bao nhiêu tiền cơ chứ? Thế nhưng bọn buôn người bán với giá rẻ, còn nói nuôi từ nhỏ sẽ không sợ lớn lên chạy mất, người nhà này nghĩ thấy cũng có lí nên dùng ba ngàn tệ mua lại Ngọc Châu.
Lúc đó Ngọc Châu mới ba tuổi, bị người ta lừa nói dẫn cô đi tìm mẹ, kết quả đến nơi mới phát hiện ở đó không có mẹ nên suốt tháng đầu tiên sau khi bị lừa bán cô không ngừng khóc quấy, cũng không biết tiếng khóc của mình đã bị một thằng nhóc choai choai cùng thôn tên là Thường Phú Quý nghe thấy được.

Lúc đầu thằng nhóc này cảm thấy thương xót cô, muốn giúp đỡ nhưng không có cách nào.

Lúc đó cậu ta chỉ về nhà dự đám tang, bản thân cũng bận đến tối mày tối mặt.
Biến cố phát sinh vào bốn năm sau đó, khi Ngọc Châu sinh bệnh khi vừa lên tám.
“Điều kiện chữa bệnh ở đó rất khó khăn, muốn chữa bệnh cũng phải đi lên thị trấn.

Lúc đầu gia đình mua Thẩm Ngọc Châu cũng chữa cho cô, nhưng có lẽ sau đó cảm thấy chữa không khỏi nên quyết định vứt bỏ Trầm Ngọc Châu.” Phượng Dương kể: “Lúc Thường Phú Quý về quê tảo mộ biết được chuyện này, tốt bụng cứu cô một mạng.

Hiện tại cả hai người đều làm việc trong thành phố Hoài Bình, nếu như tôi không tính sai, hẳn là đã kết hôn.”
“Vậy… vậy hiện tại họ có khỏe không?” Bà cụ đau khổ lau nước mắt: “Chàng trai, cậu biết địa chỉ cụ thể của con gái tôi không?”
“Một xưởng dệt tên là Cẩm Chức ở thành phố Hoài Bình.

Mọi người tới đó tìm thử xem.” Phượng Dương hỏi Thẩm Tòng An đang nghe đến sững sờ: “Địa chỉ và tên người đều ghi rõ rồi chứ?”
“Ghi rồi.” Thẩm Cường nói.
“Ấy, người anh em, anh biết xem bói thật à?” Nói năng dõng dạc đâu ra đấy! Thế nhưng Thẩm Tòng An vẫn chưa thực sự tin tưởng.
“Không biết.” Phượng Dương nói.
“Vãi! Thế sao vừa rồi anh nói lắm thế? Lừa đảo à?”
“Thẩm Tòng An!” Vợ Thẩm Cường đập một cái vào lưng cậu nhóc: “Con nói cái gì thế hả?”
“Tôi không biết xem bói.” Phượng Dương đứng dậy, thong thả đút tay vào túi quần cúi đầu nhìn Thẩm Tòng An: “Nhưng tôi biết đoán mệnh.”
“Vậy anh xem giúp tôi xem tôi có thể thi đậu trường thực nghiệm số một hay không đi?” Thẩm Tòng An nói.
Phượng Dương nghiêm mặt nhìn Thẩm Tòng An.

Cậu ta vội vàng ngồi thẳng lưng để đại tiên nhìn cho rõ, biết đâu cậu ta lại có mệnh tốt thì sao!
Kết quả đại tiên chỉ khinh thường nhếch môi: “Trời tối rồi, hay là nhóc nằm mơ trước đi, có lẽ còn có cơ hội thành sự thật.”
Thẩm Tòng An ‘xì’ một tiếng, còn Phượng Dương thì đi thẳng ra cửa.
Thẩm Cường vội vàng đứng lên: “Người anh em, cậu chờ một chút, tôi đưa cậu về.”
Phượng Dương nghĩ nơi này còn cách trường học của mình rất xa nên cũng không khách khí với Thẩm Cường.

Ông bà cụ vẫn chìm đắm trong niềm phấn khởi có thể tìm được con gái nên không chú ý tới cậu.

Đến khi thấy cậu thay giày, hai người bọn họ mới vội vàng đứng dậy.
Cụ ông nói: “Làm khổ cháu buổi tối còn phải mất công tới đây một chuyến.

Bây giờ đã quá muộn, chúng tôi không giữ cháu lại nữa.

Chờ đến khi tìm được con gái, tôi nhất định sẽ tự mình đến thăm nhà cháu.”
Phượng Dương gật đầu không đáp.

Sau khi cậu mang đồ xuống tầng, Thẩm Cường lái xe đưa cậu đến trường học.
“Muộn thế này rồi, trường học còn cho vào nữa không?” Thẩm Cường không đi học nhiều nhưng cũng biết trường học của con trai hắn quản lý rất nghiêm, ban ngày cũng không thể tùy ý ra vào, đến giờ này thì càng không cần phải nói.
“Còn.

Sau khi tìm được người thì làm xét nghiệm ADN đi.

Không có gì chuyện gì khác thì tạm thời đừng liên lạc với tôi, một thời gian nữa sẽ vẫn còn gặp nhau.” Phượng Dương nói xong liền ném cặp sách và túi đã buộc chặt qua bức tường, bật người nhảy một cái bám lên bờ tường rồi nhanh thoăn thoắt trèo sang bên kia.
Cậu nhẹ nhàng nhảy xuống đất không gây ra một tiếng động nào, trông có vẻ rất thuần thục.

Thẩm Cường nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau trên trán anh chàng này còn dán một miếng băng gạc, chẳng lẽ là bị thương vì đánh nhau?
Hóa ra trường thực nghiệm số một cũng có học sinh nghịch ngợm như vậy sao?
Thẩm Cường bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đây tới chính là trường học mà con mình muốn thi vào nhất, cũng là trường trung học phổ thông tốt nhất trong tỉnh này! Học trường học tốt như vậy lại mặc quần áo cũ nát, chắc hẳn là thi vào trường bằng thực lực.

Nghĩ vậy, Thẩm Cường quyết định, chờ điều tra rõ ràng chuyện của em gái xong, hắn nhất định phải tặng cho Phượng Dương một bao lì xì thật dày.
Lúc này trong phòng học không có người.

Hiện giờ đã hơn mười hai giờ đêm, mọi người đều trở về đi ngủ cả rồi.

Trên đường đi Phượng Dương từng nghĩ tới chuyện tìm khách sạn ở tạm một đêm, nhưng vài tiếng nữa là hừng đông rồi, cậu cảm thấy không cần thiết.

Cuối cùng, cậu quyết định lặng lẽ trở lại phòng học.

Còn việc phòng học bị khóa thì với cậu chẳng là gì cả! Cậu ngồi vào chỗ của mình, nằm sấp xuống bàn ngủ thiếp đi.
Ngoại trừ hơi lạnh thì chẳng có vấn đề gì đáng ngại.
Hoa Thành cũng buồn ngủ, ngoan ngoãn rúc vào khuỷu tay của Phượng Dương ngủ gà ngủ gật, không than vãn khó chịu gì cả.
Có lẽ ban đêm đúng hơi lạnh nên Phượng Dương đã nằm mơ.

Cậu mơ thấy cái tên Ban Dục kia khiêng một bao tải bột trân châu to đùng, bảo là muốn phết một lớp vỏ trứng lên người cậu, như vậy cậu sẽ không cảm thấy lạnh nữa.

Cậu liều mạng chạy trốn, thế nhưng Ban Dục cứ như âm hồn bất tán, cầm một cái bàn chải lớn như chổi lau sàn không ngừng đuổi theo sau cậu.
Phượng Dương bị doạ giật mình một cái, tỉnh cả ngủ.

Cậu mệt mỏi nhắm hai mắt lại xoa trán theo thói quen.
Bạn cùng bàn Hà Đình Đình đang sốt ruột, thấy Phượng Dương động đậy lập tức đẩy tay cậu: “Phượng Dương, cứu trợ giang hồ, cho tôi mượn bài tập tiếng Anh với!”
Phượng Dương cau mày chậm rãi quay đầu lại: “Bài tập nào?”
“Bài tập tiếng Anh ấy, hai tờ…” Hà Đình Đình chưa kịp nói hết câu đã sững sờ nhìn Phượng Dương: “Cậu, cậu đổi kiểu tóc rồi sao?” Sao chỉ thay đổi kiểu tóc mà như biến thành người khác vậy.

Đỉnh thật! Trước đây trông cậu giống một tên mọt sách tầm thường, hiện tại lại như Giáo chủ tà giáo! Đặc biệt là ánh mắt của cậu, vừa lạnh lùng lại vừa xấu xa.
“Ừ, đổi rồi.” Phượng Dương vừa nói vừa xoa cổ: “Bài tập tiếng Anh thì sao?”
“A đúng rồi, bài tập tiếng Anh! Tôi vẫn chưa làm, cho tôi mượn chép được không? Đây là lúc bày thể hiện tình thương mến thương với cùng bàn của cậu đấy!” Mới sáng sớm, thầy cô còn chưa tới lớp.

Cô đến sớm là là vì muốn chép bài tập đó! Cũng may cô có một người bạn cùng bàn đáng tin cậy, hừ hừ! Mấy tên không làm bài tập lại không có bạn cùng bàn tốt như Phượng Dương kia sẽ phải ước ao ghen tị phát khóc cho mà xem!
“Tôi cũng chưa làm.” Không ngờ Phượng Dương lại bình thản nói: “Cậu mượn của lớp phó học tập ấy.

Tôi đi rửa mặt đã, đợi tôi về chép cùng luôn.”
Hà Đình Đình đần mặt nhìn cậu: “Hả?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ban Dục: Hôm nay ta không thèm xuất hiện, hừ hừ hừ! Bởi vì ta còn phải đi tìm cho ái phi nhà ta một viên trân châu nặng nửa ký!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN